“Két kẹt, két kẹt, két kẹt …”. Vi Tinh nói với bà Vi ra mở cửa, “Mẹ à, chuông cửa nhà ta phải thay pin đi thôi, hôm kia thì cứ như là nghiến răng, hôm nay thì ỉu xìu xìu rồi!”. Bà Vi ừ một tiếng rồi đáp, “Con có chìa khóa sao không tự mở cửa, lần sau là mẹ không mở cho nữa đâu đấy!”. Vi Tinh vừa cởi giày vừa làu nhàu, “Mẹ già càng ngày càng lười rồi”. Bà Vi liếc nhìn cô, “Con thì không lười đấy, không lười sao không tự mở cửa đi!”.
“Con gái về rồi đấy à?”. Ông Vi từ trong bếp thò đầu ra, chào con gái một câu rồi lại chui trở lại. Vi Tinh ngẩn người, có gì khang khác, bình thường bố rất thích nói chuyện với mình cơ mà, hôm nay không nói thì thôi, sao nụ cười trên mặt cũng méo xẹo thế kia. Cô khều bà Vi, “Mẹ, bố con làm sao thế?”.
Bà Vi ngoái đầu nhìn về phía bếp một cái, bên trong đang “ào ào”, rõ ràng là ông Vi đang bắc bếp xào rau. Bà Vi kéo Vi Tinh vào nhà vệ sinh, khẽ nói, “Đơn xun nghỉ hưu của bố con chắc là được duyệt rồi”. “Hả? Chuyện từ bao giờ thế? Sao con không hay biết chứ?”, Vi Tinh chau mày hỏi.
“Gần đây con bận tối tăm mặt mũi, nên mẹ chưa nói cho con biết, tóm lại là đơn vị họ khuyến khích về hưu non, bố con chẳng phải ưa thể diện sao, người ta nịnh cho đôi câu, ông liền nhất quyết xung phong phát huy vai trò người đảng viên đi đầu, ông ấy cứ tưởng người ta sẽ không để ông ấy về, phải mời ở lại, ai ngờ người ta nhân cơ hội báo lên trên, mà còn nhanh chóng duyệt luôn, làm bố con giận lắm”. Bà Vi thở dài, bà vừa bực lại vừa thương chồng mình.
“Có gì lúc khác nói sau, bố con mà trông thấy hai mẹ con thì thụt thế này, lại nghĩ ngợi, ông ấy đang trong giai đoạn nhạy cảm”, bà Vi nói. Vi Tinh thấy hơi buồn cười, “Có chuyện gì to tát đâu, lại còn nhạy cảm nữa!”. “Mẹ nói cho con biết, bố con đang buồn bực trong lòng, con đừng có gây chuyện với ông ấy như thường ngày, biết không hả?”, bà Vi dặn dò, “Vâng”, Vi Tinh gật đầu đáp, “Về thì về, có tiền lương hưu, lại có thể ở nhà cùng với mẹ, tốt quá còn gì”. Bà Vi bĩu môi, “Mẹ cũng nói thế với ông ấy, về khoản thu nhập thì nhất định có tổn thất, nhưng việc đã đến nước này rồi, cũng chỉ biết an ủi ông ấy vậy thôi”.
Bà Vi vừa dứt lời, đã nghe tiếng ông Vi từ bên ngoài gọi, “Ăn cơm thôi”. “Vi Tinh, con lại không rửa tay cho tử tế rồi, rửa lại!”. Bà Vi cố tình cao giọng, rồi đưa mắt ra hiệu với Vi Tinh, xong mới quay người đi ra.
Lúc ăn cơm hai mẹ con nói chuyện, đều cố gắng cẩn thận tránh những chủ đề có thế khiến ông Vi “nhạy cảm”. Vi Tinh vì muốn bố vui, đến cả chuyện tiểu cơ cơ hôm nay cũng đem ra kể, bà Vi cười phá lên, mặt ông Vi lúc ấy mới có dấu hiệu của nụ cười. “Ông à, mai ông đi Kim Hải Hồ với tôi đi”, bà Vi nói.
“Kim Hải Hồ nào cơ?, Vi Tinh hỏi. “Là cơ quan chúng ta tổ chức, nhân viên về hưu đều có thể tham gia, cũng có thể đem theo người nhà, mẹ nghĩ dù sao mẹ với bố con cũng chưa đi bao giờ, lại không mất tiền, đã đăng ký rồi, nhưng bố con không chịu đi”, bà Vi kể. “Đi chứ, bố à, sao lại không đi!”, Vi Tinh nhất thời kích động, cơm trong miệng văng hết cả ra, “Được lợi mà không làm, tội gì phải chứ!”. “Bậy nào!” ông Vi buồn cười trừng mắt với con gái.
Thấy tâm trạng ông xã khá lên nhiều rồi, bà Vi cố ý góp chuyện, “Con còn không biết bố con sao, đã làm cách mạng còn sợ mất thể diện, sống chết đòi giữ thể diện!”. Ông Vi biết vợ đang nói bóng nói gió, liền giả bộ không nghe thấy, cúi đầu uống bia. “Ông không sợ người ta hỏi đến chuyện ông về hưu à?”, bà Vi thấy tâm trạng chồng bây giờ vẫn ổn, nhân cơ hội tiếp tục tấn công. Ông Vi lập tức phản bác, “Ai sợ chứ, vả lại từ lâu đã có người mời tôi qua chỗ họ làm rồi, với kỹ thuật của tôi còn lo không tìm được việc sao!?”.
“Chính thế, mẹ đừng đổ oan cho bố con chứ, bố, mai mình đi luôn, cho họ trắng mắt ra, xem ai sợ ai nào!”, Vi Tinh ở bên cổ động. Ông Vi sững lại, rồi chậm rãi nói, “Thế mai ai nấu cơm cho con, khó khăn lắm mới được nghỉ cuối tuần!”. Vi Tinh còn chưa mở miệng bà Vi đã buông đũa, “Nó có ngốc đâu, chẳng lẽ hai mươi sáu tuổi đầu rồi còn không biết đường kiếm cơm ăn hay sao. Vi Tinh, mai con ra ngoài ăn, mẹ thanh toán!”.
Vi Tinh làm ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, “Thật hả mẹ! Bố, mai bố mà không đi là con giận đấy, thôi mà, bố xem biết mẹ hơn hai mươi năm nay rồi, lần đầu tiên mẹ hào phóng thế này đấy!”. Ông Vi phì cười, trong lòng ông hiểu rõ hai mẹ con họ đều muốn tốt cho mình, ngửa cổ uống cạn bia trong cốc, đặt cốc xuống bàn cái cộp, “Đi thì đi!”.
“Két kẹt…”, thứ âm thanh ghê răng ấy lại cứ xoáy vào đầu Vi Tinh, không thể chịu đựng hơn được nữa, cô vùng dậy nhảy từ trên giường xuống, lệt bệt dép lê ra mở cửa. Dòm qua lỗ cửa, Vi Tinh rất muốn quay về giường ngủ tiếp, nhưng cô biết nếu mình không mở cửa, thằng cha kia chắc quyết bấm chuông chứ không chịu bỏ cuộc. Lạch cạch mở cửa chống trộm, Vi Tinh càu nhàu, “Cậu bị bệnh à, thứ bảy sáng sớm ngày ra không ngủ thì thôi, lại còn phá rối giấc ngủ của người khác!”, nói xong quay lưng đi về phòng mình.
Mễ Dương cười khì khì theo vào rồi gài cửa lại, “Vẫn còn sáng sớm ngày ra á, sắp 9 giờ rồi đấy!”. Cậu thông đường thạo lối xộc thẳng vào phòng Vi Tinh, trông thấy Vi đại tiểu thư trùm chăn bông kín đầu chuẩn bị tiếp tục giấc nồng, cậu giơ tay lôi tuột chăn ra, “Đừng có ngủ nữa, đến giờ dậy rồi!”.
“Phiền phức quá đi, buồn ngủ chết đi được!”, Vi Tinh túm chặt chăn bông không buông, mắt cũng không buồn mở ra giằng co với Mễ Dương. “Dậy mau đi, tớ mời cậu ăn cơm, tớ tự tay làm”, Mễ Dương cười nói. Vi Tinh ngẩn ra, lim dim mắt hỏi, “Mẹ cậu bằng lòng để cậu nấu cơm cho tớ?”. Mễ Dương xua xua tay, “Mẹ tớ đi du lịch rồi, vẫn chưa về, bố mẹ cậu hôm nay cũng không có nhà đúng không, vừa hay để tớ trổ tài cho cậu xem!”.
Vi Tinh bĩu môi, “Cậu là KGB[1] à, sao biết bố mẹ tớ hôm nay không có nhà?”. Mễ Dương ra chiều đắc ý, “Thế cậu tưởng cảnh sát là để cho vui à!”. Vi Tinh động não tí liền hiểu ra vấn đề, “Thôi đi ông tướng, chắc sáng chạy bộ gặp bố mẹ tôi đi ra chứ gì?”. Mễ Dương cười khì khì, chúng ta thật hiểu nhau quá mà, định bốc phét tí mà cũng khó. Đúng là sáng nay cậu gặp ông Vi, biết Vi Tinh hôm nay không ai nấu cơm cho, vừa hay mình cũng được nghỉ, thế là dứt khoát rủ cô ăn cùng.
[1] Tổ chức gián điệp Liên Xô, cơ quan bảo vệ an ninh nhà nước viết tắt.
“Đã biết thế rồi, còn không mau dậy đi, khó khăn lắm tớ hôm nay mới được nghỉ một hôm, lâu lắm rồi mới biết thế nào là cuối tuần đấy, anh em thì không phải, tớ toàn đi với cậu, lần này tới lượt cậu xả thân vì quân tử rồi! Dậy mau! Không dậy tớ lôi chăn ra đấy nhé!”. Mễ Dương đẩy Vi Tinh, “Rồi rồi rồi, cậu để tớ nhắm mắt thêm một lát nữa có được không?”. “Hai mươi phút? Mười phút… Năm phút là được chứ gì!”, Vi Tinh gắt lên.
Mễ Dương cười hì hì, “Thế thì được, tớ bắt đầu tính giờ nhá”, nói rồi làm ra vẻ bấm đồng hồ, thấy Vi Tinh không đoái hoài gì tới mình, đảo mắt một cái, đẩy Vi Tinh lùi vào trong, nằm xuống cạnh cô, miệng còn bô bô, “Cho xin ít gối!”. Vi Tinh lập tức mở trừng mắt, lấy tay chặn lại, “Chen cái gì chứ, không biết nam nữ thụ thụ bất thân à!”. Mễ Dương bĩu môi, “Thôi đi, cậu còn đi nhà vệ sinh nam với tớ còn gì, tớ coi cậu như đàn ông luôn rồi!”.
Vi Tinh nguýt anh một cái, “Vòng vo định chửi khéo ai hả, đừng tưởng tớ không nghe ra!”. Nói rồi tức tối nhắm mắt lại, quyết định trong vòng năm phút kiên quyết không thèm để ý tới thằng cha này nữa. Mễ Dương hả hê nhìn bốn xung quanh, xem chừng chưa có gì thay đổi, căn phòng này mình phải gần một năm nay không tới, lần trước tới là giúp Vi Tinh cài máy tính.
Nhớ hồi nhỏ cứ được nghỉ, nếu không kéo Vi Tinh đi chơi, thì là hai đứa trốn trong nhà cô bày trò, đương nhiên là phải giấu bà Mễ, nhà mình Vi Tinh cũng rất ít qua. Không có cách nào khác, bà Mễ là giáo viên, bà cũng được nghỉ hè, nghỉ đông. Với cảm quan của bà với nhà đối diện, khi ấy Vi Tinh còn là một đứa trẻ cũng biết, mình không được chào đón cho lắm, ít nhất bà Mễ cũng không thích cô rủ Mễ Dương đi chơi.
Mễ Dương quay sang nhìn Vi Tinh đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, cô mặc áo ba lỗ với quần cộc, chăn bông thì ôm trước ngực, nhìn không ra tí nội dung thực chất nào. Ánh mắt tiện thể trượt xuống chân Vi Tinh, Mễ Dương tấm tắc, cô nàng này lại béo lên rồi chăng. Người ta đều là càng bận càng gầy, cô thì ngược lại.
Ánh mặt trời giữa hè chỉ có buổi sáng còn gọi là dịu dàng, lúc này ánh nắng nhè nhẹ len qua cửa sổ chiếu vào phòng, từng mảnh từng mảng rơi lên mặt, lên người hai đứa, còn có chút gió mát hiu hiu với tiếng ve. Mễ Dương bỗng nhớ tới một bài văn từng đọc hồi học đại học, nội dung đã không còn nhớ rõ, nhưng có một câu mà anh vẫn luôn ghi nhớ: Vì đâu mà hạnh phúc, chẳng qua là một hạt nắng, hai người tựa vào nhau…
Đúng lúc tâm hồn văn nghệ của cảnh sát Mễ đang dâng trào, bỗng cảm giác có người đang nhìn mình, vừa quay đầu, Vi Tinh đang trợn đôi mắt không to cũng không nhỏ kia chằm chằm nhìn anh, “Nghĩ cái gì thế hả, cảnh sát Mễ, vẻ mặt của cậu rất chi là dung tục nhá”. Mặt Mễ Dương nóng bừng, may mà gần đây đen đi nên trông không rõ, anh ho một tiếng, “Có nghĩ gì đâu, chỉ cảm thấy cậu thế nào lại mập lên thì phải, cái giường này sắp không chứa nổi nữa rồi”, cậu cố ý nói bằng giọng Đông Bắc.
Vi Tinh đá một phát, “Lượn!”. Mễ Dương tránh đòn, ui cha một tiếng lăn tòm xuống đất. Đợi cậu đứng dậy, Vi Tinh bước xuống giường đẩy cậu ra ngoài, Mễ Dương vừa ra sức chống lại vừa rống lên, “Tức thật rồi à? Chán thế!”. Vi Tinh đẩy cậu ra tới cửa, “Tớ thay đồ!”. Mễ Dương chặc lưỡi, “Trước sau như một ai mà thèm nhìn!”. Vi Tinh hừ mũi, “Dù thế nào cũng không cho cậu nhìn!”, nói rồi đóng cửa cái rầm. Mễ Dương xoa xoa mũi, chợt cười xòa.
Đợi Vi Tinh đánh răng rửa mặt xong xuôi, lót dạ mấy miếng bánh xong, là bị Mễ Dương lôi tuột ra ngoài. Xuống dưới nhà, Vi Tinh dắt Gulit bồn chồn hỏi, “Giờ ta đi đâu đây?”. Mễ Dương vừa mở khóa xe đạp vừa đáp, “Đi chợ, chả phải tớ đã bảo trổ tài cho cậu xem là gì?”, “Cậu làm thật á?”, “Phí lời, chuẩn bị lên xe!”. Mễ Dương phóng khoáng hất đầu, cứ làm như đang dắt không phải xe đạp mà là Audi không bằng.
Vi Tinh lê từng bước chậm rãi lên xe, chợt hỏi, “Này? Đi chợ dắt theo nó làm gì?”. Cô lắc lắc cái xích chó trong tay. Mễ Gulit bình thường cứ trông thấy Vi Tinh là sủa ầm ĩ bổ nhào vào, hôm nay lại rất biết nghe lời, ngoan ngoãn để Vi Tinh dắt. Vĩnh viễn đừng bao giờ đánh giá thấp trí khôn của những loài động vật nhỏ, tụi nó hiểu cả đấy, biết bà Mễ không có nhà, giờ Mễ Dương là soái ca, nó mà dám cắn Vi Tinh, Mễ Dương chắc dám tấn công nó quá.
“Mẹ tớ quy định rõ ràng rồi, bắt buộc phải cho đi dạo, bà về cho lên cân, béo lên hoặc gầy đi đều tìm tớ hỏi tội!”, Mễ Dương đáp. Vi Tinh nhếch khóe môi, “Mẹ cậu cũng hay thật đấy, béo còn không tốt sao?”. Mễ Dương cười ha hả, “Cậu không biết đấy thôi, mẹ tớ bảo, béo là dễ bị cao huyết áp!”. Vi Tinh xì mũi giễu cợt.
Thế thì đi dạo, Mễ Dương đạp xe, Vi Tinh ngồi đằng sau, Gulit… bắt đầu chạy dưới đất. Vi Tinh nhìn Mễ Gulit ra sức co bốn cẳng chạy, thấy vô cùng sung sướng. Nhưng chạy chưa được mười mấy phút, Gulit đã thè cả lưỡi ra, tốc độ cũng giảm dần, rồi dứt khoát không chịu chạy nữa, chấp nhận để Vi Tinh kéo lê trên đất, giở trò chơi xấu triệt để.