Kem ; còn khoảng nửa trang chương 104 nữa nhưng Hạ Phong chưa gửi cho tớ nên tớ chưa post lê được! bao giờ có tớ sẽ post chèn vào! đây là chương 105 tớ post tạm cho m.n đỡ ngóng nhé! :)
Mạch Sanh Tiêu mặc áo cưới do Thư Điềm chọn cho cô, xương quai xanh vừa khéo hiện ra, sau lưng, hai gò xương tỳ bà cũng thoắt ẩn thoắt hiện để lộ chiếc lưng trần gợi cảm đến mê người.
Duật Tôn đứng ở trong đám người đông đúc, hắn mặc một bộ đồ tây màu trắng, mang vẻ đẹp hơn người.
Bên cạnh có một bé gái ngẩng mặt lên, con bé giữ chặt tay người mẹ," Mẹ mẹ, mẹ mẹ, bạch mã hoàng tử a."
Người thiếu phụ trẻ quay sang nhìn về phía Duật Tôn, cô nở nụ cười hiền hòa, rồi khom người ôm con gái vào trong tay," Đúng là bạch mã hoàng tử của công chúa bạch tuyết "
" Là bạch mã hoàng tử của riêng con". Con bé ôm chặt cổ mẹ nó, nó còn nhỏ, có câu còn chưa được học qua, mặc quần áo màu trắng, không nhất định là thiên sứ, mà có khả năng là ác quỷ giỏi ngụy trang.
Người được mời đến chủ trì hôn lễ là một vị linh mục, người đã từng chủ trì qua không ít hôn lễ, Đào Thần cũng là được ông trông coi từ nhỏ cho tới lớn, đến dự hôn lễ đều là các bạn bè gần đó và người thân, cả lễ đường vô cùng náo nhiệt.
Duật Tôn nhìn về phía Sanh Tiêu trên khán đài, cô nở nụ cười e thẹn, hạnh phúc như gần trong gang tấc.
Hạnh phúc của cô thì ở đấy, còn hạnh phúc của hắn ở đâu?
Duật Tôn chẳng biết tại sao lại phải giữ chặt Sanh Tiêu bên mình, hắn vốn nên buông tay, cho dù cô có cuộc sống vui vẻ hay buồn đau, cũng không liên quan đến hắn. Có thể hắn chính là cảm thấy nụ cười trên mặt Sanh Tiêu chướng mắt, sau khi ly hôn, đến nay lòng của hắn vẫn thế không thể buông, quay đầu nhìn lại, vẫn một mình như lúc trước. Còn Sanh Tiêu giờ đã có Đào Thần, cô không hề kiêng dè ở trước mặt anh còn bày ra cuộc sống tốt đẹp, Duật Tôn muốn níu kéo cô giữ chặt cô bên mình, có thể cô đi được quá xa, thậm chí khi quay đầu nhìn lại nụ cười hy vọng đã từng cho hắn giờ đây trở nên xa vời.
Duật Tôn vốn có thể có trăm ngàn loại thủ đoạn để đối phó Sanh Tiêu, có thể lòng của cô sẽ chết, cô sẽ không bao giờ đứng về phía hắn, hắn càng ngày càng gần ranh giới cuối cùng với Mạch Sanh Tiêu, hắn thậm chí không tiếc đem cô giữ tại một nơi nhỏ hẹp, luẫn quẫn không thể đi đâu, rồi nhìn thấy sắc mặt cô từ tràn tề hy vọng đến gần như tuyệt vọng rồi chết.
Hắn là tàn nhẫn sao?
Duật Tôn nhẹ nheo lại hai con mắt phượng.
Hắn lắc đầu, không.
Hắn chỉ là muốn đem Sanh Tiêu giữ ở bên mình, không hơn.
Nếu như Mạch Sanh Tiêu có thể vươn tay ra nắm lấy đôi tay này của hắn, hắn có thể sẽ đối xử thật tốt với cô, cho cô thứ tốt nhất, cho cô tất cả những gì cô muốn, Duật Tôn quá cô độc nên chỉ muốn giữ ai đó ở bên cạnh cùng hắn, người đó không phải oanh oanh yến yến, cũng không phải Mạc Y, mà là cô gái có tên là Mạch Sanh Tiêu.
Hắn ánh mắt mê ly, mặc dù có thể biết trước sau này Sanh Tiêu đối với hắn có bao nhiêu là hận, có thể hắn đã không hối tiếc, thế giới của hắn vĩnh viễn không có hai từ buông tay, thay vì làm cho hắn trở thành người khác, còn không bằng lôi kéo Sanh Tiêu, cả hai cùng đau khổ, hắn cũng không thể để Mạch Sanh Tiêu một mình có được hạnh phúc!
Thư Điềm trong tay cầm hộp nhẫn cưới của Sanh Tiêu, cô bị đông cứng đến lạnh run, tự đáy lòng cảm thấy mừng thay Mạch Sanh Tiêu, thấy Đào Thần đứng ở trước khán đài kéo tay Sanh Tiêu, Thư Điềm vuốt tóc dưới dài nhìn về phía cách đó không xa.
Cô động tác xoay mình cứng đờ, lúc nãy bị đông lạnh bây giờ mặt càng phát ra trắng bệch như tờ giấy trong suốt, Duật Tôn sát khí quá mạnh mẽ, hắn vóc dáng lại cao, đứng trong đám người đông kia, cơ hồ chỉ liếc là có thể trông thấy ngay.
" Thư Điềm, Thư Điềm......"
Mạch Sanh Tiêu gọi cô, hộp nhẫn kết hôn của cô và Đào Thần còn đang trong tay Thư Điềm giữ.
Môi Thư Điềm rung lên, cô khép chặt lại áo choàng, Duật Tôn nghiêng người đi đến ánh mắt vừa lúc cùng cô nhìn nhau.
Mạch Sanh Tiêu thấy cô không trả lời, vội vàng đi tới," Cậu làm sao vậy? Đưa nhẫn đây cho mình"
Thư Điềm cầm lấy tay Sanh Tiêu, vội kéo cô quay lưng lại, Mạch Sanh Tiêu thấy cô sợ đến như vậy, tim trong ngực đột nhiên đập rất nhanh," Có phải hay không là......"
Cô nghĩ Duật Tôn sẽ không xuất hiện, ít nhất cũng nể tình xưa cho cô một đường sống.
Sanh Tiêu thấy Thư Điềm không trả lời, cô vừa muốn quay lại nhìn rõ, liên nghe được một giọng nói từ dưới đài truyền đến," Thư Điềm, cô đây là lần thứ hai vì Sanh Tiêu làm phù dâu à?"
Mấy người đó, lập tức ồn ào hẳn lên.
" Cái gì! Cô dâu đã từng ly hôn......"
" Trời ạ, đứa nhỏ Đào Thần này làm sao tìm người phụ nữ đã ly hôn a......"
" Này cô dâu có bộ dạng đẹp mắt, mà đã ly hôn sao, có phải hay không cũng đã có con?"
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt trắng bệch xoay sang chỗ khác, sau đó liền thấy rõ khuôn mặt Duật Tôn, cô toàn thân run rẩy, trong lòng cô chỉ còn lại đám cưới này là may mắn cũng bị đập tắt sạch sẽ, hắn chỉ cần một câu, có thể đem chuyện này vốn đã vùi chôn từ lâu làm rối loạn cả lên, hắn có chết cũng lôi theo cô chết cùng không chịu buông tha cho cô đường sống, miệng Sanh Tiêu run lên, lạnh toàn thân từng tế bào đều giống như đang bị cắt sẻ ra.
" Duật thiếu, hôm nay là ngày tốt của Sanh Tiêu, mong anh đừng như vậy." Cho dù ngay cả Thư Điềm từ trước đến nay tính tình như lửa của cũng nhịn không được mở miệng cầu xin.
" Hừ," Duật Tôn lại cười lành lùng," Những ngày bình yên của em sao? Em có lá gan cùng hắn tại đây lén lúc kết hôn, còn sợ gì người khác biết rõ em đã từng kết hôn?" Nam nhân đi ra từ đám người, bước lên khán đài.
Đào Thần vội vàng chạy đến bảo vệ Sanh Tiêu, Duật Tôn thanh âm giảm thấp xuống, " Tôi nói rồi, sẽ để cho các ngươi kết hôn, tôi nói hết mấy câu rồi sẽ đi, các người muốn đuổi tôi, cũng không sao" Ánh mắt nam nhân quét qua hơn mười bàn phô trương," Nơi này, coi chừng tôi làm cho các người tất cả đều đập phá."
Hắn nói chuyện khẩu khí lạnh nhạt, phảng phất chuyện gì nói ra từ miệng anh, đều là sự thật.
" Anh đến cuối cùng là muốn như thế nào?" Mạch Sanh Tiêu sắc mặt tức giận, ở đây lại có nhiều người, nên không tiện nổi cáu," Anh nói, anh sẽ để cho tôi vui vẻ kết hôn, anh còn đến đây phá rối, thì làm sao tôi có thể tiếp tục nữa?"
" Là em chính mình nghe lầm," Duật Tôn bước đến gần," Tôi chưa nói để cho em vui vẻ, tôi lúc trước đã từng cảnh cáo em, có thể em không nghe."
" Vì cái gì tôi đã gặp anh? Tôi hy vọng tôi chưa từng gặp qua anh, anh xem như tôi chết rồi không được sao?" Sanh Tiêu giẫm phải giày cao gót thân thể lung lay sắp ngã, cô sợ cô có một ngày thật sự sẽ chết trong tay Duật Tôn, cô sợ cô thật sự sẽ bị ép đến phát điên.
Mạch Sanh Tiêu cứ nghĩ chỉ cần cô rờ xa Duật Tôn, liền có thể giải thoát hết tất cả, cô chưa bao giờ nghĩ tới Duật Tôn lại một lần nữa dùng bộ mặt tàn nhẫn xuất hiện, làm tan nát hết sự tốt đẹp của cô đang có. Hắn phá hư hôn lễ của cô, làm cho cô nhục nhã trước mặt mọi người, Duật Tôn khóe mắt lạnh lùng, giữa hai lông mày chau lại nâng lên sắc bén mà tàn nhẫn," Mạch Sanh Tiêu, tôi chơi đùa phụ nữ đừng mơ tưởng mà có thể tái giá với người khác, em ở dưới giường của tôi, còn có thể bò lên trên giường người khác sao?"
Thanh âm nam nhân không cao không thấp, đủ làm cho những người dưới khán đài kia đang vãnh tai xem náo nhiệt đều nghe thấy.
Chỉ một các chữ chơi, có thể làm kích thích tất cả.
" Đào Thần, lấy cô ấy làm vợ có thể tin được hay không đây? Cũng đừng nói trước kia cô ta là bị người bao dưỡng, như vậy đã có thể mắc mặt chết nó rồi......"
" Các ngươi nói đủ chưa!" Đào Thần ôm Sanh Tiêu ở trước ngực che chở," Duật Tôn, tôi mặc kệ Sanh Tiêu trước đây như thế nào, hiện tại cô ấy là vợ của tôi, tôi đã quyết định cưới cô ấy, tôi sẽ chấp nhận tất cả quá khứ của cô ấy, anh cho dù phá hủy tất cả nơi đây, thì cũng không ai có thể chia lìa chúng tôi được!"
" Có đúng thế không?" Duật Tôn vóc dáng rất cao, đứng trước mặt Đào Thần cao hơn nữa cái đầu," Anh có thật nghĩ là tôi không thể chia lia được hai người?"
Mạch Sanh Tiêu biết rõ người đàn ông này chuyện gì nói ra cũng có thể làm được, cô sợ Đào Thần tức giận, vội vàng nắm lấy cánh tay của hắn," Đào thần, hôm nay là ngày tốt của chúng ta, đừng làm cho người khác chê cười."
" Sanh Tiêu, em không biết là mình chính là câu chuyện cười sao?" Duật Tôn tất nhiên không có ý định buông tha cho cô," Lúc trước, em vì giúp chị gái của mình trốn tránh tội danh giết người, tự cam tâm tình nguyện bị tôi bao dưỡng, về sau, lại vì chuyện tương tự gả cho tôi, tôi cứ nghĩ em lúc đó đi theo tôi là vì thật lòng với tôi, không nghĩ tới mới ly hôn không bao lâu, em liền đi theo thầy giáo thời đại học của mình. Em nói thật cho tôi biết, có phải hai người là đã cắm sừng tôi từ lâu?"
Lồng ngực Mạch Sanh Tiêu giống như bị xé ra rất đau, đối mặt hắn như thế nói sai sự thật, làm cho những người kia đều tin tưởng là mọi việc là thế.
Trong khóe mắt Sanh Tiêu ánh lên từng giọt nước mắt, hàm răng cô cắn chặt lấy môi, trong khoan miệng nồng nặc mùi máu tanh, Duật Tôn nhìn qua thân thể ốm yếu của cô, hai tay cô siết chặt lấy chiếc váy, với bộ dạng cô vô cùng bi thương này, có thể thấy chỉ một cây rơm rạ rơi phải, cũng có thể làm cô sụp ngã.
" Các ngươi nếu đã kết hôn, vậy thì có giấy hôn thú không?" Duật Tôn quay mắt đi, không nhìn tới Mạch Sanh Tiêu, thần sắc hắn chắc chắc," Hay là để che mắt tất cả mọi người ở đây liền tổ chức cái hôn lễ này?"
Dưới khán đài, đột nhiên một người thân của Đào Thần bước đến lên tiếng," Đào Thần, con hãy mang giấy kết hôn ra cho hắn xem, đã đến giờ lành rồi, lại còn ở đây dây dưa, qua giờ lành là không tốt đâu."
Mặt Đào Thần tái xanh, giấu cũng không được.
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy rất áy náy, nếu không phải tại cô đợi đến xế chiều mới đi công chứng, thì sẽ không làm cho Đào Thấn lâm vào hoàn cảnh lúng túng và xấu hổ như bây giờ.
Cô nhìn thấy khóe miệng Duật Tôn nở nụ cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận lên.
Mạch Sanh Tiêu xông tới đẩy hắn một cái," Hèn hạ, anh thậm chí ngay cả việc này cũng cho người điều tra ra, Duật Tôn, chẳng lẽ anh thật sự muốn ép tôi tới đường cùng anh mới vừa lòng sao?"
" Sanh Tiêu, tôi chỉ muốn đến đây chúc phúc cho em mà thôi."
" Anh cút đi!" Mạch Sanh Tiêu không còn gì để nói với hắn, cô hận không thể làm cho hắn biến mất trên đời này," Lời chúc phúc của anh tôi thật sự nhận không nổi, Duật Tôn, tôi nghĩ tốt nhất anh nên chết đi mới phải, chết đừng bao giờ để cho tôi thấy mặt anh!"
Cô dùng những lời nói cay độc mà mắn chửi hắn, cô bị ép đến mức gần như phát điên, nếu như có thể, thật sự cô rất hy vọng Duật Tôn có thể mãi mãi biến mất trên đời này.
Nam nhân nhìn thấy mặt cô gần như phát điên, Mạch Sanh Tiêu đưa hai tay ra đẩy hắn, lại bị Duật Tôn bắt lấy tay phải.
Sanh Tiêu bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, Duật Tôn tay di chuyển nhẹ nhàng trên gương mặt chống đối của cô, con ngươi hắn ánh lên tia ảm đạm vô định, khóe miệng cong lên không giấu được sự cô đơn, hắn chưa từng nghe thấy Sanh Tiêu nguyền rủa một người nào như thế, mà hôm nay người này, tất nhiên chính là hắn.
" Em muốn cho tôi chết?" Duật Tôn từng chữ một nói ra, lời nói mang theo sự