“Xì…”, Vi Tinh lấy sức xì mũi, rồi ném giấy vào sọt rác. Á Quân vừa đi xách một bịch đồ to tướng từ chỗ lễ tân về không kìm được trề môi, “Hay thật, cái sọt rác này lại đầy rồi, cậu cảm cúm cũng gần ba tuần nay rồi, sao vẫn chưa khỏi?” Vi Tinh nói đặc giọng mũi, “Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai bây giờ? Mũi tớ sắp xì rách cả da ra rồi, rát ơi là rát!”, nói xong lại rút thêm một tờ giấy xì mũi.
Thấy Vi Tinh “nở hoa mũi”, Á Quân cười khì khì, ngồi phịch lên bàn Vi Tinh, “Cậu xem tớ đây này, chẳng biết cảm cúm là gì! Ngưỡng mộ không?”, “Xí!”, Vi Tinh tức tối hứ một tiếng, “Phải rồi, kẻ ngốc đều không bị cảm cúm!”. Á Quân không những không tức mà còn nhăn mặt làm trò, “Không sai không sai, vậy cậu cứ cảm cúm luôn cả năm đi, sau này khéo lại thành Einstein đấy!”. “Shit!”, Vi Tinh chửi đùa, giơ tay định nhét giấy xì mũi vào túi Á Quân, Á Quân cười chạy trốn.
“Làm cái trò gì thế hả? Kêu la ầm hết cả lên, Ivy, tôi đợi cô cả nửa ngày rồi, cái SSL kia làm xong chưa?”, Amy như âm hồn thoắt cái xuất hiện trước mặt họ. “Còn thiếu một chút số liệu, bên Hoa Đông vẫn chưa gửi cho tôi”. Vi Tinh giật thót mình, vội vàng đáp. “Chưa gửi thì cô không biết đường mà giục à, cái này cũng đợi tôi dạy hay sao, cô mới vào công ty à? Mau lên, sếp đang đợi kia kìa! Sắp hết giờ làm rồi, cô làm xong ngoài việc gửi E-mail, còn phải print (in) ra một bản hard copy[1] cho tôi! Unbelievable[2]! Nói xong, nói xong cô ta lúc lắc đuôi biến mất.
[1]. Bản sao cứng.
[2]. Không thể tin nổi.
“Hứ! Có mà sự tồn tại của cô mới là unbelievable thì có!” Á Quân tặng Amy một cái trợn mắt. Vi Tinh theo thói quen gượng cười, đang định gọi điện giục, thì thấy báo có thư mới, là E-mail giám đốc khu vực Hoa Đông gửi. Á Quân cũng đã trông thấy, bèn vỗ vai Vi Tinh, “Cứ mặc kệ cô ta, cậu làm việc của mình đi!” Nói xong, cô trở về chỗ ngồi của mình. Vi Tinh luôn tay luôn chân làm nốt bảng biểu tương ứng, gửi email cho sếp rồi in ra mang cho Amy.
Chưa tới chỗ ngồi của Amy, đã thấy cô ta lôi ra thứ gì nom như hai viên con nhộng, nuốt xuống cái ực. Vi Tinh thoáng chần chừ, đúng lúc anh rể thứ đi họp về, vẫy tay ra hiệu báo Amy vào phòng anh ta, cô ta như bướm tìm thấy hoa lập tức bay vào. Vi Tinh bĩu môi, bước tới đặt báo cáo lên mặt bàn, quay người định đi thì “lách cách” một cái, cúi đầu nhìn, có thứ gì đó rơi xuống chân.
Vi Tinh nhặt lên, là một vỉ thuốc con nhộng, nhưng số lô sản xuất, thành phần thuốc đều không ghi, được cái vẫn có tên, Tiêm Đình. Về chỗ thấy Á Quân đang gặm táo, Vi Tinh tiện miệng hỏi, “Cậu biết Tiêm Đình là cái gì không?”. “Cái gì Đình?”, Á Quân hỏi. “Chữ tiêm trong tiêm tế, chữ đình có bộ nữ ấy, vừa rồi tớ thấy Amy uống, viên dạng con nhộng.” Vi Tinh cầm cốc hồng trà vừa pha lên uống.
“Chắc lại là thuốc giảm béo loại mới ấy mà”, Á Quân đáp vẻ xem thường, “Hả? Tớ lại cứ tưởng cô ta sinh ra đã gầy rồi chứ!”, Vi Tinh có phần kinh ngạc. Amy trông cũng thường thường, nhưng rất biết cách trang điểm, lại còn cực mảnh mai, điều này khiến người ham ăn, đặc biệt là ham ăn thịt như Vi Tinh vô cùng ngưỡng mộ. “Phì”, Á Quân bĩu môi, “Cô ta á, lúc mới đến công ty cỡ phải 150! Sau lén lút uống thuốc, thoắt cái gầy xọp đi, có ai mà không biết chứ.”
“Có tác dụng thế cơ à?” Vi Tinh cũng hơi động lòng, tuy cô không đến nỗi béo, nhưng cũng chẳng phải là gầy, theo đuổi thân hình mảnh mai đối với phụ nữ mà nói quả thực là trời sinh… Đúng lúc rỗi việc, cô quyết định mở mạng tìm trên Baidu[3], gõ vào Tiêm Đình, giảm béo, quả nhiên xổ ra một đống website, đều là link của Taobao. “Đúng là có bán thật”, Vi Tinh mở đại một trang, hình ảnh trên đó giống hết với thứ cô trông thấy khi nãy, “Chính là thứ này!”
[3]. Trang tìm kiếm thông dụng ở Trung Quốc, tựa như Google.
Á Quân cũng trượt ghế lại xem, “Tiêm Đình, 200 tệ mười viên, phương pháp giảm béo mới nhất, giảm béo hoàn toàn tự nhiên, không cần nhịn ăn, hiệu quả tuyệt vời, chất lượng đảm bảo… TRỨNG GIUN ĐŨA?!” Cô bỗng hét toáng lên, Vi Tinh lấy tay bịt miệng cô lại. Đồng nghiệp xung quanh ngẩng lên nhìn họ rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc, Á Quân buồn nôn mãi không thôi, quả táo vừa ăn suýt thì nôn ra sạch. Vi Tinh nhìn thấy chữ đáng sợ đó, dạ dày cũng thấy khó chịu.
“Shit, giun đũa chẳng phải là một loài rắn hay sao? Cái loại sống trong ruột rồi hút chất dinh dưỡng ấy?” Á Quân vừa nói vừa khoa tay múa chân, “Lúc còn nhỏ tớ ở trường còn đồng loạt cho uống thuốc tẩy giun nữa cơ, thế mà cô ta nuốt trứng giun, ọe…”, cô nói được nửa câu lại thấy buồn nôn. Vi Tinh lướt lại một lượt rồi đóng trang mạng lại, vẻ mặt có nhăn nhó, “Quả nhiên không phải người tầm thường, không đi đường bình thường, trên đó còn có cả thuốc giảm béo từ trứng sán dây, mà cũng có người mua, còn đánh giá tốt nữa! Họ không sợ bọn giun sán chui luôn vào não chắc!”
Hai người đang tặc lưỡi chép miệng, thì Amy từ văn phòng anh rể thứ bước ra, mặt hớn hở đắc ý. Về chỗ đang định ngồi xuống, liếc cái thấy mấy viên thuốc giảm béo, liền như chạm phải điện, chạy vù đến nắm lấy rồi nhét vào túi xách, xong lại chột dạ nhìn bốn xung quanh, xem có ai chú ý không.
Á Quân và Vi Tinh ngồi giả bộ bận rộn quay lưng lại phía Amy làm mặt hề. Chẳng bao lâu sau đã nghe tiếng Amy đĩnh đạc vang lên, tuy không lớn tiếng, song cũng đủ để tất cả đồng nghiệp xung quanh đều nghe thấy. Vi Tinh muốn không nghe cũng không được, Á Quân hừ một tiếng, “Chỉ là kiếm được con rùa biển thôi mà? Quả này mà vớ được con voi biển, không biết cô ta còn vênh váo thế nào!”
Vi Tinh cười khúc khích, hai hôm trước nghe nói Amy thông qua cái hội ưu tú gì gì đó mới có thể tham gia hoạt động leo núi và quen được một anh cổ vàng[4], làm về ngân quỹ, nghe nói còn thuộc hàng top sinh viên tốt nghiệp học viện Wharton gì đó. Nói chung mấy ngày nay Amy đắc ý thì thôi rồi, mở miệng ra ngậm miệng lại đều là Jerry nhà tớ thế này thế nọ.
[4]. Nhân viên văn phòng: cổ trắng, cổ vàng: chỉ những người có trình độ học vấn cao, có năng lực tổ chức quản lý kinh doanh, quan hệ xã hội rộng rãi…
“Thật không, Amy cậu đúng là chịu chơi thật”, một cô nàng tương đối thân thiết hay chí ít là thân thiết bề ngoài với Amy cười nói. Amy cột tóc lại, “Thế đã là gì chứ, chỉ là một cái khăn LV thôi mà, thích thì mua thôi, có điều nghe Jerry nhà tớ nói, hôm nay đi làm, tất cả mọi người đều nhìn vào cái khăn của anh ấy, trầm trồ khen đẹp.”
“Buồn nôn quá đi mất!” Á Quân giả bộ xoa xoa gai ốc nổi lên trên cánh tay, thì thầm với Vi Tinh, “Cô ta nói phét mà không biết nghĩ, đàn ông con trai lại quàng cái khăn mà ai cũng phải nhìn? Có thể nào không?”. Vi Tinh đột nhiên cười khì như nhớ ra cái gì, “Nếu trên người hắn chỉ độc cái khăn LV, chắc bị bao vây làm triển lãm cũng nên.”
“Ha ha!” Á Quân cười phá lên, Amy khinh bỉ trừng mắt nhìn sang, Á Quân cũng không chịu lép vế trừng mắt lại. Amy không dám tùy tiện gây xung đột với Á Quân, đành coi như không trông thấy, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với cô nàng kia. Á Quân lấy khuỷu tay huých Vi Tinh, “Lúc đầu mới vào công ty, Jane mang một cái túi LV mới từ Hồng Kông về, bọn tớ đều thấy rất mới lạ, ngưỡng mộ cực kỳ, Amy cũng vờ vĩnh nói, LV đúng là tốt thật đấy, nhưng em lại thích Louis Vuitton hơn cơ.” Á Quân bắt chước giọng nũng nịu của Amy.
Vi Tinh đầu tiên ngớ ra, sau đó liền vùi đầu vào cánh tay cười khùng khục, “Thật hay đùa đấy?”. Á Quân vừa định mở miệng, đã thấy anh rể cả từ trong phòng đi ra. Chân mày rậm cau lại, lướt qua một lượt, rồi đi về phía Amy, Á Quân lập tức chọc Vi Tinh đang bò ra bàn mà cười, đánh mắt ra hiệu bảo cô chuẩn bị xem trò hay.
Anh rể cả không đợi Amy kịp cười nịnh chào mình, liền lấy tay chỉ vào tập báo cáo nói mấy câu. Giọng anh không cao, Vi Tinh dỏng hết cả tai lên vẫn nghe không rõ, hình như là công việc của Amy có vấn đề, chỉ thấy cô nàng đang buôn chuyện với Amy ngượng ngập tìm cớ chuồn mất, sắc mặt Amy càng lúc càng khó coi. Anh rể cả nói xong vẫn cau mày nguyên như thế về phòng, Amy ngồi phịch xuống ghế, thở mạch mấy cái, rồi như có thù hận gì với cái bàn phím, bắt đầu gõ cành cạch.
Á Quân bí hiểm cười trên nỗi đau khổ của kẻ khác.
Thoáng thấy sắp hết giờ, Á Quân lên Taobao tìm mua đồ, Vi Tinh thì lên mạng đọc tiểu thuyết. Đúng lúc Vi Tinh đang đọc cao hứng, anh rể cả đột nhiên chạy đến hỏi mấy việc, làm Vi Tinh sợ run cầm cập. Đợi anh rể cả đi rồi, Á Quân ngoái đầu sang thì thấy Vi Tinh đang mặt mày vô cảm bấm Pagedown, bấm rồi lại bấm, từng trang mạng không ngừng trôi lướt qua.
Nhìn một lúc, cô hiếu kỳ hỏi: “Chỉ mới nghe có liếc cái đọc 10 hàng, không ngờ tớ còn được tận mắt trông thấy liếc cái hết cả trang, nhưng cậu đọc thế liệu có hiểu không?”. Vi Tinh ngây người, rồi gượng cười nói: “Cậu nói cái gì thế, vừa rồi anh rể cả đột nhiên xuất hiện làm tớ sợ quá tắt phụt trang web, giờ nghĩ mãi không ra là đọc đến đâu rồi, bực chết đi được!”. Á Quân liền bật cười ha ha.
Còn đang mải cười, thì điện thoại reo vang, báo có tin nhắn, Á Quân cầm lên xem, lập tức vui mừng ra mặt, vội vàng nhắn lại. Vi Tinh liếc sang, “Có chuyện gì vui thế, xem cậu cười kìa?”. Á Quân nhắn tin xong, hớn ha hớn hở sáp lại, thì thào: “Lát nữa tớ có hẹn với Tạ Quân! Cậu ấy đang đợi tớ.”
“Thật không?” Vi Tinh mừng rỡ, “Móc nối cũng nhanh đấy chứ!”, “Đương nhiên rồi, yêu là phải nhanh phải gọn, tế thủy trường lưu đẳng hôn hậu[5] mà!” Á Quân tươi cười như hoa nói. “Cái đồ không biết xấu hổ!” Vi Tinh cười mắng. “Lần trước nói chuyện chẳng phải cậu ấy nói mấy cậu lính không chịu đi tất bộ đội sao, nhưng ra cửa hàng mua, đồ rẻ thì bí chân, thứ đắt thì không mua nổi, bọn họ huấn luyện vất vả, rất dễ bị nấm chân này nọ. Thế là tớ quyết định đặt một lô tất sợi bông vừa rẻ lại tốt trên Taobao cho họ, tan làm liền đem qua, Tạ Quân cảm ơn không ngớt, nói muốn mời tớ ăn cơm bộ đội!” Á Quân cười đắc ý.
[5].Chuyện dông dài đợi sau khi cưới.
“Cậu được đấy, chịu đầu tư ra trò.” Vi Tinh nói trêu. “Dĩ nhiên rồi, đàn ông tốt dựa vào cái gì mà thuộc về mình chứ, đương nhiên phải bóp cho anh ta tê dại gân cốt, khiến anh ta vừa xót xa vừa mềm lòng không thể rời xa mình mới được, nếu không sớm muộn sẽ bị người ta cướp mất!” Á Quân tấm tắc vung vẩy ngón tay. Vi Tinh không phản đối, song vẫn bất giác nhìn sang chỗ ngồi trống của Liêu Mỹ ở ngay cạnh --- Cô ấy đi đào tạo nước ngoài rồi, đi Mỹ.
Hôm đó ăn cơm xong về nhà, đúng lúc gặp ông bà Mễ đang tiễn bà Liêu và Liêu Mỹ ra cửa. Mễ Dương đang nửa ôm nửa bế Vi Tinh lên tầng, bà Mễ vừa trông thấy mắt đã trợn ngược cả lên, Mễ Dương há miệng định giải thích, song bà lại không hề nổi cơn tam bành như bình thường, thậm chí còn nói rất khách sáo: “Hai đứa về rồi hả?”, làm Vi Tinh sợ đến độ hắt xì cũng không dám.
Liêu Mỹ nhìn thấy Vi Tinh vẫn tự nhiên thân thiết như thường, cô còn rất phóng khoáng nói với Mễ Dương ngay trước mặt các vị trưởng bối: “Xin lỗi cậu, lúc trước đều là do tôi hiểu lầm, sau này chúng ta vẫn là bạn đúng không?” Mễ Dương rất hiền lành đáp: “Đương nhiên rồi, chúng ta vốn đã là bạn rồi mà!”, rồi dưới sự ra hiệu của ông Mễ, đích thân tiễn hai mẹ con Liêu Mỹ xuống lầu.
“Cô chú cứ yên tâm, giờ chúng cháu đều là bạn rồi, sẽ đối xử với nhau thật tốt…”, câu nói khi ấy của Liêu Mỹ vẫn luôn canh cánh trong lòng Vi Tinh… “Này, nghĩ cái gì thế?” Á Quân hào hứng nói cả nửa ngày, mới phát hiện