Trong truyện cổ tích, có một cậu bé xấu xí luôn vui vẻ. Hàng ngày cậu đều làm cho người khác vui cười, quốc vương và công chúa rất thích cậu. Vì thế, cậu cảm thấy thế giới này rất đẹp. Cho đến một ngày, cậu nhìn thấy một tấm gương và cậu đã thấy bóng mình trong đó. Cậu đã khóc. Tôi nghĩ, không phải cậu khóc vì thấy mình xấu, mà vì biết được sự thật về chuyện mình không được yêu mến.
***
Hơn mười giờ tối, nickname QQ Đường phèn hấp tổ yến sáng lên.
Đang tập vẽ trên máy tính, Tô Ngu vội mở cửa sổ chat.
Nhưng, hồi lâu mà vẫn không thấy bên kia trả lời.
"Mẹ? Mẹ?" - Tô Ngu gõ chữ để gọi.
Phải tới mười phút sau thì từ ô cửa sổ mới hiện lên hai chữ: "Tiểu Ngu".
"Mẹ, sao bây giờ mẹ mới lên thế?".
"Tiểu Ngu, là cha đây".
Tô Ngu thấy lòng chợt run lên, cô có dự cảm chẳng lành.
"Mẹ cuộc phỏng vấn thế nào rồi?".
"Phía bên kia hẹn sẽ thông báo sau, tuy nhiên hi vọng không lớn lắm".
"Vì mẹ đã phải chăm sóc con nên không được luyện tập trong một thời
gian dài ư?".
"Không phải, con đừng nghĩ vậy, có lẽ vì mẹ con chưa chuẩn bị tốt tâm lí, một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Con đừng lo, mẹ con đã có cha. Còn con, ở với
chị Hòa tốt chứ?"
"Vâng. Chị ấy đối xử với con rất tốt".
"Từ nhỏ hai chị em con đã rất yêu quý nhau, cũng chính vì vậy mà cha mẹ
mới yên tâm để con đi học ở thành phố B. Nếu không có chị Hòa, thì chắc chắn cha mẹ sẽ không để con cho ai chăm sóc đâu, mà sẽ đích thân đến đó chăm sóc con".
Bàn tay của Tô Ngu càng run, hồi lâu mới gõ được mấy chữ: "Vâng ạ".
Trong chốc lát, mắt cô nhòe đi, nhưng cô cố nén lại, quyết không để lộ cho
cha mình biết mình đang buồn.
Mỉm cười, cô cố gắng để cho mỗi con chữ gõ ra đều mang theo niềm vui: "Tiếng đàn của mẹ hay nhất trên thế gian này, mặc dù con không nghe được, nhưng con cảm thấy được, vì vậy, con tin nhất định mẹ sẽ tìm được việc! Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!".
"Tất nhiên rồi, vì mẹ con là người mà cha đã chọn mà!".
Tô Ngu cười: "Cha phải động viên mẹ nhé! Là mẹ của con thì cũng sẽ cố
gắng như con!".
"Không vấn đề gì đâu".
"Mẹ đang làm gì vậy?".
"Mẹ uống sữa xong, nói là đau đầu nên đi ngủ rồi".
"Ồ, vậy".
Còn đang định nói điều gì đó nữa thì cha đã viết: "Phải rồi, cuối tuần này
cha đi dự hội thảo học thuật, tiện đường đi qua thành phố B, lúc đó cha con mình gặp nhau nhé".
"Cuối tuần? Vâng ạ!". Mặc dù cô mới tới thành phố B một thời gian, nhưng đã cảm thấy dường như đã xa cha mẹ lâu lắm rồi.
"Tạm thời như vậy đã nhé, giờ cha phải tới bệnh viện trực ban, cha out đây. Tiểu Ngu, con đi ngủ sớm đi nhé!".
"Vâng, con chào cha ạ".
Tô Ngu vừa chào cha xong thì Tô Hòa bước vào phòng tìm tài liệu, đưa mắt
nhìn thấy cửa sổ chat, bèn hỏi:
- Thế nào? Chú lại đi làm thêm ca à?
- Vâng.
- Khổ thật ấy. Hình như từ khi chú lên chức phó chủ nhiệm khoa Ngoại đến
nay thì cứ vài ba ngày lại phải làm thêm ca một lần thì phải?
Tô Ngu lại "vâng" một tiếng.
- Bây giờ em đã tới thành phố B học, chắc hẳn thím thấy buồn và vắng vẻ
lắm.
- Vâng vì thế, mẹ em quyết định, đi làm, trở lại.
Tô Hòa gật đầu:
- Vậy thì tốt quá. Với tài năng của thím thì đến đâu cũng sẽ tìm được việc,
đến đâu cũng sẽ tỏa sáng!
Nói rồi, cô tìm một cuốn sách trên giá, rồi dường như chợt nhớ ra chuyện gì
đó, quay sang đẩy vào vai em:
- Phải rồi, em đã hỏi giúp chị chưa?
- Chuyện, gì cơ?
- Về cậu thiếu niên đẹp trai! Người đóng vai thần hộ mệnh ấy! - Tô Hòa làm
động tác đeo nhẫn vào ngón tay - Thế nào, ở trong S.S liệu có chút manh mối
gì không?
Tô Ngu lắc đầu.
Tô Hòa lộ vẻ thất vọng, khẽ vỗ vào vai Tô Ngu:
- Thôi được, hễ có tin thì nhất định phải nói cho chị biết ngay đấy. Chị đi
viết bài cho kịp đây! - Nói xong, quay người bước ra.
Lời của Tô Hòa đã nhắc Tô Ngu, cô vội mở mục My Document trong máy tính, trong đó có hình ảnh của Thần hộ mệnh.
Hình ảnh sắc nét nhanh chóng hiển thị choán hết màn hình.
Giữa bức hình là chiếc nhẫn kim cương với kiểu dáng đơn giản, mềm mại và
kinh điển của SEASON, mặc sức tỏa ra vẻ đẹp quyến rũ giữa quầng ánh sáng.
Tô Ngu chăm chú nhìn lên chiếc nhẫn kim cương ấy một hồi lâu.
Mọi người đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của cậu thiếu niên trong quảng cáo, và
ra sức tìm hiểu về lai lịch của cậu, nhưng không ai nghĩ tới một điều, đó là điều bí hiểm nhất không phải ở người diễn viên đóng vai thần hộ mệnh, mà là người đã thiết kế ra chiếc nhẫn ấy.
Đây không phải là tác phẩm của Hạ Ly, Tô Ngu tin chắc như vậy. Cô đã quá quen thuộc với tác phẩm của Hạ Ly, quen thuộc đến mức cô có đủ tự tin tới chín mươi chín phần trăm để khẳng định rằng mình không sai.
Hơn nữa, nó cũng không phải là tác phẩm của những chuyên gia thiết kế
nổi tiếng khác của S.S, vì thông thường, mỗi khi S.S đưa ra một sản phẩm mới thì sản phẩm ấy đồng thời cũng sẽ xuất hiện ở blog cá nhân của người thiết kế ra nó.
Tô Ngu đã sưu tầm tất cả các trang blog của các chuyên gia thiết kế của S.S, nhưng cô chưa nhìn thấy chiếc nhẫn ấy xuất hiện trên các trang đó bao giờ.
Vậy thì nó do ai thiết kế nhỉ?
Thứ sáu, là ngày học môn cơ sở.
Thầy giáo họ Lý chừng hơn năm mươi tuổi, mái đầu bạc trắng, nhưng nhìn
vẫn còn rất phong độ, bước vào lớp và phát giáo trình cho mọi người, có rất nhiều cuốn khác nhau, gộp lại cũng phải tới hơn hai mươi cuốn, thành một chồng dày cộp.
Lúc đó Tô Ngu mới biết, thì ra trong chương trình của S.S không đơn thuần là chỉ học vẽ và thiết kế, mà còn phải học về lịch sử phát triển của đồ trang sức bằng ngọc, lí luận thiết kế ngọc trai, tri thức cơ bản về đá quý, giám định ngọc, gia công đá ngọc, chạm khắc đá ngọc, nghệ thuật chế tác kim loại,
thậm chí là cả thiết kế phần mềm máy tính
Theo như lời của thầy Lý thì: Một nhà thiết kế ngọc giỏi đồng thời cũng phải là một chuyên gia hàng đầu về ngọc.
Bài học thứ hai là xuống phòng máy tính, để bắt đầu học về sử dụng phần mềm đồ họa từ con số không.
Đối với Tạ Thanh Hoan thì đó chỉ là chuyện nhỏ, vì cô đã nắm vững những điều này từ lâu rồi. Nhưng đối với Tiểu Ngu thì đây là lần đầu tiên biết đến thiết kế phần mềm, trước tiên chưa cần nói tới những cửa sổ chi chít, chỉ riêng giao diện toàn bằng tiếng Anh cũng đã khiến cho việc nắm bắt kiến thức trở nên khó khăn hơn hẳn. Thêm vào đó, do nguyên nhân tầm nhìn có lúc bị che khuất không kịp nắm bắt được một phần lời giảng của giáo viên, nên kết thúc
giờ học, Tô Ngu cảm thấy mình vẫn như đang ở trên mây.
Và đợi đến khi kết thúc tiết học thứ hai, Diệp Nhất mới lò dò đến.
Tô Ngu cứ tưởng rằng chỉ những giáo viên đặc biệt như Ôn Nhan Khanh
mới không để ý đến chuyện học sinh đến muộn, nhưng cuối cùng cô phát hiện ra rằng, các giáo viên khác cũng không để mắt đến chuyện đó. Sau đó thì cô nghĩ, cũng phải thôi, học sinh không chịu vươn lên, thì lẽ đương nhiên là sẽ bị đào thải, chẳng có liên quan gì đến giáo viên cả.
Có điều, khó khăn lắm mới vào được S.S, các học sinh khác đều rất cố gắng vẫn còn chưa ăn ai, chỉ có Diệp Nhất là vẫn cứ nhơn nhơ như không.
Vì sao cậu ta lại có thể nhàn nhã đến như thế nhỉ?
Tô Ngu vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn Diệp Nhất, kết quả là bị cậu ta phát
hiện ra nên nghiêng đầu sang, hỏi:
- Có chuyện gì à?
Tô Ngu vội thu ánh mắt lại, lắc đầu, thu dọn sách vở chuẩn bị cho tiết học
tiếp theo. Không ngờ, Diệp Nhất đi tới trước bàn của cô, ngồi xuống, hai tay chống cằm, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bốn mắt hai người nhìn nhau, Diệp Nhất cười toét miệng, chỉ vào tai:
- Cậu không nghe được phải không?
Cả Quan Tiểu Đông và Tạ Thanh Hoan đầu ngạc nhiên quay lại nhìn.
Vì cô không hề để lộ ra dấu hiệu gì khác thường, hơn nữa, các giáo viên
cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó, nên không ai nghĩ rằng người bạn học trông rất nền nã, e thẹn ấy lại không nghe được. Tô Ngu không mấy để
tâm đến chuyện này, vì từ nhỏ đến giờ cô đã trải qua rất nhiều lần như vậy.
Hồi còn nhỏ xíu, cô không biết vì sao khách đến thăm nhà thường nhìn cô
bằng ánh mắt rất lạ.
Sau này, khi vào học trong trường dành riêng cho trẻ khuyết tật, nhờ sự chỉ bảo của thầy cô giáo, Tô Ngu mới biết rằng mình khác với những đứa trẻ bình t h ườn g .
Thầy cô trong trường nói, trên thế giới này có một thứ gọi là: Âm thanh. Các em đã bị mất đi quyền nghe thấy âm thanh, nhưng không sao, vì các em vẫn nhìn thấy, sờ thấy, nếm được, cảm nhận được. Các em có trí tuệ, và nhờ điểm này nên các em có thể làm quen và chạm vào thế giới này bằng cách riêng của mình.
Thầy cô giáo nói, không nên cảm thấy tự ti và ấm ức vì khuyết tật của mình, vì trong thời đại này người ta hơn nhau là ở cái đầu, ở trí tuệ, mà ở điểm này thì các em không hề thua kém những người khác.
Thầy cô giáo nói rất nhiều, nhưng đều không bằng câu nói của mẹ:
"Vì con gái yêu của mẹ là một nàng tiên cá, nên để có được một linh hồn
bất diệt, con đã phải đánh đổi nó bằng âm thanh từ giọng nói của mình".
Nàng tiên cá là truyện cổ tích mà Tô Ngu thích nhất.
Để có được linh hồn bất diệt, nàng tiên cá đã dùng giọng nói của mình để
đổi lấy đôi chân của con người. Vì vậy, cô tin chắc rằng để có được điều gì đó, cô đã phải đánh đổi khả năng nghe để đến với thế gian này.
Mẹ từng nói: "Thế gian này rất công bằng. Để được một điều gì đó thì sẽ phải bỏ ra một cái giá".
Vì vậy, không cần phải tự ti, không cần phải sợ hãi, sự khiếm khuyết trên cơ thể chẳng qua chỉ là cái giá bỏ ra để thực hiện giấc mơ mà thôi.
Tô Ngu mỉm cười, dưới ánh nắng mặt trời, các đường nét trên khuôn mặt toát lên một vẻ cương nghị và đẹp đẽ.
- Ừ - Cô gõ chữ lên màn hình điện thoại cho Diệp Nhất nhìn: "Mình bị điếc
bẩm sinh, vì thế chỉ có thể đoán được lời nói của mọi người bằng cách nhìn
khẩu hình."
Diệp Nhất nói:
- Vậy, cậu có biết nói không?
Tô Ngu tiếp tục gõ chữ lên điện thoại: " Có. Nhưng mình nói không được
hay lắm, vì phải cô gắng phát âm để nói, nên nói rất chậm".
Diệp Nhất trầm ngâm trong mấy giây, rồi đột nhiên đưa tay ra, "tạch" một cái, gập ngay chiếc điện thoại di động của Tô Ngu lại.
Tô Ngu vẫn chưa hết ngạc nhiên thì thấy Diệp Nhất nói:
- Vậy thì, hãy nói chuyện với mình. Mình sẽ không chê cậu nói chậm, cậu cứ
nói đi! - Cậu ta chớp mắt - Không được gõ chữ nữa, mình muốn đối thoại với cậu.
- Mình - Tô Ngu dừng lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi và đầy vẻ khích lệ của Diệp Nhất, bèn thu hết can đảm nói tiếp - Rất, vui, được, làm, quen, với, cậu.
- Thấy chưa, cậu đã nói rất tốt đấy chứ! - Diệp Nhất vuốt mái tóc dài của cô với vẻ rất thân thiết - Mình cũng rất vui được làm quen với cậu, tiểu mĩ nhân ạ.
Đôi mi của Tô Ngu khẽ rung lên, mặt thoắt trở nên đỏ bừng.
Thực ra, khi ở cùng với Tô Hòa, Tô Hòa đã yêu cầu cô phải nói bằng lời; khi
ở cùng cha mẹ, hai người cũng khuyến khích cô tận dụng mọi cơ hội để nói.