“Hoang đường!” Hoàng đế Đại Lương nổi giận gầm lên một tiếng, lại cố gắng ổn định tâm tình, nhìn về phía đứa con trai bên cạnh. “Cảnh Diễm, phản quân đã tới gần, ngươi có biện pháp gì không?”
“Nhi thần cho rằng lúc này di giá rời khỏi núi Cửu An không khác gì tự sát, chỉ có thể thừa dịp phản quân còn chưa vây kín, một mặt chuẩn bị cố thủ, mặt khác phái người đi điều viện binh.”
“Tốt! Tốt! Trẫm viết chiếu thư cho ngươi…”
“Phụ hoàng, không có binh phù thì không điều động được quân ở Kỳ thành.”
“Vì sao phải điều quân từ Kỳ thành? Viện quân gần nhất không phải là cấm quân ở đế đô chứ?”
“Tâu phụ hoàng, phản quân đến từ phía tây, chẳng lẽ đến bây giờ phụ hoàng còn cho rằng về đế đô cầu viện sẽ có hiệu quả sao?”
Hoàng đế Đại Lương đưa tay vuốt mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng trên trán, vô lực thả người xuống ghế.
Tĩnh phi vẫn ngồi bên cạnh ông ta kịp thời nói xen vào: “Cầu viện cả quân Kỳ thành và đế đô xem viện quân ở đâu đến sớm hơn thì càng tốt chứ sao?”
“Mẫu phi nói vậy cũng đúng.” Tĩnh vương gật đầu, nói. “Để tránh nghi ngờ, nhi thần không thể về đế đô. Xin phụ vương ban cho binh phù, nhi thần sẽ dẫn quân đến bảo vệ phụ hoàng và mẫu phi trong vòng năm ngày. Còn bên đế đô thì xin phụ hoàng tự phái triều thần tâm phúc về cầu viện. Nếu có viện binh đến thì coi như nhi thần lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu không có thì phụ hoàng cũng có thể nhìn chân tướng rõ ràng hơn.”
Tình hình nguy ngập, lúc nãy đã không thể do dự được nữa. Huống hồ Tĩnh phi vẫn ở bên cạnh, Hoàng đế Đại Lương không lo Tĩnh vương sẽ không cấp tốc chạy về cho nên chỉ trầm ngâm một lát rồi đích thân vào nội trướng mang nửa miếng binh phù ra, trịnh trọng giao cho Tĩnh vương. “Cảnh Diễm, giang sơn xã tắc bây giờ đặt cả lên vai ngươi, trên đường chú ý không được để xảy ra sơ suất.”
“Vâng! Nhi thần quyết không nhục mạng.” Tĩnh vương quỳ xuống hành đại lễ, đứng dậy lấy áo choàng từ tay người hầu, đón gió giũ áo, vừa choàng lên vai vừa sải bước ra ngoài.
Lúc này bên ngoài đã hoàn toàn hỗn loạn, rất nhiều người chạy tới chạy lui không biết phải làm sao, dáng vẻ như thể trốn cũng không trốn được, tránh cũng không biết tránh đi đâu.
Tĩnh vương mặt lạnh như sắt, bước đi như gió, không hề rung động trước cảnh hỗn loạn này. Khi bóng dáng cao ráo, vững vàng của hắn đi qua, những người xung quanh nhìn hắn chợt thấy yên tâm hơn một chút.
Đi vòng qua một đài cao trước hành cung, Tĩnh vương nhìn thấy Mai Trường Tô và Mông Chí đang sánh vai nhau đứng bên sơn đạo, một người chỉ địa thế phía trước, hình như đang nói gì đó, người kia thì liên tiếp gật đầu đồng ý.
Phát hiện có người đến gần, Mông Chí quay đầu lại trước, Mai Trường Tô cũng quay đầu lại theo. Nhìn thấy người đến gần là Tĩnh vương, hai người vội thi lễ.
“Ta phải xuất phát ngay bây giờ.” Tĩnh vương nói, vẻ mặt nghiêm túc. “Trên núi trông chờ đại thống lĩnh.”
“Điện hạ yên tâm!” Mông Chí ôm quyên, bốn chữ này nói cực kì dứt khoát.
Tĩnh vương lại thoáng nhìn Mai Trường Tô, nói: “Mặc dù Tô tiên sinh nói kiến thức quân sự của mình là học từ các lính cũ đã hết binh dịch nhưng ta thấy vừa rồi tiên sinh chỉ điểm bố binh phòng vệ, ngay cả đại thống lĩnh cũng phải nghe theo như vậy, có lẽ tiên sinh còn có danh sư. Quay về ta sẽ thỉnh giáo sau, tiên sinh cũng phải chú ý bảo trọng.”
“Vừa rồi không phải bọn ta…” Mai Trường Tô vốn muốn phủ nhận, nhưng một là Tĩnh vương đã đoán đúng, hai là tình thế nguy ngập, nếu nói là hai người đứng bên sơn đạo nói về bất cứ đề tài nào khác đều không thích hợp nên đành ngậm miệng không nói nữa.
May mà Tĩnh vương đang có việc, không muốn nghĩ nhiều nên nhanh chóng sải bước đi về phía bắc.
Dưới chân núi đã có ngựa và đồ ăn, nước uống chuẩn bị từ trước, năm kỵ sĩ tháo vát đi theo đã xuống núi từ ngày hôm trước, lúc này đang chờ ở giao lộ. Mọi người gặp nhau không cần nói thêm nửa lời, nhất tề xoay người chạy đi.
Có lẽ là ông trời trêu ngươi, khi hơi thở đẫm máu đã tới gần, bầu trời lại cực kì tươi sáng, ánh nắng vàng len lỏi quanh những chồi cây mới mọc, nhẹ nhàng nhảy nhót trên mặt đất, mang đến một cảm giác thanh bình ấm áp.
Mông Chí cầm kiếm đứng phía trước phòng tuyến của cấm quân, bất động như núi. Thành danh trên sa trường, ông ta biết cảm giác cấp bách khi kẻ thù đông gấp mười mấy lần bên mình xông lên sẽ kinh khủng thế nào. Một khi các binh sĩ không chịu nổi, sinh ra khiếp sợ thì cục diện binh bại như núi lở có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cho nên ông ta phải đứng đầu tiên để cổ vũ dũng khí mọi người, không thể để thua ngay trong nháy mắt lúc vừa giao chiến.
Vì núi cao rừng rậm, đường hẹp quanh co, cấm quân lại được trang bị hoàn chỉnh, giáp tốt khiên cứng, quân Khánh Lịch đã không thể dùng kỵ binh lại không thể dùng tên nỏ mở đường, vì vậy xông lên trước tiên là bộ binh tay cầm trường thương. Mũi thương sáng lòa san sát như rừng, quân địch lao thẳng tới trong tiếng hò reo ầm ĩ.
Quân địch đến gần, cấm quân đã có thể nghe thấy có tướng sĩ địch cao giọng la hét: “Xông lên! Một đầu người thưởng ba lượng vàng!”
Cấm quân trên núi chỉ có ba ngàn, chín ngàn lượng vàng đã muốn xóa bỏ màn chắn này. Dự vương đúng là rất biết buôn bán.
Nhưng đối với các binh sĩ thì lại không phải như vậy, rất nhiều người cả đời này chỉ mới dùng tiền đồng, ngay cả bạc cũng chưa được sờ vào, có ba lượng vàng gửi về nhà sẽ mua được hai mẫu đất cằn, còn bây giờ có phải đang tạo phản hay không thì chẳng ai thèm suy nghĩ. Quan trên hạ lệnh, trước mặt lại có trọng thưởng, chẳng có lý do gì để không liều mạng xông lên.
Đối mặt với thế công như sóng lớn ập tới, cấm quân lại vững vàng, chắc như vách đá trên bờ biển.
Hàng phía trước cầm khiên chắn cứng và dày, hàng thứ hai là các tay nỏ. Phản quân vừa lọt vào trong tầm bắn, tiếng tên nỏ đã vang lên vun vút, không dày đặc nhưng cực kỳ chuẩn xác.
Quân địch lập tức ngã xuống một mảng, những kẻ đi sau lại tràn lên trước, không ngừng có người ngã xuống đất khiến khí thế tấn công ép người đột nhiên giảm bớt vài phần.
“Xông lên! Xông lên! Đánh giáp lá cà!” Một người mặc trang phục tham tướng khàn giọng kêu lên. Hắn chỉ huy cũng đúng, chỉ cần cậy đông người không sợ chết xông qua khoảng cách tầm bắn của tên nỏ là có thể đánh giáp lá cà, phát huy được ưu thế về binh lực. Có đi sau khi kêu xong câu này, hắn đã không còn cơ hội chỉ huy nữa, bởi vì một bóng người màu đen xám đã bay lên như đại bàng giương cánh, xông thẳng xuống, giẫm lên đỉnh đầu đám phản quân đông nghịt rồi lao thẳng tới chỗ người này. Chỉ sau hai hành động một chém một rút đơn giản, đầu người đã bay lên, máu tươi phun xối xả, đồng thời bóng người xám đen kia đã tung người trở lại chỗ cũ, hoành kiếm ngang ngực, hãnh diện đứng sững.
Khí thế của đệ nhất cao thủ Đại Lương lập tức làm cả sa trường chấn động.
Trong tiếng hò reo như sấm của cấm quân, thế trận của quân Khánh Lịch bị xáo trộn, không thể tiếp tục tiến lên.
Có điều chỉ sau một khắc, người chỉ huy mới đã được thay thế. Lần này hắn đứng khá xa phía sau, cố gắng điều động binh lính, không ngừng gia tăng mức thưởng, đồng thời bộ binh trọng trang mặc nguyên bộ giáp sắt cũng được đưa lên trước để chống lại mưa tên. Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, dù sao thì số lượng thần tiễn thủ có thể bắn trúng khe hở của áo giáp cũng không nhiều, nửa quãng đường đầu tiên gần như không có người ngã xuống, nửa đường tiếp theo mới có một bộ phận nhỏ bị bắn trúng, nhưng đại bộ phận phản quân vẫn xông tới trước thuẫn trận.
Lúc này, những cấm quân cầm khiên chắn đột nhiên thu khiên chắn lui lại, các tay nỏ nghiêng người, một loạt kiếm thủ hiện ra. Những người này đều có sức chiến đấu cực mạnh, võ nghệ siêu quần, người mặc áo giáp nhẹ, kiếm mỏng như băng, đối phó với thiết giáp binh cồng kềnh đơn giản như bổ dưa cắt rau, chuyên tấn công vị trí những khớp xương không được áo giáp bao bọc, thỉnh thoảng bị phản kích cũng có thể né tránh dễ dàng.
Phía sau bộ binh trọng trang đã rơi vào trạng thái bị tàn sát còn có bộ binh thông thường hành động nhanh nhẹn hơn, vốn là lực lượng tấn công chủ lực sau khi bộ binh trọng trang phá được tiễn trận.
Mặc dù cuộc giết chóc đẫm máu phía trước làm người sợ hãi, nhưng dù sao tiễn trận cũng đã bị thu lại, bọn chúng bắt đầu điên cuồng xông lên phía trước. Ai ngờ đúng lúc nãy, tiếng dây cung của thần chết lại tiếp tục vang lên, thì ra Mông Chí đã bố trí lính nỏ ẩn nấp trên các cây đại thụ xung quanh. Sau một loạt bắn nhanh, thương vong của quân Khánh Lịch còn nặng nề hơn lúc vừa rồi.
Trong lúc phản quân bắt đầu hoang mang lui lại thì một người hô to: “Không được sợ! Xông lên! Bọn chúng không mang theo nhiều tên!”
Mông Chí nhướng mày đưa mắt nhìn quanh, sau khi kêu xong, người nọ lại lùi về trong đám đông, có rừng rậm che chở, không còn thấy tung tích.
Lúc này, ngoài một bộ phận rút lui về phía sau, đại đa số bộ binh trọng trang đã mất mạng, cấm quân lui lại mấy trượng, lần nữa bày ra tiễn trận.
Cuộc chiến giằng co này duy trì hai canh giờ, cuối cũng người chỉ huy của quân Khánh Lịch quyết định dừng tấn công, chờ đến khi màn đêm buông xuống, tiễn trận không thể phát huy công hiệu.
Cấm quân cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát, hai bên dè chừng lẫn nhau. Đến khi tầm mắt bị đêm đen ngăn cản, tiếng chém giết lại tiếp tục vang lên. Phòng tuyến của cấm quân quả nhiên không còn vững chắc như ban ngày, họ vừa đánh vừa lui, sĩ khí của Khánh Lịch quân tăng mạnh, gần như có thể nói là chiến thắng áp đảo. Sau đó, ngoài Mông Chí và mấy mãnh tướng vẫn cố gắng chém giết ở phía sau, những người còn lại gần như đã chạy trốn tứ tán.
Đối với phản quân, những người trước mặt này chính là những “thỏi vàng biết đi lại”, sao bọn chúng lại có thể buông tha. Chúng theo sát bóng dáng những “thỏi vàng” này, đến lúc vượt qua triền núi, những kẻ đuổi theo phía trước đột nhiên thấy hẫng chân, còn chưa phản ứng lại được đã ngã xuống hố sâu. Những kẻ chạy sau vội vàng dừng chân nhưng lại bị người sau nữa đẩy tới, từng loạt phản quân lăn xuống hố, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Đến lúc đám phản quân dừng lại được thì chỉ thấy phía trước tối đen như mực, vừa đánh lửa lên xem xét địa hình thì lại biến thành bia sống cho những tiễn thủ mai phục xung quanh, bọn chúng không thể không lui lại một tầm tên bắn, chấm dứt mọi động tĩnh.
Trời sáng hẳn lên, tên chỉ huy quân Khánh Lịch không khỏi chán nản, chỉ thấy hố sâu đó mặc dù không hẹp nhưng cũng tuyệt đối không rộng, nam nhân khỏe mạnh bình thường chỉ cần chạy đà một đoạn là có thể nhảy qua được. Còn sơn đạo ở đây có một khúc ngoặt gấp, có điều trên đường đã phủ kín cành cây và cỏ dại, trong đêm tối không có ai phát hiện sơn đạo lại ngoặt sang bên này.
Thế là cuộc huyết chiến ban ngày được lặp lại.
Lần này quân Khánh Lịch được điều động ba mươi ngàn người, có ưu thế áp đảo về binh lực, có thể đưa từng nhóm người vào sa trường, còn cấm quân lại không thể không liên tục chiến đấu, có lúc còn không có cả thời gian ăn cơm, uống nước. Cho dù cấm quân có dũng mãnh hơn nữa cũng không thể không lui lại từng đoạn, chỉ có thể dựa vào những cạm bẫy đã bày trước và chiến thuật linh hoạ