như bị hen suyễn lên, đặt vào giỏ xe. Vi Tinh ở bên nói mát mẻ, “Con cảnh khuyến[2] này của cậu chẳng có tố chất nhanh nhẹn gì cả”. Mễ Dương vặn lại, “Chó của cảnh sát với chó cảnh sát là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau nhá? Đừng có mà bôi nhọ cảnh khuyến của bọn tớ!”, nói rồi trèo lên xe tiếp tục đi.
[2] Chó cảnh sát.
Gulit chuyến này đã rồi, hai chân trước bấu lấy mép giỏ xe ưỡn ngực ngẩng đầu, hai tai bị gió thổi bay phần phật về sau. Mễ Dương tức tối nói, “Giờ lại tinh thần phơi phới rồi, mày thật thà lên một tí cho tao, còn tạo dáng Titanic cái gì nữa!”. Gulit oẳng một tiếng, Vi Tinh ở sau lưng cười bò, rồi dang hai tay ra hét vang, “Thập ma thập ma thập ma world!”. Mễ Dương phá lên cười ha hả.
Hai người tới chợ, chen qua chen lại giữa đám đông, Mễ Dương mua một đống đồ ăn cứ như thật. Vi Tinh phụ trách bế Gulit, không còn cách nào khác, người thì quá đông, mà Gulit thì lùn tịt, rất dễ bị giẫm vào.
Lúc đang bàn xem ăn canh củ cải hay canh trứng cà chua, Gulit bỗng vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Vi Tinh, chạy về phía một sạp hàng. Hai người vừa hét vừa gọi đuổi theo, dọc đường còn luôn miệng xin lỗi những người bị va phải, tới gần mới phát hiện ra Gulit đang nhằm một lồng gà mái mà gâu gâu gâu.
Mễ Dương vội vàng xin lỗi người chủ sạp hàng, Vi Tinh tay chống hông thở hổn hển vẫn còn tâm trạng đùa, “Cậu xem chẳng phải Gulit nhà cậu muốn ăn canh gà sao?”. Vừa nghe cô nói thế, bà chủ sạp hàng vốn rất không hài lòng làm kinh động đến gà của bà liền ra sức tiếp thị, nào là béo này, non này, bổ dưỡng đặc biệt này, hôm nay ăn uống đầy đủ, ngày mai sẽ đỏ da thắm thịt.
Vi Tinh và Mễ Dương đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn Gulit vẫn đang gân cổ lên gâu gâu, Mễ Dương đá nó cũng không chịu đi, sắc mặt bà chủ sạp hàng càng lúc càng khó coi, Mễ Dương nghiến răng, “Vậy chị chọn cho tôi một con!”. “Có ngay!”, bà chủ hàng lập tức trổ tài bắt tóm, một phát đã túm được một con, “Con này ngon nhất!”.
Nhìn con gà sắp được giơ tới trước mũi mình, Vi Tinh huých Mễ Dương rì rầm bằng giọng mũi, “Mua thật đấy à?”, “Ờ!”, “Mua làm gì? Phóng sinh à?”, “Phóng sinh cái gì! Hầm chứ!”, Mễ Dương hất hàm với bà chủ sạp gà, “Con này được không?”. Bà chủ trợn tròn hai con mắt, “Được chứ hả? Cậu xem đi, đẹp mã thế này cơ mà, nhìn màu lông nó này!”.
Mễ Dương nhếch môi, “Bà chủ này, gà mua là để ăn, chứ không phải để cúng, đẹp mã thôi thì để làm gì chứ?”. Bà chủ kia trề môi còn trên tài anh, “Vừa trông đã biết cậu chưa mua gà bao giờ, con gà này nếu có bệnh tật gì, liệu có đẹp mã nổi không? Cậu xem tôi nói có đúng không nào?”. Mễ Dương nghĩ cũng phải, “Được, vậy lấy nó!”. Quay sang định bảo Vi Tinh lấy tiền từ trong túi anh ra, thì phát hiện Vi Tinh đang nhìn lông gà như đang nghĩ ngợi gì.
“Này, trả tiền đi chứ, còn nghĩ cái gì thế?”, Mễ Dương hỏi. Vi Tinh lắc lắc đầu, chỉ mấy con gà không được mỡ màng cho lắm trong lồng bùi ngùi, “Lần đầu tớ phát hiện ra, ngoại hình xấu xí cũng có cái lợi của nó! Ít ra cũng được sống lâu hơn”. Mễ Dương liền phì cười, “Không sai, rất có lý!”. Vi Tinh liếc xéo cậu một cái, “Đừng có chăm chăm nói rất có lý với tớ được không hả?”.
Vi Tinh tay trái một gà, tay phải một chó, cùng Mễ Dương xách theo rau cỏ đi ra chỗ gửi xe. Khi lên xe lại loay hoay một hồi, cuối cùng Vi Tinh phụ trách xách rau, Gulit và mỹ nhân kê đồng thời tọa trong giỏ xe, ở giữa ngăn cách bằng một túi mướp đắng. Rõ ràng là có hơi chật, những dưới vũ lực của Mễ Dương, Gulit cũng không dám ho he gì, cứ thế chịu chật về nhà.
Về đến nhà, Mễ Dương xông thẳng vào bếp, Vi Tinh tiện tay với lấy quả táo cuộn tròn trên sô pha xem ti vi. Xem Tử Vi cách cách khóc tới chết đi sống lại được một lúc, bỗng thấy có gì là lạ, nghĩ mới thấy phòng bếp sao yên ắng quá. Cô chậm rãi bước tới, tựa cửa nhìn vào, Mễ Dương đang chăm chăm nhìn con gà không biết nghĩ gì. Vi Tinh gõ cửa bếp, “Cảnh sát Mễ, sao thế, còn đang mặc niệm à?”. Mễ Dương lườm cô một cái, nói rất nghiêm túc, “Tớ đang nghĩ xem nên xuống tay thế nào thì hơn”.
Vi Tinh cười nhạo, “Rốt cuộc là cậu có biết làm hay không hả? Bốc phét giờ lòi đuôi rồi hả!?”, “Bốc phét cái gì chứ, có vị đầu bếp nổi tiếng từng nói, giết gà còn khó hơn giết người đấy! Ít nhất với người cậu cũng không cần quan tâm sau đó hầm liệu ngon không!”, Mễ Dương nói cứ y như thật. Vi Tinh hừ một tiếng: “Lại huyên thuyên rồi, vị đầu bếp nổi tiếng ấu là ai chứ, Tôn Nhị Nương bán bánh bao nhân thịt người hả?”.
Mễ Dương dứt khoát đẩy con gà ra trước mặt Vi Tinh, “Tớ nói gì cậu cũng không tin, không thì cậu làm đi?”. Vi Tinh theo phản xạ bước lùi lại tránh, không nói gì. Mễ Dương đắc ý thu tay lại, đừng tưởng Vi Tinh đặc biệt khoái ăn uống, nhưng khả năng đầu bếp của cô thì có thể gọi là dốt đặc cán mai. Mễ Dương từng nói, Vi đại tiểu thư chính là người khổng lồ trong khoản ăn uống, còn nấu nướng thì chỉ đáng làm chú lùn!.
“Được rồi, tớ bắt đầu đây!”, Mễ Dương túm lấy cánh gà đưa đúng tầm mắt, miệng không ngừng tụng kinh, “Đức Phật từ bi, thí chủ nhà ngươi không xuống địa ngục thì ai xuống chứ, tội lỗi, tội lỗi, có điều phải công nhận là, thí chủ ngươi béo thật đấy!”. Vi Tinh trợn mắt, “Tốt nhất là cậu niệm thêm chú vãng sinh cho nó đủ bộ”, nói xong không thèm để ý đến anh chàng Mễ Dương cổ quái, quay lưng trở lại tiếp tục gặm táo.
Chưa được hai miếng, đã nghe trong bếp tiếng cả người lẫ gà kêu lên thảm thiết, Vi Tinh xém chút nữa thì bị miếng táo trong họng nghẹn chết, cô vừa phi như bay đến bếp vừa hỏi, “Ai giết ai rồi thế?!”.
Nghe trong nồi đất đã bắt đầu ngào ngạt mùi canh gà, hơi nước phì phì chỉ chực đẩy bật nắp nổi, Mễ Dương chỉnh lửa về liu riu. Nhìn Mễ Dương mặt mày ủ rũ, lại nhìn ba ngón tay dán urgo của anh, Vi Tinh không nhịn được cười phá lên, “Được rồi nào, đã lấy mạng người ta rồi, còn không cho nó ngoạm cậu đôi miếng hay sao!”.
Mễ Dương tức tối vừa định mở miệng, liền thấy dưới chân có gì là lạ, “Ơ, dưới chân sao lại ướt thế này, ôi trời ơi, dò nước ở đâu rồi nhỉ?”. Vi Tinh cũng nhìn bốn xung quanh theo, bỗng ngớ ra, “Bỏ mẹ rồi, dưa chuột đang ngâm trong nhà vệ sinh kìa!”. Cô ngoảnh lại xông vào nhà vệ sinh. Khi nãy chỉ chăm chăm giúp Mễ Dương làm gà, loay hoay hai tiếng đồng hồ, nước trong bôn đã tràn ra từ bao giờ, lúc này sàn phòng khách cũng ướt nhẹp cả rồi, may mà chưa ngập vào phòng ngủ.
Vi Tinh nhanh chóng tắt vòi nước, Gulit lại rất khoái chí, cứ bám theo chạy đi chạy lại, suýt chút nữa vấp vào nó mà ngã chỏng gọng, Mễ Dương cũng theo vào cầm chổi với ki hót rác quét nước ra ngoài. Vi Tinh nói, “Cậu cứ quét nhé, để tớ về nhà lấy chổi với giẻ lau nhà sang giúp một tay”, nói rồi chạy về nhà mình.
Cầm chìa khóa mở cửa, Vi Tinh túm vội đồ xong định chạy sang ngay, bỗng điện thoại đổ chuông. Vội vàng bắt máy mới biết là bố mẹ không yên tâm, nhân lúc nghỉ trưa ăn cơm gọi điện về hỏi xem mình thế nào. Mãi mới trả lời xong bố mẹ, Vi Tinh vội vàng cầm giẻ lau chạy ra. Vừa ra khỏi cửa đã thấy cửa nhà đối diện đang khép khờ, sau cửa vọng đến tiếng quét nước ào ào, bóng chổi lúc ẩn lúc hiện.
Vi Tinh bổng nỗi tính trẻ con, hai tay nắm chặt giẻ lau, như Đôn Kihôtê nhằm cửa xông sang, người bên kia bất ngờ bị cô ép lại sau cửa không cựa quậy gì được. Vi Tinh cười ha ha, “Thế nào hả, chịu thua chưa?”. Người sau cửa không ngừng vùng vẫy, Vi Tinh càng ra sức dồn chặt về trước, “…”.
“May mà con ở nhà, không thì nguy hiểm biết chừng nào, nếu để ngập sang nhà hàng xóm thì không hay rồi”, giọng nói ôn tồn của ông Mễ vang lên. Vi Tinh sững người, xoay đầu sang nhìn, ông Mễ đang cầm ki hót rác, Mễ Dương thì cầm giẻ lau nhà, hai bố con đang từ nhà vệ sinh đi ra. Mễ Dương vừa trông thấy tạo hình của Vi Tinh, hai con ngươi gần như rớt ra ngoài, “Mỳ chính, cậu đang làm gì thế hả?!”.
Vi Tinh lắp bắp, “Tớ, tớ, tớ…”. Nếu Mễ Dương ở đó, vậy người sau cửa là ai?!. “Còn không chịu buông tay!”. Mễ Dương gào lên xông tới, Vi Tinh vội lùi lại hai bước, người sau cửa lập tức chạy ra, bà tức tới nỗi toàn thân run rẩy, chỉ mặt Vi Tinh mà không nói được thành lời.
Vi Tinh chết lặng đứng cầm giẻ lau, lên tiếng theo phản xạ, “Cháu chào cô!”.
“Cô, cô…”, bà Mễ hầm hầm một tay chỉ mặt Vi Tinh, một tay bưng trán đau tới độ thở hắt ra ngoài. Trông thấy Vi Tinh vẫn đang đờ đẫn cầm miếng giẻ rách chỉ vào mẹ mình, Mễ Dương lách người chặn lại tầm nhìn của bà Mễ, rồi khẽ đập vào cổ tay Vi Tinh, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mau bỏ giẻ lau xuống.
“Được rồi, được rồi, để tôi xem nào… Vẫn ổn, không sao, không sao”, ông Mễ mau chóng bước lên trước xem xét tình hình. Bà Mễ nghe khẩu khí của ông rõ ràng là định giảng hòa, liền trợn mắt dữ tợn nhìn chồng, “Cái gì mà không sao, thì ra cái cửa sắt to tướng không phải đụng vào trán ông đúng không?! Đầu tôi vẫn còn ong ong đây này, sau lưng khi nãy cũng va vào cửa phía trong, phen này hay rồi, trước sau đều bị kẹp!”.
“Được rồi, được rồi mà, cháu nó cũng không phải là cố ý”, ông Mễ khẽ vỗ vai bà an ủi, bà Mễ quyết không nghe nhún vai gạt tay ông ra. Vốn thường ngày đã không thèm chấp bà Vi, người phụ nữ ấy chả có điểm nào để so sánh với mình, ai biết con bé này còn bày mưu tính kế tìm cơ hội tấn công báo thù hay không.
Vi Tinh cắn môi gật đầu cúi người xin lỗi, “Cháu xin lỗi, bác gái, cháu, cháu lại cứ tưởng là Mễ Dương, định đùa với cậu ấy chút thôi”. “Đùa?! Có ai đùa như thế không hả?”. Bà Mễ lập tức chuyển nòng súng, chỉ vào cái trán bị va đỏ ửng của mình cho Vi Tinh xem, “Nhà cô toàn đùa thế này sao? Ờ, bố mẹ cô dạy cô thế đấy…”. “Xuân Hồng!”, ông Mễ ngắt lời bà, “Chuyện nào ra chuyện đó, lôi cả bố mẹ người ta vào đây làm gì”.
“Vi Tinh cũng đã xin lỗi bà rồi, vả lại Vi Tinh định sang giúp Mễ Dương dọn nước đúng không?”. Ông mễ vừa nói vừa đánh mắt ra hiệu cho Mễ Dương. Vừa rồi bà Mễ vừa nhắc đến vợ chồng ông bà Vi thế này thế kia, Vi Tinh vốn đang lung túng, sắc mặt lập tức đanh lại, Mễ Dương cũng thấy không vui, cảm thấy mẹ mình chuyện bé xé ra to, vốn định mở miệng góp ý, thì bị ông Mễ giành nói trước. Thực ra ông Mễ là có ý tốt, ông biết nếu để con trai lên tiếng nói giúp Vi Tinh, vợ mình sẽ càng tức.
Lúc này thấy bố ra hiệu, Mễ Dương đành nặn ra nụ cười nói, “Đúng thế, con thấy nhà bị rò nước, một người làm không xuể, mới gọi Vi Tinh qua giúp một tay, là con gọi cô ấy sang”. Bà Mễ không nói gì, chỉ đứng tại chỗ thở dốc, bởi Vi Tinh thật sự cầm giẻ lau chạy qua, nhưng nhìn cô quần cộc áo ba lỗ đứng sau lưng con trai mình, trong lòng vẫn thấy bực bội.
Nhìn vẻ mặt có phần không cam lòng của vợ, sợ bà lại nói điều gì không phải với người ta, ông Mễ vội đẩy bà vào trong nhà, “Nào, nào, bà vào nhà nghỉ đi một lát, ban nãy trên taxi không phải cứ kêu đau đầu còn gì, có tôi với con trai đây rồi, nào, đi thôi, à Vi Tinh, cám ơn cháu nhé, cháu về nghỉ đi, hiếm hoi mới có ngày nghỉ cuối tuần, Mễ Dương, con quét chỗ cửa này sạch vào nhé!”. “Cháu chào cô chứ”, Vi Tinh tuy rất khó chịu với bà Mễ nhưng vẫn lễ phép chào. Ông Mễ quay đầu lại cười với cô, “Chào cháu!”, nói rồi xua xua tay, tỏ ra không sao, bảo cô về nhà.
Vi Tinh đầy một bụng ủ rũ lôi giẻ lau về nhà, Mễ Dương thò đầu lướt nhìn nhà mình một lượt, trông thấy bố đã khuyên nhủ mẹ vào phòng ngủ, anh cũng quay người đi theo Vi Tinh. Lúc Vi Tinh xoay người định đóng cửa thì phát hiện Mễ Dương cũng định theo vào, bao nhiêu buồn bực trong l