- ... Vì thế hôn lế sẽ tổ chức tại Provence, lấy hoa oải hương làm chủ đề, dựng rạp trong rừng bạch đàn, nhìn vào sẽ có cảm giác như đó là một buổi tiệc dã ngoại, nhưng lại có sự lãng mạn của một biển hoa oải hương... Cô xem thế nào? - San Ni cúi xuống đẩy đám tài liệu đến trước mặt Tô Hòa.
Khi nhìn thấy tiêu đề to tướng - Kế hoạch hôn lễ của Ôn Nhan Khanh và Tô Hòa ở ngay trang đầu tiên, Tô Hòa hoàn toàn không thể nói thêm được gì nữa.
Mặt trời đầu đông ấm áp chiếu qua cửa kính áp sàn khiến cả người cô cũng râm ran nóng, lâng lâng say và còn có cảm giác như vừa tỉnh khỏi giấc mơ. Mặc dù vào thời điểm Diệp Nhất bị Hạ Ly bắt cóc trước đó, vì khích lệ Ôn Nhan Khanh mà cô đã đưa ra tuyên bố "Em muốn tổ chức hôn lễ ở Provence", nhưng cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực.
Được thôi, đối với nhà họ Quý thì chút chuyện cỏn con này có là gì. Nhưng việc một ước muốn tiện mồm nói ra mà lại được biến thành kế hoạch rồi từng bước thực hiện một cách công khai và long trọng như thế này dẫu sao vẫn khiến cho con gái của một gia đình bình thường như cô cảm thấy không tự nhiên chút nào.
San Ni quan sát cô một cách kĩ lưỡng:
- Tô tiểu thư có vừa lòng với kế hoạch này hay không? Không sao đâu, tôi
có thể làm lại, cô có ý kiến và yêu cầu gì xin cứ nói ra.
- Cái đó... cái đó... - Tô Hòa thực sự không biết nói sao, vì thế đành chuyển
chủ đề - Cái đó... Ôn Nhan Khanh đâu rồi?
- Anh Ôn có một số việc cần giải quyết nên bảo tôi bàn với cô và kế hoạch tổ chức hôn lễ này.
- Ờ... - Tô Hòa thở dài một tiếng, rồi ngả người tựa lưng vào sofa.
Đã hai hôm nay cô không liên lạc được với Ôn Nhan Khanh.
Gọi vào di động nhưng luôn trong tình trạng tắt máy.
Mới đầu cô còn cho rằng anh đã trở về Rome nên không tiện nghe điện
thoại, nhưng ngẫm nghĩ có lẽ không phải như vậy, vì điện thoại của anh chàng này rõ ràng luôn mở suốt hai mươi tư giờ, hơn nữa còn kết nối toàn cầu.
Khó khăn lắm cô mới đợi được đến thứ năm, hỏi Tô Ngu vừa đi học về:
- Thầy Ôn hôm nay có lên lớp không?
Tô Ngu đáp:
- Lạ lắm, hôm nay không thấy thầy Ôn lên lớp mà nhờ thầy Chung dạy thay,
lẽ ra là kiểm tra nhưng lại đổi thành giờ thủ công.
Lẽ nào lại như vậy chứ... Con người Ôn Nhan Khanh vốn luôn làm việc rất có kế hoạch, sao lại liên tục phá vỡ nhiều nguyên tắc của mình như vậy? Cô không trài nào giải thích nổi.
- Liệu có phải là... anh ta mắc chứng bệnh sợ hãi tiền hôn nhân không? - Trưa thứ sáu các đồng nghiệp ăn cơm cùng Tô Hòa đã đưa ra giả thiết như vậy.
Tô Hòa sững sờ:
- Gì cơ?
- Tức là có rất nhiều người do sự thay đổi về thân phận và sự tương phản
của cách sống giữa trước và sau hôn nhân mà dẫn đến việc nảy sinh cảm giác lo lắng và sầu muộn ở thời điểm trước khi cưới. Sau đó bắt đầu xuất hiện hàng loạt hành động kì quái như hối hận, né tránh, giở trò mất tích... - Noãn Dương ở bên cạnh thể hiện sự uyên bác của mình.
Tô Hòa trợn mắt lên - quả nhiên là mồm quạ, suýt chút nữa thì chủ biên
Noãn đã nói ra hai chữ "hủy hôn" rồi!
- Ngoài điện thoại di động ra, cậu còn có cách liên lạc nào khác với anh ấy không? - Một đồng nghiệp hỏi.
- Việc này... - Tô Hòa run lên - Không có!
Cô và Ôn Nhan Khanh quen nhau cũng chỉ một vài tháng, thường chỉ liên
lạc với nhau bằng điện thoại, hoặc nếu không thì đến thẳng trường S.S mà tìm, từ trước đến nay chưa từng xảy ra tình trạng không tìm thấy người như
lúc này! Vì sao, vì sao?
- Thế cậu biết nhà anh ta ở đâu không?
- Đã tìm rồi, không có ai... - Tô Hòa uất ức.
- Thế còn chỗ nào anh ta có thể xuất hiện nữa không?
- Có, nhà ở Rome... Nhưng mà chưa đến nỗi mình phải đến tận đó tìm anh
t a c h ứ?
Các đồng nghiệp đều tỏ ra đồng tình và thông cảm.
Noãn Dương lắc đầu thở dài:
- Quả nhiên làm cô bé lọ lem cũng không dễ chút nào!
Này, chị bảo ai là cô bé lọ lem đấy hả?
- Cái gì, chứng lo sợ trước hôn nhân à? - Dưới ánh nắng rực rỡ, Diệp Nhất
ngẩng đầu lên, đôi mắt to và sáng nhất thế gian nhấp nháy nhìn Tô Hòa.
Vì không có được sự an ủi và những đề xuất có hiệu quả từ phía các đồng nghiệp nên Tô Hòa đành phải đi tìm Diệp Nhất, hi vọng cậu em họ nhanh nhẹn tinh quái này có thể góp ý cho cô.
- Đúng vậy, nghe nói có rất nhiều người vì đứng trước sự thay đổi vị trí và sự trái ngược về lối sống giữa trước và sau hôn nhân mà dẫn đến...
Tô Hòa còn đang kể lể thì Diệp Nhất đã đưa tay ra ngắt lời:
- Em biết chứng sợ hãi tiền hôn nhân là gì rồi, chỉ có điều là tại sao chị lại
cảm thấy là Ôn Nhan Khanh - ông anh biến thái của em - lại có thể bị mắc
chứng bệnh này?
- Chẳng lẽ không phải à?
- Đương nhiên không phải rồi! - Diệp Nhất nhìn vào mắt cô, giống hệt như
đang nhìn một sinh vật kì quái - Xem ra chị đúng là không hiểu tí gì về ông anh biến thái của em cả, không hiểu gì mà lại đồng ý đi lấy anh ấy, chị quả thật quá dũng cảm đấy.
Tô Hòa rất tức giận, muốn lấy Ôn Nhan Khanh hay không là việc của cô, đâu đến lượt một đứa trẻ ranh khoa chân múa tay.
- Tóm lại cậu có biết anh họ của cậu ở đâu hay không? Không biết thì để chị còn về, đừng lãng phí thời gian của người khác.
Diệp Nhất cười hì hì:
- Kể cả có biết cũng không nói cho chị, chị tự động não suy nghĩ đi, suy
nghĩ cho kĩ xem chị có thật sự hiểu anh ấy không, nếu sau này giữa hai người thường xuyên xảy ra tình trạng này, chị tìm không được anh ấy thì phải làm thế nào? Chị có thực sự chịu được cái thói gia trưởng của anh ấy hay không? Vì thế chị nhất định phải tự đi tìm câu trả lời anh ấy đang ở đâu. Chị họ, chúc chị may mắn.
Tô Hòa trừng trừng nhìn Diệp Nhất rất lâu.
- Chứng sợ hãi tiền hôn nhân ư? - Lần này người hỏi vặn lại là bà Đồng
Tiểu Thanh.
Không hiểu sao khi nghe thấy âm thanh quen thuộc trong điện thoại, Tô
Hòa bỗng nhiên xúc động đến nỗi chỉ chực khóc òa:
- Vâng, mẹ à, anh ấy đã biến mất suốt ba hôm nay rồi, con không thể nào liên lạc nổi, cả em họ và học trò anh ấy cũng không biết anh ấy đi đâu. Mẹ nói xem có phải là anh ấy hối hận rồi không? Có phải bỗng nhiên anh ấy không muốn lấy con nữa hay không? Vì thế nên mới né tránh con phải không? Mẹ, con bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là đã quá tùy tiện, quá sơ suất khi nhận lời lấy anh ấy, bởi vì con thật sự chưa hiểu con người này lắm, giống như bây giờ anh ấy đã đi đâu mất, mà con thì lại không nghĩ ra sẽ phải đến nơi nào để tìm anh ấy.
Một hồi lâu vẫn chưa thấy người ở đầu dây bên kia trả lời.
- Mẹ nói gì đi chứ, con xin mẹ đấy. Hãy chỉ cho con cách phải làm sao?
- Về đi.
- Hả?
- Về nhà đi! - Giọng nói của bà Đổng Tiểu Thanh xem ra có chút nghẹn
ngào, nhưng trong giọng nói nghẹn ngào đó còn có nhiều thứ khác nữa - Không kết hôn thì không kết hôn, về nhà với mẹ đi. Dù có xảy ra bât kì chuyện gì thì mẹ cũng vẫn luôn đợi con ở nhà.
- Mẹ... - Tô Hòa bịt miệng, cúi đầu xuống, run rẩy nói ba tiếng - Cam ơn mẹ.
Cô gác máy.
Trong lòng cô đã có câu trả lời.
Cô không thể trở về nhà như thế này được, không thể để mẹ phải lo lắng,
băn khoăn và khó chịu cùng với cô.
Diệp Nhất nói đúng, tự bản thân cô phải cố gắng đi tìm Ôn Nhan Khanh về chứ không phải là ngồi đây than vãn và cầu cứu khắp nơi như một con ruồi không đầu vậy.
Việc Ôn Nhan Khanh bỗng dưng biến mất nhất định là phải có nguyên do, nếu đúng là anh ấy vì hối hận mà bắt đầu trốn tránh cô thì chứng tỏ tình cảm giữa hai người vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề. Hoặc là phải giải quyết cho xong những vấn đề đó, tiếp tục kết hôn, hoặc là nói rõ những vấn đề đó ra rồi hủy hôn.
Dù có thế nào thì cô cũng không bao giờ chấp nhận dự không rõ ràng như thế này. Một là một, hai là hai.
Ôn Nhan Khanh... Tô Hòa đứng thẳng người dậy, tự động viên tinh thần, nắm tay thành nắm đấm - Giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Hãy để tôi tìm ra câu trả lời.
Sáng thứ bảy, Tô Hòa hẹn gặp San Ni Tại một quán cà phê, sau đó nhờ sự giúp đỡ của cô ta để liên lạc được với cha của Ôn Nhan Khanh - ông Ôn Hồng - và nói chuyện với nhau qua internet.
Ông Ôn Hồng xuất hiện trên màn hình với dáng vẻ còn đang ngái ngủ, nhìn
cô hơi có chút khó chịu:
- Cô tìm tôi có việc gì vậy?
- Thưa bác - Tô Hòa hít một hơi thật sâu,sau đó mới nói tiếp - Bác có gì
không vừa ý với cuộc hôn nhân giữa cháu và con trai của bác không ạ?
- Cái gì hả? - Vì bất ngờ bị hỏi như vậy nên Ôn Hồng lộ vẻ sững sờ.
- Cháu biết rằng trong lần đầu tiên gặp mặt, cháu đã để lại cho bác ấn
tượng rất không tốt. Cháu thành thật xin lỗi bác. Bởi vì lần đó cháu tường nhầm bác là Happen, trước đó cháu đã được anh Ôn Nhan Khanh nhờ giúp đỡ
anh ấy thoát khỏi sự quấy rầy của Happen, vì thế cháu đã thể hiện hơi quá
đáng và phô trương. Xin bác thứ lỗi cho sự thất lễ nặng nề này.
Ông Ôn Hồng chỉ "hừm" một tiếng mà không nói gì.
Tô Hòa lấy hết can đảm nói tiếp:
- Bây giờ cháu đã chuẩn bị kết hôn với con trai của bác rồi, cháu rất mong
sẽ nhận được lời chúc phúc của bác. Nếu có chỗ nào bác không vừa lòng ở tính cách, cử chỉ... của cháu thì cháu xin sửa đổi. Cháu sẽ cố gắng để làm một người vợ tốt, khiến con trai bác được hạnh phúc. Xin bác hãy tin ở cháu.
Ở phía bên kia, ông Ôn Hồng nhìn cô chằm chằm,lát sau mới chăm chăm
nói:
- Cô là biên tập viên à?
- Vâng ạ. Cháu làm việc ở tạp chí Bách bảo tương ạ.
- Nghe nói cả tòa soạn đó chỉ có tổng cộng chín nhân viên.
- Vâng ạ, đó là một tờ tạp chí nhỏ.
- Cô không cảm thấy địa vị của mình khác xa so với Ôn Nhan Khanh à? -
Cuối cùng ông Ôn Hồng cũng đưa ra câu hỏi quan trọng nhất.
Còn Tô Hòa, vì đã có chuẩn bị nên không hề chùn bước mà chỉ mỉm cười:
- Cháu không nghĩ như vậy.
Ông Ôn Hồng nhíu đôi lông mày.
- Đúng là Quý thị là tập đoàn hàng đầu, quan trọng nhất trong ngành trang
sức, nhưng hiện nay đang là thời đại bùng nổ thông tin, một tác phẩm có
được thiết kế tốt đến mấy cũng đều cần có sức mạnh của truyền thông
chuyên nghiệp để thúc đẩy và tuyên truyền. Xét trên góc độ này cháu cảm thấy mình và Ôn Nhan Khanh có thể hỗ trợ và bổ sung cho nhau. Anh ấy dạy học, cháu làm công tác truyền thông, chúng cháu đều đang nỗ lực vì cùng một thứ. Đúng là hiện tại cháu chỉ đang là một biên tập viên cỏn con, tạp chí của cháu cũng chỉ là một tờ tạp chí hạng ba. Nhưng cháu chỉ mới có hai mươi lăm tuổi, cả sự nghiệp và gia đình đều chỉ là vừa mới bắt đầu. Trong tương lai có rất nhiều tình huống có thể xảy ra, biết đâu sau này cháu lại trở thành một Nellie Bly thứ hai, lập nên sự nghiệp huy hoàng đồng thời xuất hiện trên tem thư của Mĩ. Vì sao tại thời điểm này bác lại mặc định cháu ở vị trí hạng ba như vậy? Tương tự thế, chẳng phải Quý Thị cũng đã phải đấu tranh, giành giật để có được ngày hôm nay hay sao? Đánh giá người khác bằng con mắt như vậy là không công bằng, mà đánh giá một người trẻ tuổi như vậy lại càng không nên.
Có phải vậy không ạ?
Ông Ôn Hồng nhìn cô chằm chằm, hai người im lặng đối diện nhau qua