Mạch Sanh Tiêu kích động, nắm chặt hai tay, chắn trước mặt Duật Tôn, "Đừng nữa đi theo tôi nữa, anh cút đi!"
May mà khi Duật Tôn rẽ sang là để đuổi theo Mạch Sanh Tiêu, vốn đang giảm tốc độ, cho nên lực va chạm mới giảm đi hơn phần nửa, Đào Thần ôm chân ngồi dưới đất, nhất thời không đứng lên được.
"Tôu nói rồi, tôi không đâm anh ta!" Cảm giác vô duyên vô cớ chịu oan uổng, thật khó chịu.
"Lời anh nói chẳng có chút ý nghĩa gì hết , ta không tin." Sanh Tiêu lùi lại hai bước, cô xoay người chạy đến chỗ Đào Thần, "Sao rồi? Có bị thương không?"
Đào Thần gập chân trái, sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy trên trán, Mạch Sanh Tiêu kích động, liên tục hỏi, "Anh bị thương ở đâu? Có đau lắm không?"
Đào thần lắc đầu, anh muốn bảo cô đừng lo lắng, nhưng vì đau quá nên mãi một lúc sau mới vừa có thể nói ra tiếng, "Không sao, không có gì đáng ngại."
"Đã như vậy anh còn nói không sao!" Mạch Sanh Tiêu vừa tức vừa lo, trong mắt đã lấp lánh nước.
Đào Thần ngẩng đầu nhìn phía đèn giao thông ở ngã tư, anh nắm chặt tay Sanh Tiêu, "Em đừng giân, vừa rồi là do anh vượt đèn đỏ, anh thấy em đứng ở đối diện, chưa nghĩ gì đã chạy sang."
"Anh còn nói!" Mạch Sanh Tiêu cắn môi, trong mắt không giấu được vẻ trách móc, "Cho dù anh vượt đèn đỏ, anh ta lái xe đâm vào anh cũng là không đúng, phải chịu trách nhiệm."
Duật Tôn không nghe rõ hai người đang nói gì, hai tay đút vào túi áo, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống cao quý động lòng người, "Tôi đưa hai người đến bệnh viện."
"Không cần!" Giọng Mạch Sanh Tiêu đầy dữ dằn, nhưng khi đối mặt với Đào Thần lại có vẻ dịu dàng ân cần, "Thế nào, có thể đứng lên không?"
Đào thần thử cử động chân một chút, "Chắc được."
Mạch sanh tiêu gật đầu, vội đứng dậy vẫy một chiếc taxi, chú tài xế rất tốt bụng, còn giúp cô đỡ Đào Thần lên xe.
Lúc Sanh Tiêu rời đi ngay cả một cái liếc măt cũng không thèm nhìn đến Duật Tôn, cô nhặt túi xách dưới đất, lên xe, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Sau khi từ chối Duật Tôn, không phải cô không thấy, nhưng cô chọn làm ngơ, bởi vì đối với cô mà nói, Duật Tôn chẳng dính dáng gì đến mình.
Hắn đứng lặng dưới ngọn đèn đường, những xe phía sau đều đã đi, Duật Tôn trở lại xe của mình. Hắn xoay người ngồi vào ghế lái, một chân tùy tiện gác lên, dáng vẻ cao ngạo, hắn châm điếu thuốc, hít một hơi.
Bên cạnh, một chiếc xe Mazda6 Limited Sedan màu đỏ đi tới, lại đánh lái đến bên cạnh Duật Tôn, hạ cửa kính xuống, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hiện ra, "Anh đẹp trai, buổi tối tìm chút vui vẻ hả?"
Khuôn mặt tuấn tú của Duật Tôn ở dưới ánh đèn mờ ảo không rõ, hắn mặc một chiếc áo len mỏng, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm đầy mê hoặc. Mỹ nhân nghiêm mặt, dáng vẻ vô cùng tự tin, nghĩ rằng đêm nay quả là ngày tốt để "chơi bời".
Duật Tôn hút thuốc, những hơi khói mờ ảo bay ra từ miệng người đàn ông, khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, mang theo chút gì đó mơ màng. Cô gái kia muốn làm đến cùng, rút chìa khóa xe ra, chuẩn bị xuống xe sắn trai đẹp.
Một đôi giày cao gót màu rượu vang giẫm xuống đất, đôi mắt người đàn ông bỗng nhiên lạnh đến thấu xương, môi mỏng khẽ hé ra, "Cút ngay!"
Vẻ mặt mỹ nhân cứng đờ, Duật Tôn quay mặt sang phía khác, lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Chiếc Mazda6 Limited Sedan nổ máy, nhấn ga cấp tốc rời đi.
Tầm mắt Duật Tôn nhìn về xa xăm, phía trước là ngã tư, hắn lang thang đến đây, cũng không biết đi đâu.
Không có nhà, không có người chờ hắn trở về, thứ hắn có, chỉ là một ngôi nhà xa hoa diễm lệ nhưng lạnh lẽo vô cảm.
Xe của hắn nghênh ngang đỗ ở ngã rẽ, ở trấn Lâm Thủy nhỏ bé như vậy, lái một chiếc xe như vậy, nhất định là nhân vật không tầm thường, cho nên những chiếc xe đi phía sau đều tận lực tránh đi, cũng không rõ người này có phải đang ở đây khoe của không nữa.
Mạch Sanh Tiêu đăng kí cấp cứu, chân Đào Thần trầy da nghiêm trọng, may mà chụp X-quang không bị tổn thương đến xương cốt. Bác sĩ kê một loạt thuốc bôi và thuốc uống, nhưng thấy anh mới bị tai nạn, nên vẫn đề nghị ở lại theo dõi một đêm.
Mạch Sanh Tiêu làm xong thủ tục, đỡ Đào Thần nằm xuống giường bệnh.
Đào Thần cười nhổm dậy, "Anh không sao, em đừng tin vị bác sĩ kia dọa."
"Vẫn phải cẩn thận một chút mới được." Mạch Sanh Tiêu mở giường gấp ra, muốn ngủ lại một đêm.
Đào Thần vội ngồi dậy, kéo Sanh Tiêu không cho cô ngủ ở đó, "Em với anh đổi chỗ, em ngủ trên giường."
"Cái này không được," Mạch Sanh Tiêu vội đẩy anh ra, "Bây giờ anh là bệnh nhân, còn nữa, em không thích mùi thuốc khử trùng trên giường bệnh, ngửi vào không ngủ được."
Đào Thần nghe vậy, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Sanh Tiêu nghiêng người ngủ, cô để tay lên để gối đầu, "Đào Thần, sao anh lại tìm đến tận đấy?"
"Vì chị Vương gọi điện cho anh."
Mạch Sanh Tiêu hiểu ra, vẻ mặt không khỏi trầm xuống, "Hôm nay công ty bọn em kí kết một dự án với Duật Tôn, trong lòng em cứ cảm thấy không yên, luôn nghĩ sẽ xảy ra chuyện."
"Đừng lo, cho dù thực sự có chuyện gì, không thể tránh được, thì hãy chờ đợi ngày phải đối mặt với nó."
Sanh Tiêu gật đầu, đúng vậy, buồn lo vô cớ cũng không tốt.
"Đào Thần, chân anh đau không? Nếu không chịu được, thì uống viên thuốc giảm đau."
"không đau." nỗi đau thể xác thì có thể chịu đựng được, điều Đào Thần sợ nhất chính là con đường phía trước của anh và Sanh Tiêu sẽ như thế nào, có Duật Tôn ở đó, nhất định sẽ là một cái gai xen vào.
"Đào Thần, khi nào thì anh xin nghỉ?"
"Trước khi kết hôn một tuần, đặt xong áo cưới rồi đến chủ nhật đi chụp ảnh, lúc đó cha mẹ anh cũng sẽ đến, giúp chúng ta tranh trí phòng tân hôn."
"Tất nhiên phải làm nó trở thành một hôn lễ đầy vui vẻ," ánh mắt Đào Thần đầy chân thành, anh vươn tới kéo lấy tay Sanh Tiêu, "Giấy dán tường phòng ngủ anh đã chọn xong rồi, vài ngày nữa sẽ có thợ đến, Sanh Tiêu, anh không thể cho em một ngôi nhà lớn."
Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, "Đào Thần, điều mà em cần chính là một gia đình, không phải một căn nhà lạnh lẽo."
"Sanh Tiêu, cuối tuần này chúng ta đi đăng kí đi?"
"Em đã xem qua trên mạng, ngày chúng ta kết hôn chính là ngày tốt nhất của năm, rất thích hợp để tổ chức hôn lễ, đến lúc đó, buổi sáng chúng ta cử hành nghi thức, buổi chiều đi đăng kí, thật quá lãng mạn ý."
"Em cũng mê tín?"
"Điều đó là đương nhiên, kết hôn là việc quan trọng nhất của đời người." Mạch Sanh Tiêu thuận tiện xem ngày mà cô và Duật Tôn kết hôn, bên trên viết rõ ràng, ngày thờ cúng, không nên lấy vợ.
Cho nên, hôn nhân của bọn họ chẳng đi đến đâu.
Lần này, Sanh Tiêu nhất định phải thận trọng.
"Được, vậy nghe theo em."
Sớm hôm sau Đào Thần đã xuất viện, may mắn ngày hôm sau là chủ nhật, không cần lên lớp, bước chân vẫn khập khiễng. Sau khi Sanh Tiêu chuẩn bị xong đồ đạc, dự định sẽ về Bạch Sa.
Hôm nay là ngày thăm Tương Tư.
Đào Thần muốn cùng đi, nhưng Sanh Tiêu không dám cho đi cùng, chân của anh cần phải tĩnh dưỡng, Mạch Sanh Tiêu không muốn hôn lễ lại xảy ra thêm sự cố nào nữa.
Cô giống như mọi lần, mua đầy đủ đồ ăn, vật dụng, khi nhìn thấy Tương Tư, cô không kìm được xúc động. sắc mặt Mạch Tương Tư hồng hào, tóc cắt ngắn, nhưng dáng vẻ lại rất hào hứng.
"Sanh Tiêu, dạo này em khỏe chứ?"
Mạch Sanh Tiêu vội gật đầu, "Rất khỏe," cô vươn tay, đặt lên tấm kính, "Chị, em sắp kết hôn."
"Thật vậy sao?" Tương Tư vui vẻ, "Là ai?"
Lần trước Sanh Tiêu đến thăm đã nói qua với Tương Tư, cô với Duật Tôn sớm đã ly hôn.
"Đào Thần."
Tương Tư không có nhiều ấn tượng với cái tên này.
"Chính là thầy giáo dạy đàn lúc trước bị Đào Thần làm gãy tay."
Mạch Tương Tư bừng tỉnh, vẫn còn nhớ rõ, Đào Thần dáng vẻ anh tuấn, lúc nguy nan đã giúp đỡ Sanh Tiêu, chỉ riêng điểm ấy, có thể biết anh là người đàn ông có thể phó thác cả đời được.
"Sanh Tiêu, chúc mừng em, nhưng mà chị không thể tham dự được hôn lễ của em."
"Chị, hôm nay em có mang bánh kẹo cưới đến đây, chị nhớ phải ăn đấy."
"Sanh Tiêu," Mạch Tương Tư vươn tay, cách một tấm thủy tinh, áp lên bàn tay em gái, "Lần này, em nhất định phải hạnh phúc."
Trên tay Sanh Tiêu đeo đồng hồ mà Đào Thần tặng, dây đồng hồ đã che đi vết sẹo, Tương Tư cũng không biết rằng tay Sanh Tiêu không còn đánh đàn được nữa, "Chị, em tin rằng anh ấy có thể mang lại hạnh phúc cho em."
"Sanh Tiêu, chị rất vui," Mạch Tương Tư cười, có chút nhợt nhạt, "Cha mẹ thấy, cũng sẽ vui thay cho em."
Lần này, Sanh Tiêu thực sự kết hôn, lấy một người đàn ông bình thường, có thể cho cô một tình yêu giản dị, đây mới là điều mà một người phụ nữ cần.
Thứ hai, Đào Thần nhất quyết đi dạy, Sanh Tiêu đỡ anh khập khiễng đi, trương học ngay trong khu nhà, đi đến đó cũng không xa lắm.
Sau khi Sanh Tiêu đỡ anh vào lớp học, liền đi làm. Vừa vào công ty, đã thấy trợ lý của Duật Tôn cùng giám đốc đi từ văn phòng.
Giám đốc tươi cười đi theo phía sau, cúi đầu khom lưng tiễn người đàn ông đi, "Hợp tác vui vẻ, giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến Duật thiếu."
Ông ta tự mình tiễn người đàn ông kia xuống dưới, khi trở lại, không ít đồng nghiệp súm lại, "Giám đốc, dự án lớn như thế này vào tay, tiền thưởng năm nay..."
Giám đốc chớp mắt, khoát tay, "Cuối năm tiền thưởng vẫn như mọi năm."
"A ——"
"không phải nói là tăng gấp đôi sao?"
"Phải nhớ rằng điều kiên tiên quyết chính là mấy người phải thuyết phục được Sanh Tiêu mới có thể tăng gấp đôi, còn cái này là tự tôi ra tay mới kí được." Giám đốc đắc ý, ông ta đi đến trước bàn làm việc của chị Vương, "Vương Công, cô mau bàn giao công việc đi, nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cho hạng mục mới."
Chị Vương xoẹt xoẹt tay kí tên, "Sợ là không được, tôi không quan tâm đến hạng mục này, hơn nữa gần đây tôi và Sanh Tiêu còn bận rộn với dự án bên Thái Dương, không có thời gian làm cái khác."
"Cô cô ——" tâm tình của giám đốc cũng không bị phá vỡ, chẳng qua nghĩ đến bạn học cũ với nhau, muốn chị Vương tham gia hạng mục này, cũng là giúp cô ta phát tài, không ngờ cô ta lại từ chối ngay trước mặt mọi người.
"Giám đốc, công việc trước mắt của tôi đều đã hoàn thành, ngài xem..." một nhân viên khác tự đề cử.
"Được, vậy giao cho cậu."
Mạch Sanh Tiêu cầm tài liệu đi đến bên cạnh chị Vương, đưa thiệp mời bên trong cho cô, chị Vương vừa mở ra, "Ô, nhanh như vậy, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi à?"
Sanh Tiêu gật đầu, "Vâng, gần xong."
"Sanh Tiêu, chúc mừng em."
Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống cạnh cô ấy, "Chị Vương, cảm ơn chị luôn cân nhắc em, em có được ngày hôm nay, cũng là nhờ cả vào chị."
"Ôi, khách khí làm gì," Chị Vương vỗ nhẹ lên đầu gối cô, "Em có được ngày hôm nay, đều là dựa vào chính bản thân mình, khi chị còn trẻ, cũng giống như em vậy, làm việc như điên, bỏ qua không ít cơ hội, nhưng cẩn thận là tốt, điều đó luôn đúng."
Chị Vương nhìn thiệp mời trong tay, "Ơ, không có ảnh cưới à?"
"Chủ nhật tuần này bọn em đi chụp, viện ảnh không cho bọn em chụp nhanh."
"Như vậy cũng tốt, bình thường lúc nào cũng vội vàng, hiếm khi có ngày nghỉ phép, chuyện lớn một đời, cũng không thể qua loa."