Trưởng công chúa Lỵ Dương không chịu nổi ánh mắt đó của chàng, đột nhiên quay đầu qua một bên, cắn răng nói: "Ngươi cần gì phải nói thêm nữa? Các ngươi đã biết nội dung bức thư thì nhất định là muốn có nó. Thực ra hôm nay chúng ta đến vốn cũng là định giao bức thư này cho Thái tử, cầm lấy đi!"
Mai Trường Tô nhìn chiếc túi thơm trưởng công chúa giơ lên, cười lạnh nhạt, nói: "Điện hạ sai rồi. Riêng một bức thư này thì ta không để vào mắt. Việc Thái tử điện hạ muốn nhờ trưởng công chúa giúp còn khó hơn chuyện này nhiều, không biết điện hạ có nguyện ý nghe đôi lời?"
Tiêu Cảnh Duệ nhẹ nhàng bước sang, che khuất nửa người mẫu thân, nói nhỏ: "Tô huynh, gia mẫu bây giờ chỉ ở trong nhà, những việc có thể làm đều có hạn. Trong chuyện này nếu Thái tử điện hạ có gì sai bảo thì Cảnh Duệ sẵn lòng gánh vác."
Mai Trường Tô liếc hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu. "Cảnh Duệ, trong chuyện này thì những việc ngươi có thể làm mới thật sự là có hạn."
"Cô cô, ta đã mở miệng nhờ cô cô thì việc đó đương nhiên cũng chỉ cô cô mới có thể làm được." Tiêu Cảnh Diễm nhìn thẳng vào mắt trưởng công chúa Lỵ Dương, hỏi: "Cô cô thật sự không muốn nghe một chút sao?"
Đã nói đến thế thì hiển nhiên đó không thể là một yêu cầu đơn giản, có điều sau khi do dự một lát, trưởng công chúa Lỵ Dương vẫn nói: "Ngươi nói xem."
"Mấy ngày nữa chính là ngày sinh của phụ hoàng, ta sẽ cử hành nghi điển cho phụ hoàng, triệu tập tôn thất thân quý, trọng thần triều đình đến điện Vũ Anh mừng thọ." Tiêu Cảnh Diễm nói với giọng đều đều. "Bức thư này là lời tự thuật của Tạ Ngọc, mà cô cô là thê tử của Tạ Ngọc. Ta muốn cầu xin cô cô mang bức thư này đến tự thú thay Tạ Ngọc trước mặt bá quan."
Trưởng công chúa Lỵ Dương kinh ngạc, không tự chủ được lùi lại mấy bước.
"Trong đời mình, điều phụ hoàng coi trọng nhất chính là uy quyền tối cao không cho phép thách thức của mình. Vụ án này liên quan đến thanh danh cả đời của phụ hoàng, cho dù chân tướng khiến ông ấy chấn động thế nào thì ông ấy cùng sẽ không tự nhận sai, để lại ô danh ngu ngốc, tàn bạo, giết con trai diệt trung thần cho đời sau. Cho nên ta phải tạo thành một cục diện khiến lòng người sôi trào, cưỡi hổ khó xuống, một cục diện hoàn toàn vượt ra khỏi sự khống chế của phụ hoàng. Bất kể ông ấy có muốn hay không thì cũng phải đồng ý phúc thẩm vụ án này trước mặt nhiều người, mà để mở đầu cục diện này thì phải nhờ cô cô thành toàn."
"Ý... ý…ý nghĩ này của ngươi thật sự là quá cả gan làm loạn…” Sắc mặt Trưởng công chúa Lỵ Dương như tuyết, bà ngơ ngác trợn mắt nhìn hắn.
"Xin cô cô yên tâm, bất kể đến lúc đó cục diện diễn biến thế nào, ta cũng sẽ không để cô cô bị tổn thương."
"Nếu như bệ hạ nổi giận, nhất định làm theo ý mình thì ngươi định bảo vệ ta thế nào?"
"Ta đã phải đi bước này thì đương nhiên đã có sắp xếp vạn toàn. Phụ hoàng giờ đây không phải phụ hoàng năm đó, ta cũng không phải Kỳ vương năm đó. Việc ta cần làm là tẩy sạch oan khuất chứ không phải thiêu thân lao vào lửa. Nếu không có sự chuẩn bị kĩ càng thì chẳng phải là hữu dũng vô mưu?"
Trưởng công chúa Lỵ Dương bị ẩn ý trong lời nói của hắn làm chấn động, một hồi lâu không nói nên lời.
Một năm nay bà chỉ ở trong nhà, không biết nhiều tin tức bên ngoài, chỉ cho rằng Tiêu Cảnh Diễm ngư ông đắc lợi, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt cứng rắn như sắt của hắn, lại nhìn tài tử kỳ lân bắt tay sau lưng đứng bên cạnh, chợt bừng tỉnh nhận ra lúc này lưỡi sắc của đứa cháu trai trước mặt đã không phải thứ vị hoàng đế già kia có khả năng không chế.
"Cảnh Diễm." Trưởng công chúa Lỵ Dương bình tĩnh lại một chút, nhìn con trai đang cau mày trầm tư bên cạnh, hơi ngẩng mặt lên. "Bất kể thế nào thì chuyện vạch trần vụ án này trước mặt bá quan cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu ta làm theo lời ngươi thì ta có ích lợi gì?”
"Điện hạ hỏi sau khi tố cáo sẽ có ích lợi gì à?" Mai Trường Tô nhướng mày, ánh mắt lóe sáng. "Trưởng công chúa điện hạ, điện hạ đã biết được chân tướng vụ thảm án năm đó, lại còn hỏi nếu tẩy sạch oan khuất cho họ thì có ích lợi gì?"
Trong lòng Trưởng công chúa Lỵ Dương khẽ run rẩy, không tự chủ được hạ thấp mí mắt.
"Thôi..." Giọng nói của Mai Trường Tô lộ vẻ thất vọng sâu sắc, xoay người lại nói với Tiêu Cảnh Diễm. "Tố cáo giữa kim điện cần có dũng khí rất lớn, nếu trưởng công chúa không thật lòng thật ý thì e là sẽ hoàn toàn phản tác dụng, làm loạn kế hoạch của điện hạ, tốt nhất là nên tìm cách khác..."
Tiêu Cảnh Diễm vỗ nhẹ cánh tay Mai Trường Tô. Hắn biết sự thất vọng của Lâm Thù lúc này là thật, trong lòng cũng có vài phần khó chịu. Có điều hắn vốn đã không đặt bao nhiêu hi vọng vào trưởng công chúa Lỵ Dương, cũng biết ép buộc bà không giải quyết được vấn đề gì, lúc này liền thuận theo lời Mai Trường Tô, nghiêng người tới nhận chiếc túi thơm trong tay cô cô, nói: "Cô cô đã chủ động đưa tới, ta tạ ơn thay những người đã khuất. Ta và Tô tiên sinh còn có việc cần thương lượng, cô cô đi thong thả, không tiễn.”
Hắn lập tức tiễn khách, không thuyết phục thêm lấy nửa câu khiến trưởng công chúa Lỵ Dương không biết phải làm sao, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng đành phải xoay người, lặng lẽ cúi đầu đi ra ngoài.
Tiêu Cảnh Duệ khom người hành lễ với Thái tử, chạy vội đuổi theo mẫu thân, nhẹ nhàng đỡ cánh tay bà.
Ra khỏi chính các, đi qua ngoại viện lát bạch ngọc, gần đến trước bức phù điêu, trưởng công chúa Lỵ Dương đột nhiên dừng bước chân, ngước mắt lên nhìn con trai. "Cảnh Duệ, có phải con cảm thấy... mẹ làm như vậy là quá bạc tình?*"
Tiêu Cảnh Duệ trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Chuyện này làm và không làm đều có lý do của nó, phải xem trong lòng mẹ coi trọng bên nào. Bất kì ai khác, bao gồm cả con, đều không có tư cách làm ảnh hưởng đến quyết định của mẹ. Huống hồ một khi lật lại vụ án này, tội danh của Tạ... Tạ hầu chính là đại nghịch. Mặc dù ông ta đã chết nhưng vẫn sẽ liên lụy đến nhị đệ và tam đệ. Mẫu thân không muốn góp phần dồn nhị đệ và tam đệ vào tuyệt cảnh, Cảnh Duệ hỉểu rõ lòng thương yêu này."
Mắt ngân ngấn nước, trưởng công chúa Lỵ Dương vỗ mu bàn tay con trai. "Con vẫn hiểu tâm tư mẹ nhất. Nhưng xem quyết tâm của Thái tử thì vụ án này sớm muộn cũng phải phúc thẩm. Nếu thật sự suy nghĩ vì Bật Nhi và Tự Nhi thì mẹ đứng ra tố cáo để đổi lại một lệnh ân xá của họ cũng có thể coi là một cách giải quyết. Mẹ vốn nghĩ vị Tô tiên sinh kia khôn khéo hơn người, đương nhiên sẽ khuyên bảo mẹ như thế, ai ngờ... mẹ mới chỉ nói một câu như vậy, hắn đã lập tức nổi giận..."
Tiêu Cảnh Duệ suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nói nhỏ: "Lúc đầu quen Tô huynh, con đã ngưỡng mộ tài hoa khí độ của huynh ấy, cho dù sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, con vẫn cảm thấy tranh giành quyền lợi không phải phong cách của huynh ấy. Huynh ấy sớm đã biết chân tướng vụ án oan Xích Diễm thì có lẽ từ đầu đến cuối, mục đích của huynh ấy chính là vì vụ án này. Còn nương nhờ ai, phò tá ai chẳng qua chỉ là thủ đoạn thôi.”
"Xem ra vị Tô tiên sinh này không phải người ngoài cuộc..." Trưởng công chúa Lỵ Dương khẽ nhíu hai hàng lông mày lá liễu, ánh mắt trầm lắng. "Rốt cuộc hắn là ai? Vụ án Xích Diễm này thực ra có quan hệ gì với hắn?"
"Bây giờ tìm hiểu chuyện này cũng không có nhiều ý nghĩa, bất kể Tô huynh là người trong cuộc hay chỉ là mưu thần cùa Thái tử, hai người họ đã chọn cách công bố di thư của Tạ hầu trước mặt chúng quan thì chứng tỏ quyết tâm rửa oan đã cứng như vàng đá, không để lại đường lui, khiến con hết sức cảm phục. Đáng tiếc thân phận của con không ổn, rất nhiều chuyện không thể đi làm thay mẹ..."
"Cảnh Duệ, nếu con là mẹ thì có lẽ nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của bọn họ?"
Tiêu Cảnh Duệ nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: "Con và mẹ là hai người khác nhau, không thể sẽ có ý nghĩ giống nhau. Chuyện trên thế gian có nhiều lúc tiến thoái lưỡng nan, làm sao con có thể không thông cảm với những mâu thuẫn và nỗi xót xa của mẹ được?"
Trưởng công chúa Lỵ Dương thở ra một hơi thật dài, nhìn hình khắc chín con rồng trên bức phù điêu trước cổng chính, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi xoay người, nói: "Con ngoan, con đi cùng mẹ một chuyến."
Hình như không hề bất ngờ trước quyết định của mẫu thân, Tiêu Cảnh Duệ gật đầu, đỡ tay bà. "Mẹ, con hứa với mẹ, bất kể tình thế sau này thế nào, nhà mình vẫn đồng cam cộng khổ. Nếu có người muốn làm hại mẹ và các đệ đệ thì trước hết phải bước qua xác con."
Trưởng công chúa Lỵ Dương thấy trong lòng ấm áp, nắm chặt tay con trai, hai mẹ con dựa sát vào nhau rồi lần nữa đi vào cổng nội các Đông cung.
Tiêu Cảnh Diễm bước tới nghênh đón như thể đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy vị trưởng công chúa này trong ngày hôm nay, hơi hạ thấp người. "Mời cô cô ngồi, xin hỏi cô cô còn có lời gì cần dặn dò không?"
"Ta đã đi rồi quay lại, tất nhiên là suy nghĩ kĩ rồi." Trưởng công chúa Lỵ Dương cười buồn bã. "Kỳ thực muốn được nhiều hơn nữa thì thế nào? Chẳng qua ta chỉ thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu hôm nay bước ra khỏi cổng Đông cung của ngươi thì chỉ sợ sau này, hằng đêm khó có thể ngủ yên."
“Tốt." Tiêu Cảnh Diễm nhướng mày, nói. "Cô cô có tình nghĩa như vậy thì ta cũng có thể bảo đảm với cô cô, sau khi rửa sạch vụ án oan Xích Diễm, tất cả các con của cô cô đều được ân xá, quyết không bị liên lụy."
Trưởng công chúa Lỵ Dương không khỏi chấn động, nói thất thanh: "Ngươi cũng biết..."
"Những suy nghĩ của cô cô là chuyện thường tình của con người, có gì khó đoán?" Tiêu Cảnh Diễm trao đổi một ánh mắt với Mai Trường Tô, bình thản nói. "Vừa rồi Tô tiên sinh không muốn nói thêm chỉ là không muốn biến chuyện này thành một lần giao dịch. Chuyện đến nước này cũng đã là lúc mấu chốt nhất, nếu có một chút thiếu thật lòng, đạt được sự đồng ý nhờ giao dịch thì đều sẽ là những biến số. Không muốn để cô cô miễn cưỡng cũng là vì không muốn có rủi ro bất ngờ."
"Lời này của Thái tử rất thẳng thắn, thành khẩn, ta nghe mà thấy rất thoải mái. Xem ra nếu không phải là người thật lòng muốn tẩy oan cho người đã khuất thì bây giờ ngươi cũng không chịu nhờ đến cô cô.” Ánh mắt của trưởng công chúa Lỵ Dương đưa sang nhìn Mai Trường Tô. "Đã quyết như vậy, Tô tiên sinh đã có thể đứng ở đây thì chắc hẳn cũng là người trung thành như một, rất được ngươi tín nhiệm. Không biết Thái tử xác nhận sự trung thành của Tô tiên sinh như thế nào?"
Tiêu Cảnh Diễm mím môi, thoáng nhìn Mai Trường Tô. Thấy chàng vẫn thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ hình như hoàn toàn không nghe thấy lời của trưởng công chúa Lỵ Dương, trong lòng lại không khỏi nhói đau, dừng lại một lát mới nói: "Tâm huyết mà Tô tiên sinh bỏ ra vì ta một lời khó mà nói hết được. Huống hồ đã dùng người thì không nghi, vừa rồi ta đã nói, tiên sinh và ta hai người như một."
"Dùng người thì không nghi..." Trưởng công chúa Lỵ Dương lẩm bẩm lại một lần, gật đầu. "Cảnh Diễm, trước giờ ta vẫn rất ít khi để ý đến ngươi, hôm nay mới phát hiện mặc dù tính tình của ngươi khác Cảnh Vũ nhưng trong lòng thật sự rất giống nhau."
"Cuộc đời này nếu có thể kế thừa di chí của Đại hoàng huynh thì đúng là tâm nguyện của Cảnh Diễm." Tiêu Cảnh Diễm gật đầu, "Sau khi về, nếu cô cô có thay