Trên thế gian này có một thứ không có cách nào để cự tuyệt được,
Đó là
Thần hộ mệnh!
***
Thời điểm này cũng là lúc Ôn Nhan Khanh và Tô Hòa đến Cục Lương thực
của thành phố E. Bà ngoại Tô Hòa sống trong khu nhà cũ xây từ đầu những năm 80 ở phía sau Cục Lương thực.
Mặc dù trên suốt dọc đường đi cô đã nhiều lần lên tiếng phản đối, nhưng đều bị bỏ ngoài tai. Lúc này thấy đã sắp đến nơi, tuy biết răng không có tác
dụng gì, nhưng cô vẫn cố gắng nói thêm lần nữa:
- Này, anh định vào nhà em thật đấy à? Em phải nói trước để anh biết, nhà bà ngoại em ở trên tầng bảy nhưng không có cầu thang máy, hơn nữa nó lại rất
chật chội nên không thể giữ khách ở lại được đâu đấy. Anh phải tự nghĩ cách
tìm khách sạn mà ngủ thôi. Còn chuyện này nữa, khi gặp mẹ em, nếu bị hỏi vì sao để tóc dài như vậy, thì anh cứ nói là để tưởng nhớ người bà quá cố của mình, thí dụ như bà là người nuôi anh suốt từ nhỏ đến lớn, vì bà luôn mong muốn có một đứa cháu gái, nên xuất phát từ lòng hiếu thảo mà anh để tóc dài như vậy cho bà tết thành bím Tóm lại, anh phải nói thế nào cho mẹ em cảm
động, thì có thể bà sẽ không thấy phản cảm nữa
Trong lúc cô đang lải nhải như vậy thì Ôn Nhan Khanh đã tự đi vào trong một tòa nhà trong khu, rồi thoáng cái đã lên đến tầng bảy. Trái lại vì ít vận động nên Tô Hòa cứ thở hổn hển, mệt muốn đứt hơi.
Ôn Nhan Khanh dừng lại trước cửa căn hộ số 705 đợi cô. Tô Hòa khó khăn lắm mới lên được hết cầu thang, cô vừa gào lên "Em mệt lắm rồi, mệt lắm rồi!", vừa ôm ngực quỳ xuống tấm thảm lau chân trước cửa. Ôn Nhan Khanh lặng lẽ đợi cô mà không hề có hành động gì khác.
Khi tim đã bớt đập dồn, Tô Hòa ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ kinh ngạc:
- Sao anh không gõ cửa?
Ôn Nhan Khanh nhìn cô một cái, bấy giờ mới gõ cửa. Cửa mở ra rất nhanh, một bà cụ tóc bạc trắng đeo cặp kính lão, tay cầm củ hành tây đã bóc vỏ,
ngạc nhiên nhìn anh:
- Cháu tìm ai?
Ôn Nhan Khanh đeo kính nên không sao, nhưng còn Tô Hòa thì lập tức kêu
lên:
- Ôi, ôi, bà ơi, bà đừng có cầm hành tây đi lung tung như thế, làm mắt cháu
cay lắm rồi đây này, á á á
Bà cụ trông thấy cô, vừa mừng vừa ngạc nhiên:
- Ái chà, bé con! Cháu về đấy à! Bà xin lỗi, mắt cháu có sao không? Để bà lau
cho nào
Thấy bàn tay đang cầm hành sắp sửa lai vào mặt mình, Tô Hòa vội ôm mặt
lùi về phía sau:
- Không cần đâu, không cần đâu ạ. Bà cho chúng cháu vào nhà đã nào!
- Ồ, đúng rồi. Vào nhà đi! - Bà cụ quay người nhường lối đi nhưng vẫn quan
sát kĩ Ôn Nhan Khanh một lượt - Bé con, đây là đồng nghiệp của cháu à?
- À, vâng! - Tô Hòa trả lời ậm ừ cho qua.
Bà cụ nhìn Ôn Nhan Khanh với vẻ hiền từ, thể hiện sự xúc động từ trong
tận đáy lòng:
- Cô gái, cháu cao quá!
Tô Hòa phì cười, sau đó nhìn Ôn Nhan Khanh với vẻ dương dương tự đắc, để xem anh ta đối phó thế nào trong tình cảnh khó xử này.
Ôn Nhan Khanh yên lặng vài giây, tháo kính ra, trong mắt anh ta long lanh
những giọt nước mắt, kêu lên một tiếng:
- Bà ngoại.
Bà cụ được một phen hoảng hồn.
Tô Hòa cũng giật nảy mình.
Nhưng sau đó mới là chuyện khiến người ta phải há mồm trợn mắt. Ôn
Nhan Khanh bước lên phía trước một bước, nắm lấy tay bà cụ, nói:
- Bà ngoại, bà giống quá bà đúng là rất giống bà nội cháu, giống quá
- Hả? - Bà cụ không biết phải làm gì, hết nhìn Ôn Nhan Khanh lại quay sang
nhìn Tô Hòa - Bé con, đây là
- Cháu được bà nội nuôi nấng từ bé, bà rất yêu cháu, nhưng cháu biết rằng
thực ra bà luôn mong có một đứa cháu gái. Vì thế lúc nhỏ cháu luôn để tóc dài, sau này bà cháu ốm rồi qua đời, để tưởng nhớ bà nên cháu đã không cắt
tóc nữa
Tô Hòa đứng bên cạnh, con ngươi như muốn bật ra ngoài. Tuy những lời này là cô chỉ cho Ôn Nhan Khanh lúc trước, nhưng cô không ngờ là anh ta lại
sử dụng thật! Thế này đúng là vô liêm sỉ quá rồi!
Trong khi Tô Hòa cứ thầm kêu than trong lòng như vậy thì Ôn Nhan Khanh
vẫn nắm tay bà cụ, nói rất lễ phép:
- Nếu cháu để tóc dài mà gây cho bà ấn tượng không tốt thì cháu thành thật xin lỗi bà. Nhưng thưa bà ngoại, cháu tên là Ôn Nhan Khanh, chữ Nhan trong
nhan sắc, chữ Khanh trong Quan Hán Khanh . Cháu là thầy dạy Tô Ngu, đồng [1]
thời cũng là bạn của Tô Hòa ạ.
[1] Quan Hán Khanh: Nhà viết kịch cổ điển của Trung Quốc đời nhà Nguyên. Do chữ Hán là chữ tượng hình, có nhiều từ đồng âm nhưng tự dạng và ý nghĩa hoàn toàn khác nhau nên khi giới thiệu tên, thường người ta phải giải thích rõ các chữ cấu thành nên tên của mình là dùng chữ nào để tránh nhầm lẫn.
Một người phụ nữ trạc gần năm mươi tuổi từ trong nhà đi ra, ngạc nhiên
hỏi:
- Cậu là thầy giáo của Tiểu Ngu à?
Người phụ nữ ấy đoan trang, khuôn mặt tròn trịa, rất có phúc tướng, đó chẳng phải ai khác mà chính là mẹ của Tô Hòa - bà Đổng Tiểu Thanh.
Lúc này bà cụ cũng đã nghe ra đầu đuôi câu chuyện, thái độ lập tức quay
ngoắt một trăm tám mươi độ:
- Thầy giáo Ôn, mời thầy mau vào nhà, xin mời!
Ôn Nhan Khanh bước vào nhà trong sự chào đón của hai người phụ nữ, trái lại, cô con gái chính hiệu Tô Hòa lại bị lạnh nhạt cho ra rìa.
- Này Đừng có thế chứ?
Trước sự thay đổi ngoài sức tưởng tượng này, Tô Hòa giậm chân thình thịch, miễn cưỡng theo sau họ vào nhà. Lúc này mẹ và bà ngoại đã rót trà, lấy hoa quả mời khách quý. Cô bực bội bước đến ngồi xuống sofa đối diện với Ôn
Nhan Khanh, đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Mẹ, con đã về.
- Mẹ biết rồi! - Từ trong bếp vọng ra câu trả lời do quá quen thuộc mà trở thành lạnh nhạt của bà Đổng Tiểu Thanh. Dừng một lát, bà nói thêm - Con đừng có mà ngồi mãi ở đấy như thế, mẹ đang ninh dở nồi canh, vào trông giúp mẹ để mẹ còn bổ cam mời thầy giáo Ôn.
-
Tô Hòa cảm thấy buồn bực. Trái lại, Ôn Nhan Khanh đang ngồi đố diện lại
còn liếc nhìn cô một cái, rồi nói một cách thản nhiên:
- Sao em còn không vào đi?
Tô Hòa nắm chặt tay, cố nhịn! Cô đứng dậy đi vào bếp, trên bếp gas quả
nhiên có nồi canh đang đun, mùi thơm lan tỏa khắp phòng:
- Mẹ, có phải mẹ đang nấu món chim bồ câu hầm sâm Mĩ không? Thơm quá,
cho con nếm thử nhé!
Vừa mới mở vung ra định nếm thì bà Đổng Tiểu Thanh đã bước đến phát
mạnh vào cánh tay cô:
- Nếm gì mà nếm, vẫn còn chưa nấu xong đâu! Cam mẹ bổ xong rồi, mang ra mời khách đi.
-
Tô Hòa tiu nghỉu đón lấy đĩa cam mẹ đưa cho, bước ra khỏi bếp, đặt mạnh xuống bàn trà. Vị khách quý kia đương nhiên không biết đến hai từ "khách
sáo" là gì, sau khi lau sạch tay bằng khăn giấy tiệt trùng mang sẵn theo liền
cầm ngay miếng cam lên ăn.
Tô Hòa trừng trừng nhìn anh ta. Cô tính toán đủ điều nhưng cuối cùng vẫn sót một điểm - Ôn Nhan Khanh có nhãn mác bằng vàng là "thầy giáo của Tô Ngu". Tất cả các bậc phụ huynh trong gia đình này đều giống nhau, đó là dù đối xử với khách có lạnh nhạt đến mấy nhưng hễ cứ nghe nói là thầy cô giáo của con cháu mình là đều trở nên nhiệt tình và tích cực không ai bằng.
Bà ngoại tích cực của cô nhanh chóng bưng ra một ấm trà:
- Thầy giáo Ôn có uống trà không?
- Dạ có ạ! - Ôn Nhan Khanh đặt miếng cam cắn dở xuống đứng dậy đón ấm trà
trong tay bà cụ, cái mũi hơi động đậy, lông mày nhướn lên:
- Ôi, trà Thiết Quan Âm phải không ạ?
- Đúng rồi! Đúng rồi! Ái chà, cậu chỉ ngửi mà đã nhận ra được rồi à? Quý hóa quá, thanh niên thời nay không mấy người hiểu trà được như vậy đâu.
- Cháu không những ngửi biết được đây là trà Thiết Quan Âm mà sờ vào ấm trà cũng biết được bà ngoài là người rất giỏi pha trà. Trà Thiết Quan Âm không giống các loại trà xanh khác, trà xanh thường không thể pha bằng nước sôi, nhưng trà Thiết Quan Âm lá dày và chắc, không pha bằng nước sôi sẽ không ra vị trà. Cái ấm này chắc chắn đã được hâm nóng bằng nước sôi, sau đó lại dùng nước sôi một trăm độ để pha trà.
Mắt bà cụ sáng lên. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của bà như vậy, Tô Hòa liền hiểu rằng mọi việc coi như đã xong. Cả đời bà ngoại cô không có sở thích gì ngoài pha trà và tìm hiểu nghệ thuật trà, được Ôn Nhan Khanh về hùa như thế này thì bà chẳng khác nào đã vớ được của quý.
Có điều, cô vẫn còn hi vọng!
Cô nắm chặt tay, mắt nhìn về phía mẹ mình đang ở trong bếp - Mẹ à, mẹ
nhất định phải hăng hái lên, đừng có dễ dàng bị hạ gục như bà nhé!
Bà Đổng Tiểu Thanh rửa một đĩa nho, bê ra đặt trên bàn trà rồi ngồi xuống
cạnh con gái, cười tít mắt hỏi:
- Thầy giáo Ôn là thầy giáo thế nào của Tiểu Ngu vậy?
Tô Hòa trả lời thay:
- Mẹ, người ta là giáo viên trường S.S, hiện giờ là chủ nhiệm lớp Tiểu Ngu đấy.
- Ồ, chính là trường đại học thiết kế ngọc đấy à! - Bà cụ hào hứng nói chen vào - Thầy giáo Ôn, Tiểu Ngu học rất tốt phải không, tuy con bé không nghe thấy gì nhưng ngay từ nhỏ đã có năng khiếu bẩm sinh về vẽ tranh! Hơn nữa nó còn rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không để thầy phải xấu hổ đâu.
Ôn Nhan Khanh mỉm cười đáp:
- Vâng ạ, Tiểu Ngu rất có năng khiếu, sau này chắc chắn sẽ làm được việc lớn.
Hừ, rõ ràng vài hôm trước còn nằng nặc đòi đuổi học người ta! - Tô Hòa rủa thầm.
- Thầy giáo Ôn cùng Tô Hòa về đây có việc gì vậy? - Cuối cùng bà Đổng Tiểu Thanh cũng đề cập đến vấn đề then chốt này.
Tô Hòa thầm khen trong lòng, thật không hổ danh là mẹ mình, quả nhiên không chút hồ đó, hỏi một câu trúng tim đen.
Ôn Nhan Khanh liếc nhìn Tô Hòa, sau đó nhếch miệng nở một nụ cười vô
cùng đoan trang, vô cùng thành thật và đương nhiên cũng vô cùng khôi ngô:
- Cháu về là để cầu hôn ạ.
- Phì - Tô Hòa phun hết cả nước trà trong miệng ra ngoài, vừa hay lại trúng vào Ôn Nhan Khanh.
Cụ bà hoảng hồn vội đứng bật dậy, luống cuống lấy khăn mặt lau cho anh:
- Xin lỗi, thầy giáo Ôn không sao chứ? Mau lau đi
Bà Đổng Tiểu Thanh thì giận dữ nhìn Tô Hòa:
- Có ai như con không hả? Thật vô lễ!
- Con - Tô Hòa lại một lần nữa chịu ấm ức.
Còn Ôn Nhan Khanh tuy bị nước trà phun tung tóe khắp người nhưng không chút bối rối mà vẫn thản nhiên ngồi trên sofa, vừa lễ phép từ chối khéo không để bà ngoại Tô Hòa lau nước trà cho mình, vừa đón lấy khăn mặt, cẩn thận lau khô những giọt nước. Sau khi thong thả làm hết những việc này xong, anh gấp khăn mặt lại, để ngay ngắn trên bàn rồi ngẩng lên nhìn thẳng
- Cháu rất yêu con gái bác, vì thế hôm nay cháu đến đây xin bác hãy trao cô ấy cho cháu.
- Hụ hụ hụ hụ hụ - Tô Hòa ho sặc sụa một thôi một hồi.
- Ái chà, bé con, cháu làm sao vậy? - Bà cụ cuống lên bước đến xem Tô Hòa ra sao.
- Bà ngoại, cháu sặc sặc quá, hụ hụ hụ hụ hụ
Trong lúc hai bà cháu đang rối rít thì bà Đổng Tiểu Thanh và Ôn Nhan Khanh lại bình tĩnh ngồi quan sát. Bà Đổng Tiểu Thanh thì đang đánh giá một cách kĩ lưỡng, còn với Ôn Nhan Khanh đang bình tĩnh để bị đánh giá.
Đợi đến khi Tô Hòa khó khăn lắm mới dứt được cơn ho và lấy lại hơi thở
bình thương, Ôn Nhan Khanh mới nói tiếp, hình như là có ý khích lệ cô:
- Có một chuyện cháu vô cùng xin lỗi, nhưng bây giờ cũng đã đến lúc phải thưa với bác rồi. Tô Hòa đang mang trong bụng đứa con của cháu.