Nhưng lúc này, nụ cười của Hạ Ly rất giống Diệp Nhất, mặc dù khuôn mặt không hề giống nhau, nhưng cảm giác lại giống hệt nhau.
Vì sao lại như thế được?
Trong khi trống ngực Tô Ngu còn đang đập thình thịch thì Hạ Ly đã đặt bản
vẽ vừa tô màu xong lên chiếc bàn lớn, lấy chặn giấy đè lên để nó khô tự nhiên. Làm xong một loại công việc đó, anh điều khiển xe lăn quay lại, khuôn mặt trở
lại vẻ bình thản như mọi khi, và nói với cô:
- Xong rồi, đến lượt em đấy.
- Em ư? - Tô Ngu sững sờ.
- Ừ - Hạ Ly chỉ vào bàn vẽ - Hãy phác họa hoa hồng và hàng rào, anh muốn
xem em vẽ nó như thế nào.
Mắt Tô Ngu sáng lên, chợt hiểu ra là anh đang hướng dẫn cho mình. Cô vội vàng kéo chiếc ghế bên cạnh lại ngồi trước bàn vẽ, suy nghĩ một lát rồi ngẩng
mặt lên vẻ e thẹn:
- Xin lỗi anh, em, vẽ, chậm lắm
- Không sao đâu, thời gian là thứ anh có thừa - Hạ Ly cười nhạt, nụ cười chứa đựng một vẻ gì đó rất đau xót.
Trong lòng Tô Ngu hơi run lên, cô không nói gì nữa mà cầm bút chì lên bắt đầu phác họa.
Bút chì đưa loạt soạt trên giấy, cô vẽ nhanh hơn bất kì lúc nào.
Có thể vì cảm giác cấp bách sinh ra do khuỷu tay không có nhiều điểm tựa
đã lan sang cô.
Có thể vì trong phòng quá tối, mà ánh sáng đèn lại là nguồn sáng duy nhất khiến cô giống như đang ở trong một không gian bị đóng kín, ở đó có rất nhiều linh cảm, và đầy rẫy áp lực nặng nề.
Nhưng cũng có thể chỉ là vì con người này - con người mà cô sùng bái nhất, ao ước nhất và cũng muốn lấy lòng nhất - đang ở trước mặt xem cô
vẽ
Tô Ngu cứ thế vẽ, không biết mình đã vẽ được bao lâu. Cô chỉ biết rằng lúc đặt bút chì xuống, không gian bỗng nhiên sáng rực.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Hạ Ly đã kéo tất cả rèm cửa lên.
Những bức tường và thảm trải nền xem ra vô cùng u ám trong bóng tối giờ
đây hiện ra với một dáng vẻ hoàn toàn khác. Hóa ra chúng không phải màu
đen mà là màu tro đậm. Trên nền tường màu tro đậm này, những đường mực màu đen vẽ nên các thiên thần với đủ mọi tư thế và diện mạo khác nhau. Khi không có ánh sáng, chúng chỉ đơn giản là một màu đen kịt. Nhưng khi có ánh sáng thiên nhiên dịu dàng chiếu vào, trông chúng chẳng khác nào những hạt ngọc vừa được chiêu đãi ra từ bùn, tỏa sáng long lanh.
Căn phòng rất rộng, các bức bích họa vô cùng hùng vĩ. Tô Ngu xúc động vì những biến đổi trước mắt kì diệu tựa như trong một vở kịch này, đang định xem kĩ trên đó cụ thể vẽ gì thì Hạ Ly đã đến trước mặt, cầm bản vẽ của cô
lên
Cũng cùng là hàng rào, hoa hồng và trái tim.
Dưới bàn tay của Hạ Ly, đó là vẻ đẹp buồn đâu, giằng xé và mê hoặc;
nhưng vào tay Tô Ngu thì lại mang một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Chính giữa chiếc vòng là một trái tim màu vàng, còn thân là một vòng hàng rào đan xen quấn quýt nhau, hàng rào này tạo thành một chiếc khóa, chiếc khóa vốn dĩ khóa ở phía trên trái tim nhưng ở chỗ móc khóa lại mọc ra một bông hoa hồng khiến thân vòng đang đóng kín bỗng có một chỗ mở ra.
Nhưng chỗ mở ra này rất đẹp và mảnh mai, nhìn thì tưởng như là rất mềm yếu nhưng kì lại rất cố chấp, một sợi dây thanh nhã kéo dài bao quanh hàng rào và nối với trái tim.
Trái tim mỗi con người đều rất dễ bị giam cầm bởi đủ mọi gánh nặng của chính bản thân họ, những gánh nặng này cũng giống như một hàng rào rối loạn vậy.
Nhưng chỉ cần có đủ kiên cường thì bông hoa hồng mọc ra từ trái tim sẽ trở thành một kì tích phá vỡ mọi sự giam cầm, tạo nên một dáng vẻ với niềm hi vọng vô hạn.
"Hi vọng".
Đây là tên của chiếc vòng, đồng thời cũng là điều mà Tô Ngu muốn biểu
đạt.
Mặc dù khả năng vẽ của cô còn lâu mới theo kịp Hạ Ly, về mặt biểu đạt các chi tiết lại càng thua xa vẻ đẹp cực kì thanh thoát trong tác phẩm của anh, nhưng cô lại có thể dùng các yếu tố giống nhau để thiết kế ra một ý tưởng khác hẳn.
Hoàn toàn tương phản, tươi sáng và sống động.
Hạ Ly ngắm bức vẽ rất lâu, lâu đến nỗi Tô Ngu bắt đầu thấy bồn chồn
không yên - không biết việc mình cố tình đi ngược ý đồ có mạo phạm đến sư
phụ không nhỉ? Miệng khô đi, toàn thân căng thẳng, cô lo lắng cất tiếng:
- Xin lỗi, em
Vừa mới nói được có vậy thì Hạ Ly bỗng nhiên quay sang nhìn cô bằng đôi
mắt rực sáng:
- Chúng ta cùng làm đi!
- Hả?
- Làm nó, nhanh lên!
- Ngay bây giờ à?
Hạ Ly đang định nói thì bỗng anh ngẩn ra giây lát, sau đó mới bảo:
- Xin lỗi em, anh có điện thoại - Nói rồi liền đẩy xe lăn ra khỏi căn phòng.
Anh đi rất vội, đến khi Tô Ngu kịp có phản ứng, chạy ra cửa thì đã không thấy anh đâu nữa.
Tô Ngu nhìn quanh khắp căn nhà, bên ngoài sương đã tan, ánh mặt trời ấm áp thỏa sức ùa vào qua các cửa sổ trong phòng làm việc và cửa chính của ngôi nhà đang mở toang. Ngôi nhà màu trắng này hoàn toàn giống hệt như lần đầu cô đến đây, vẫn thơ mộng, đẹp và hồn nhiên. Nhưng không hiểu sao lúc trước
nhìn thấy nó, hình như cô lại cho rằng mình đã đến nhầm chỗ? Bạn đang đọc truyện online tại website: 77F1.XTGEM.COM
Không biết Hạ Ly đi đâu, cô đành quay lại phòng làm việc, quan sát kĩ lưỡng những bức bích họa trên tường.
Hạ Ly vẽ các thiên thần.
Nhưng lại không phải là thiên thần theo nghĩa bình thường.
Cô quan sát từ trái sang phải.
Bức thé nhất: Một thiên thần xinh đẹp cầm trong tay một chiếc vỏ sò, vỏ sò
mở ra chiếu ánh sáng chói lòa. Phía sau có rất nhiều thiên thần khác nhau đang đứng, trong mắt họ có sự ghen ghét, ngưỡng mộ và cả sự khinh bỉ, vẻ mặt rất rõ ràng, vô cùng sống động.
Bức thứ hai: Thiên thần bay xuống nhân gian, giơ chiếc vỏ sò ngậm viên ngọc ra trước mặt một người phụ nữ. Người phụ nữ này ăn mặc và trang điểm vô cùng quý phái nhưng đôi mắt lại trống rỗng vô hồn, vẻ mặt đờ đẫn.
Bức thứ ba: Người phụ nữ móc đôi mắt của mình, rồi thay hai viên ngọc vào đó, dưới chân người ấy đầy những mảnh vò sò vỡ vụn.
Bức thứ tư: Thiên thần làm xong nhiệm vụ, chuẩn bị về trời. Nhưng tư thế bay lúc này lại hoàn toàn khác với khi đến, chân tay co quắp, dáng vẻ vô cùng đau khổ. Phía sau, đôi mắt người phụ nữ tỏa sáng rực rỡ.
Bức thứ năm: Thiên thần ngã gục dưới chân người phụ nữ, đôi mắt người phụ nữ là hai cái hốc lớn, những viên ngọc vỡ vụn trên đất.
Bức thứ sáu: Thiên thần thu nhặt mảnh vỡ của ngọc và vỏ sò, loạng choạng bước đi trên đường, dường như đã mất khả năng để bay lên. Trên
trời, những thiên thần khác vui mừng hoan hỉ, không một ai xuống giúp đỡ.
Bức thứ bảy: Thiên thần lắp vỏ dò và ngọc vỡ lại, vỏ sò lại phát sáng như trước.
Bức thứ tám: Được ánh sáng chiếu rọi, thiên thần bắt đầu bay.
Bức thứ chín: Thiên thần đã ngủ, dưới mặt đất vẫn đầy rẫy những mảnh vỏ
sò như trước.
Đây là bức họa cuối cùng.
Tô Ngu không biết mình có hiểu đúng hay không, nhất là bức cùng, phải chăng nó có ý nói rằng cái gọi là "lại bay lên được" kia mơ của thiên thần mà thôi, còn trên thực tế vỏ sò đã vỡ căn bản ghép lại được, chúng vẫn rơi đầy trên đất; hay là có ý nói rằng khi thức thì vỏ sò phát sáng, còn khi ngủ thì nó lại vỡ vụn.
Cô không hiểu lắm.
tranh cuối chỉ là giấc không thể thiên thần
Cô chỉ cảm nhận thấy có một thứ gì đó rất đau thương đang cuồn cuộn tuôn trào từ bức tranh, khiến cô cảm thấy xót xa không nói nên lời, nước mắt cứ thế chứa chan.
Bên cạnh cô, có thứ gì đó ấm áp đang tiến sát lại gần. Ánh sáng dưới mặt đất thoáng bị che khuất, rồi một chiếc bóng trùm lên bức tường xám. Cô quay lại nhìn, thì ra là Hạ Ly đã trở lại. Vẻ mặt anh lúc này rất phức tạp, có một chút thâm trầm pha lẫn chút buồn phiền, và cả chút gì đó mơ hồ rất khó diễn tả thành lời.
Tô Ngu vội lùi lại một bước, cất tiếng:
- Xin lỗi, em đã, xem những bức tranh này
Hạ Ly cúi đầu. Tô Ngu nghĩ rằng anh đã giận, nhưng lại thấy anh lấy tấm khăn trắng phủ trên đầu gối lên, đưa ra lau nước mắt cho cô.
Trong lúc này, những cảnh tượng quen thuộc lại đan xen hiện ra. Cô cảm giác như mình đang trở về lần đầu tiên gặp anh. Lúc đó, cô cũng không kìm lòng được mà bật khóc như thế này, còn anh cũng dịu dàng lau nước mắt cho cô như vậy.
Cô chớp chớp mắt, lông mi bị nước mắt làm ướt dính lại với nhau, trông
vừa đáng thương lại vừa rất đáng yêu. Hạ Ly buột miệng thở dài:
- Em đúng là hay khóc
Tô Ngu bất chợt đỏ mặt, ấp úng đáp:
- Em, xin lỗi
- Sao em lại khóc?
- Em không, không biết
- Vì thông cảm à?
- Không, phải. Em cũng, không biết, đó, có phải, là, sự cảm động, xen lẫn, với,
một chút, đau buồn, hay không?
Khi nghe cô nói đến sự "cảm động", mắt Hạ Ly thoáng sáng lên, dường như chạm mạnh phải một thứ gì đó khiến anh thấy đau khổ.
- Chuyện này - Anh khẽ nói vài tiếng rồi bỏ dở, đẩy xe lăn đến cạnh cửa sổ, im lặng ngắm ánh nắng chói chang bên ngoài.
Ánh sáng chiếu vào từ phía trước Hạ Ly tạo thành một cái bóng gầy nhỏ. Rõ ràng anh đang ở giữa ánh nắng mặt trời nhưng lại vẫn như đang chìm đắm trong thế giới của bóng tối, chỉ cô đơn một mình.
Không đến được gần ai.
Không gặp được ai.
Mãi mãi chỉ có một mình.
Để giải thoát khỏi cảm giác tồi tệ này, Tô Ngu vội bước đến nắm lấy tay vịn
trên chiếc xe lăn của Hạ Ly. Anh quay lại, gương mặt thanh tú rất bình thản.
- Em - Tô ngu cảm thấy mình bắt buộc phải nói gì đó để phá vỡ không gian
căng cứng lúc này, vì thế, trong nháy mắt, cô nhớ đến câu hỏi của Diệp Nhất
- Em, có thể hỏi, một câu được không?
- Gì thế em?
- Vì sao, anh, thiết kế BLOOD, hoặc là, anh cảm thấy BLOOD, có, khiếm khuyết gì không? - Cô thấy tim mình đập dữ dội, vì quá căng thẳng nên chân tay cô run lên.
Liệu Hạ Ly có cảm thấy câu hỏi này rất vô vị hay không?
Hoặc, hỏi một tác phẩm đã rất thành công có khiếm khuyết gì không, thực
ra có phải là một sự sỉ nhục.
Có phải là cô đã hơi tùy tiện rồi không? Suy cho cùng, trong ngày đầu tiên giúp việc cho Hạ Ly, câu chuyện giữa hai người vẫn mới chỉ là những điều bên
ngoài, có nên bàn luận đến vấn đề sâu sắc như vậy không?
Hạ Ly nhắm hờ mắt, hàng lông mi rợp bóng xuống khuôn mặt gầy gò, tuy nhiên thần thái vẫn không có vẻ gì tức giận mà chỉ là đang trầm tư, một kiểu trầm tư khiến người ta bứt rứt không yên.
Tô Ngu buộc lòng bỏ cuộc giữa chừng:
- Em, xin lỗi, thật thất lễ quá, anh không trả lời cũng không sao đâu.
- Chỉ là anh hơi có chút ngạc nhiên. Em biết không, từ trước đến giờ chưa có ai hỏi anh vấn đề này. Nhưng trên thực tế, anh luôn chờ đợi có ai đó sẽ hỏi mình.
- Sao cơ? - Tô Ngu sững sờ.
Ánh mắt Hạ Ly lướt qua vai cô, nhìn về bức tranh trên tường, thần thái trở
nên xa xăm xen lẫn hoảng hốt:
- Đúng vậy. Anh đợi có người hỏi mình, câu hỏi này, đã rất lâu rất lâu rồi
Đã bao lâu rồi?
Có lẽ là từ lúc còn rất nhỏ, từ lúc mà các bạn cùng tuổi cơ bản không thể