Chỉ cần để tôi nhìn thấy sự hiền từ trong đôi mắt em,
Tôi sẽ có được bí mật dịu dàng nhất của thế giới này.
Chỉ cần để tôi nhìn thấy sự mềm mại trong đáy mắt của em,
Tôi sẽ không thể nào quên được.
***
Tô Ngu không biết mình đã về nhà như thế nào.
Đến khi cô sực tỉnh ra thì thấy mình đang ở Mĩ Cảnh Gia Viên. Toàn thân cô
rã rời, dường như mọi sức lực đều được dùng hết vào cuộc điện thoại vừa rồi trong quán cà phê.
Lúc này, cô chỉ như một cỗ máy đang thở.
Đúng lúc đang nghĩ vậy thì một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, mặc bộ
váy áo kiểu Tây màu xanh ngọc, trông ra dáng một phụ nữ mạnh mẽ, can trường gõ cửa ngăn cô lại.
Tô Ngu ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ kia mỉm cười, cúi đầu chào, rồi dùng ngôn ngữ bàn tay giao
tiếp với cô một cách rất thuần thục: "Chào cô. Tôi là trợ lý của Ôn Nhan Khanh, cô có thể gọi tôi là San Ni".
Trợ lí của thầy Ôn ư? Tô Ngu hơi ngạc nhiên, rồi cũng dùng ngôn ngữ bàn
tay để hỏi: "Chào cô... Xin hỏi, cô tìm cháu, có việc gi thế ạ?"
"Có hai việc. Một là, anh Ôn nhờ tôi thông báo với cô, lệnh tỉ - tức là cô Tô
Hòa - đã đi cùng với anh Ôn để giải quyết một số chuyện, nên tối nay không
thể về nhà được".
Chị họ đi cùng với thầy Ôn sao?
"Chuyện thứ hai là, nghe nói trước đây cô chưa từng tiếp xúc với đồ họa
trên máy tính, vì thế cô đã khá lúng túng trong chuyện sử dụng một số phần mềm, đúng không? Anh Ôn sợ rằng, khi chị cô vắng nhà, cô sẽ gặp khó khăn, nên cử tôi đến đây, hỏi cô xem có muốn để tôi ở cùng cô trong thời gian chị cô vắng nhà, đồng thời thảo luận với cô một số vấn đề trong thiết kế phần mềm hay không?".
San Ni chớp chớp mắt với cô.
"Đây là sự quan tâm đặc biệt".
Thầy Ổn không chỉ đưa chị họ đi, mà còn sai người đến để dạy cô đồ họa
trên máy tính. Không biết ông thầy Ôn Nhan Khanh nổi tiếng từ xưa là lạnh
lùng và tàn nhẫn đã trở nên chu đáo từ bao giờ vậy nhỉ?
Tô Ngu cảm thấy hơi hoang mang. Nhưng vì rất ít khi từ chối ý tốt của người khác là tính cách nhất quán của cô từ xưa đến nay, nên nếu như San Ni là người do thầy Ôn phái tới, thì cô chỉ việc đồng ý là xong.
Gạt bỏ tất cả những lời nhận xét về mẹ trong lá thư ra khỏi bộ não.
Gạt bỏ tất cả những ý nghĩ rối ren ra khỏi đầu.
Chỉ cần không nhớ lại, sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Chỉ cần không mổ
xẻ, thì sẽ trở nên trống rỗng.
Thế là, một đêm đáng lẽ sẽ rất nặng nề và bất an vì những lời trong lá thư ấy, đã thay đổi hoàn toàn do có sự xuất hiện cùa San Ni.
Khi học phần mềm đồ họa dưới sự giúp đỡ của San Ni, Tô Ngu mới phát hiện ra rằng, người mà thầy Ôn Nhan Khanh phái tới không phải chỉ là một giáo viên bình thường, mà còn là một người rất xuất sắc trong ngành, thậm
chí cô còn nghi ngờ rằng San Ni chính là một trong những người khai sáng
trong lĩnh vực thiết kế bằng phần mềm đồ họa này, bởi có rất nhiều lệnh tắt dù trong sách không hề nhắc đến, nhưng San Ni đều rất thuần thục.
Hơn nữa, khi bắt tay vào thực hành, cô còn phát hiện ra rằng, máy tính quả đúng là phát minh vĩ đại nhất trong một trăm năm qua, nó đã đơn giản hóa rất nhiều thứ trước đây vốn rắc rối và phức tạp. Ngay như vẽ đường thẳng - một việc mà trước đây cô đã phải học cả năm trời, thì nay chỉ cần một cái nháy chuột là đã có vô số những đường thẳng tăm tắp hiện ra.
Hèn chi mà Tạ Thanh Hoan nói, chỉ cần mang theo máy tính là đã mang theo tất cả.
Thời gian học tập trôi qua rất nhanh.
Tô Ngu học một mạch hơn hai mươi lệnh cơ bản, khi cô dùng phần mềm vẽ
xong một mẫu phác thảo thiết kế đồ trang sức, thì đã là một giờ đêm.
Cô trải một tấm ga mới lên giường của Tô Hòa rồi mời San Ni ngủ ở đó.
Cũng vào lúc đó, ở nơi cách xa hàng vạn dặm, Tô Hòa đang ngủ rất say
sưa, không hề biết rằng máy bay đã hạ cánh, đáp xuống thủ đô của nước Ý - Rome - thành phố có hơn một nghìn năm trăm năm lịch sử và được mọi người xưng tụng là "Thành phố vĩnh hằng".
Tô Hòa từ từ mở mắt ra.
Ánh sáng mờ mờ. Lọ hoa tươi còn đẫm hơi sương. Lớp vải voan màu tím đỏ.
Trên trần nhà màu vàng sẫm là những hình chạm trổ rất đẹp và cổ kính
mang đậm màu sắc tôn giáo, các thiên sứ nhỏ đang dang cánh bay, trông giống như có vô số những con mắt đang nhìn cô chăm chú...
Khoan đã! Đôi cánh? Đôi mắt?
Cuối cùng, Tô Hòa cũng đã nhận ra rằng có điều gì dó khác thường, cô lập
tức tỉnh hẳn, sau đó phát hiện ra rằng: Quả nhiên mình không còn ở trên máy
bay nữa!
Lúc này cô đang nằm trên chiếc giường rất rộng trải ga màu tím uất kim hương, chỉ riêng số gối thôi cũng đã có đến hơn tám chiếc, sự êm ái mà chiếc giường mang lại khiến cô cảm giác như mình đang bồng bềnh trên một đám mây.
Đưa mắt nhìn xung quanh, Tô Hòa thấy đó là một căn phòng siêu rộng, bài trí trong phòng theo phong cách cung đình châu Âu chính thống, đường viền của các vật dụng trong phòng đều được mạ vàng. Tô Hòa không nén được tò mò đưa tay ra sờ lên chiếc tủ đầu giường gần nhất, thầm nghĩ, trong thời đại giá vàng tăng vùn vụt như hiện nay, nếu cạo lớp mạ vàng ấy xuống và đem đi bán hẳn sẽ thu được rất nhiều tiền. Nghĩ vậy, cô chợt nhìn xuống quần áo trên người mình - đó là một chiếc áo bằng lụa màu xanh thẳm có thêu viền những
nhành hoa nhỏ, nhìn tiếp xuống dưới
- Ôi, ôi, ôi! Ai đã thay quần áo ngủ cho tôi thế này?!
Cô lập tức nhảy phắt xuống giường, xỏ vội vào đôi dép thêu kim tuyến,
chạy ra và mở cửa phòng. Bên ngoài là một hành lang còn rộng hơn, nhưng trống trơn, không một bóng người.
Khác với phòng ngủ với ánh đèn mờ tối, tất cả cửa sổ dọc hành lang đều được mở tung, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên nền đá hoa cương, khiến nền nhà bóng lộn như gương.
Tô Hòa cố nhớ lại, lúc trước cô đang ở trên máy bay, ngồi mãi cho đến lúc buồn ngủ quá và thiếp đi. Thế mà lúc này cô lại đang ở trong phòng, rõ ràng là Ôn Nhan Khanh đã đưa cô tới đây. Còn ai đã thay quần áo cho cô... chắc là anh bạn Ôn Nhan Khanh không phải loại người tầm thường đến mức nhân cơ
hội đó để lợi dụng, có lẽ là quản gia hay một ai đó đã làm việc này. Nhưng...
Người đi đâu cả rồi?
- Này, có ai ở đây không? Có... ai... ở... đây... không...?
Chỉ có tiếng vọng đáp lại lời cô.
Tô Hòa thắt lại dây lưng chiếc áo ngủ, quyết định đi khắp nơi, hễ nhìn thấy
cửa là mở: thư phòng, thư phòng, thư phòng, thư phòng... khi mở đến cánh cửa thứ năm, cô cố hít một hơi thật sâu, rồi lại mở...
Trước mắt cô là một căn phòng xếp đầy sách.
- Cậu ấm con nhà giàu này cần nhiều sách như vậy làm gì cơ chứ?! - Tô
Hòa giận dữ nắm chặt tay thành nắm đấm - Dở người quá mức, thằng cha này đến thư phòng mà cũng phân loại.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng thì ở phía trước cũng xuất hiện một cầu thang, Tô Hòa lập tức đi theo cầu thang xuống dưới. Chưa tới nơi thì đã ngửi thấy mùi rất thơm, cứ đi theo phía tỏa ra mùi thơm tới cuối hành lang thì có một căn phòng, trong phòng có hai người, họ đang ngồi đối diện với nhau qua một chiếc bàn ăn, không khí yên ắng đến lạ thường.
Một trong hai người đó - không ai khác - chính là Ôn Nhan Khanh.
Còn người kia thì là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ
comple mà thoạt nhìn đã biết ngay là rất đắt tiền, song đôi mắt ông ta dường như vô hồn, nước da vàng ệch như sáp, rõ ràng là điệu bộ của một người đã bị tửu sắc làm cho kiệt quệ.
Mắt của Tô Hòa chợt sáng bừng - A, lão dê già!
Đại Boss của "phe đối địch" trong lời đồn đã tới rồi đây, kịch hay đang diễn
ra, thế mà vai nữ chính là mình thì lại ngủ li bì, suýt nữa đã bỏ lỡ, thật tội lỗi,
tội lỗi quá!
Nghĩ đến đây, Tô Hòa lập tức khẽ ho lên một tiếng, thu hút ánh mắt của hai người trong phòng một cách rất thành công.
- Honey - Cô gọi rất ngọt ngào, rồi bước tới ôm lấy vai của Ôn Nhan Khanh - Em xin lỗi, em ngủ say quá, anh dậy lúc nào em cũng không biết. Biết làm sao
được, vì tối hôm qua quả thực là mệt quááááá. Anh biết điều đó mà.
Trong ánh mắt của Ôn Nhan Khanh có gì đó lấp lánh. Còn ông già ngồi đối diện thì bỗng chốc chau mày lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.
Cứ nhìn đi, nhìn đi, dù sao ánh mắt cũng không giết chết người được.
Tô Hòa cười càng ngọt ngào hơn, rồi càng áp sát vào người Ôn Nhan
Khanh:
- Honey, anh có khách à? À, ông cụ này em biết, là cái ông, cái ông mà anh thường nhắc tới với em...
- Ông Hồng! - Ôn Nhan Khanh nhắc với vẻ bình thản.
- À, đúng rồi, ông Hồng!
Ôn Nhan Khanh vừa đưa cốc trà lên miệng, suýt nữa thì bị sặc, khẽ húng
hắng ho.
Còn vẻ mặt của ông già kia thì càng lúc càng khó coi.
- Chào ông Hồng, Nhan Khanh đã nói với tôi rồi, rằng ông thường xuyên
chăm sóc anh ấy, đúng là đã làm ông phải nhọc lòng rồi!
Tô Hòa vừa nói vừa bất chấp ánh mắt căm ghét của người kia, cứ nắm lắy
bàn tay của ông ta mà lắc:
- Ông tới tìm Nhan Khanh hẳn là có việc? Có điều, thật không may, anh ấy đã hứa với tôi trước rồi, rằng hôm nay, à không, cả tuần này sẽ ở bên tôi 24/24 giờ. Vì thế, e rằng bữa cơm với ông xin hẹn đến lần khác. Thật xin lỗi, nhưng biết làm sao được, ai bảo bây giờ chúng tôi đang trong thời gian yêu nhau nồng thắm... - Nói rồi, cô đưa mắt nháy một cái với Ôn Nhan Khanh - Honey, anh vẫn chưa nói với ông Hồng về chuyện của chúng ta à? Em không
thích thế đâu nhé!
Ôn Nhan Khanh không nói câu gì, từ đầu chí cuối vẫn giữ vẻ mặt rất khó
đoán, quan sát kịch hay đang diễn ra trước mắt.
Chỉ có ông già là không ngồi yên được nữa, mặt sa sầm xuống hỏi:
- Cô là ai?
- Sao cơ? Những điều tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng hay sao? - Tô Hòa lập
tức ôm chặt lấy cổ Ôn Nhan Khanh từ phía sau, áp mặt vào vai anh vẻ vô cùng thân thiết - Tôi tên là Tô Hòa, là vợ chưa cưới của ôn Nhan Khanh.
- Vợ chưa cưới? Ông già kia kinh ngạc - Sao tôi lại không biết?
- Thật ư? Ông Hồng không biết ư? Honey, vì sao anh không nói với ông
Hồng? Dù sao thì ông Hồng cũng là bạn tốt của cậu anh cơ mà...
- Anh, anh, anh... cô ta, cô ta, cô ta... - Ông già đưa tay chỉ vào Tô Hòa rồi lại chỉ vào Ôn Nhan Khanh, cuối cùng đập "chát" một cái xuống bàn, và đứng
dậy - Nhan Khanh, rốt cuộc là anh đang giở cái trò gì vậy?
Tô Hòa cướp lời:
- Có giở trò gì đâu!
- Tôi không hỏi cô! - Ông già kia tức giận tới mức toàn thân run lên.
Tô Hòa vội làm ra vẻ như muốn xoa dịu:
- Ôi, ông Hồng, ông đừng tức giận, ông nhiều tuổi rồi, tức giận là không tốt
đâu, như vậy không có lợi cho sức khỏe, có gì cứ từ từ nói...
- Tôi không có điều gì để nói với cô!
- Được, được, được, ông không nói với tôi thì chắc hẳn sẽ có điều muốn nói
với Nhan Khanh phải không? Ông bớt giận đi đã rồi từ từ nói. Sắc mặt của ông vốn đã không tốt, nếu cứ tức giận thế này, nhỡ xảy ra chuyện gì để phải đưa tới bệnh viện thì rất không hay. Nhìn điệu bộ ông chắc chắn là không có con
cái gì, lại nhiều tuổi như vậy, không có con cháu tiễn biệt cuối cùng thật là tội
nghiệp...
- Cô, cô, cô... - Ông già kia tức giận tới mức giậm chân bình bịch - Nhan Khanh, anh kiếm ở đâu ra một đứa con gái vô lễ, thiếu giáo d