Thế giới này hoàn toàn không phải là không thể thiếu bạn.
Nhưng chỉ khi có bạn, thì thế giới này mới tồn tại.
Đứng dậy, hãy để tôi mang bạn về nhà.
***
Khi Tô Hòa cuống cuồng chạy được đến đồn cảnh sát, thì chuyện cũng đã
xảy ra được mấy tiếng.
Sau chuyến bay mười tiếng đồng hồ, cô về đến thành phố B vào buổi sáng, vừa định nằm ngủ một giấc để lấy lại cân bằng về giờ giấc, thì chuông điện thoại đổ dồn. Đó là điện thoại từ đồn cảnh sát, nói rằng Tô Ngu xảy ra chuyện. Cô cuống cuồng, không kịp rửa mặt, chỉ kịp thay bộ quần áo rồi vội vàng chạy tới nơi.
Trong đồn cảnh sát, người qua người lại, Tô Ngu đang ngồi ở một góc ghế,
da mặt nhợt nhạt, đôi mắt đờ đẫn. Tô Hòa vội chạy tới, nắm lấy tay của em.
Bàn tay Tô Ngu lạnh ngắt.
- Tiểu Ngu, đừng sợ, chị đã đến đây rồi! Không sao đâu, không sao đâu,
đừng sợ! - Cô ôm Tô Ngu vào lòng, thân hình Tô Ngu cứng đơ, chẳng khác gì một cây gỗ.
Tô Hòa vội quay sang hỏi một cảnh sát đứng bên:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em tôi đã gặp phải chuyện gì mà trở
thành thế này?
Một nữ cảnh sát chừng bốn mươi tuổi rót một cốc trà đi tới, khẽ nói:
- Hiện giờ chúng tôi cũng chưa rõ. Khi sự việc xảy ra, có một lái xe ở cùng
cô bé. Hình như tai của em cô không nghe được phải không?
- Vâng ạ.
- Vậy là đúng rồi. Theo bản khẩu cung của người lái xe thì ông ta lái chiếc
xe bus tuyến 326 như thường ngày, khi tới trường S.S, em cô và một học sinh nam cùng lên xe. Lúc đó, trên xe chỉ có hai người bọn họ là hành khách. Đi chưa được hai bến thì bỗng nhiên có một chiếc xe tải chắn ngang, người lái xe đành phải phanh xe lại. Sau đó, có hai kẻ cầm súng nhảy từ trên xe tải xuống, lên xe bus và đánh cậu học sinh ngất đi, đẩy người lái xe và cô bé này xuống, rồi lái xe bỏ chạy.
Tô Hòa há hốc miệng, cứ như đang xem một bộ phim hành động sặc mùi chém giết vậy. Bọn người xấu? Cầm súng? Chuyện này sao lại có thể xảy ra với em họ mình được? Nhưng đây là đồn cảnh sát.
- Trời, Tiểu Ngu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Em đừng sợ, hãy nói cho chị biết đi.
Nữ cảnh sát bổ sung:
- Vừa rồi chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe bus mà bọn chúng cướp, chúng để
chiếc xe lại bên bờ sông. Người trên xe giờ không biết đã đi đâu.
- Cậu bé kia là ai? Tiểu Ngu? - Tô Hòa nắm lấy bàn tay của Tô Ngu lắc mạnh.
Tô Ngu bật khóc. Cô "òa" lên một tiếng, rồi nức nở:
- Chị, chị, chị...
- Ngoan nào, ngoan nào, không sao đâu, không sao đâu. Hãy nói cho chị
biết, có chuyện gì vậy?
- Diệp, Diệp, Diệp Nhất... - Tô Ngu rất muốn kìm nén cơn run rẩy, nhưng dường như toàn thân cô không còn là của cô nữa, dù chỉ phát âm hai từ "Diệp Nhất" thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn - Diệp Nhất, Diệp Nhất...
- Diệp Nhất? - Tô Hòa chợt nhớ đến cậu thiếu niên quỷ quái, đáng ghét đó
- Diệp Nhất bị bắt cóc rồi? Bị bắt cóc?
Tô Ngu gật đầu rất mạnh.
- Lẽ nào lại như vậy? Cậu ta đã làm gì? Và làm sao lại bị bắt cóc? - Tô Hòa
thắc mắc.
Nước mắt của Tô Ngu lại trào ra.
Tô Hòa đành dỗ dành cô:
- Thôi, thôi nào, không sao đâu, không sao đâu. Cảnh sát sẽ nhanh chóng
tìm ra Diệp Nhất thôi, yên tâm đi em.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông, Tô Hòa nhìn vào số hiển thị, là Ôn Nhan Khanh gọi tới. Cô đang định lên tiếng, thì từ đầu dây bên kia, anh đã
nói, giọng rất nghiêm túc:
- Chuyện Diệp Nhất bị bắt cóc, tạm thời không được tiết lộ ra bên ngoài. Bây giờ hãy đưa Tô Ngu đến trường. Tôi sẽ chờ mọi người ở đó.
- Này...
Không biết là chuyện gì đây nữa? Tô Hòa nhìn cảnh tượng hỗn độn trước
mắt, rồi lại nhìn Tô Ngu đang nức nở không thành tiếng, và nghĩ đến những lời của Ôn Nhan Khanh, cô thực sự cảm thấy rất hoang mang.
Một tiếng sau, Tô Hòa đưa Tô Ngu tới trường S.S, người bảo vệ gác cổng đã đưa họ đến phòng làm việc của Ôn Nhan Khanh.
Đây là lần đầu Tô Hòa vào trong trường, lần trước đưa Tô Ngu đến, cô phải
đứng ở ngoài chờ.
Bốn rưỡi chiều, trời vẫn chưa hết mưa. Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng nhợt nhạt dưới màn mưa, khiến quang cảnh trông thật đìu hiu.
Đi hết một con đường nhỏ, dài tới mức khiến người ta sốt ruột thì người
bảo vệ gõ vào cánh cửa gỗ đào màu đen:
- Thưa anh Ôn.
- Vào đi.
Người bảo vệ đẩy cửa bước vào, khom người:
- Mời hai vị vào ạ.
Tô Hòa kéo Tô Ngu bước vào. Bên trong là một căn phòng rất rộng, trông
giống như thư phòng mà cô đã nhìn thấy ở Rome, ngăn thành nhiều ngăn nhỏ bằng giá sách các loại.
Tô Hòa bất giác nghĩ: Xem ra, chứng bệnh độc đoán của "Ôn đại biến thái"
nặng quá mất rồi!
Ôn Nhan Khanh ngồi trên một chiếc ghế ở giữa phòng, đang pha trà, rót đầy ba chén, nhìn thấy hai chị em bước vào bèn ra hiệu mời ngồi.
Tô Hòa ấn Tô Ngu ngồi xuống, rồi đặt một cốc trà vào tay cô:
- Tiểu Ngu, uống trà đi cho trấn tĩnh lại.
Tỏ Ngu cầm cốc trà, nhưng vẫn không nhúc nhích và nói năng gì.
- Xem ra, cô bé đã rất sốc và sợ hãi - Ôn Nhan Khanh nói.
Tô Hòa vội hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vì sao Diệp Nhất lại bị bắt cóc? Vì sao anh vẫn
chưa cho tôi nói gì với cảnh sát?
Ôn Nhan Khanh đưa tay làm động tác ra ý bảo hãy bình tĩnh, đừng nôn
nóng và mời cô ngồi vào chỗ. Tô Hòa đành ngồi xuống bên cạnh Tô Ngu.
Ngón tay của Ôn Nhan Khanh mân mê mép cốc trà, dường như anh đang
do dự. Tô Hòa đợi một lúc, thấy anh vẫn không nói gì, nóng lòng giục:
- Anh nói đi chứ, anh bảo chúng tôi tới đây rồi lại không nói năng gì, như thế là sao? Nếu anh vẫn không nói, tôi sẽ đưa Tiểu Ngu về, nó đã bị sốc, rất cần được nghỉ ngơỉ.
Ôn Nhan Khanh đặt cốc trà xuống, hít một hơi dài, rồi mới chậm rãi nói:
- Diệp Nhất... không phải là một học sinh bình thường.
- Thế nghĩa là sao? - Không phải là học sinh bình thường, lẽ nào là chiêu
sinh đặc biệt?
- Thực ra, cậu ấy là em họ của tôi.
Tô Hòa ngây người ra, em họ của Ôn Nhan Khanh? Cũng có nghĩa là... của
cậu ruột Ôn Nhan Khanh...
- Hả?! - Cô kêu lên kinh ngạc.
Ôn Nhan Khanh gật đầu:
- Đúng thế, cậu ấy là con trai của cậu Quý Doãn Tiên của tôi, và cũng là
con trai duy nhất của ông ấy.
Tô Hòa mở to mắt, cái tin này khiến cô vô cùng sửng sốt, tới mức không thể nói được câu gì. Quý Doãn Tiên cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Mà Diệp Nhất là bạn học của Tô Ngu, vậy thì nhiều nhất cậu ta cũng mới chỉ mười bảy,
mười tám tuổi. Hơn nữa, Diệp Nhất, Diệp Nhất lại không mang họ Quý!
- Cậu tôi đã từng có hai đứa con. Con gái lớn đã chết trong tay bọn bắt cóc,
bị tống tiền, sau đó khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, nhưng khi lên ba tuổi lại bị ốm chết. Mãi tới năm cậu ấy năm mươi tuổi mới lại sinh được Diệp Nhất. Vì thế, cậu tôi rất yêu quý, không cho bên ngoài biết chuyện và còn để cho Diệp Nhất mang họ mẹ, lớn lên ở nhà ngoại.
Tô Hòa "ồ" một tiếng, thì ra là như vậy.
- Nhưng tính Diệp Nhất nghịch ngợm, trước đây đã có lần cậu ấy đã động
phải những người hay tọc mạch... - Ôn Nhan Khanh dừng lại một chút, cân nhắc xem có nên nói rõ chuyện tọc mạch đó là gì không, cuối cùng quyết định nói tiếp - Kết quả là đã khiến cho một số người có ý định không tốt biết được sự tồn tại của mình. Cậu tôi vô cùng lo lắng, nên đã sai rất nhiều người đi theo bảo vệ. Nhưng Diệp Nhất luôn tìm mọi cách để thoát khỏi sự bảo vệ của các vệ sĩ. Sự bướng bỉnh và tùy tiện của cậu ấy đã dẫn đến tai họa ngày hôm nay.
Nhìn đến đây, cuối cùng Tô Ngu cũng đã có phản ứng, cô ngước đôi mắt rưng rưng nước mắt lên nhìn Ôn Nhan Khanh với vẻ sửng sốt.
Ôn Nhan Khanh nhìn lại cô:
- Đã làm liên lụy đến em rồi, để xảy ra chuyện này, tôi xin thay mặt cậu ấy
xin lỗi em.
"Chớ thấy bộ dạng này của tôi mà coi thường, thực ra, tôi là hoàng tử đấy, gần đây có tin đồn là bọn người xấu đang bám theo tôi, định bắt cóc tôi. Vì thế, để đảm bảo an toàn cho tôi, cha tôi - quốc vương - đã thuê rất nhiều vệ sĩ bảo vệ tôi...".
Là sự thật.
Những điều mà Diệp Nhất nói... là sự thật... nhưng lúc đó cô đã cho rằng
chỉ là cậu ấy đang nói linh tinh để cố gắng chọc cho mình cười mà thôi.
Cậu ấy đã cố gắng hết sức để làm cho cô cười, thậm chí bất chấp cả sự an nguy của bản thân. Rõ ràng cậu biết là có người muốn bắt cóc mình, mà vẫn dưa cô rời khỏi trường học, để tránh khỏi tai mắt của thầy Ôn, giúp cô tìm ra
cách có thể tham gia cuộc thi mà không phải bỏ học.
Thế mà cô...
Thế mà cô đã không chấp nhận. Thậm chí còn nhỏ nhen, ghen tị với cậu
Một con người yếu đuối, ích kỉ và ngu ngốc như cô, rốt cuộc là gì cơ chứ?
Dựa vào đâu mà cứ đòi một cậu con vàng con bạc như Diệp Nhất lúc nào
cũng phải giúp đỡ mình, cuối cùng còn dùng cả tính mạng của mình để đổi lấy
cô?
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu? Dựa vào đâu?
Tô Ngu khóc không thành tiếng.
Sau nỗi xấu hổ, là nỗi lo lắng cứ lớn dần lên. Diệp Nhất, bây giờ... đang ở
đâu? Bọn người bắt cóc ấy sẽ đối xử với cậu ấy như thế nào? Cậu ấy liệu có
sống sót mà trở về không?
Dường như thấy được nỗi lo lắng của cô, Ôn Nhan Khanh lại nói:
- Hiện giờ cậu tôi đang từ Pháp về, đồng thời mang theo một tốp người
chống khủng bố rất tinh nhuệ, chờ bọn người bất cóc ấy liên lạc với ông, hi vọng rằng sẽ giải quyết được chuyện này một cách thuận lợi. Tô Ngu này, đến lúc đó có thể sẽ phải cần đến sự phối hợp của em, khi nào cần tôi sẽ thông báo cho em nhé.
Tô Ngu hỏi, nước mắt lưng tròng:
- Mọi người, có thể, cứu được, Diệp Nhất, không?
Ôn Nhan Khanh tránh ánh của cô, khẽ nói:
- Có lẽ gắng sức chờ ông trời thôi.
Tô Ngu thấy lòng thắt lại.
Tô Hòa vuốt ve vai cô, nói bằng giọng nhẹ nhàng:
- Em đừng quá lo lắng, có nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn Diệp Nhất sẽ
trở về bình yên thôi.
Tô Ngu cúi đầu, không nói câu gì nữa. Chị họ không biết tâm trạng của cô lúc này. Những người chưa từng trải qua, sẽ không thể nào hiểu được.
Trong giờ phút nguy hiểm nhất, Diệp Nhất đã cứu cô.
Còn cô, chính là người đã dẫn đến việc cậu ấy bị bắt cóc.
Nếu không phải vì cô, thì Diệp Nhất đã không rời khỏi trường một mình vào
giờ đó. Nếu không rời trường thì cậu ấy đã không gặp phải bọn bắt cóc, cứ cho rằng bọn bắt cóc ấy có vào trường, thì cũng đã có các vệ sĩ, và còn có cả những người như thầy Ôn nữa...
Dù thế nào thì cũng sẽ không như bây giờ, cậu ấy bị bắt đi một mình, không biết sống chết ra sao.
Nếu Diệp Nhất bình an trở về thì tốt, còn nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, thì cuộc sinh ly tử biệt mà cô đã trải qua hôm nay, chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng suốt đời cô và không sao có thể quên được.
Điều đó thực sự... rất đáng sợ....
Cuối cùng Tô Hòa cũng đã đưa được Tô Ngu về nhà.
Tình trạng của Tô Ngu rất tệ, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt mọng đỏ vì khóc
quá nhiều, khiến Tô Hòa thấy rất xót xa. Thế là Tô Hòa cố