ng bỗng chốc bốc lên hừng hực, cô lập tức lấy người chặn cửa lại, ra sức đẩy Mễ Dương ra ngoài, “Đi đâu thế hả! Nhà cậu ở phía đối diện cơ mà!”.
Mễ Dương nửa người len vào trong cửa, vì bị dồn ép đến nỗi mặt cũng méo cả đi, anh lại không dám to tiếng sợ bà Mễ nghe thấy, chỉ khẽ nói, “Mỳ chính, đừng vậy mà, để tớ vào trong đã!”. Vi Tinh nghe cậu nói thế, càng ra sức đẩy vào, “Đừng như thế, cậu đừng có vào, con ngoan như cậu vào nhà tôi lại thành hư đi, tôi không gánh nổi trách nhiệm!”.
Vi Tinh cứ nghĩ tới vẻ mặt bà Mễ lúc nói về bố mẹ mình là lại sôi máu lên, thò tay cấu những chỗ Mễ Dương để lộ ra sau cửa, cũng không cần quan tâm là ở đâu, sờ thấy thịt là ra sức cấu, “Ui cha! Này, mỳ chính, cậu ác vừa thôi chứ, đau chết người ta rồi, cậu còn cấu nữa là tớ khóc thật đấy nhé!”. Mễ Dương nghiến răng nghiến lợi vặn vẹo người để tránh, song vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đẩy cửa vào trong.
Cũng không biết Vi Tinh cấu vào đâu, Mễ Dương bỗng kêu rống lên, tiếng kêu không nhỏ, Vi Tinh theo phản xạ buông ra, cậu nhân cơ hội len vào. “Xì!”, Vi Tinh hừ một tiếng không thèm tranh giành với cậu nữa, quay người dợm bước vào trong, liền bị Mễ Dương lôi lại. “Đừng giận nữa, mẹ tớ là thế mà, tớ với bố còn thường xuyên bị bà trách mắng nữa là, còn kinh khủng hơn thế nữa!”, Mễ Dương cười nói.
Vi Tinh trợn mắt, “Mới à nha, cậu là con, bố cậu là chồng bác ấy, là lẽ đương nhiên thôi, còn tớ thì dựa vào cái gì chứ?!”. Mễ Dương cười hì hì, “Cậu cứ xem như là con gái chẳng hết chuyện sao?”. Vi Tinh khịt mũi khinh miệt, “Thôi khỏi, cành cao với không tới, vả lại tớ cũng có mẹ rồi!”. Mễ Dương nghĩ ngợi rồi cười nham hiểm, “Không thì cậu cứ xem mình là con dâu cũng được? Mẹ chồng nàng dâu đều không ưa nhau mà”.
“Cậu có tin tớ nhét cái giẻ lau này vào mồm cậu không?”. Vi Tinh thò tay định với giẻ lau, “Lỗi mồm, lỗi mồm, cậu là con rể được chưa?”, Mễ Dương làm ra vẻ ngại ngùng xấu hổ. Vi Tinh bị cậu chọc cho tức mà vẫn phải cười, đang định mở miệng, đã nghe tiếng ông Mễ ho ở phía đối dện, “Mễ Dương, con quét lại chỗ nãy lần nữa nhé, trong phòng để bố lo”.
Mễ Dương làm mặt hề, “Bố tớ nhắc phải về rồi, đừng giận nữa, chốc nữa lên mạng, chúng ta Q nhé!” “Q cái đầu cậu í, bụng đói muốn chết đây, đúng là đen đủi, giúp cậu thịt gà mà chưa được ăn, đúng là nghiệp chướng mà!”, Vi Tinh lầu bầu. “Hì!”, Mễ Dương phì cười, xoa xoa đầu Vi Tinh, “Yên tâm, nhất định sẽ cho cậu ăn, không tạo nghiệp chướng không công đâu, tớ về đã, bố tớ sắp không đỡ nổi nữa rồi!”.
“Ờ, chú Mễ đúng là người tốt, rất có phong độ, nhưng mẹ cậu thì… Haizz, chả trách người xưa có câu, hảo hán vô hảo thê, lại hán thú hoa chi[3]!”, Vi Tinh lắc đầu cảm thán. Mễ Dương vừa vui vừa buồn cười, dí ngón tay lên trán Vi Tinh, “Huyên thuyên cái gì thế hả! Mẹ tớ tí nữa thì bị cậu chèn cho thành sandwich rồi còn không cho người ta kêu ca đôi câu hay sao? Lại còn cười nữa! Thôi, tớ đi đây, đóng cửa cẩn thận nhé!”.
[3] Đàn ông tốt không có được vợ tốt, đàn ông lười lại lấy được vợ giỏi giang xinh đẹp.
Trông thấy con trai chui ra từ cửa nhà đối diện, ông Mễ chỉ mỉm cười, Mễ Dương thấy nụ cười của bố liền nháy nháy mắt, ký hiệu ngầm giữa bố và con trai không cần nói nhiều. Đón lấy cái chổi bố đưa, Mễ Dương hạ giọng hỏi, “Mẹ con không sao chứ?”, “Không sao, thực ra hôm nay bà ấy đã khó chịu sẵn trong người rồi, Vi Tinh lại nhằm đúng lúc ấy mà đụng vào”, ông Mễ cũng thì thầm đáp.
“Uhm”, Mễ Dương lại hỏi, “Bố, sao bố mẹ về sớm thế? Không phải đã nói là đi một tuần hay sao? Giờ mới có năm ngày mà”. “Nhà máy có chuyện, bắt buộc phải về, mẹ con muốn đi chơi nhưng lại không muốn đi một mình với đoàn nên đành về cùng bố, vì thế nên bà mới không vui”, giọng ông Mễ có phần luyến tiếc.
Mễ Dương khom lưng quét, hai bố con thoải mái tán gẫu, không bao lâu bà Mễ từ phòng ngủ đi ra, tay giữ khăn mặt ướt đang đắp trên trán, hỏi “Mễ Dương, còn nấu gì trong bếp mà thơm thế?”. “Hả? Không có gì, con? À? Là canh gà!”, Mễ Dương buột miệng đáp.
“Canh gà?”, bà Mễ đi vào bếp, ánh mắt sắc lẻm ngay lập tức phát hiện lông gà trong thùng rác, “Con mua gà sống về tự làm?”, nhìn Mễ Dương gật đầu, bà Mễ càng nghi ngờ tợn, “Từ lúc con đi làm tới giờ không thấy xuống bếp lần nào, hôm nay sao lại? Lại còn mua cả gà sống, con cũng rảnh rỗi quá nhỉ!”.
Nói đến đây, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến bà bất giác đưa mắt sang cửa nhà đối diện, nghĩ bụng lẽ nào con trai… Mễ Dương vừa thấy ánh mắt mẹ biết ngay bà đang nghĩ gì. Thầm kêu lên chết rồi, chuyện ban nãy đã làm bà tức tối lắm rồi, nếu biết được là mình nấu cơm cho Vi Tinh ăn… “Còn không tại Gulit cả sao!”, đầu óc Mễ Dương xoay tít mù.
“Gulit?”, bà Mễ ngẩn người, cúi đầu nhìn Gulit nãy giờ ngoan ngoãn theo sau mình, vừa nghe bà Mễ gọi đến tên mình, nó quấn lấy bà cuống quít vẫy đuôi. Trong cơn hỗn loạn vừa rồi còn chưa kịp chào hỏi gì với nó, bà Mễ lúc ấy cũng đã “quay mòng mòng” rồi, bà liền cúi xuống vuốt ve nó, Gulit nũng nịu kêu “Ư ử”, ra sức cọ vào chân bà Mễ, dính chặt lấy.
“Chả thế là gì, mẹ không phải nhất nhất bắt con chăm nó cơm ngày ba bữa, lại còn đi dạo nữa, hôm nay được nghỉ con muốn ăn tươi một chút nên dắt nó đi chợ, kết quả là nó cứ xông vào chỗ lồng gà của người ta mà gâu gâu nhặng xị lên, thế là con đành phải mua một con mang về”. Nói xong Mễ Dương lắc lắc đầu làm ra vẻ bó tay, hết cách.
Những điều Mễ Dương nói cũng đều là sự thật, chỉ là có thêm mắm dặm muối tí chút, bà Mễ tuy không hiểu đầu đuôi, nhưng anh con trai họ khuyển này của bà có tật xấu gì bà rõ hơn ai hết, chắc là người bán gà không bằng lòng nói này nói nọ, nên anh con trai ngốc của bà liền mua luôn con gà, bà cũng không nghĩ gì thêm nữa.
Ông Mễ cười khà khà, “Thế chẳng phải cũng tốt hay sao, lâu lắm không được thưởng thức tay nghề của Mễ Dương rồi, hôm nay vừa hay được giải tỏa cơn thèm, mấy ngày nay ở ngoài ăn cơm tập thể mà mẹ con cứ kêu đau dạ dày”. “Thế ạ? Thế hóa lại hay, con gà này con mua đáng tiền rồi, mẹ, mẹ cứ vào nghỉ chút đi, lát nữa được canh con sẽ gọi mẹ, không thì để con bưng tận giường, chúng ta học ăn trên giường như phương Tây nhé?”, Mễ Dương hỏi săn đón.
Bà Mễ chuyến này phấn khởi tợn, cảm thấy con trai vẫn đối tốt với mình, liền cười tít mắt, “Học phương Tây cái gì, mẹ cũng đâu đến nỗi nằm liệt giường, lát nữa cả nhà cùng ăn!”. Nói rồi quay người bế Gulit vào phòng ngủ, còn nghe bà nói với Gulit, “Con trai ngoan, để mẹ xem con béo gầy thế nào nào… Ông vào đây một lát, cái áo chui đầu tôi mua cho Gulit để đâu rồi nhỉ?”. Ông Mễ đáp lại rồi bước vào theo.
“Phù…”, Mễ Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lão phật gia cuối cùng cũng vui lên rồi… Lau nhà xong anh vào bếp, nhìn nồi canh gà đang sôi ùng ục qua nắp kính mà rầu hết cả người, làm thế nào lén mang qua cho tiểu phật gia được bây giờ…
“Ô, chị đi đâu thế này, lại còn trang điểm đẹp thế kia, ai không biết còn tưởng chị đi phỏng vấn cũng nên?”. Bà Mễ dắt chó đi dạo buổi sáng đúng lúc chạm mặt bà Vi. Bà bỗng phát hiện bà Vi thường ngày vốn không mấy khi trang điểm hôm nay lại ăn vận rõ gọn gàng sáng sủa, thế là theo thói quen buông một câu mát mẻ.
Bà Vi đã nghe con gái kể chuyện xảy ra hôm nọ, Vi Tinh còn chưa dám kể câu bố mẹ giáo dục này nọ, bà Vi đã bắt đầu oán hận mụ hàng xóm lắm điều chuyện bé xé ra to, chuyện cỏn con có đáng phải làm ầm lên thế không.
Không nghĩ lại gặp kẻ thù oan gia bắt nạt con gái mình vào lúc này, lại nghe những lời quái gở dị hợm của bà ta, bà Vi nhủ thầm sao mà đúng lúc thế, liền tăng volume lên một chút, “Sao bà biết, tôi không biết bà lại còn xem bói được cơ đấy, có điều không phải đi phỏng vấn, mà là đi làm”. “Hả?”, bà Mễ sững sờ. Bà Vi cố tình thở dài, “Vốn tôi cũng không muốn đi, bà bảo ở nhà thảnh thơi có phải sướng hơn không, nhưng người ta thành tâm thành ý tới mời đi, lại nhất quyết dành cho cái chức trưởng phòng tài vụ, tôi thực sự không từ chối nổi, đành qua trước xem tình hình thế nào rồi tính, cũng không thể không nể mặt người ta”.
Rồi bà Vi lại như chợt nhớ ra điều gì hỏi, “À phải rồi, nghe chị Lý ở ủy ban dân cư nói, trường chị đang tính giảm nhân viên, người ngoài năm mươi tuổi đều bị buộc về hưu đúng không?”. Bà Mễ còn chưa kịp tỉnh lại sau cú “công kích” bà Vi đi làm kia, đột nhiên lại nghe hỏi thế, trong lòng thất kinh, lập tức làm ra vẻ không quan tâm, “Chỉ là lời đồn thế thôi, song chủ yếu vẫn là xem khả năng và biểu hiện của mỗi người, tuổi tác không phải là tuyệt đối!”.
Thực ra nhà trường đã rất khéo léo thông báo đến một số đồng chí trong đó bao gồm cả bà Mễ, để mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần, bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ hưu về nhà. Cũng chính vì bà Mễ vẫn chưa cân bằng được tâm lý, ông Mễ mới đặc biệt xin nghỉ phép năm, đưa bà đi chơi cho khuây khỏa, nhưng bây giờ bất luận thế nào cũng không thể để mất mặt trước bà Vi.
Bà Vi mỉm cười, “Đúng rồi, đúng rồi, trình độ của chị cao thế cơ mà, mà chị còn biết xem bói, tính toán một tí là biết hết cả rồi, tôi cũng lo hão rồi, hề hề, thôi không nói nhiều nữa, không đi nhanh lại muộn mất, dù là trưởng phòng tài vụ mà ngày đầu tiên đã đi làm muộn cũng không hay lắm, chị nói có phải không, gặp chị sau nhé!”. Dứt lời bà Vi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, như hồng kỳ phấp phới đón gió đi làm, chỉ còn lại mình bà Mễ đứng ở hành lang tức tối nghiến răng kèn kẹt.
“Trưởng phòng Hứa, đây là phòng làm việc của chị, chỗ này tuy có hơi chật, nhưng điều kiện chỗ chúng tôi chỉ có vậy, có điều Lưu tổng đã nói rồi, sau này sẽ chuyển sang chỗ khác!”, một người phụ nữ trung niên dáng vẻ khỏe mạnh nhiệt tình giới thiệu. Bà Vi gật đầu cười nói rất tốt, nhìn điều kiện làm việc mà ngán ngẩm trong lòng, nhưng lại cần công việc này, vì tiền đành phải chịu vậy.
Tuy lúc trước bà mạnh mồm với bà Mễ là thế, nhưng đây chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, ông chủ khởi sự từ đẩy xe bán rau, giờ chuyển sang bán thiết bị thẩm mỹ, đừng xem thường người ta mới học hết lớp bốn, về bản lĩnh kiếm tiền còn trên tài trình độ tiến sĩ. Một đồng nghiệp phòng tài vụ trong nhà máy lúc trước của bà Vi vẫn làm tài vụ ở đây, giờ trong nhà mới có thằng cu bụ bẫm, bà ấy phải về giúp chăm cháu, trước lúc nghỉ việc liền nhớ tới người đồng nghiệp tốt, trình độ nghiệp vụ cũng không tồi là bà Vi. Nói là trưởng phòng tài vụ, thực ra chỉ là một kế toán, thu chi vẫn nằm trong tay em gái của vợ ông chủ, không biết làm sổ sách, chỉ lo thu tiền và chạy ngân hàng.
Bà Vi hai năm nay ở nhà cũng đã chán, giờ lại thấy ông xã nhà mình sắp nghỉ hưu, sẽ ảnh hưởng nhất định tới kinh tế gia đình, bèn nắm lấy cơ hội dâng tận tay này, chỗ này cách nhà cũng không xa lắm. “Vậy đấy, nếu chị thấy thích hợp, thì có thể bắt đầu làm luôn hôm nay, lương tháng 2.800, đã nói từ trước rồi nhé”, người phụ nữ mập mạp bồi thêm một câu, như sợ bà Vi lại đòi tăng thêm. Cô là bà chủ ở đây, tiết kiệm được đồng nào chẳng đều vào túi mình hay sao.
Đang nói chuyện, một chàng trai trẻ tuổi dẫn theo hai cô gái bước tới, “Phó tổng Uông, chị ở đây à”, cô ả mập mạo liền giơ tay chào, “Cậu đến đúng lúc quá, đây là trưởng phòng tài vụ của chúng ta, trưởng phòng Hứa; còn đây là trưởng phòng kinh doanh của chúng tôi, Trương Quốc Hỷ”. “Chào cậu”, bà Vi mỉm cười gật