Huyền thoại không thể vượt qua trong giới thiết kế châu ngọc.
Lúc này đây, anh đang ngồi cách cô chưa đầy ba mét.
Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng trong, cuộc đời thần kì với hai mươi lăm
năm trôi qua trên chiếc xe lăn.
Vì sao lại như thế?
Buồn quá.
Buồn hơn cả khi cô phát hiện ra rằng, thì ra mình khác với người khác.
Sự khiếm khuyết của cơ thể mình, rõ ràng là không đáng nhắc đến, rõ ràng
là cô đã vượt lên nó với một tâm thế thoải mái và kiên cường, nhưng sao khi
nó xảy ra với Hạ Ly thì cô lại cảm thấy đau khổ đến thế?
Trên thế giới này có biết bao nhiêu người.
Vì sao lại là cô và anh phải chịu đựng những khiếm khuyết?
Nếu có thể đi lại được thì tốt
Nếu có thể nghe được thì tốt
Đối với người khác, rõ ràng đó là một việc hết sức bình thường, nhưng vì
sao đối với Hạ Ly và cô thì lại là nỗi khát khao tuyệt vọng nhất?!
Tô Ngu khóc không thành tiếng.
Trong phòng VIP im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tô
Ngu. Cả bà Hạ và cha của Tô Ngu đều lúng túng, không biết phải an ủi cô như thế nào. Đúng lúc đó, Hạ Ly - người từ nãy đến giờ cứ lặng lẽ nhìn Tô Ngu, đã tự lăn xe đi đến trước mặt cô, cầm một góc chiếc chăn đang đặt trên đùi, lau nước mắt cho Tô Ngu.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt của anh rất chăm chú.
Ngón tay của anh dường như có ma lực, lau đến đâu, sạch đến đó, chỉ một
lát trên mặt cô đã không còn thấy đâu dấu vết của sự đau buồn nữa.
Tô Ngu ngây người ra nhìn anh.
Vẻ thể hiện của Hạ Ly rất điềm tĩnh, điềm tĩnh tới mức người khác không hề
thấy vẩn lên chút ái ố hỉ nộ nào, nhưng lại có một sức mạnh trấn tĩnh người
khác đến lạ thường:
- Em tên là Tiểu Ngu à?
- Vâng, em tên là, Tô Ngu - Cái tên luôn là niềm tự hào của Tô Ngu, hai từ
ấy là những từ mà cô phát âm chuẩn nhất. Nhưng lúc này đây, trước mắt con
người quan trọng nhường này thì cô lại trở nên lắp bắp, phát âm lúng búng.
- Tô Ngu, - Hạ Ly nhắc lại tên cô một lần nữa, sau đó tháo chiếc vòng đang
đeo ở cô tay phải mình, đeo lên tay cô - Chiếc vòng này có tên là Thiên sứ. Thiên sứ sẽ không khóc. Vì vậy, đừng khóc nhé.
Đó là một sợi dây rất đơn giản làm bằng chất liệu sợi tổng hợp màu đỏ, trên đó có một miếng hổ phách kích thước chừng một centimet. Và bên trong miếng hổ phách nhỏ bé ấy có một đôi cánh, không biết là của loài động vật nào, song được gia công rất tinh xảo, trông gần như trong suốt.
Tô Ngu biết rõ sự quý giá của nó, nên vội từ chối, nhưng Hạ Ly đã thu tay về, và chiếc vòng Thiên sứ ấy vẫn ở lại trên cổ tay cô.
Trong miếng hổ phách màu vàng nhạt ấy, đôi cánh màu bạc tuy trông nhỏ bé và yếu ớt, nhưng trải qua sự chắt lọc hàng ngàn năm nó vẫn vững bền không hề thay đổi.
Ngẫm nghĩ kĩ câu nói của Hạ Ly, Tô Ngu thấy lòng ấm áp hẳn lên.
Cô vừa cảm động vừa xấu hổ, không biết phải nói gì.
Bà Hạ ngồi bên thở phào một cái:
- Được rồi, được rồi, cuối cùng không khóc nữa rồi. Bác sợ quá, cứ tưởng
rằng mình đã nói câu gì đắc tội với Tiểu Ngu.
- Thật không phải khi để chị phải chứng kiến cảnh này - Tô Ngạn ngại ng ùng .
- Không sao, không khóc nữa là tốt rồi. Nào, nào, ăn cơm thôi!
Bốn người ngồi vào bàn.
Mặc dù là ăn buffet, nhưng thức ăn trong phòng VIP đều do các nhân viên
phục vụ mang đến. Tô Ngu để ý, Hạ Ly chỉ ăn một món rau cải làn, ngoài ra không đụng tới bất cứ món nào khác. Bà Hạ cứ trách móc Hạ Ly mãi, còn Hạ Ly chỉ im lặng chịu trận một cách ngoan ngoãn, và thỉnh thoảng lại gắp thức
ăn cho mẹ.
Tóm lại, đó là một bữa ăn mà cả chủ và khách đều vui vẻ. Ăn xong, bà Hạ
nói:
- Bác sĩ Tô vội lên tàu nên tôi không làm nhỡ thời gian của anh nữa. Tôi sẽ ở lại thành phố B khoảng nửa năm hay một năm gì đó, nếu anh đến đây nữa thì nhất định phải liên hệ với tôi nhé. Nếu trong quá trình học, Tiểu Ngu thấy có gì không hiểu thì cứ tìm A Ly nhà bác.
- Thế thì làm phiền quá - Khi Tô Ngạn nói những lời đó, Tô Ngu nhìn thấy Hạ Ly cúi đầu, dường như đang nghĩ ngợi điều gì, không biết anh có đồng ý với ciệc mẹ ôm việc về thay cho mình không nữa.
Có điều
Tô Ngu sờ lên Thiên sứ, thầm hứa với lòng mình, nhất định sẽ tốt nghiệp
S.S bằng chính năng lực của mình. Không tốt nghiệp thì nhất định sẽ không tới gặp Hạ Ly nữa.
Bởi vì, lần gặp mặt này thực sự khiến cô rất ngại.
Vì thế, hi vọng lần sau gặp, cô có thể để cho anh nhìn thấy con người thực
sự của mình, một người tài năng xuất chúng, lạc quan, kiên cường và rất khoáng đạt.
Như thế mới không phụ lại số phận đã sắp xếp cho họ gặp nhau.
Sau khi chào từ biệt mẹ con bà Hạ, Tô Ngu và cha lại đi ra ga tàu.
Cha đưa cho cô một chiếc túi nhỏ:
- Vừa rồi cứ mải chuyện khác chưa kịp đưa cho con. Đây là ô mai mẹ làm và
bảo cha mang cho con ăn. Mẹ nói, năm nay mơ không được ngon nên không làm nhiều, con cứ ăn đi, đợi lần sau làm xong, cha sẽ gửi chuyển phát nhanh cho con. À, phải rồi, còn - Nói rồi ông lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ tín dụng - Con ở chỗ chị họ, lại theo học ở S.S, chi phí chắc hẳn sẽ tăng, đây là
thẻ của cha, khi con muốn dùng thì cứ quẹt thẻ nhé.
Tô Ngu cảm động đón lấy hai vật đó, chợt nhớ tới người mẹ ở nơi xa xôi, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp và quyến luyến.
- Cha - Cô chậm rãi nói - Nhất định, cha, phải, an ủi mẹ.
Mẹ đã phải ở nhà lâu như vậy, đi làm lại chắc hẳn sẽ gặp phải rất nhiều khó
khăn, giờ đây, cô không thể ở bên cạnh mẹ, nên tất cả chỉ còn biết trông cậy vào cha mà thôi.
Tô Ngạn gật đầu:
- Con cứ yên tâm. Thế nhé, đến giờ rồi, cha phải vào trong sân ga đây. Con
về đi.
- Vâng.
Mặc dù rất lưu luyến, nhưng từ trước đến nay Tô Ngu luôn là đứa con biết
nghe lời, vì thế, nghe cha nói như vậy, cô bèn quay người ra về. Vừa đi, cô vừa mở chiếc túi đựng ô mai, định ăn thử một quả. Nhưng cô chợt phát hiện ra, ngoài ô mai, trong đó còn có một lá thư trả lời, lấy ra xem thì thấy trên đó đề tên người nhận là mẹ cô, còn người gửi là Trường âm nhạc Quốc tế Gia Hoa.
Lá thư đã được bóc.
Ngón tay của Tô Ngu khẽ run lên, vì cô linh cảm thấy một điều chẳng lành,
nên tim cứ đập thình thịch.
Cô nên xem không?
Ở cửa soát vé, trong lúc lấy vé ra, Tô Ngạn mới phát hiện ra rằng lá thư kẹp
ở túi ngoài không còn nữa. Nhớ đến túi ô mai đưa cho con gái, mặt ông chợt biến sắc, ông đang định quay người bước trở lại thì thấy Tô Ngu đang từ xa chạy về phía ông.
Lòng Tô Ngạn chợt thắt lại, ông vội chạy đến đón:
- Tiểu Ngu
Tô Ngu hổn hển dừng lại ở một chỗ cách cha khoảng mấy bước, cô cắn
chặt vành môi dưới, khuôn mặt trắng xanh không bộc lộ nhiều cảm xúc, ngập ngừng một lát cô mới nhấc chân tiến về phía trước, chìa tay ra, đưa lại lá thư
cho cha:
- Cha, cái này, bị rơi.
Chỉ là năm từ, nhưng dường như chúng được xé ra từ chỗ sâu nhất trong
cổ họng, khiến máu chảy đầm đìa, và làm cho người ta đau đớn.
Tô Ngạn nhận lại lá thư, há hốc miệng và định nói một câu gì đó thì Tô Ngu đã quay người bỏ chạy rất nhanh.
Cô đã chạy rất nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy người cha đang bất lực đuổi theo sau cô như thế nào, càng không thể nghe thấy tiếng gọi thảng thốt của ông.
Cô chỉ biết rằng, phía trước toàn là người, cô cứ chạy mãi, chạy mãi, xuyên qua đám người mặc đủ màu sắc san sát bên nhau tạo thành một dải màu, rối ren, bấn loạn.
Tô Ngu đã chạy một mạch ra khỏi bến tàu, rồi chạy vào một ngõ nhỏ, cho đến khi xung quanh không còn ai nữa mới mệt mỏi dừng lại.
Trong tay cô vẫn đang giứ chặt chiếc túi ấy.
Ô mai trong túi hoàn toàn chẳng nặng nề gì, nhưng sao nó giống như một
tảng đá khổng lồ, đè nặng lên trái tim cô.
Cái thứ mùi vừa chua chua, lại vừa ngòn ngọt vẫn xộc thẳng vào mũi. Nó
luôn nhắc cô nhớ rằng, trên thế gian này, có sự tồn tại của một từ - "Mẹ".
Nhưng, người mẹ rất quan trọng ấy, lại
"Ngón tay cứng.
Luyện tập sơ sài.
Nhạc cảm bình thường.
Đã bỏ tập quá lâu.
"
Từng từ, từng chữ trong lá thư trả lời cứ hiện lên trước mắt cô và xen lẫn
với những hình ảnh, những động tác nói bằng tay thuần thục của mẹ, tạo thành một sự mỉa mai rất trần trụi.
Tô Ngu từ từ ngồi xuống, run rẩy ôm lấy cánh tay, nhìn lên Thiên sứ trên cổ
tay, nghĩ đến lời của Hạ Ly, cảm thấy một nỗi thất vọng dâng lên từ đáy lòng.
- Mẹ, con, xin lỗi
Trong ngõ nhỏ có một quán cà phê.
Buổi trưa yên tĩnh, bên trong không có một vị khách nào. Từ ngoài, có thể
nhìn thấy một nam thanh niên phục vụ ăn mặc sạch sẽ đang lau cốc chén bên cạnh quầy.
Tiếng chuông của chùm chuông gió treo trên cửa vang lên, người phục vụ
đặt chiếc cốc trong tay xuống, ngẩng đầu nói:
- Hoan nghênh quý khách đến với quán!
Một thiếu nữ nhỏ bé bước vào. Đôi mắt cô đỏ mọng, đôi môi se lại, bước
chân rối ren, dường như cô vừa bị một cú sốc rất lớn.
Người phục vụ vội hỏi:
- Cô cần gì ạ?
Cô gái chỉ vào chiếc điện thoại trên quầy.
- Điện thoại à?
Cô gái nghẹn ngào gật đầu:
- Anh, có, thể, điện thoại, gọi giúp tôi, một cuộc, không? - Giọng của cô rất
cứng, dường như cô phải dùng hết sức lực mới nói được ra.
Người phục vụ bất giác ngây người ra.
Cô gái lấy từ trong túi ra tờ mười đồng, sau đó chỉ vào tai của mình, nói: