gày nào cũng nhìn, không thấy có gì khác, không biết.”
Thẩm Đình tiếp tục lải nhải: “Kỳ thực tớ cũng biết tớ chỉ cần dối mình dối người thôi, ai mà không già đi chứ! Ôi, đến chính mình còn phải lừa, cuộc sống mới đáng chán làm sao.” Cô nhìn sang bên đường, thấy một tòa nhà cũ nằm lọt thỏm giữa rừng cao ốc: “Cậu xem, tòa đó cũ lắm rồi, từ nhỏ đã nhìn thấy, lúc ấy nó cao nhất vùng này, trông uy nghi biết bao nhiêu, bây giờ chẳng còn gì ghê gớm…”
Thẩm Đình kéo Cao Hiểu Vi đi đến trước tòa nhà, bên ngoài có một tấm bia đá ghi những thông tin về nó, Thẩm Đình cúi xuống đọc một lát rồi bỗng nhiên thất kinh kêu lên: “Trời ơi, tớ còn lớn tuổi hơn tòa nhà này nữa kìa, Hiểu Vi, cậu nói xem tớ phải làm sao, tớ còn già hơn cả tòa nhà này nữa. Sao có thể như thế?”
Hai người họ bằng tuổi, Cao Hiểu Vi chợt nhận ra cô cũng là một phần trong tấn thảm kịch đau đớn nhất trên thế gian này. May mà hai người phụ nữ hoang mang vẫn còn biết cách bắt taxi, hai kẻ lết thết như chó nhà đám vừa lăn lộn lê lết cuối cùng cũng tha được thân về chỗ Thẩm Đình.
Thẩm Đình cầm chìa khóa nhưng loay hoay mãi không mở được cửa. Cao Hiểu Vi còn tỉnh táo hơn môt chút, nghĩ đoạn rồi nói: “Hình như mở nhầm cửa rồi, nhà cậu hình như ở đối diện mới đúng.”
“Ai nói thế, nhà tớ chính là ở đây.” Thẩm Đình lùi lại vài bước, nheo mắt nhìn cánh cửa rồi gật gật đầu: “Đúng chỗ này rồi, không nhầm đâu.”
Thế nhưng cô vặn chìa khóa thế nào cửa cũng không mở, Thẩm Đình vốn tính nóng nảy bắt đầu nổi xung, tay đấm chân đá cánh cửa: “Khốn kiếp, ngươi chẳng qua là một cánh cửa thối mà cũng dám lên mặt với bà, ngươi dựa vào cái gì hả, ngươi tưởng ngươi là vừng ơi mở cửa ra hả, ngươi tưởng ngươi là Thẩm Nhân Kiệt hả! Ngươi tưởng…” Đúng lúc cô đang định phá cửa làm củi đốt thì cánh cửa bỗng tự mở ra, Thẩm Đình mất đà, cả người đổ nhào vào trong, rơi vào một vòng tay ấm áp, người ấy đưa tay giữ lấy vai cô: “Chị phát điên rồi à?”
Thẩm Đình vẫn ngật ngưỡng: “Cậu, sao cậu vào nhà tôi…”
Thẩm Nhân Kiệt ngao ngán: “Nhìn số nhà đi, đây là nhà tôi, nhà chị ở đối diện.”
Cao Hiểu Vi đang đứng dựa vào tường liền cất giọng lè nhè: “Tớ đã bảo mà, tớ đã bảo cậu nhầm mà..”
Thẩm Nhân Kiệt xem bộ dạng của Cao Hiểu Vi, rồi quay lại trừng trừng nhìn Thẩm Đình: “Hai người thế này là thế nào? Có người thèm các người rồi hả? Xem chừng đi ăn mừng mới ra nông nỗi này.”
“Không ai thèm thì sao, can gì đến cậu?” Thẩm Đình cho dù đang ở trong trạng thái thiếu tỉnh táo cũng không dễ gì để miệng lưỡi chịu thiệt.
“Không ai thèm nhưng tôi có thể miễn cưỡng thèm đấy.” Thẩm Nhân Kiệt cười cười.
Thẩm Đình ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt đáng ghét của anh cứ phóng to, thu nhỏ, rồi phóng to, rồi lại thu nhỏ trước mắt cô, quả nhiên là khuôn mặt của ác quỷ. Thẩm Đình duỗi tay đẩy mạnh anh ra, không cẩn thận bị hụt chân, ngã dúi về phía trước, chỉ thấy đầu choáng mắt hoa trời đất cứ quay vòng như bị cuốn vào một dòng xoáy, có cảm giác có người nhào đến đỡ cô, sau đó có một giọng mắng nhiếc pha lẫn cả phẫn nộ, bất lực, phiền não, suy sụp, vân vân đủ thứ thất tình lục dục được truyền đến tai cô: “Loại đàn bà gì thế này, ác quá đi mất, cố ý đến gõ cửa nhà tôi, ói đầy lên người tôi.”
Khi tỉnh lại, Thẩm Đình thấy mình đang nằm trên giường êm nệm ấm, cô nghiêng đầu nghĩ: chiếc giường này sao trông quen quá, hình như nhìn thấy ở đâu rồi…Đây không phải là giường của Thẩm Nhân Kiệt đấy chứ, Thần Tài, Quang Công ơi, các ngài đừng hành hạ nắm xương già này như thế chứ. Cô ngồi dậy nhìn, không phải phòng Thẩm Nhân Kiệt thì còn có phòng ai sạch sẽ như li như lau thế này? Cao Hiểu Vi bị thảy tùy tiện lên sô pha.
Cô nghe ngóng một lúc, thấy bốn bề im ắng, cô liền rón rén rời khỏi giường đến lay Cao Hiểu Vi dậy, Cao Hiểu Vi ngái ngủ hỏi: “Đây là đâu thế?” Sau đó kinh hoàng hỏi: “Không phải chúng ta bị bắt cóc rồi chứ?”
“Đừng tưởng bở! Bọn bắt cóc ngu thế à? Cậu không tiền không sắc, bắt cậu về chỉ tổ tốn cơm tốn gạo.” Thẩm Đình nói xong ra hiệu cho cô khẽ tiếng, hai người nhón nhén đi ra khỏi phòng, Thẩm Nhân Kiệt đang nằm co ro say ngủ trên chiếc sô pha ngoài phòng khách, hai người nhẹ nhàng mở cửa, lúc chuẩn bị mở cửa nhà mình mới nhớ ra ban nãy đang cắm chìa khóa ở cửa nhà Thẩm Nhân Kiệt, Thẩm Đình quay lại rút chìa khóa, cô xoay chìa, rồi “cách” một tiếng, đầu chìa khóa đã nằm lại trong ổ khóa nhà Thẩm Nhân Kiệt. Cao Hiểu Vi ngỡ ngàng như hóa đá nhìn Thẩm đại tiểu thư.
Thẩm Nhân Kiệt bất hạnh ở trong nhà cũng bị thức tỉnh, anh chạy đến vặn nắm đấm trong nhưng không được, chỉ còn cách gọi với ra: “Này, các cô làm trò gì thế? Bây giờ phải làm sao?”
“Đừng lo cho tôi, tôi còn một chiếc chìa khóa dự phòng nữa.” Thẩm Đình vô cùng bình tĩnh nói.
Thẩm Nhân Kiệt ở bên trong gào lên: “Chị hai, tôi nói tôi kia! Bây giờ làm sao tôi ra được.”
Thẩm Đình có thể cảm nhận được anh ở trong kia đang lồng lộn lên tuyệt vọng như con thú bị giam cầm, thế nên càng vui vẻ nói: “Ồ, cậu bị đè dưới Ngũ Hành Sơn không nhúc nhích nổi nữa à?”
Nói xong cô nghe thấy tiếng Thẩm Nhân Kiệt đang hổn hển kìm nén cơn giận, cuối cùng cũng đến lượt Thẩm Đình ung dung nhàn nhã nói: “Để tôi gọi thợ khóa đến sử, nhưng giờ muộn quá rồi, chắc là sáng sớm mai mới tới, cậu đừng lo, có chúng tôi ở ngoài này ủng hộ cậu.”
Thẩm Nhân Kiệt ở bên trong gầm gừ: “Tôi sẽ không tha cho các người đâu.”
Thẩm Đình ở ngoài hỏi một đằng, đáp một nẻo: “Không cần cảm ơn chúng tôi, đây là việc nên làm mà.”
“Đừng nói là tôi không cảnh cáo các người.”
Thẩm Đình vẫn tiếp tục ông nói gà bà nói vịt: “Cậu nói khách sáo quá, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình, ngại gì chứ? Hiểu Vi, chúng ta về ngủ đi. Đứng đợi ở đây cũng không phải là cách.”
Hỏi đông đáp tây thế mà cũng trêu được Thẩm Nhân Kiệt một hồi, hai người về phòng ôm bụng cười như nắc nẻ, bỏ lại một mình Thẩm Nhân Kiệt ngồi trong phòng suy sụp. Cao Hiểu Vi hỏi Thẩm Đình: “Cậu làm thế không sợ đắc tội với anh ta à?”
Thẩm Đình vỗ vai Cao Hiểu Vi: “Cậu yên tâm, anh ta chỉ là con hổ giấy, xem bà đây nghiền nát anh ta.”
Đợi đến ngày hôm sau khi Thẩm Nhân Kiệt được thả ra thì Thẩm Đình và Cao Hiểu Vi đã sớm chuồn đi lánh nạn.
Ngày kế tiếp nữa là cuối tuần, Tạ Huyền không biết Thẩm Nhân Kiệt mới bị Thẩm Đình bắt nạt, nên trịnh trọng nhân dịp cuối tuần này đến bắc lại nhịp cầu bè bạn giữa hai người. Thẩm Nhân Kiệt cười nhạt với anh: “Cậu còn non lắm, không đấu lại cô ta đâu, việc gì phải đi rước tủi vào thân.”
Tạ Huyền đáp: “Cậu là cáu kỉnh đồng bóng nhất rồi, thật đấy.”
Thẩm Nhân Kiệt lừ mắt nhìn anh: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Tạ Huyền cười hi hi: “Chẳng dám muốn thế nào cả.”
Buổi chiều, Thẩm Nhân Kiệt nghe thấy bên ngoài có tiếng ai đó đang mở khóa cửa nhà mình, bất giác thấy như cơn ác mộng tái diễn, anh liền chạy vọt ra mở cửa, trước cửa là khuôn mặt ngơ ngác, vô tội và đầy thắc mắc của Tạ Huyền: “Cậu thay ổ khóa rồi à, chỉ vì tôi lén đánh một chìa riêng sao?”
“Biết vậy là tốt, lần sau đừng làm chuyện ngớ ngẩn vậy nữa.” Thẩm Nhân Kiệt quay lưng về chỗ ngồi.
“Cậu thật không ai bằng.” Tạ Huyền khen anh, rồi lại tiếp tục liến thoắng: “Liệt Nữ hình như không có nhà, nhấn chuông cả buổi trời không có ai mở cửa.”
“Họ đi bơi rồi.” Thẩm Nhân Kiệt nằm trên sô pha, vừa đọc báo vừa lười nhác đáp lời.
Tạ Huyền hơi khựng lại rồi ra vẻ trách móc: “Việc này cậu cũng biết à. Đi xem người đẹp mặc bikini đi.”
“Không có hứng thú.” Thẩm Nhân Kiệt từ chối theo thói quen. Sau đó mới nghĩ lại, anh đang tìm chưa ra lý do để đến bể bơi tìm vận rủi, ấy thế mà một cái cớ tốt như vậy đã bị anh lãng phí, Thẩm Nhân Kiệt không khỏi hối hận.
Cũng may Tạ Huyền là người mặt dày lại dai như đỉa đói, bắt đầu trăm phương ngàn kế rủ rê Thẩm Nhân Kiệt, Thẩm Nhân Kiệt liền tát nước theo mưa đồng ý luôn.
Khi đến hồ bơi, Tạ Huyền nhìn những bóng hồng đang bơi lượn trong hồ, miệng xuýt xoa: “Xuân quang mơn mởn, thật là hiếm có! Không ngờ khu nhà cậu còn có phúc lợi này, không đơn giản, không đơn giản.
Do chuyên tâm tìm kiếm nên mới nhìn một lượt, Thẩm Nhân Kiệt đã thấy Thẩm Đình đang nằm tắm nắng trên chiếc ghế mây ở phía xa, chân cô vẫn còn quấn băng trắng. Chắc là do chân chưa khỏi nên cô mới không xuống nước cùng Hoàng Khải Nam và Cao Hiểu Vi.
Thẩm Nhân Kiệt đi thẳng đến bên cạnh cô, đứng sừng sững che hết cả ánh nắng, Thẩm Đình bực bội nghĩ ai mà vô ý đến vậy, tưởng chân chị bị một vết thương cỏn con mà coi chi không ra gì à, chị nhất định cho đấy biết thế nào là lễ độ! Cô quay đầu xem đó là ai, nhưng ngàn vạn tia nắng mặt trời cùng lúc chiếu thẳng vào mắt cô, cả hai mắt chỉ thấy một màu trắng lóa, nhất thời nhìn không rõ mặt mũi kẻ phá bĩnh. Cô nheo mắt lại một lúc mới thấy hóa ra là Thẩm Nhân Kiệt, và Tạ Huyền ở sau lưng anh. Cô nên đoán ra từ sớm mới phải, còn ai rách việc thế này nữa!
Thẩm Đình giơ cánh tay lên, Thẩm Nhân Kiệt ngỡ cô chào anh, bất giác thở phào, kỳ thực anh rất sợ cô tiếp tục hằn học với anh, cứ như anh là kẻ tử thù vậy. Nào ngờ cô chỉ với tay lấy chiếc khăn vắt ở cạnh bên che lên mặt, mắt không thấy lòng không phiền, cô tiếp tục nằm tắm nắng.
Thẩm Nhân Kiệt nổi xung, giật phăng chiếc khăn ném xuống đất: “Sao thế, không còn mặt mũi nhìn ai à?”
Thẩm Đình vẫn nhắm mắt không nhìn anh, Thẩm Nhân Kiệt thấy thế liền tiếp tục châm chọc mỉa mai, nhất định bắt cô lên tiếng đáp lời: “Đã đen thế này rồi, còn phơi nắng tiếp thì chị trở thành chị em với bóng đêm luôn đấy.”
Mấy ngày nay chạy tới chạy lui phỏng vấn, cô có hơi đen đi, vì ngày nào cũng gặp nên Cao Hiểu Vi không thấy cô đen hơn, không ngờ con người này lại nhận ra, quả nhiên biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Thẩm Đình thờ ơ đáp: “Đây là vẻ đẹp khỏe mạnh, cậu mới tí tuổi đầu biết gì!”
Tạ Huyền cười tít mắt đến chào Thẩm Đình: “Hai người đừng cãi cọ nữa, Thẩm Đình, lâu rồi không gặp, tinh thần chị tốt hơn rồi thì phải.”
Thẩm Đình vẫn nhắm mắt: “Đúng vậy, tôi chưa bị các người làm ra điên dại, các người rất tiếc rẻ nên cố tình đến đây góp lửa đốt nhà phải không?”
Tạ Huyền không khách khí ngồi xuống cạnh bên: “Mọi người đều là bạn, chị hà tất phải như thế. Tối nay tôi mời chị bữa cơm đền tội.”
“Cậu nào có tội gì? Tôi cũng nào có công gì, phó tổng Tạ lại đi ban cơm cho tôi ăn cơ đấy.” Thẩm Đình tiếp tục chì chiết.
Câu nói này khiến Tạ Huyền nhất thời không biết nói thế nào nữa.
May thay, đã có Thẩm Nhân Kiệt độc mồm độc miệng hơn tiếp lời: “Ăn gì bổ nấy, chúng tôi định mời chị ăn canh đầu cá cho bổ não.”
Tạ Huyền rối rít thanh minh: “Không có tôi trong đó đâu, có mình cậu ta thôi.”
Dám nói cô không có não, mặt Thẩm Đình phơi nắng chưa đỏ bị anh nói đến giận đỏ bừng bừng: “Vậy tôi phải mời cậu uống canh tim heo để báo đáp thịnh tình mới được.”
Một hồi lâu không thấy anh trả lời, lý nào anh lại chịu để thua dễ đến vậy. Thẩm Đình đang thấy kỳ lạ, bỗng nhiên cô cảm thấy như có vô số bàn tay nhỏ bé lạnh băng đang chạm lên làn da mình, cứ như mùa đông ăn kem lạnh, khiến đám gai vị giác đột nhiên phải hứng chịu bão tuyế