“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”, “Ối chao!”, bà Mễ giật mình suýt nữa thì nhảy cả lên, bà một tay đấm ngực, đoạn quay lại trừng mắt nhìn Mễ Dương. “Tiểu tử thối! Định làm mẹ sợ chết hay sao?”. Mễ Dương nhe răng cười, “Không làm việc hổ thẹn, không sợ ma gõ cửa”. Nói rồi thò tay dùng đầu ngón tay nhét tờ giấy trở lại, lắc lắc.
Bà Mễ vỗ vào tay cậu đánh đét, “Ướt nhoẹt thế này còn không chịu lau tay”, rồi dồn dập liến thoắng, “Ai làm việc hổ thẹn, mẹ đây là đang phủi bụi, tờ giấy này tự rơi ra, mẹ giúp con nhặt lên đấy chứ!”. “Vâng, vâng, vâng!”, Mễ Dương đành chịu lắc lắc đầu, “Vậy con cảm ơn mẹ!”.
Ông Mễ bê cá từ trong bếp đi ra gọi lại ăn cơm, Mễ Dương ngồi xuống chưa ăn được mấy miếng, bà Mễ liền hỏi, “Trợ cấp cái gì mà 300 tệ hả?”. Mễ Dương trợn mắt, “Mẹ bảo mẹ nhặt giúp thì nhặt, sao còn xem trộm chứ?”. Bà Mễ vừa trừng mắt, Mễ Dương vội chắp tay chịu thua, “Lần trước làm chống trộm cắp cướp giật chẳng phải làm liên tục mấy ngày đó sao, 300 tệ này chính là cấp trên trợ cấp cho vụ đó, có điều mẹ sờ nhầm túi rồi, tờ giấy đó không có giá trị”, nói xong anh lôi từ trong túi quần ra 300 tệ, cúi đầu hai tay giơ cao dâng cho bà Mễ, “Lão phật gia, xin vui lòng nhận cho!”.
Tuy tiền không nhiều, song sự hiếu kính của con trai vẫn khiến bà Mễ vui như mở cờ trong bung, “Không cần, con cứ giữ lấy mà dùng”.
Mễ Dương để tiền tới trước mặt bà Mễ, rồi ôm lấy vai bà nói, “Mẹ à, chẳng phải mẹ vẫn nói muốn làm tóc cả đầu hạt dẻ, hay cam quýt ấy nhỉ, chỗ này chắc cũng đủ, để trả lại một mỹ nhân!”. “Xì, là ép tóc, hạt dẻ[1] với cam quýt gì!”. Bà Mễ sung sướng nhận tiền, nghĩ bụng con trai đang tìm cách chuộc tội chuyện tối qua đây mà.
[1]: âm đọc của chữ hạt dẻ “li” giống với từ “li” trong tóc ép.
“Có điều tụi bây bận rộn cả tháng trời không được nghỉ, mới cho có 300 tệ, thì thật là bủn xỉn quá”, bà Mễ vừa nói vừa gắp một đũa cá to trong đĩa vào trong bát Mễ Dương, rồi lại chọn những ngọn rau thật non gắp cho chồng, “Ăn đi chứ, nhìn tôi mãi làm gì, được rồi, được rồi, tôi đảm bảo, từ nay về sau kể cả trong túi ông có giấu nguyên con cá sống mang về tôi cũng không đụng vào nữa, được chưa? Đại thiếu gia, mau ăn đi, nguội rồi là không ngon nữa đâu”.
Ông Mễ cười ha ha, Mễ Dương cũng cười bắt đầu nhồm nhoàm nhai cơm, trong lòng lại có cảm giác xót xa, khuyết điểm của mẹ quả không ít, song đối với bố con anh lúc nào cũng hết lòng hết dạ. Bà Mễ thấy con trai ăn có vẻ rất ngon miệng thì bất giác mỉm cười, lát sau cảm giác có người đang nhìn mình, ngẩng lên nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt ông xã.
Ông Mễ làm vẻ mặt ý nói tối qua bà không phải còn giận con trai không nghe lời đến độ nghiến răng nghiến lợi sao, giờ lại thấy xót rồi à? Bà Mễ nhìn chồng mình quở trách, rồi lại gắp cho Mễ Dương hai gắp cá, “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn!”. Ông Mễ không nhịn được cười.
Tất cả những điều đó đều không qua được mắt Mễ Dương, anh tỉnh bơ như không, cao hứng đem mấy chuyện cười trong lúc làm việc ra kể cho bố mẹ nghe, bà Mễ cười nghiêng ngả, cả nhà ba người hòa thuận vui vẻ, nhưng xung đột tối qua vụt tan biến như khói mây. Ông Mễ nhân lúc vợ đi xuống khẽ thì thầm, “Con trai, vừa rồi con làm rất tốt, đừng để mẹ con giận, chuyện của con với Vi Tinh phải lấy nhu khắc cương”, chưa dứt lời, đã thấy vợ từ bếp đi ra, ông Mễ vội ngồi ngăn ngắn lại, điềm nhiên uống canh như không có chuyện gì xảy ra.
Mễ Dương mặt thì cười, trong lòng lại trĩu nặng, nhìn bố mẹ lúc này tâm trạng rõ ràng là đang rất vui, thì tờ giấy trong túi trên áo sơ mi cứ như dằm nhọn đang đâm vào ngực anh. Chính vì sợ mẹ sẽ lật giở túi áo mình, Mễ Dương trước khi vào nhà cất tờ giấy phô tô vào trong người. Ăn cơm xong, giúp mẹ rửa bát xong, Mễ Dương lấy lý do phải lên mạng tìm tài liệu để về phòng mình.
Khẽ bấm khóa cửa xong, Mễ Dương mới lôi tờ giấy kia ra, đặt dưới đèn bàn xem xét kỹ lưỡng, không còn nghi ngờ gì nữa người đàn ông trẻ tuổi trong bức ảnh chính là bố anh, còn người phụ nữ kia thật sự rất giống Liêu Mỹ. Hôm đó gặp bác Liêu ở sân vận đông, bà tuy tuổi không còn trẻ, song vẫn nhìn ra khi trẻ rõ ràng là một mỹ nhân, mà khi ấy bà lo nhất không phải là việc mất tiền, mà là một bức ảnh, Mễ Dương chau mày nghĩ, có lẽ chính là bức này.
Điều càng khiến Mễ Dương cảm thất bất bình thường là ở động tác của hai người, vì bức ảnh là bị xé rách rồi lại dán lại, chỗ nối rất mờ, Mễ Dương lấy tinh thần nghiên cứu vật chứng ra, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, lật qua lật lại xem, xem tới cuối cùng vẫn cảm thấy là hai người họ đang nắm tay nhau.
Thời ấy không như bây giờ, một nam một nữa đừng nói là nắm tay, chỉ cần hai người đứng gần một chút, nói với nhau đôi câu là đã có người này nói nọ rồi. Mà nói này nói nọ vẫn còn là nhẹ, bị chụp cho cái mũ chủ nghĩa tư bản quan hệ nam nữ lung tung rồi lại lôi ra phê phán đầu tố cũng là chuyện thường.
Cho nên kết luận là quan hệ giữa bố và bác Liêu là không bình thường… Lại nghĩ đến vẻ thiết tha của bác Liêu khi ấy, còn cả thái độ “bất bình thường” của Liêu Mỹ với mình, liên tưởng logic này khiến Mễ Dương càng bế tắc tơn. Ai cũng có quá khứ, bố cũng không phải trường hợp ngoại lệ, nhưng đã ba mươi năm trôi qua rồi, bây giờ chắc đã kết thúc cả rồi, Mễ Dương tự nói với mình như vây.
Nhưng vấn đề lại cứ thế tuôn ra, vậy tại sao bố mẹ không muốn nhắc chuyện quá khứ? Bác Liêu sao lại coi trọng tấm ảnh này như thế? Còn cả Liêu Mỹ, rõ ràng cô ấy biết chuyện gì đó, vậy cô ấy sao lại tiếp cận mình… Một chuỗi vì sao khiến Mễ Dương đau đầu vô cùng, cậu đập tờ giấy lên bàn, ngã người xuống giương, “Ôi chao, shit!”. Mễ Dương xoa đầu chửi, vừa rồi cậu quẳng điện thoại lên giường, nằm xuống cái vừa hay trúng ngay xương sọ.
Mễ Dương bực bội đang định ném điện thoại đi, thì bà chị She-ra lại bắt đầu réo, cầu cúi đầu nhìn số điện thoại trên màn hình, sững người, trùng hợp thế sao? Cậu lập tức bấm nghe, “A lô, ai đấy?”. Một tiếng cười khẽ vọng lại, Liêu Mỹ hình như đang rất vui, “Là tôi, anh không lưu số của tôi à”. “Cô có việc gì không?”, Mễ Dương không trả lời cậu hỏi của cô. Bên kia im lặng một lát, Liêu Mỹ lại hỏi, “Sao thế? Tâm trạng không vui à?”, “Không có gì”, Mễ Dương đáp.
“Mai có thời gian nói chuyện chút không?”, Liêu Mỹ hình như không để bụng thái độ lạnh nhạt của Mễ Dương cất lời mời. Cô ta biết chuyện tấm ảnh hay là… Trong đầu Mễ Dương nhanh chóng hiện ra một loạt các tình huống, cú mèo vào nhà mình, chắc chả có chuyện gì tốt đẹp đâu, mà thế cũng tốt, đi thăm dò tình hình cô ta xem thế nào đã.
“Ok, ở đâu, mấy giờ?”, Mễ Dương hỏi. “Thẳng thắn thật đấy!”, Liêu Mỹ nửa đùa nửa châm biếm nói, “Nếu mọi cảnh sát đều được như anh, đến nói năng cũng hiệu quả thế này, thì đất nước được nhờ rồi”. “Phải rồi, nếu mấy người thích vô cớ sinh sự, rỗi việc bày việc ra ít đi chút nữa, chắc cảnh sát chúng tôi có thể biến mất luôn rồi”, Mễ Dương đáp.
Liêu Mỹ không những không giận mà còn phá lên cười, “Nói hay lắm, vậy tối mai, địa điểm và thời gian cụ thể hẹn sau nhé, tôi thế nào cũng được, tùy anh thôi, thế nào?”. “Được, không thành vấn đề!”, Mễ Dương đáp. “Bye bye!”, Liêu Mỹ nhanh chóng cụp máy. Mễ Dương đang định dặt điện thoại xuống, thì nó lại reo, cậu cầm lên thì thấy không hiển thì số, nghĩ bụng ai thế không biết, do dự một chút song vẫn bấm nút nghe, “A lô, ai đấy?”.
Đầu dây bên kia sững lại, không nói gì, Mễ Dương khó chịu noi, “Nói gì đi chứ, không nói là cúp luôn đấy!”, “Này”, tiếng Vi Tinh vọng lại, “Cúp cái gì mà cúp? Ăn nhầm thuốc súng à?”. Mễ Dương ngẩn người, rồi theo phản xạ có điều kiện cười, “Cậu à, không phải chứ, cậu đăng ký giấu số từ bao giờ thế?”.
Vi đại tiểu thư mới làm hôm nay đấy, vì sao ư, bởi vụ “hiểu nhầm” ban sáng của bà Vi, khiến cô rất giận song lại có chút mừng thầm, bực nhưng cũng sợ, cả ngày ngây ra không dám đi tìm Mễ Dương. Vi Tinh không nuốt được cục tức này nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát chạy tới điểm dịch vụ di động làm thủ tục giấu số, xong định bụng tối đến bịt mũi giả giọng gọi mắng Mễ Dương một trận cho hả. Ai dè vừa gọi thông, khẩu khí Mễ Dương còn xung hơn cả cô, làm cô giật cả mình.
“Có chuyện không vui à?”, Vi Tinh hỏi. Mễ Dương bỗng thấy tâm trạng khá lên nhiều, tuy câu hỏi của Vi Tinh giống hệt Liêu Mỹ, song hiệu quả tuyệt nhiên không giống nhau. “À, ừ”, mễ Dương thư thái ngả mình xuống giường, bắt đầu tố khổ, “Rất không vui”. “Không vui thật không?”, “Cực kỳ không vui!”. “Vậy tốt quá”, Vi Tinh đột nhiên phá lên cười, “Vốn tớ đang rất không vui, giờ vừa nghe cậu bảo không vui, tớ lập tức vui lên rồi, cám ơn nhá, cứ thế mà phát huy!”, nói rồi cúp luôn máy.
Mễ Dương bực gần chết, còn này này gọi với vào điện thoại máy câu, nhưng Vi Tinh đã cúp từ bao giờ, một mình ngồi trên giường khanh khách cười, không hiểu vì sao lại vui thế. Bà Vi đang chải lông cho Tồn Triết trong phòng khách quay sang hỏi ông Vi, “Có chuyện gì vui, mà con gái ông cười như được mùa thế kia nhỉ!”. Ông Vi bảo tôi nào biết, tiếp đó lại nghe điện thoại của Vi Tinh đổ chuông, im, rồi lại đổ chuông, lại im, mà nhạc chuông của Vi tinh đã đổi thành tiếng chó sủa từ lúc nào, cứ gâu gâu mãi không thôi.
Vừa nghe tiếng chó sủa là lại nghĩ tới Gulit rồi đau đầu, bà Vi không nhịn nổi gào toáng lên, “Vi Tinh! Cả thiên hạ mình con có điện thoại chắc, không nghe thì tắt máy đi!!!”.
Vi Tinh trong phòng le lưỡi, cầm điện thoại chui vào trong chăn, định chuyển sang chế độ rung, một tin nhắn đến, của Mễ Dương, “Chọc tức tớ vui lắm hả? có bản lĩnh thì làm tớ tức chết luôn đi!”. Vi Tinh bĩu môi buông câu, “Thèm vào!”. Đang định nhắn lại, thì lại một tin nhắn nữa đến, Vi Tinh giở ra xem, oh my God, suýt nữa thì quên béng mất chuyện này, tuần trước Á Quân còn truy hỏi mình mãi.
Mễ Dương bên này rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời, cậu cười khà khà mở ra, tin nhắn viết, “Tiểu đội trưởng Tạ, rất vui nhận được lời mời của cậu, gặp rồi nói chuyện nhé!?”.
“Tạ Quân, cậu sao thế?”. Trung đội trưởng đầu đội khăn đi tắm về, vốn đang ngâm nga Nhị Nhân Chuyển[1], lúc ngang qua văn phòng vô tình trông thấy Tạ Quân đang trực ban cầm điện thoại cứ ngây ra. Không kìm được nhìn thêm lần nữa, lại phát hiện vẻ mặt của cậu ta rất cổ quái, hình như đang cười song lại rất mâu thuẫn, chót mũi đổ cả mồ hôi, loang loáng.
[1]: Một lối hát thịnh hành ở vùng Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, biểu diễn cùng hồ cầm, kèn xô-na, thưởng do hai người cùng hát múa.
Tạ Quân tuy còn trẻ, song tinh cách bẩm sinh vững vàng, lần đầu tiên xông vào đám cháy cũng không hề thấy cậu nao núng, đội trưởng không kìm được sự hiếu kỳ, đẩy cửa bước vào. Tạ Quân giật bắn mình, phản ứng đầu tiên là nhét điện thoại vào trong túi, “Đội trưởng? Anh còn chưa ngủ à?”. “Vừa tắm xong”. Đội trưởng cười khà khà bước lại, “Đang xem cái gì thế, còn giấu nữa?”. anh hất hàm chỉ chỉ cái điện thoại vừa nhét túi quần của Tạ Quân.
“Không có gì ạ, đội trưởng anh về nghỉ đi ạ, chẳng mấy khi chị dâu lên thăm, phải tranh thủ thời gian chứ ạ!”. Tạ Quân vội đánh trống lảng. Đội trưởng nhìn cậu đỏ mặt tía tai, trong bụng cũng đã hiểu phần nào, anh là người đi trước, cũng không hỏi thêm gì, chỉ đáp, “Được, vậy tôi về nghỉ đây, có