Giống nhu lý do em khiến cho đôi mắt tôi không thể mớ.
Những thứ đầu tiên tôi nhìn thấy trong đời.
Đang lấp lánh.
***
Thứ hai, bảy giờ năm mươi lăm phút sáng.
Vừa mới sáng ngày ra trời đã đổ mưa lớn, những giọt mưa to đập vào cửa
kính, mang đến một không khí mát mẻ, trong lành hiếm có giữa mùa hè nóng n ực .
Khi Tô Ngu đến, trong lớp chưa có một ai. Có một cánh cửa sổ đóng không chặt, nước mưa táp vào, làm ướt sũng cả lớp thảm trên sàn nhà. Cô vội đặt cặp sách xuống chạy tới đóng cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài có bóng người đang chạy rất nhanh dưới làn mưa, ánh mắt của hai người vô tình gặp nhau, người kia khua tay, như đang muốn nói với cô điều gì đó, nhưng vì mưa rất to, nên cô không nhìn rõ người ấy nói gì.
Người kia liền chạy thẳng tới, bỏ chiếc mũ liền áo của bộ thể thao đang
trùm trên đầu xuống, để lộ khuôn mặt trẻ trung, hỏi:
- Này bạn, lớp của khóa mới năm nay ở đâu vậy?
Tô Ngu đưa tay chỉ vào nơi mình đang đứng, người kia lập tức hiểu ra:
- Là ở đây à? Lucky! - Nói rồi, để tay lên bục cửa sổ, nhún người nhảy vào,
đôi giày ướt đẫm để lại hai vũng nước trên tấm thảm thủ công Ba Tư.
- Ôi, rất xin lỗi. Thực sự không biết làm thế nào, sáng nay ra khỏi cửa quên mất không mang theo ô - Vừa nói, chàng trai vừa cúi người tháo giày ra.
Tô Ngu nghĩ thầm: Định nói dối ai chứ, rõ ràng là mưa bắt đầu từ tối qua, nhìn thấy trời mưa như vậy, có ai lại không mang theo ô? Nhưng vì cô vốn là người từ trước đến nay chưa bao giờ làm cho người khác phải khó xử, nên mặc dù biết rõ người kia nói dối, song vẫn coi như không biết.
Sau khi anh ta tháo giày xong, bèn đi chân trần đến trước bảng, treo đôi
giày lên phía trên, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, nói:
- Đúng là thiết kế theo kiểu chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài, bàn tròn, là để gần với giáo viên hơn chăng? Đến chỗ treo giày cũng không có, rõ là phong cách mà chi có S.S mới có.
Tô Ngu ngạc nhiên, người này là ai? Sao lại dám phê phán S.S ngay tại đây
vậy?
Anh ta lại đi về phía lọ hoa ở phía cuối lớp học, ngắm nghía một lúc, rồi
quay người về phía Tô Ngu, lè lưỡi:
- Hì, đúng là đồ cổ thật! Quả không hổ là S.S với tài lực hùng hậu.
Nói rồi, anh ta bước tới trước bức tranh sơn dầu bên cạnh cửa, nhìn một
lúc, tiếp tục nói vớí Tô Ngu:
- Chắc chắn đây là tranh do Ôn Nhan Khanh chọn, chỉ có con người biến
thái ấy mới đem bức Vườn nho đỏ treo ở đây. Chắc rằng anh ta muốn nói với [1]
mọi người rằng: Bạn trẻ, cho dù các cô các cậu có tài năng đến đâu, cho dù có sánh được với Vincent Willem Van Gogh đi nữa, nhưng chỉ khi nào có thể bán được tác phẩm của mình khi còn sống thì mới gọi là thành công.
[1] Bức Vườn nho đỏ: Là bức tranh duy nhất của Von Gogh được bán khi ông vẫn còn sống.
Chàng trai ấy có khuôn mặt tròn, trông rất trẻ con, nhưng lại bắt chước
được rất giống vẻ mặt và giọng điệu của Ôn Nhan Khanh. Mặc dù Tô Ngu không nhìn được hết những lời anh ta nói, nhưng chừng ấy cũng đủ khiến cô phải bật cười.
Đúng lúc đó thì cánh cửa lớp học mở ra, Tạ Thanh Hoan ôm chiếc laptop xuất hiện trước, phía sau là Quan Tiểu Đông. Hai người thấy chàng trai lạ và đôi chân trần của anh ta, thì đều lộ vẻ ngạc nhiên.
- Anh là ai? - Tạ Thanh Hoan hỏi trước.
Người lạ cũng nhìn cô ngạc nhiên:
- Cô... cũng là học sinh ở đây à?
Tạ Thanh Hoan chau mày lại, vẻ không vui:
- Tôi hỏi trước cơ mà?
- À, tôi sẽ tự giới thiệu! - Chàng trai lập tức đứng thẳng dậy, vỗ ngực nói
với vẻ trịnh trọng - Tôi tên là Chung Bài Bài, năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa kết hôn, chưa có bạn gái, thích những cô gái đẹp tóc dài, chân dài, thắt đáy lưng ong...
Quan Tiểu Đông không nén được phì cười, Tạ Thanh Hoan trừng mắt lên nhìn cậu ta, cậu ta bèn vội đưa tay bịt miệng.
Tạ Thanh Hoan sầm mặt, tiếp tục hỏi:
- Vậy rốt cuộc anh là ai? Sao lại tùy tiện xông vào lớp học của chúng tôi?
Chung Bài Bài giơ ngón trỏ ra lắc lắc:
- No! No! No! Không phải là xông vào. Thực ra, tôi đến để lên lớp cho các
cô cậu theo lời mời của Ôn Nhan Khanh.
- Cái gì? Anh là thầy giáo á? - Quan Tiểu Đông và Tạ Thanh Hoan đồng thanh kêu lên.
- Này, này, các bạn trẻ... - Chung Bài Bài chớp mắt - Đừng thấy tôi đẹp trai thế này mà nghĩ rằng tôi không có năng lực nhé. Tôi đến để dạy các bạn cách phân biệt trọng lượng, màu sắc, độ trong của ngọc và tiêu chuẩn hình dạng khi cắt, hay nói một cách nôm na thì cũng có nghĩa là cách giám định ngọc đấy.
Tô Ngu thầm kêu lên trong lòng: Anh chàng trông nhố nhăng thế này mà lại là giáo viên của S.S sao? Hơn nữa còn là người do Ôn Nhan Khanh mời đến
- Thầy dạy chúng tôi môn Giám định ngọc ư? Thầy có bằng FGA, DGA, hay
là GG ? [2]
[2] FGA: Giấy chứng nhận tư cách hội viên do Hiệp hội Đá quý của Anh cấp; DGA là giấy chững nhận tư cách hội viên Kim cương. GG là bằng giám định đá quý do trường đá quý của Mĩ cấp, bao gồm hai loại là bằng giám định kim cương và bằng giám định đá quý
có màu GIA
- Sao cơ? - Lần này thì đến lượt Chung Bài Bài ngây người ra.
- Đừng có nói với tôi là thầy không có bất cứ một giấy chứng nhận nào đấy.
Chẳng phải là thầy là giáo viên dạy giám định ngọc sao?".
Chung Bài Bài gãi đầu:
- Người không có giấy chứng nhận thì không được coi là giáo viên giám
định ngọc sao?
Tạ Thanh Hoan mở chiếc máy tính, gõ lách cách một hồi, rồi xoay màn hình
lại:
- Đây là tất cả giấy chứng nhận FGA mà tôi có, ngay cả loại này mà anh
cũng không có, thế thì dựa vào đâu để làm giáo viên của tôi?
Tô Ngu dồn mắt nhìn, trên chiếc máy tính đó là hình ảnh của một tờ giấy
chứng nhận. Chung Bài Bài cũng nhìn, nhưng mắt nheo lại, nhận xét:
- Đến cả ảnh của giấy chứng nhận ấy mà cũng đẹp thế này...
- Anh! - Tạ Thanh Hoan tức giận đóng máy lại.
Đúng lúc đó thì một người đủng đỉnh đi vào. Tô Ngu nhìn, thì ra là Diệp
Nhất - người luôn luôn đến sau cùng - đã xuất hiện.
- Ồ, vui vẻ quá nhỉ. Thưa quý vị, cuối tuần có gì mới không?
Quan Tiểu Đông vội chấm dứt câu chuyện bằng một vẻ dĩ hòa vi quý:
- Tốt quá rồi, mọi người đều đã đến đủ, thế thì đừng mất thời gian nữa, bắt
đầu vào giờ học được chưa?
Tạ Thanh Hoan vẫn đang định nói một câu gì đó thì Quan Tiểu Đông đã nói:
- Đã là người do thầy Ôn mời thì chắc chắn phải có đủ tư cách
Câu nói ấy rất có hiệu quả. Tuy Tạ Thanh Hoan rất cao ngạo, nhưng lại rất
khâm phục Ôn Nhan Khanh, vì thế nghe Quan Tiểu Đông nói vậy, cô cũng thôi và đi về chỗ ngồi của mình.
Quan Tiểu Đông và Tô Ngu cũng lần lượt ngồi vào chỗ.
Diệp Nhất nhìn đôi chân trần của Chung Bài Bài với vẻ như đang suy nghĩ
điều gì, sau đó đi tới bên cạnh Tô Ngu, đặt một vật gì đó lên bàn cô.
Tô Ngu nhìn, thì ra là chiếc điện thoại cùa cô.
Diẽp Nhất cũng nhìn cô, chớp chớp mắt.
Tô Ngu cầm chiếc điện thoại lên, thấy ảnh nền của màn hình đã được thay
đổi. Lúc trước cô cài đặt ảnh của mẹ, nhưng bây giờ đã được thay bằng hình một bó hoa chuông màu trắng, dưới bó hoa đặt một viên pha lê màu vàng. Rõ ràng đều là những hình ảnh được chụp bằng điện thoại của cô, nhưng lại toát lên những vẻ rất khác nhau.
Tô Ngu ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Nhất lúc đó đã ngồi vào v ị trí của mình, Diệp Nhất chụm hai tay lại làm động tác cảm ơn, rồi sau đó chỉ lên bảng.
Đúng lúc đó, Chung Bài Bài đã đứng trên bục giảng, mặt quay xuống lớp
học, nói:
- Chào các bạn, được lên lớp cho các bạn... - Anh c ó ý nhìn về phía Tạ
Thanh Hoan - là điều khiến tôi cảm thấy rất vinh hạnh
Tạ Thanh Hoan nghiến răng:
- Bớt những lời vô ích ấy đi.
- Khoáng vật học kết tinh ư? Hay là Khái luận về đá quý? Dụng cụ giám
định đá quý?... No, ngày nay, những cuốn sách này không dùng đến nữa. Hãy gấp chúng lại và nhìn về phía tôi.
Chung Bài Bài làm động tác tay với vẻ cường điệu, sau khi xác định rằng Tô Ngu cũng đang nhìn mình, anh nhẹ nhàng, từ từ, giống như đang dắt tay
người mới yêu lần đầu, lấy một viên đá từ trong túi ra:
- Ai có thể nói cho mọi người biết, đây là gì? - Anh giơ lên viên đá màu hồng to bằng quả trứng ngỗng.
Tạ Thanh Hoan đáp bằng vẻ lạnh lùng:
- Là đá hồng ngọc nguyên bản, chắc là sản phẩm của Thái Lan.
- Chà, không thẹn là người đẹp, rất có con mắt nhìn. Đây chính là nguyên
bản của đá hồng ngọc Thái Lan, nặng 119 gram. Mọi người có thể nhìn thấy
màu của nó là màu đỏ thẫm, bởi vì nó có màu đen phản chiếu, theo cách gọi
thông thường đó là tiêu quang, vì thế mà nhìn nó thẫm màu hơn thực tế - Sau khi giới thiệu một cách đơn giản xong, Chung Bài Bài đi vào vấn đề chính - Vì thế, việc mà chúng ta phải làm trong bài đầu tiên là: Đối thoại với nó.
Đối thoại? Tô Ngu không hiểu.
Chung Bài Bài mỉm cười:
- Đúng thế, đối thoại. Sờ vào nó, cảm nhận về nó, nghe nó nói. Đá quý có
thể mang tới cho nhà thiết kế rất nhiều cảm giác, vì thế bài hôm nay là "cuộc tiếp xúc thân mật đầu tiên" với ngọc nguyên bản. Đề nghị các bạn hãy thiết kế một tác phẩm cho nó, hãy vẽ ra tất cả những điểm gì mà các bạn cho rằng đẹp nhất của nó".
Tô Ngu nhìn viên đá - những đường gân thô, màu đỏ thẫm, một vật chết lạnh ngắt, thế mà thầy giáo lại yêu cầu mọi người "đối thoại" với nó. Đối thoại
như thế nào đây?
Quan Tiểu Đông bên cạnh bắt đầu lật giở sách. Chung Bài Bài đưa tay đè
lên cuốn sách của cậu ta:
- Cậu làm gì thế?
- Em, em, em chưa được học kiến thức cơ bản về bất cứ phương diện nào
của đá quý, em không hiểu gì về độ bóng của màu, độ trong, hay là công đoạn cắt...
Chung Bài Bài cười:
- V ì t hể cậu cho rằng, cuốn sách này có thể nói cho cậu biết "viên đá
nguyên bản" này có thể làm được gì à?
Quan Tiểu Đông ngây ngưởi ra.
- Đừng có đọc những cuốn sách chết ấy, sách vở cũng chỉ là do những
người đi trước tổng kết ra mà thôi. Nhưng viên đá quý này giờ đang ở trước
mặt cậu, hãy đọc nó bằng trực giác của cậu. Hãy tin tôi, những điều mà nó nói
với cậu chắc chắn sẽ nhiều hơn sách vở đấy! - Giọng của Chung Bài Bài mang một sức mạnh đầy mê hoặc.
Quan Tiểu Đông ngây người nhìn chăm chăm vào viên đá trong tay của
Chung Bài Bài, càng nhìn lại càng thấy căng thẳng, mồ hôi rịn ra trên trán.
Thấy điệu bộ ấy của cậu ta, Chung Bài Bài thở dài vẻ bất lực:
- Ok, ok, cậu căng thăng quá đấy, thà lỏng ra... Nào, người đẹp, cho cô đây
- Nói rồi, Chung Bài Bài đưa viên đá cho Tạ Thanh Hoan.
T ạ Thanh Hoan đón lấy viên đá, đang quan sát, Chung Bài Bài liền tay chống cằm, xoài người xuống bàn của cô rồi nói với giọng rất ngọt ngào - Cô
đã nghe thấy nó nói gì với cô chưa?
Tạ Thanh Hoan ngước mắt nhìn anh.
Chung Bài Bài không hề che giấu vẻ thích thú và si mê trong ánh mắt nhìn
Tạ Thanh Hoan của mình:
- Nó đang nói với cô rằng: Nếu nó có thể trở thành một chiếc nhẫn trên ngón tay của cô, thì nó sẽ rất, rất vinh hạnh...
Đồng tử của Tạ Thanh Hoan thu nhỏ lại, không nói gì mà chỉ từ từ đưa bàn tay phải lên, rồi k