Phím đàn vài chỗ nhấp nhô, một số bộ phận đã rơi xuống đất. Mạch Sanh Tiêu lùi về phía sau, lưng tựa vào bức tường, dần dần, khuỵu người xuống.
"Anh phá hủy bàn tay của tôi, bây giờ lại phá đàn của tôi."
Duật Tôn mãi mãi không thể biết, vì muốn mơ ước chơi piano của cô quay lại, đã có một người đàn ông, bị người ta giẫm đạp lên tôn nghiêm, đem vết thương ở nơi sâu nhất trong lòng anh ra làm trò giải trí cho người khác. Tâm trạng lúc này của Sanh Tiêu không phải đơn giản hai chữ \'đau đớn\' là có thể diễn tả được. Cô ôm đầu gối, trong mắt đầy thù hận.
Duật Tôn đứng giữa phòng khách, nơi này có dấu vết của việc Đào Thần và Sanh Tiêu chung sống, trên sofa có một đôi gối, trên bàn trà có cốc đôi, dép đi trong nhà. Duật Tôn xoay người ngồi xuống, "Sanh Tiêu, trước đây không phải em đã hỏi anh vì sao còn quay lại tìm em sao?"
Mạch Sanh Tiêu nâng mắt lên.
"Lúc trước tôi chưa biết, bây giờ nghĩ kỹ," Duật Tôn cầm chiếc cốc đôi lên, trêb đó in hình chụp của Sanh Tiêu và Đào Thần, "Chính là vì tôi không thể nhìn thấy em hạnh phúc." Duật Tôn nói xong, lại lặp lại một lần nữa, "Sanh Tiêu, tôi không muốn nhìn thấy em hạnh phúc."
Lời nói vô liêm sỉ nhất mà đời này Sanh Tiêu nghe được, chính là câu này.
"Anh dựa vào đâu mà không để tôi hạnh phúc?"
"Bời vì thứ mà tôi không có, em nhất định cũng không có." Duật Tôn nói xong, giơ tay lên thả ra, chiếc cốc rơi xuống đât, vỡ tan.
"Không ——" Sanh Tiêu vươn tay ra, nhưng chỉ có thể chạm vào một mảnh sứ văng đến bên chân cô. Cô quỳ trên mặt đất, đôi mắt đầy thù hận nhìn về phía hắn, "Anh là cái quái gì của tôi chứ? Không có được hạnh phúc là việc của anh, dạng người như anh còn muốn có phúc sao? Anh không xứng!"
Mạch Sanh Tiêu nói ra cũng không lựa từ, cô nhặt những mảnh vỡ dưới đất, nụ cười ấm áp của Đào Thần, bây giờ lại bị vỡ thành hai mảnh.
Duật Tôn nghe vậy, liền đứng dậy đi về phía Sanh Tiêu, cô nhìn thấy nụ cười hung ác trên khuôn mặt người đàn ông, theo bản năng mà căng thẳng. Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi giớ mảnh sứ trong tay về phía Duật Tôn, thừa lúc hắn né tránh, đứng lên xoay người bỏ chạy.
Cửa chính bị khóa trái, cô chỉ có thể mở cửa phòng ngủ, còn chưa kịp đóng lại, đã bị Duật Tôn theo sát phía sau đẩy ra, bế bổng cô lên, đặt lên giường Đào Thần.
Đầu Sanh Tiêu úp xuống, mặt úp trong chăn, suýt nữa thì nghẹt thở.
Tiếng thở dốc của người đàn ông dồn dập, hơi nóng phả vào cổ Sanh Tiêu, cô cố hết sức nghiêng mặt đi, ánh mắt sáng ngời mà tuyệt vọng nhìn trên tủ đầu giường, ảnh chụp chung của cô và Đào Thần.
Duật Tôn xoay mặt cô sang, môi mỏng chiếm giữ vành tai Sanh Tiêu, hắn ngả ngớn hôn, còn cắn, cả người Mạch Sanh Tiêu run rẩy, sự tuyệt vọng càng ngày càng mạnh lan tới khắp tay chân. Cô nâng khuỷu tay lên muốn huých hắn, lại bị Duật Tôn đề tay xuống.
Sắc trời đã dần tối, toàn thân Mạch Sanh Tiêu run rẩy, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.
Duật Tôn xé rách áo ngoài của cô, hắn vội vàng ôm lấy Sanh Tiêu, nụ hôn nóng bỏng mang theo dục vọng, hắn lập tức muốn đặt cô dưới thân, lấp đầy khoảng trống lúc này. Tay hắn thâm nhập vào quần áo cô, Mạch Sanh Tiêu không còn cách nào, dùng sức nghiêng đầu về phía sau, đằng sau liền truyền đến tiếng kêu của người đàn ông, nhưng vẫn chưa buông cô ra.
Sanh Tiêu muốn nhổm người dậy, Duật Tôn liền ôm lấy thắt lưng xoay cô lại đối diện với hăn. Cô co hai chân lên, tỏ ra bài xích, Duật Tôn liền giữ lấy đầu gối của cô, tách hai chân cô ra, cơ thể to lớn chen vào.
Mạch Sanh Tiêu vô cùng xấu hổ và tức giận, động tác như vậy dù ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ linh tinh.
"Cút ngay!"
Hai tay hắn nhanh chóng giữ chặt đùi Sanh Tiêu, trong mắt, dục vọng đang kìm nén đã giống như một ngọn lửa, "Anh ta đã ở trên chiếc giường này muốn em phải không?"
Hai mắt Sanh Tiêu trợn to, cắn môi không nói gì, người đàn ông này, không có gì là không thể nói.
Cô cũng không dùng lời nói để đả kích hắn, lại chọc giận Duật Tôn, đối với cô mà nói sẽ không có kết cục tốt.
"Sanh Tiêu, em cần gì phải như thế," Ngón tay thon dài của Duật Tôn mơn trớn trên mặt cô, "Em đã quên mất lúc trước em rời khỏi Nghiêm Trạm Thanh thế nào sao? Cùng một loại đau khổ, sao không chấp nhận một lần nữa?"
"Đào Thần không giống anh ta." giọng nói của cô đầy dứt khoát.
"Em đã từng nói, Nghiêm Trạm Thanh không giống tôi," khuỷu tay Duật Tôn chống xuống bên đầu Sanh Tiêu, "Lần nào em cũng nhìn sai."
Mạch Sanh Tiêu tránh khỏi động tác đầy ái muội của hắn, "Lời nói này của anh, tôi thừa nhận."
Duật Tôn hơi giống một tảng đá, tự mình giẫm lên chân mình
Ánh mắt hắn lạnh lùng, hung hắn cắn lên môi cô.
Mạch Sanh Tiêu nhịn đau, khi hắn nâng khuôn mặt tuấn tú lên, khóe miệng mang theo một sợi tơ bạc. Duật Tôn một lần nữa giữ chặt mặt Sanh Tiêu, "Tôi nói chuyện tử tế với em, Sanh Tiêu, em quay về bên tôi, hạnh phúc mà em muốn, tôi có thể cho em."
Mạch Sanh Tiêu nghe thấy thế, lại không chút lay động, trái tim cô bây giờ đã nguội lạnh, không phỉa chị một hai câu nói ngọt của hắn là có thể ấm áp trở lại, "Nêu anh buông tay, tôi sẽ vô cùng biết ơn anh."
Ánh mắt đen sâu thẳm của Duật Tôn càng sâu hơn, Sanh Tiêu bình tĩnh tránh đi ánh mắt ấy. Đối với sự lạnh nhạt của cô, hắn so với mọi khi kiên nhẫn hơn gấp nhiều lần, "Hai chữ \'buông tay\' viết như thế nào, cho tới bây giờ tôi cũng không biết, Sanh Tiêu, tôi khuyên em, nếu em thật sự vẫn không hiểu, thì bỏ đi."
Mạch Sanh Tiêu bị đè tới mức không thể động đậy, "Rốt cuộc là anh muốn thế nào?" trong lời nói của cô đầy mệt mỏi và bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu. Nếu Duật Tôn lại dùng thủ đoạn trước đây để đối phó với cô, cô có thể thoát được sao?
Dường như, những điều không tốt lại quay lại.
Duật Tôn vén mái tóc bằng của Mạch Sanh Tiêu ra, hắn vẫn thích cô để tóc dài, khi đó cô luôn buộc đuôi ngựa, để lộ ra vầng trán nhẵn mịn, hặn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, Sanh Tiêu xoay mặt đi, sau khi sức lực hồi lại, liền liều mạng giãy dụa, "Buông ra!"
Duật Tôn úp mặt vào cần cổ cô, đưa tay cởi nút áo, "Em nói xem, nếu anh ta biết chúng ta ở trên giường này, anh ta sẽ nghĩ thế nào? Còn muốn em không?"
Mạch Sanh Tiêu vẫn chưa phản ứng kịch liệt nhu trong suy nghĩ của hắn, hai tay cô che lấy cổ áo, "Duật Tôn, anh còn nhớ Cố Tiêu Tây không?"
"Người đàn ông nhíu mày, chờ cô nói tiếp.
"Anh nói anh chưa từng lên giường với Cố Tiêu Tây, trước đó anh đã có bao nhiêu người phụ nữ tôi cũng chẳng quản, nhưng mà," cô nhìn thẳng vào mắt Duật Tôn, "Mạc Y thường xuyên ngủ cùng anh phải không? Anh đã nằm cùng với cô ta, mà còn muốn tôi, anh không cảm thấy gì, anh quen rồi, nhưng mà tôi thì không thể, Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, vẻ mặt chán ghét, "Tôi vô cùng ghê tởm, nghĩ thôi đã buồn nôn, anh sẽ không muốn bị tôi nôn lên người phải không?"
Cô nhìn thấy vẻ mặt Duật Tôn càng ngày càng lạnh xuống, hắn chống người bên cạnh Sanh Tiêu, vẫn không nhúc nhích, rất lâu không có phản ứng.
Lưng Sanh Tiêu toát đầy mồ hôi lạnh.
"Lúc trước em nói, tay em là do thủy tinh làm bị thương, Sanh Tiêu, không phải là em muốn làm tôi thấy áy náy, tiện thể sẽ buông tha cho em chứ?"
Mạch Sanh Tiêu quả thật đã nghĩ như vậy.
Suy nghĩ này của cô, sao Duật Tôn có thể không nhìn ra chứ?
"Thật ngây thơ," người đàn ông vỗ nhẹ lên mặt cô, "Em luôn coi tôi là ác ma, ác ma làm gì biết áy náy chứ?"
Sanh Tiêu không giấu nổi phẫn nộ.
"Còn nữa, em nói tôi dơ bẩn phải không? Duật Tôn ép người lên, "Em còn tự cho rằng mình thông minh, còn tưởng rẳng làm như vậy tôi sẽ buông tha cho em? Đừng mơ, nếu chê tôi không sạch sẽ, vậy đơn giản thôi. hai chúng ta cùng bẳn, không ai xem thường ai!"
Hắn liền vươn tay kéo quần Sanh Tiêu, cô kinh hãi, bàn tay to lớn của người đàn ông để ở mép quần cô, cả bà tay đã thò vào trong, cảm giác lạnh lẽo khiến cô khép chặt hai chân lại, Duật Tôn cười tà mị, "Kẹp chặt thêm chút nữa."
Mạch Sanh Tiêu vô cùng xấu hổ và giận dữ, cô trợn to mắt, cổ họng khàn khàn quát: "Duật Tôn, nếu anh dám cưỡng bức tôi, tôi sẽ chết cho anh xem!"
"Vậy sao?" Ngón trỏ của hắn kéo quần lót của cô ra, "Em thử chết thật cho tôi xem?"
Sanh Tiêu cũng không ngốc nghếch như vậy, nhưng khi bị ép đến phát điên, cô liền không chút nghĩ ngợi cắn vào lưỡi, Duật Tôn vừa thấy có gì đó không ổn liền lập vươn tay ngăn động tác của cô, Mạch Sanh Tiêu thấy thế, liền dùng sức cắn.
Người đàn ông đau đến mức cả người toàn khí lạnh, máu đỏ sẫm tử ngón tay chảy vào miệng Sanh Tiêu, sau khi cảm thấy vị tanh, lúc này Sanh Tiêu mới nhả ra, "Thì ra, máu của anh là máu lạnh."
Duật Tôn ngồi dậy, máu tươi chảy xuống mặt đất.
Hắn cũng chẳng thèm nhăn mày, Sanh Tiêu cảm thấy như vừa rồi không phải cô cắn vào tay hắn, cô lau miệng, Duật Tôn đứng trước giường, trên khuôn mặt lạnh lẽo nở ra một nụ cười, hắn lùi lại hai bước, nụ cười lạnh, đầy quỷ dị.
Bàn tay hất qua tủ đầu giường, ảnh chụp của Sanh Tiêu và Đào Thần liên rơi xuống đất/
Nhìn thật chướng mắt.
Người đàn ông dùng chân đá văng nó ra, lúc này mới đứng thẳng người đi ra ngoài.
Hắn mở cửa ra, bên ngoài, Thư Điềm đang định bấm chuông, bàn tay còn đang giơ lên.
Cô há to mồm, trợn mắt, "Anh..."
Sao anh ta lại ở trong nhà Đào Thần?
Duật Tôn lướt qua người cô, nhanh chóng đi xuống lầu.
Thư Điềm vội vào nhà, trong phong khách một đống hỗn độn, chiếc đàn Đào Thần mua cho Sanh Tiêu cũng bị hỏng, Thư Điềm đặt túi xách xuống, "Sanh Tiêu, Sanh Tiêu?"
Cô nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh, vội chạy vào.
Mạch Sanh Tiêu ngồi dưới đất, cúi đầu.
Thư Điềm ôm lấy vai Sanh Tiêu, "Cậu làm sao thế, Sanh Tiêu, mình là Thư Điềm đây."
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, bộ dạng này khiến Thư Điềm sốc, hai tay cô giữ lấy mặt Sanh Tiêu, "Sau lại chảy máu? Sanh Tiêu, rốt cuộc anh ta đã làm gì cậu? Tên hỗn đản này!"
"Thư Điềm," Sanh Tiêu cầm lấy tay Thư Điềm, "Cậu đừng lo, máu này không phải của mình."
Lúc này Thư Điềm mới buông lòng người, "Sao anh ta lại ở đây?"
Hốc mắt Sanh Tiêu phiếm hồng, cắn môi đứng dậy, "Anh ta nói, muốn mình trở về bên anh ta."
"Vô liêm sỉ!" Thư Điềm nghiến răng nghiến lợi, "Mình tìm anh ta tính sổ!"
"Đừng..." Sanh Tiêu vươn tay, lại bị Thư Điềm gạt ra, cô lao ra khỏi phòng ngủ, cầm túi xách đuổi theo.
Xuống dưới lầu, xe Duật Tôn đã lái ra khỏi khu nhà, Thư Điềm khởi động máy, nhấn ga đuổi theo.
Duật Tôn lái rất chậm, hắn mở kính xe ra, có chút đăm chiêu, vết thương ở tay vẫn đang chảy máu, chỉ cần động đậy một chút là rất đau.
Hắn không ngờ, Mạch Sanh Tiêu lại bài xích hắn đến thế, hắn muốn cô trở lại bên mình, tâm tình càng bực dọc, hắn mở nhạc thật lớn. Bất ngờ, xe của Thư Điềm vượt lên, cô phanh lại.
"Tôi thấy anh mới là đồ điên," vẻ mặt Thư Điềm giận dữ, "Cuộc sống của Sanh Tiêu bây giở rất tốt, không cần đến anh quan tâm, vì sao anh không quý trọng cậu ấy? Con để con tiểu tam kia bắt nạt cậu ấy, anh cho rằng sau khi ly hôn cô ấy mới biết chuyện của các người sao? Duật thiếu, anh nhiều phụ nữ như vậy, thiếu đi một người thì sẽ chết à?"
"Không ngở trông cô cũng không đến nỗi nào, mà ăn nói lại thô lỗ như vậy."
"Vì tôi bất bình thay Sanh Tiêu," Thư Điềm đứng trước