Tống Uẩn nói: “Đến thăm anh, không hoan nghênh à?”
Thẩm Nhân Kiệt định đóng cửa thì Tống Uẩn nũng nịu nói: “Đừng đóng, anh sẽ hối hận.”
Thẩm Nhân Kiệt thờ ơ: “Uy hiếp tôi? Chuyện chúng ta tôi đã nói với cô ấy rồi, đây không còn là con bài của cô nữa.”
Tống Uẩn vào trong, hỏi: “Lá thư của tôi anh đọc chưa, có cảm động không?”
Thẩm Nhân Kiệt kiềm chế cơn giận của mình: “Nôn ra mấy lần, vẫn không thể nào đọc được hết.”
Tống Uẩn nhìn anh dịu dàng: “Anh đừng thế, thực ra tôi rất muốn yêu anh, nhưng tôi không làm được, thật đấy, anh không thể trách tôi được. Giống như tôi muốn lên trời hái sao, thậm chí tàu vũ trụ đã chuẩn bị xong cả, nhưng lúc xuất phát lại phát hiện ra, thì ra không được, thì ra tôi có chứng sợ độ cao! Nhân sinh hoang đường thế đấy, anh cũng biết chứ.” Cô ta nói bằng giọng điệu rất kịch, rất khoa trương.
Thẩm Nhân Kiệt đã không quan tâm những chuyện đó, chỉ thấy vô cùng phản cảm: “Không ngờ bây giờ cô thích nói chuyện nhảm thế này!”
Tống Uẩn thong thả nói: “Nói nhảm là câu đầu tiên khi giao tiếp với nhau mà. Dưới đây mới là vấn đề chính. Lá thư ấy chỉ là màn mờ đầu vang dội thôi, bên dưới còn cao trào phong phú, hay ho hơn nhiều.”
Thẩm Nhân Kiệt nhún vai: “Có điều diễn xuất của cô chắc nhiều quá hóa nhàm, chẳng có gì đáng xem.”
Tống Uẩn lắc đầu vẻ yêu kiều: “Anh sai rồi. Anh có biết không? Sau khi anh về nước, tôi vẫn quan tâm mọi thứ về anh. Đặc biệt là vụ cháy đặc sắc kia.”
“Vụ cháy!” Tim Thẩm Nhân Kiệt đập mạnh, giống như ngọn lửa kia bỗng táp vào người.
“Phải, vụ cháy do anh tạo ra, quá đặc sắc. Tôi vừa đọc tin tức đã biết ngay là kiệt tác của Kiệt thiếu gia, cả sự việc đó quả là kín kẽ, tôi không thể không khâm phục anh mất mấy ngày, đúng là một vụ án kinh điển.”
Thẩm Nhân Kiệt cười lạnh lùng: “Đúng là tiểu nhân. Đó chỉ là một sự cố.”
Tống Uẩn lại cười: “Chúng ta quen nhau lâu như thế, là sự cố hay không thì tôi lại không rõ à? Anh đừng lừa tôi.”
“Tin hay không tùy cô.” Thẩm Nhân Kiệt không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ ném lại một câu.
Tống Uẩn mở to đôi mắt đẹp: “Đương nhiên là tôi không tin rồi, nhưng không có chứng cứ tôi cũng sẽ không tự dưng chạy đến tìm anh làm gì. Chắc tính cách này của tôi anh cũng không đến nỗi không hiểu chứ. Thực ra anh cũng giống tôi, chúng ta cùng một loại.” Cô ta đến gần Thẩm Nhân Kiệt.
Đôi mắt Thẩm Nhân Kiệt như tóe lửa: “Cô đừng có dát vàng lên mặt mình nữa.”
“Nói cũng phải.” Tống Uẩn gật gù, “Anh vẫn hiền lành hơn, cho kẻ gây họa một số tiền lớn. nếu không tôi cũng không tìm ra sơ hở của anh. Cho một số tiền nhỏ thông qua công ty. Tạ Huyền còn gửi một khoản lớn nữa.”
Thẩm Nhân Kiệt sắc mặt nặng nề, hơi thở gấp gáp, anh tiến lên một bước, rất muốn bóp chết cô ta cho xong.
Tống Uẩn lại nói: “Nhưng anh yên tâm, không phải Tạ Huyền nói tôi biết đâu, anh ta hận tôi muốn chết, sao lại nói được. Tất nhiên là tôi có cách của mình, anh nhất định sẽ khâm phục khả năng của tôi.”
Thẩm Nhân Kiệt tất nhiên không nghi ngờ Tạ Huyền, tìm ra Tiểu Trần – người phóng hỏa – để bẫy anh ta, đối với cô ta là điều đơn giản như động đậy một ngón tay. Sự đã đến nước này, anh hỏi một cách trầm tĩnh: “Cô muốn làm gì?”
Khóe môi Tống Uẩn nở một nụ cười rất đẹp: “Tôi không muốn làm gì cả, nhưng, bà chị kia của anh vẫn chưa biết chuyện này nhỉ. Có điều chắc sẽ nhanh chóng biết ngay ấy mà.”
“Chuyện chúng tôi không cần cô lo.” Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng.
“Ngại quá, tôi vẫn phải lo rồi.” Tống Uẩn nói.
“Tại sao cô...” Thẩm Nhân Kiệt thực sự không hiểu cô ta tại sao lại làm thế, anh không yêu cô ta, cô ta cũng không yêu anh, hơn nữa họ chẳng ai nợ ai.
Tống Uẩn cắn môi, nói: “Vì tôi không thoải mái, sau khi anh thích tôi, sao lại có thể yêu loại người đó.”
Thẩm Nhân Kiệt không nhịn được cười “phì” một tiếng, đến lượt Tống Uẩn hỏi anh: “Tại sao anh cười?”
“Tôi cảm thấy nực cười, sao cô không lại không tự biết mình như thế, còn so sánh với cô ấy. Cô và cô ấy không cùng một cấp bậc, cô ấy tốt hơn cô gấp ngàn vạn lần.”
Tống Uẩn nổi giận: “Tôi thì muốn thử xem chị ta rốt cuộc tốt tới mức nào!”
Thẩm Nhân Kiệt khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Cô cứ việc thử, còn giờ thì mời ra ngoài cho!”
Tống Uẩn nghe anh hạ lệnh đuổi khách, cũng không nằn nì thêm mà bỏ ra ngoài, nói một câu rất thân mật: “Tạm biệt, tôi sẽ còn đến đây.”
Thẩm Nhân Kiệt có cảm giác như sắp ngạt thở, nếu biết cô ta đang theo dõi anh, nếu biết nó sẽ trở thành dây dẫn lửa ảnh hưởng đến anh và Thẩm Đình, anh chưa chắc sẽ làm, nhưng nay hối hận cũng đã muộn. Anh bình tĩnh lại, nghĩ xem bước tiếp theo cô ta sẽ làm gì, nghĩ bản thân sau đó sẽ phải làm gì. Mỗi một bước đi của anh phải nhanh hơn cô ta.
Thẩm Đình thấy vẻ mặt anh rất kì lạ thì tiến lại ngồi xuống cạnh anh, quân tâm: “Anh sao vậy?”
Thẩm Nhân Kiệt hít một hơi thật sau, nếu để người khác nói cô biết thì chi bằng bây giờ anh sẽ kể hết cho cô nghe: “Anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Chuyện gì, sao anh cứ như đang báo cáo ở Liên Hiệp Quốc thế, nghiêm túc quá.” Thẩm Đình đùa một cách vô tư.
“Em nghe rồi đừng giận nhé.” Anh cần cô đảm bảo với mình.
“Em không dễ giận đâu.” Cô nói, thực ra thực tế lại ngược lại.
Thẩm Nhân Kiệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Em còn nhớ vụ cháy ở tòa soạn báo của chúng ta không?”
Thẩm Đình thấy lạ là vì sao anh lại nhắc đến chuyện đó, cô nói: “Đương nhiên, đó là một vụ cháy lớn trong sự nghiệp sinh nhai của em mà.”
“Vụ cháy đó do anh làm.”
“Anh nói gì?” Thẩm Đình chưa hiểu.
“Vụ cháy đó do anh làm.”
“Vụ cháy đó do anh làm?”
Cô thấy anh gật đầu, không thể nào tin được, nhưng lại không thể không tin, vụ cháy đó lại do anh làm! Nhưng đêm hôm đó khi cô cuống đến nỗi sắp khóc, anh lại còn làm bộ làm tịch ngồi cạnh cô than vãn kể lể cả mấy tiếng trong đêm, lúc đo cô khâm phục nghị lực và trí tuệ của anh biết bao, không còn lo sợ gì về tai nạn đó, hôm sau cô bạn rộn viết kế hoạch đến mấy tiếng, bây giờ anh nói thế, đúng là quá giả tạo, đúng là quá đáng sợ.
Một vụ cháy quá khéo, không cháy ở xưởng in, không cháy trên đường phố phồn hoa, mà lại trên con đường quê hẻo lánh vắng người, không làm hại ai, không phải chịu trách nhiệm hình sự, chỉ làm tòa soạn của họ bắt lửa, nghĩ lại thì trời cao quá thiên vị họ, khiến người ta nghi ngờ anh là con riêng của ông trời. Làm ăn như thế, thật ra cô có thể hiểu, là sếp mà làm thế, cô cũng có thể hiểu, dù sao cô cũng lăn lộn bao nhiêu năm rồi, biết rằng “vô thương bất gian”. Nhưng nếu người này là bạn trai cô, bạn nghĩ rằng tâm hồn của họ tương thông, nhưng bỗng dưng phát hiện thật ra không phải vậy, thì liệu có đáng sợ không? Anh nói dối cô cũng nhất định sẽ mặt không biến sắc tim không đập loạn như vậy. Thậm chí hôm nào đó, liệu anh có bắt đầu toan tính với cô?
Trong mắt Thẩm Đình không ngừng tái hiện cảnh đêm ấy anh kinh sợ cầm bật lửa, tay lại run đến nỗi không bật lửa được, cười và than thở: “Diễn xuất của anh thật tốt, khiến em khâm phục đấy.”
Thẩm Nhân Kiệt nắm tay cô, cuống quýt: “Xin lỗi, anh không cố ý lừa em.”
Thẩm Đình không nói gì, không nhìn anh, cô rất muốn tha thứ cho anh, cô thật sự yêu anh, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng rút tay ra.
Thẩm Nhân Kiệt vội vàng đặt tay lên vai cô, không muốn chọc giận cô, nhưng vẫn nói với vẻ tự tin: “Bây giờ em nghĩ thế nào? Chuyện này chắc không ảnh hưởng đến chúng ta chứ?”
Thẩm Đình vùng ra, tư duy rất hỗn loạn, cô miễng cưỡng nói: “Em cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng em thấy anh rất đáng sợ. Anh có thể cho em yên tĩnh suy nghĩ một chút, sắp xếp lại mọi thứ không?” Vừa nói cô vừa đi ra ngoài.
Thẩm Nhân Kiệt biết chuyện này không thể gấp gáp được, càng gấp càng loạn, nhưng lại rất lo lắng, thế là anh ngăn cô lại: “Em muốn nghĩ bao lâu?”
Thẩm Đình lắc đầu: “Em không biết.”
“Vậy anh đợi em ăn cơm trưa.” Anh nói nhanh.
“Anh đừng đợi em.” Thẩm Đình nói xong, nhanh chóng về lại nhà mình, đóng chặt cửa.
Thẩm Nhân Kiệt ngã phịch xuống ghế sô pha, chỉ một lúc sau anh đã bắt đầu thấy cuống quýt, gọi điện cho cô mấy lần đều bị từ chối. Không chịu thua, anh gọi lại thì máy đã tắt. Vì là lỗi của anh, không thể trách ai khác, anh chỉ có thể giận chính bản thân mình. Nhưng anh lại hi vọng cô có thể tha thứ. Tống Uẩn bức ép anh cũng không sao, nhưng cô thì khác, cô bắt buộc phải hiểu cho anh, thế là lửa giận lại cháy lan sang chỗ Thẩm Đình.
Anh đi nhanh đến cửa nhà cô, gõ “cộc cộc cộc” đến mười phút liền. Thẩm Đình bên trong cuối cùng không chịu nổi, lên tiếng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Em nghĩ xong chưa?” Thẩm Nhân Kiệt hỏi.
“Chưa.” Người bên trong trả lời.
“Vậy còn cần bao lâu?” Thẩm Nhân Kiệt rất lo, thế là càng thêm tức giận.
Thẩm Đình cảm giác giống như mình là người có lỗi, bất giác như lửa đổ thêm dầu: “Em không biết.”
Thẩm Nhân Kiệt: “Em không thấy rằng em nên thông cảm cho anh sao?”
Thẩm Đình không nói gì.
Anh không thấy cô đáp lại thì cau mày, khẳng định: “Anh không nghĩ rằng mình đã phạm tội tày trời. Giới kinh doanh luôn là thế, dùng chút thủ đoạn cũng có thể hiểu được. Lúc đó chúng ta chưa quen nhau bao lâu, anh không thể tin em hoàn toàn, không nói cho em biết cũng có thể hiểu được chứ. Em cần suy nghĩ cái gì?”
Thẩm Đình nói: “Không phải em đang suy nghĩ đến những chuyện đó.”
Cách một cánh cửa nghe thấy giọng cô, tiếng nói bỗng trở nên rời rạc xa xôi, anh cuống cuồng hỏi: “Vậy rốt cuộc em có chuyện gì không nghĩ ra được?”
Thẩm Đình lại trầm tư một lúc rồi nói: “Anh cũng biết là em đã nghĩ rất lâu mới quyết định ở bên anh, lúc đó không phải là vì không thích anh, mà là vì suy nghĩ của chúng ta đối với nhiều việc quá khác xa nhau. Chúng ta đều là người lớn cả, không phải trẻ con mà yêu đương chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, mà chúng ta phải nghĩ cho tương lai. Nhưng hôm đó em phát hiện ra em thật sự rất thích anh, em muốn buông thả bản thân một lần, nghe theo trực giác bản thân một lần. Bây giờ chuyện này thực sự khiến em hơi sợ hãi, giống như nó đang thức tỉnh em vậy. Nếu như anh không yêu em nữa thì em phải làm sao? Tha thứ cho em ích kỷ, em không muốn để mình phải tổn thương thêm lần nữa.”
Thẩm Nhân Kiệt không ngờ cô lại dễ dàng bỏ cuộc vậy nên nổi giận: “Em làm trò gì thế? Anh có thể đảm bảo anh chưa bao giờ áp dụng những cách trong kinh doanh vào cuộc sống, vào bản thân mình. Em chẳng có gì phải lo cả.”
Thẩm Đình hạ giọng nói: “Em lo sau này sẽ trở nên chông chênh, không có cảm giác an toàn.”
Thẩm Nhân Kiệt lại gõ cửa dồn dập: “Em có thể mở cửa không, chúng ta phải nói chuyện với nhau.”
Màn cửa trong phòng khép kín giống như một căn phòng tối. Thẩm Đình cũng thấy đau khổ, cô phải vất vả bao nhiêu mới quyết định ở bên anh, nếu đã quyết định rồi thì cô nhất định sẽ bất chấp tất cả để đi cùng anh, không ngại phong ba bão táp. Nhưng sự thật đang thử thách cô, cô có thể hoàn toàn chấp nhận con người anh không? Cái tốt và xấu c