Ngày hôm sau, Thẩm Nhân Kiệt định đi gặp khách hàng, Thẩm Đình thì lại rất tò mò Tống Uẩn muốn làm gì, cũng có một bụng thắc mắc cần được giải đáp, mà người có thể trả lời thì Tạ Huyền là một trong số đó, hôm nay cô nhất định phải lôi bí mật ra ngoài mới được. Thế là trăm bước xung kích, ngựa giỏi chạy nhanh, cuối cùng đã đến lúc.
Lúc đợi thang máy thì thấy Tạ Huyền và Vua Nhiều Chuyện cũng đang đứng chuyện trò ở đó.
Vua Nhiều Chuyện thấy Thẩm Đình liền gọi: “Chị Thẩm Đình.” Tạ Huyền cũng cười hí hí: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Đình ngờ vực hỏi: “Sao cậu lại cười sung sướng thế?” Có xui xẻo không, hôm nay lại là sinh nhật ba mươi tuổi của cô, cô thật sự không vực nổi tinh thần.
Tạ Huyền vẫn cười: “Tôi nhìn thấy chị là sung sướng ấy mà.”
Thẩm Đình đành bó tay: “Tôi thì lại cảm thấy cậu có ý đồ đen tối.”
Tạ Huyền chưa nói gì, Vua Nhiều Chuyện đã chen vào: “Không đâu, em cảm thấy Phó tổng Tạ là người rất tốt.”
Cũng không lạ, vì đa số mọi người trong mắt Vua Nhiều Chuyện đều không xấu. Thẩm Đình hỏi vu vơ: “Cậu ta đã làm chuyện gì tốt à?”
Vua Nhiều Chuyện hào hứng: “Phó tổng Tạ rất tốt với nhân viên.”
Thẩm Đình chớp mắt, nhìn Tạ Huyền rồi đùa: “Chắc em không nịnh cậu ta đó chứ.”
Tạ Huyền chỉ cười, im lặng như không có gì xảy ra.
Vua Nhiều Chuyện xưa nay ngây thơ đáng yêu, vội vàng biện bạch: “Tất nhiên là không phải, em nói thật mà. Chị còn nhớ Tiểu Trần lần trước làm tòa soạn chúng ta bị cháy không? Tuy đã phạm lỗi lớn đáng ra bị đuổi rồi nhưng Phó tổng Tạ lại nói thực ra tòa soạn cũng không thiệt hại gì, thôi thì châm chước cho một cơ hội, nên đã bồi thường rất nhiều tiền giúp cậu ta. Thật đấy, Phó tổng Tạ rất tốt mà.”
“Hả? Bồi thường bao nhiêu? Tốt bụng thế cơ à.” Trong lòng Thẩm Đình rất thắc mắc, rất nhiều doanh nghiệp là nhà từ thiện, trở thành nhà từ thiện hơn nửa là đã có mục đích, đối xử tốt với nhân viên bị đuổi như vậy, lại để người nhiều chuyện nhất công ty biết, không loại trừ đó là cách làm tốt để lấy lòng nhân viên. Tạ Huyền là một cao thủ.
Vua Nhiều Chuyện định nói gì nữa thì thang máy đã đến, Vua Nhiều Chuyện vội vào trong ấn nút giữ cửa mở, Thẩm Đình và Tạ Huyền theo sau, Thẩm Đình trịnh trọng nói với anh ta: “Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu.”
Tạ Huyền quay lại nói: “Chị có câu hỏi gì, tôi đối với chị thì cái gì biết cũng nói, mà đã nói thì không dứt được.”
Thẩm Đình bắt ngay lấy câu nói đó: “Cậu nói đấy nhé. Lát nữa đừng có hối hận.”
Vẫn chưa đến giờ làm nên mọi người chưa đến đủ, Thẩm Đình nóng tính nên theo Tạ Huyền vào văn phòng. Mở miệng hỏi ngay: “Tôi muốn hỏi chuyện về một người.”
“Ai?” Tạ Huyền bắt đầu thấy kỳ lạ.
“Tôi biết chắc chắn cậu sẽ rất rõ chuyện của cô ta, Tống Uẩn.” Thẩm Đình đáp.
Tạ Huyền đờ người: “Chuyện này…cũng không tiện cho tôi nói, chị biết Thẩm Nhân Kiệt bảo vệ đời tư nhất, tôi không muốn cậu ta giết tôi đâu.”
“Không đâu, cậu ta không giết nổi cậu, cậu là kim cương không hỏng mà.” Thẩm Đình ngồi đối diện, tỏ rõ thái độ muốn nói chuyện nghiêm túc.
Tạ Huyền thầm kêu khổ, đúng là tự chuốc họa vào thân. Anh khéo léo: “Chắc chị nên đi hỏi Nhân Kiệt thì hơn.”
Thẩm Đình đã quyết tâm lột bỏ sự phòng vệ của anh ta: “Cậu có biết vì sao tôi lại đột ngột hỏi những điều này không? Tôi biết hai người không muốn nói, tôi cũng không muốn hỏi, vốn dĩ tôi chẳng có chút hứng thú với cô ta. Nhưng giờ thì chuyện đã liên lụy đến tôi rồi.”
Bàn tay cầm văn kiện của Tạ Huyền khựng lại: “Như vậy là sao?”
“Con bé chết tiệt đó nói sẽ cho tôi biết mặt.” Thẩm Đình nói gọn.
“Cô ta nói thế? Tại sao? Lúc nào?” Tạ Huyền tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi liên tục.
Không ngờ Tạ Huyền lại phản ứng mạnh mẽ như thế, Thẩm Đình nhíu mày: “Tối hôm qua. Cô ta muốn gương vỡ lại lành với Thẩm Nhân Kiệt? Vẫn còn yêu Thẩm Nhân Kiệt? Cô ta nói với tôi đã cho tôi ba cơ hội, tôi nghĩ đi nghĩ lại, từ sau khi gặp nhau ở công ty, thực sự đã gặp ba lần, một lần là lúc sắp nhảy xuống biển, xem ra cô ta đã cố ý.”
Tạ Huyền nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ đó là đứa biến thái, cô ta yêu bản thân chết đi được, làm sao tự tử chứ? Cô ta yêu Thẩm Nhân Kiệt? Đúng là chuyện nực cười nhất thế giới.” Thẩm Đình lần đầu thấy vẻ mặt Tạ Huyền như thế, nên cô kể lại cho Tạ Huyền nghe cô ta đã nói những gì, sắc mặt Tạ Huyền mỗi lúc một sa sầm, cuối cùng ném mạnh tập văn kiện lên bàn, lồng ngực phập phồng, lâu lắm mới kìm nén cơn giận, đó là kết quả Thẩm Đình mong muốn, anh ta nói: “Quả nhiên cô ta không hề thay đổi. Chẳng trách chị lại mắc lừa, tám mươi phần trăm lời cô ta kể là thật, nhưng phía sau mỗi việc lại có chân tướng mà cô ta không nói ra. Lại thêm mắm dặm muối hai mươi phần trăm nữa, thật thật giả giả, tình tiết phong phú, thảo nào chị tin là phải. Cô ta là cao thủ chuyện này mà.”
“Cô ta đúng là xuất thân từ cô nhi viện, nhưng cô ta chưa bao giờ mất hết người thân mà còn có một cô em gái. Cô ta đúng là đã tiến lên từng bước, nhưng lót dưới chân cô ta là những người đàn ông. Cô ta đến Chinatown ở Mỹ, nhưng không làm việc mà là bà chủ ở đó.”
“Bà chủ?” Thẩm Đình sững sờ, “Chắc không phải là cô ta kết hôn rồi chứ?” Đúng là một tin gây chấn động.
Tạ Huyền cười lạnh: “Chị không ngờ chứ gì, những chuyện không ngờ còn nhiều lắm. Tôi cũng sau này điều tra kỹ mới biết, có ai mà ngờ được.”
Tạ Huyền trầm tư một lúc rồi nói: “Chị cũng biết một số người, lúc họ vừa sinh ra là cỏ dại, nhưng họ đã sống bằng cách thức khó khăn hơn người bình thường. Mà một bộ phận nhỏ trong số những người đó vì sống quá vất vả, nên đành dựa vào việc hút khí độc của thế giới để sinh tồn, rồi lại biến khí độc ấy thành dinh dưỡng và máu cho bản thân. Cô ta là một loài cỏ độc, vừa tàn nhẫn lại xảo quyệt với thế giới này, chị biết cô ta được nhận nuôi từ cô nhi viện thế nào không? Chị biết cô ta đã vào được trường trung học tốt bằng cách nào không? Rồi có biết vì sao cô ta vừa tốt nghiệp đã có thể ra nước ngoài không? Tôi thật sự rất không muốn nói lại những chuyện đó.”
Anh ta ngừng lại một chút, Thẩm Đình lặng lẽ lắng nghe, bàng hoàng không ít, một cô bé năm tuổi đã có thể dựa vào sự mưu mô để được dẫn ra khỏi cô nhi viện, khiến nam chính yêu thương sâu sắc, có mấy người làm được thế?
Tạ Huyền nói: “Thực ra cô ta vừa tốt nghiệp đại học xong đã kết hôn, đối tượng là phó thị trưởng của một thành phố. Lúc ấy vị phó thị trưởng đó vẫn chưa ly hôn, họ đăng ký kết hôn ở Mỹ. Thực tế thì đó là tội trùng hôn. Cô ta có thể khiến người đàn ông đó phát điên vì mình, nhưng cô ta không quan tâm, chẳng qua là muốn đạp trên đầu ông ta để mình đứng cao hơn thôi. Phó thị trưởng vận động toàn bộ mối quan hệ của mình, để cô ta vừa tốt nghiệp đã đi Mỹ được, mua một cửa hàng ở phố Chinatown cho cô ta làm bà chủ. Bất hạnh là, phó thị trưởng đó vì tội tham ô nên bị bắt giam, phán án tử hình. Nhưng chẳng chút ảnh hưởng tới cô ta. Cô ta đã nghe phong thanh, đồng thời trước đó cũng đã ly hôn với ông ta, không biết vì sao mà việc điều tra vị phó thị trưởng đó cuối cùng cũng không tra ra được cô ta, có thể là ma quỷ thì có ma quỷ bảo vệ.”
Thế thì, những gì cô ta nói, đã từng chọn giường cưới trước đây, thì ra là chỉ quãng thời gian đó, nhưng lại cố ý để Thẩm Đình phải suy nghĩ linh tinh.
Cuối cùng Tạ Huyền đã kể đến phần đau khổ và uất hận nhất: “Sau đó cô ta bắt đầu tìm kiếm đối tượng mới. Một buổi tối nọ, cô ta xông vào một bữa tiệc, trong đó có tôi và Thẩm Nhân Kiệt, cô ta hụt tay hất rượu lên người Thẩm Nhân Kiệt, hoảng hốt cuống quýt như một con thỏ trắng, nói rằng cô ta vào nhầm chỗ, thân phận chỉ là một cô gái nghèo khổ làm việc ở Chinatown, hơn nữa còn cố gắng tự học, cố gắng sinh tồn trong thành phố này. Thực ra trước khi gặp Thẩm Nhân Kiệt, cô ta đã ra vào những bữa tiệc như thế đến mấy trăm lần rồi. Mỗi một bữa tiệc xuất hiện những ai, cô ta đều nắm rõ.”
Thẩm Đình nhớ đến một bài báo, viết rằng có một cô gái vì muốn gặp được đại gia nên mỗi cuối tuần đều mượn tiền để đi máy bay, hơn nữa lại là khoang VIP, vì khoang Economy sẽ chỉ gặp tầng lớp bình dân. Thứ Bảy đi, cuối tuần lại về. Đến khi nợ nần ngập đầu, cuối cùng cô ta đã túm được một đại gia để kết hôn, tất nhiên không phải ai cũng gặp được kết quả tốt đẹp như vậy. Nhưng Tống Uẩn từ dung mạo đến thủ đoạn đều thuộc hàng cao thủ, làm sao thua được?
Tạ Huyền châm một điều thuốc, cô hiếm khi thấy anh ta hút thuốc, rồi lại nói: “Chị cũng biết Nhân Kiệt là người thận trọng và thông minh như thế nào. Muốn lừa cậu ta đâu phải dễ, nhưng cô ta đã làm được. Tóm lại…những gì đã xảy ra tôi không muốn nhắc lại…Nhân Kiệt rất yêu cô ta, còn tôi thì tán thưởng cô gái ấy, ba chúng tôi thường xuyên đi chơi cùng nhau, lúc đó cứ ngỡ là những ngày thần tiên. Hai người họ thậm chí còn bắt đầu bàn đến việc kết hôn, tôi cũng ủng hộ họ, dù sao một cô gái tốt như thế rất khó tìm.” Tạ Huyền cười lạnh, “Nhân Kiệt nói với người nhà là về nước sẽ chuẩn bị kết hôn ngay. Người nhà cậu ta cũng điều tra thân thế cô ta, nhưng cô ta giấu lý lịch của mình quá kỹ, không để lộ tí sơ hở nào.”
Thẩm Đình thấy lạnh cả người, đang nghĩ xem một ván cờ tinh tế như vậy làm sao lại bị phát hiện ra.
Tạ Huyền nói: “Nếu không phải vì một sự tình cờ, một sự bất ngờ, bọn tôi có thể mãi mãi cũng không biết được chân tướng. Hôm đó trong một bữa tiệc, cô ta nói không muốn tham gia, nên hai chúng tôi cũng bảo không muốn đi, cô ta còn hỏi lại thêm hai lần nữa. Sau đó tối ấy cô ta liên lạc với chúng tôi, bảo cô ta đi gặp bạn học, tuyết rơi nhiều quá nên không muốn về. Chúng tôi cũng không nghi ngờ gì. Trùng hợp là, mấy hôm sau, tôi lại đến nhà một người bạn, cô ấy rửa ra một xấp hình, là hình của bữa tiệc đó, khoe khoang khả năng chụp hình của mình, nắm bắt được đến từng chi tiết. Thế là tôi cầm lên xem, kết quả xem đến cuối cùng phát hiện ra cô ta ở trong bữa tiệc đó, đang khoác tay thân mật với một người Mỹ. Vẫn chưa đáng để ngạc nhiên, mà kỳ lạ hơn là, người Mỹ đó là nhân vật quan trọng ở thành phố đó, tôi và Nhân Kiệt đều quen. Nhưng vấn đề là, một cô gái nghèo khổ như cô ta làm sao quen biết được?”
“Vì chuyện đó mà tôi bắt đầu nghi ngờ cô ta, thế là cũng dần dần phát hiện ra cô ta giấu giếm rất nhiều chuyện, nhưng cô ta đúng là một diễn viên kỳ tài, từ TV đến AV đều diễn được. Nếu không vì ngẫu nhiên thì thực sự tôi cũng không nghĩ cô ta lại kinh khủng đến thế.”
Thẩm Đình nghĩ mọi điều là thật, đặc biệt là đối diện với một cô gái dung mạo trong sáng ngây thơ đáng thương như vậy, Thẩm Đình cô là phụ nữ mà còn thấy đồng cảm với cô ta, tuy vẫn nghi ngờ nhưng cũng không mãnh liệt lắm. Huống hồ gì là đàn ông, phụ nữ như cô ta có sức thu hút chí mạng.
“Cô ta giống như một ả đào nghiện diễn xuất vậy, bao giờ cũng giở thủ đoạn với bất kỳ người đàn ông nào, chứng minh sự quyến rũ của mình. Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa tìm ra được nhiều hơn, đã kiên trì cảnh tỉnh Thẩm Nhân Kiệt, vì chuyện đó mà chúng tôi đã cãi nhau mấy lần. Nhân Kiệt tuy thông minh nhưng không giống tôi, cậu ta khá bi kịch là có một đức tính tốt, rằng h