Gần mười vị trọng thần cũng lần lượt quỳ xuống khuyên can, ngay cả mấy võ thần cũng thuận thế nói: "Không thể, không thể."
Tiêu Cảnh Diễm thở dài một tiếng, nói: "Ý các khanh đương nhiên ta hiểu, nhưng da không còn thì lông bám vào đâu? Sinh tử tồn vong của Đại Lương há không quan trọng hơn an nguy của một mình ta?"
Dù như thế nhưng không ai dám nói lúc này hắn xuất chinh sẽ gây ra những biến số thế nào cho cục diện triều đình. Đám trọng thần tâm phúc cuống lên, nhưng bây giờ quả thật không có mấy người triều đình có thể phái đi đánh giặc, huống chi cục diện giờ đây không phải chỉ là một cuộc chiến nhỏ, không phải tạm thời đề bạt mấy tướng sĩ trung tầng là có thể khống chế được cục diện, mà đây là nguy cơ lớn nhất của Đại Lương trong vòng mười mấy năm qua, thật không dễ dàng tìm được người nào thay thế Tiêu Cảnh Diễm trong một giờ nửa khắc.
"Đúng rồi, điện hạ." Sau khi vắt hết óc, Thái Thuyên đột nhiên nảy ra một ý. "Mấy tướng quân Xích Diễm cũ đã phục chức có thể được trọng dụng, tuy... vừa lật án đã phái ra chiến trường thì hơi... nhưng xã tắc lâm nguy, bọn họ cũng có trách nhiệm bảo vệ..."
Tướng Xích Diễm cũ cũng đồng nghĩa với binh chế và phương châm dùng quân của thời đại Kỳ vương, nếu là lúc khác thì đám võ thần nhất định sẽ tìm mọi cách cản trở địa vị của những người này được nâng cao, nhưng bây giờ là thời chiến, khói lửa đã gần, lâm nguy trong sớm tối, chỉ cần có người chịu ra sa trường huyết chiến thì bọn họ sẽ hết sức ủng hộ.
Nghe thấy đề nghị này, Tiêu Cảnh Diễm trầm ngâm một lát. Giang sơn lâm nguy, các tướng Xích Diễm cũ đương nhiên không thể đặt thân ngoài chuyện, hắn đã nghĩ tới điều này từ lâu, nhưng phân tích kĩ càng thì cũng chỉ Niếp Phong có thể một mình đảm đương một phía, nhưng việc nói năng của Niếp Phong có vấn đề, khi chỉ huy sẽ có nhiều bất tiện. Còn những ngươi khác thì chỉ có thể làm đại tướng chứ không thể đảm nhiệm chức trách chủ soái được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm không khỏi chuyển đến góc phía đông đại sảnh.
Chỗ đó có một bức bình phong, trên bình phong treo một tấm bản đồ chi tiết biên giới phía bắc, một bóng dáng cao gầy đang đứng trước bản đồ, bắt tay sau lưng, ngẩng mặt trầm ngâm suy nghĩ, xem thần thái thì dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào bên này.
“Tô tiên sinh, tiên sinh cũng tới khuyên điện hạ đi." Thẩm Truy cảm thấy gần đây thái độ của Thái tử có chút thay đổi, hình như rất sủng ái vị tài tử kỳ lân này, không kịp suy nghĩ nhiều đã lên tiếng. "Kinh thành không có người chủ trì đại cục, nhân tâm sẽ không yên!"
Nghe thấy hắn gọi, Mai Trường Tô mới quay đầu, ngơ ngác hỏi: "Thẩm đại nhân nói gì?"
"Điện hạ nói sẽ thân chinh!"
Mai Trường Tô lập tức cau mày, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Diễm, dù không nói gì nhưng ý phản đối rất rõ ràng.
Tiêu Cảnh Diễm biết thời gian bây giờ quả thật gấp gáp, có giữ những người trong điện này lại cũng không thể bàn bạc việc quân, lập tức lệnh cho bọn họ đi làm việc của mình. Sau khi bọn họ đều đã rời khỏi điện, hắn mới đứng dậy đi đến chỗ Mai Trường Tô, nói: "Xem ý ngươi thì hình như đã có lựa chọn cho vị trí tướng soái?"
"Đúng."
"Đừng nói với ta là ngươi phải đi. Cho dù ta đi thì cũng sẽ không cho ngươi đi."
"Vậy chúng ta nói chuyện khác trước đã." Mai Trường Tô cũng không tranh cãi. "Trận chiến này phải sử dụng tướng cũ của Xích Diễm, điểm này điện hạ không có ý kiến gì khác chứ? Không phải ta khoe khoang, mặc dù không phải chỉ huy binh lính quen thuộc nhưng danh tiếng của Xích Diễm vẫn còn đó, trước hết là không cần lo lắng binh lính dưới trướng không phục."
"Đó là điều đương nhiên. Đối với tướng Xích Diễm, việc lập uy cũng không có gì khó, trong lòng mọi người đều kính phục." Tiêu Cảnh Diễm tán thành. "Hơn nữa, mới được giải oan đã nhận nhiệm vụ lúc xã tắc lâm nguy chỉ khiến lòng người càng thêm cảm phục. Nếu phái người khác đi thì e là ý nghĩ đầu tiên của các tướng sĩ chính là "lại phải bán mạng kiếm công lao cho các đại lão gia rồi”..."
"Ta sắp xếp sơ qua một chút. Đông hải để Niếp Đạc đi là thích hợp nhất, điện hạ cứ yên tâm. Dạ Tần không có gì để bàn bạc, tạm không nói đến. Thác Bạt Hạo của Bắc Yên dẫn năm mươi ngàn thiết kỵ tấn công điên cuồng nhưng hậu cần tiếp tế lại có vấn đề, không giống như đã chuẩn bị kĩ lưỡng, có mưu đồ lớn, rất có thể mục đích chỉ là sau khi thắng sẽ đàm phán với chúng ta để lấy vàng bạc tiền tài, hoặc đòi lại ba châu đã cắt nhường cho chúng ta bốn mươi năm trước. Thác Bạt Hạo ủng hộ Thất hoàng tử Bắc Yên. Bắc Yên thượng võ, nếu trận chiến này có thể giúp bọn họ đòi lại đất đai đã mất thì danh tiếng của Thất hoàng tử tất nhiên sẽ tăng vọt, nếu không được thì có thêm chút của cải cũng tốt. Trong lòng hắn có mưu đồ nên lại sợ sai sót, sẽ không dám để thua trận, cho nên đối phó với Thác Bạt Hạo nhất định phải phủ đầu để làm giảm sự hăng hái của hắn, đến lúc hắn phát hiện được không bằng mất thì tự nhiên sẽ lui binh. Nói đến lấy cương thắng cương, lấy nhanh đánh nhanh thì cái danh Tật Phong của Niếp đại ca không phải hư danh. Mặc dù bây giờ Niếp đại ca nói người ngoài nghe không hiểu lắm, có điều đại tẩu vẫn nghe được rõ ràng. Phu thê họ cùng đi với nhau, lại phái thêm một số hiệu úy thiên tướng giỏi thì Thác Bạt Hạo tuyệt đối không có kết cục tốt."
"Không sai, ta cũng nghĩ như vậy, chia quân hai đường, Niếp Phong dẫn bảy mươi ngàn quân đón đánh Bắc Yên, bên phía Đại Du chính là ta..."
"Cảnh Diễm." Mai Trường Tô ấn cánh tay hắn xuống, khẽ lắc đầu. "Ngươi nghe ta nói, nghe ta nói trước được không?"
"Được. Ngươi nói đi!" Tiêu Cảnh Diễm nhướng mày. "Ta xem ngươi có thể nói thế nào."
"Đầu tiên, ngươi không thể đi. Một cuộc chiến lớn như vậy, trừ chém giết ngoài tiền tuyến thì việc điều hành tiếp tế phía sau cũng quan trọng không kém. Không phải ta không tin được Hoàng đế bệ hạ, mà là hoàn toàn không thể tin ông ta. Ta dám khẳng định một khi ngươi xuất chinh thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng. Điểm này ngươi ngàn vạn lần không được trông chờ may mắn."
Chuyện này chẳng lẽ ta lại không biết, nhưng..."
"Ngươi đã không thể đi thì vấn đề tiếp theo chúng ta cần suy nghĩ chính là ai đi thì thích hợp." Mai Trường Tô nhanh chóng ngắt lời hắn. "Đứng trên lập trường của tướng sĩ cấp thấp và binh lính thì bọn họ cần chủ soái như thế nào? Đó nhất định phải là một người thực lòng muốn chống quân xâm lược, có danh vọng, có năng lực, có thể khiến bọn họ cam nguyện chịu điều khiển. Ngoài Nghê Hoàng và Chương đại tướng quân của quân tây cương thì ta chỉ nghĩ đến một người."
"Ai?"
"Mông Chí."
Tiêu Cảnh Diễm nhướng mày, định lập tức phản đối nhưng Mai Trường Tô đã giơ một tay lên ngăn lại. "Mông đại ca trước kia ở trong quân đã nổi tiếng dũng mãnh, có nhiều tích chuyện lưu truyền, danh tiếng rất cao. Huynh ấy lại là đệ nhất cao thủ Đại Lương chúng ta, trong lòng binh lính huynh ấy rất được coi trọng, phái huynh ấy đi nhất định là sẽ ổn định được quân tâm."
"Nhưng một người có thiện chiến hay không và có thích hợp làm chủ soái hay không là hai chuyện khác nhau mà?" Tiêu Canh Diễm trừng mắt nhìn chàng. "Ngươi biết rõ Mông Chí quả thật là một viên mãnh tướng nhưng để đảm đương chức chủ soái thì hắn..."
“Ta biết khi bổ nhiệm chủ soái, những gì bên trên cần suy nghĩ đương nhiên không hoàn toàn giống như những gì các binh sĩ suy nghĩ. Thân là chủ soái, chức trách hàng đầu là hoạch định toàn cục, bài binh bố trận. Những thứ này đúng là không phải sở trường của Mông đại ca, cần nghĩ cách bù đắp..."
Chàng nói tới đây, Tiêu Cảnh Diễm đột nhiên hiểu ra. "A, có phải ngươi muốn nói với ta, chỉ cần có một người hoạch định được toàn cục, biết bài binh bố trận bên cạnh Mông Chí là được? Người này có phải chính là ngươi không?"
Mai Trường Tô nở một nụ cười mơ hồ, nói khẽ: "Cảnh Diễm ngươi đừng vội bác bỏ. Ta cũng không phải nhất thời hứng lên mà đưa ra yêu cầu này. Nhớ năm đó Niếp Chân thúc thúc chẳng phải cũng không rành vũ lực, thân thể yếu đuối sao? Hằng năm Niếp thúc thúc ở tiền tuyến, ngoài lần cuối cùng không ai tránh được đó, thúc ấy có bao giờ gặp nguy hiểm gì không? Lần này ngươi để ta đi, đương nhiên ta cũng sẽ giống như Niếp thúc thúc, có Mông đại ca và Vệ Tranh bên cạnh, ngươi còn có gì không yên tâm?"
"Nhưng quy mô viện quân lần này làm sao có thế so sánh với Xích Diễm quân năm đó? Những gian nguy, hung hiểm trên sa trường, cả ngươi và ta đều biết rõ. Không phải ta lo ngươi không ứng phó nổi chiến cuộc, thực ra đó là vấn đề ta không cần lo lắng nhất, nhưng Tiểu Thù, hành quân đánh trận cần phải có thể lực!"
"Nếu ta không có lòng tin đối với thân thể mình thì đã không yêu cầu ngươi cho xuất chinh. Ngươi nghĩ xem, ta biết rõ Mông đại ca không thể làm chủ soái lại khuyên ngươi bố nhiệm huynh ấy, nếu đang trong thời khắc giao chiến mấu chốt mà ta lại bất tỉnh nhân sự thì chẳng phải là hại Mông đại ca, càng có lỗi với các tướng sĩ nơi tiền tuyến và trăm họ Đại Lương hay sao?" Mai Trường Tô chăm chú nhìn hảo bằng hữu, câu chữ thành khẩn. "Cảnh Diễm, ngươi phải tin ta, ta biết tình hình thân thể mình, chuyện này không thành vấn đề. Cục diện trước mắt nguy ngập như thế, ta cũng không thể mạo hiểm được."
Tiêu Cảnh Diễm mím chặt môi, không tìm được lời nào phản bác nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, không chịu gật đầu, dứt khoát nghiêm mặt không nói gì nữa.
Mai Trường Tô không khuyên bảo thêm mà chậm rãi bước tới bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc cuối thu hiu quạnh bên ngoài, vẻ mặt xa xăm, dường như đang hồi tưởng những tháng năm tuổi trẻ.
"Bắc cương là chiến trường quen thuộc nhất của ta. Đại Du là đối thủ quen thuộc nhất của ta." Một lúc lâu sau, Mai Trường Tô chậm rãi quay lại, nụ cười nhàn nhạt tràn ngập ngạo khí như sương. "Có lẽ vì trong lòng vẫn là một thiếu soái Xích Diễm cho dù trên con đường rửa oan kéo dài mười ba năm nay bất cứ lúc nào ta cũng chú ý đến động tĩnh của quân Đại Du, không hề buông lỏng. Nói một câu không sợ ngươi tức giận, cho dù là ngươi cũng chưa chắc đã nắm chắc thắng lợi như ta, càng không cần nói đổi người khác. Chọn người thích hợp mà dùng là trách nhiệm đầu tiên của quân chủ, còn chuyện giữa ngươi và ta chẳng qua chỉ là tình cảm cá nhân mà thôi. Cảnh Diễm, sinh tử tồn vong của Đại Lương chẳng lẽ không quan trọng bằng sự an nguy của một mình ta hay sao?"
Vừa rồi Mai Trường Tô không hề lưu tâm tới cuộc tranh luận trong đại điện, nhưng câu cuối cùng chàng nói lại hoàn toàn giống câu Tiêu Cảnh Diễm dùng để thuyết phục quần thần khiến vị Thái tử nhiếp chính lưng đeo trọng trách giang sơn này không khỏi cảm thấy nhói lòng.
Nếu đứng trước mặt là Lâm Thù, tất thảy đương nhiên hợp lý, không ai muốn ngăn cản Lâm Thù ra sa trường. Hắn sinh ra đã là chiến thần, là tướng quân thiếu niên bất bại, hắn là truyền kỳ của Xích Diễm, hắn là sự kiêu ngạo của Đại Lương, hắn là bằng hữu đáng tín nhiệm nhất, là chủ tướng có thể trông cậy nhất... Tuy nhiên hiện thực luôn luôn tàn khốc, tâm chí kiên cường và đầu óc quả quyết nhất cũng không chống lại được sự bào mòn của bệnh tật, chỉ cần nhớ tới cảnh chàng hôn mê đêm hôm đó, trái tim Tiêu Cảnh Diễm liền thắt lại, dù thế nào thì Mai Trường Tô cũng không còn là Lâm Thù năm xưa nữa...
"Ta nghe Vệ Tranh nói ngươi có một đại phu Mông Cổ?" Sau một luc lâu suy nghĩ, Tiêu Cảnh Diễm nghĩ ra một lý do để từ chối. "Ta cần gặp