Mạch Sanh Tiêu ngả người dựa vào bả vai Duật Tôn, Bân Bân ngủ ở trong lòng của hắn, cũng không biết mơ thấy cái gì, cười khúc khích tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Sanh Tiêu nhìn chăm chăm vào một chỗ, sau một hồi, mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Duật Tôn.
" Sao không ngủ đi?" Người đàn ông cúi đầu hỏi.
" Em ngủ không được."
Mạch Sanh Tiêu có cảm giác đại nạn không chết,cô có xem qua tin tức, nói ở Vấn Xuyên xảy ra động đất, một đoàn khách từ Tô Châu đi du lịch đến Vấn Xuyên ,máy bay vừa cất rời khỏi đường băng trong giây lát, phía dưới vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, mọi người ngoái đầu lại nhìn xem thì chỉ thấy sương mù lượn lờ che phủ trước mắt, Thiên đường tuyệt đẹp trước kia trong khoảnh khắc bị hủy hoại thành đống đổ nát . Thoát chết khỏi tay Tử Thần trong nháy mắt khiến toàn bộ mọi người trên máy bay sợ hãi , tất thảy đều ôm lấy đầu khóc rống lên.
Sanh Tiêu lúc này lòng cảm thấy chua xót, cũng có vài phần cảm giác như thế.
Trở lại Bạch Sa, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Có người tiến đến mở cửa xe, Mạch Sanh Tiêu đang chìm trong thế giới của mình mới giật mình sực tỉnh, đi ra ngoài.
Cô xuống xe, đứng ngay ở cửa ra vào Ngự Cảnh Viên.
Tia nắng ban mai hơi lộ ra, ánh mặt trời đầu tiên trong ngày chiếu vào đuôi lông mày Mạch Sanh Tiêu, cô xoay người, chính diện nghênh đón tình cảm ấm áp trong đôi mắt hắn.
Có ánh mặt trời, vừa vặn chiếu vào.
Duật Tôn ôm Bân Bân đi đến bên cạnh cô, Sanh Tiêu có chút run rẩy, cô khó có thể tin đây là sự thật, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên sắc vàng tươi óng," Tôn, chúng ta về đến nhà rồi."
" Đúng, chúng ta đã về nhà."
Alice đã được người đưa về căn biệt thự trước kia cô từng ở.
Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn cùng nhau đi vào, bọn họ mỗi một bước đều đi rất chậm, cảm giác như là sáng sớm thong dong đi tản bộ, nhàn nhã mà tự tại, đá cuội trải trên con đường nhỏ yên lặng nằm nghiêng ở trong hoa viên, Sanh Tiêu kéo tay Duật Tôn, cô khẽ bấm chuông cửa.
Trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Cánh cửa thoáng chốc được kéo ra. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
" Sanh Tiêu......" Dì Hà đang ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm, bà kích động dắt tay Mạch Sanh Tiêu," Cuối cùng đã trở lại, Duật thiếu, nhanh...... Hai người mau vào, tôi mỗi ngày đều chuẩn bị chu đáo mọi thứ chờ hai người,sợ hai người về đột ngột không báo trước thì cũng có cơm canh sẵn sàng ."
"Dì Hà ," Mạch Sanh Tiêu hốc mắt hiện hồng, đi qua ôm cổ bà."Dì Hà, con rất nhớ dì."
Dì Hà đã sớm nhịn không được nước mắt," Dì cũng vậy,thực rất lo lắng. Con hôm đó đột nhiên mất tích ở bệnh viện, dì sợ tới mức thiếu chút nữa báo cảnh sát, nếu không có Dung Ân trấn an, khiến dì bình tĩnh lại thì chắc dì cũng phát điên lên rồi."
"Dì Hà , thực xin lỗi......"
" Nhanh đừng nói nữa, nhanh, mau vào phòng."Dì Hà buông Sanh Tiêu ra , đi nhanh vào kệ giầy gần cửa,lấy dép lê đưa tới chân cho bọn họ .
Duật Tôn ôm Bân Bân đi nhanh lên lầu,dì Hà kéo tay Mạch Sanh Tiêu," Duật thiếu làm sao vậy?"
Sanh Tiêu mỉm cười," Anh ấy chắc là muốn tắm rửa xong mới xuống ăn điểm tâm."
Cũng phải a, người đàn ông này từ trước đến nay thích ăn diện sạch sẽ, cái bộ dạng này làm cho người ta trông thấy đã khó chịu, trách không được sau khi vào nhà một câu cũng không nói, thần sắc căng thẳng như vậy.
" Sanh Tiêu, con không sao chớ, có bị thương không?"
"Dì Hà , yên tâm đi," Mạch Sanh Tiêu duỗi ra hai tay," Dì xem con này,mọi thứ đều ổn cả."
" Vậy là tốt rồi."
Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng ngủ trên lầu hai .
Bân Bân bị đặt ở giữa giường, làm trẻ con thật tốt,lúc nào cần ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ ,lại còn có thể ngủ được ngon như thế.
Sanh Tiêu tiến đến thì nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, cô ngồi ở mép giường, ánh mắt nhìn xung quanh, căn phòng được dì Hà ngày ngày quét dọn,mọi vật bài trí bên trong vẫn y nguyên như trước lúc cô rời đi ,vị trí không có một chút thay đổi.
Dường như đã trải qua mấy đời.
Kỳ thật, cũng mới trải qua có mấy ngày,trong con mắt người khác, khi nghĩ lại những ngày qua đã làm gì, đơn giản chính là ban ngày đi làm, tối về ngủ. Nháy mắt đã trôi đi vèo vèo.
Duật Tôn đi ra , trông thấy Mạch Sanh Tiêu thì tim đập mạnh và loạn nhịp nhập thần.
Hắn đi đến trước mặt cô.
Sanh Tiêu ngẩng đầu, trông thấy một mảnh xuân sắc,cơ bụng người đàn ông rắn chắc , hình khối rõ ràng, cô mở to mắt liền có thể trông thấy chúng bởi vì Duật Tôn thở hào hển mà hữu lực mở ra, chiếc khăn tắm màu trắng tùy ý quấn lấy nửa thân dưới của hắn. Hơn nữa lại gần sát xương hông phía dưới, muốn nhiều hấp dẫn liền có thể nhiều hấp dẫn.
Khả năng đi hai bước nữa là sẽ tuột ra.
Mạch Sanh Tiêu nhướn mày, người đàn ông quả nhiên trở về bộ dạng sạch sẽ, cái cằm trơn bóng, bên mặt khẽ thoảng qua hương của xà phòng cạo râu.
Duật Tôn duỗi tay phải, khuỷu tay vòng ra sau cổ Sanh Tiêu, hơi dùng sức kéo mặt Sanh Tiêu lại gần.
Mạch Sanh Tiêu mặt dán vào cơ bụng rắn chắc của hắn, khuôn mặt cô bị nhiệt độ cơ thể của người đàn ông truyền qua làm nóng lên,"Em......"
Sanh Tiêu vươn tay muốn đẩy ra.
Cô giống như cầm vật gì đó.
Mạch Sanh Tiêu nhân thể bị Duật Tôn đẩy ngã trên giường, hắn lấy thân ngăn chận cô," Sanh Tiêu, đi tắm rửa."
"Dì Hà vẫn chờ chúng ta ăn điểm tâm."
" Anh bụng không đói bụng,nhưng chỗ khác đói bụng đến phát sợ."
" Hiện tại trời vẫn sáng mà," Mạch Sanh Tiêu đẩy tay ngăn cản," Anh không sợ Bân Bân sẽ giống như lần trước tỉnh dậy sao? Buổi tối a......"
" Bân Bân đang ngủ say." Duật Tôn không cam lòng làm chuyện không muốn, bắt được cô liền muốn hôn, giở trò,tình hình cấp bách hiển thị rõ.
" Hmm-- hắt xì--" Bân Bân hắt hơi một cái vang khắp phòng,liền tỉnh dậy luôn, mở to mắt nhìn về phía trên mặt giường lớn có hai người, con ngươi đen nhày trong trẻo giống như hột chân châu. Mạch Sanh Tiêu bụm miệng, cô nép người sát xuống bắt đầu bật cười, cười đến nỗi bả vai không khỏi rung rung," Ha ha--"
Đơn giản là cười ra tiếng.
" Em cười cái gì?" Phía trên đỉnh đầu người đàn ông trầm giọng hỏi.
Mạch Sanh Tiêu nửa người dưới còn bị cơ thể cứng rắn của hắn đè lại, cô cười đến mức phần cổ ửng đỏ lên, Sanh Tiêu dời bàn tay, cô nhẹ đẩy, Duật Tôn không thể không quay cuồng đến bên cạnh cô.
" Buổi tối a." Sanh Tiêu nín cười nói ra.
" Em lại cười?" khuôn mặt tuấn tú vùi sâu vào cổ Mạch Sanh Tiêu," Buổi tối để Bân Bân ngủ ở phòng kia, chúng ta sẽ làm mấy lần a?" (Mặt dày! T__T)
" Không được!" Sanh Tiêu quả quyết cự tuyệt," Để con ngủ một mình ở đấy, em không yên tâm."
" Anh sẽ bào dì Hà tìm chị Trần trở về ."
" Chờ chị Trần về đây rồi nói sau."
" Sanh Tiêu, anh nhớ em......" cô rõ ràng nghe ra ý tứ trong lời nói của Duật Tôn, tiếng nói mang theo điệu khêu gợi khàn khàn," Những gì em nói lúc còn ở căn cứ, em còn nhớ rõ chứ ??"
Mạch Sanh Tiêu giả vờ ngây ngốc," Câu nào?"
" Đêm nay, em chủ động."
Sanh Tiêu giải thích," Em chỉ nói, em chủ động theo anh thôi mà."
" Anh cho em ở phía trên......"
Mạch Sanh Tiêu đột nhiên cảm thấy, hối hận vì lời mình nói lúc trước, cô nghiêng đầu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Bân Bân, tức thì cảm giác bọn họ giống như một cặp cha mẹ lưu manh.
Sanh Tiêu tắm rửa xong, thay bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, Duật Tôn cũng thay quần áo chuẩn bị xuống lầu.
Dì Hà đã chuẩn bị bữa sáng đầy đủ trên bàn.
Duật Tôn ăn được hai thìa cháo thì buông xuống,nhìn về phía dì Hà đang ôm Bân Bân," Dì Hà."
" Duật thiếu, có gì phân phó?"
" Một mình dì sẽ bận bịu khó mà quán xuyến hết mọi việc trong nhà, dì gọi điện cho chị Trần, nói chị ta quay lại làm việc, tôi sẽ trả thêm tiền lương."
" Được."
Duật Tôn thấy dì Hà đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
" Nếu tôi là dì thì sẽ ngay bây giờ gọi điện thoại cho chị ấy." Người đàn ông liếc mắt về hướng Mạch Sanh Tiêu, tay hắn mập mờ khẽ chạm xuống dưới đùi cô, trong mắt hiện ra ra một vòng dày đặc tà khí," Bảo chị ấy lập tức tới."
Ách, vội vã như vậy sao?
Dì Hà bế Bân Bân đưa cho Mạch Sanh Tiêu, theo những gì Duật Tôn phân phó đi gọi điện cho chị Trần.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng dì Hà đã đi khuất,lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn Mạch Sanh Tiêu nói," Ăn nhiều chút, dưỡng đủ sức."
" Đang có con ở đây, không cho phép anh nói những lời này!"
Duật Tôn nhấp nhẹ thìa cháo, động tác ưu nhã tôn quý, hắn nghiêng nửa người qua,khuôn mặt tuấn tù đầy tà mị tiền đến trước mặt đứa con," Bân Bân, cha cùng với mẹ nói chuyện ân ái, con nghe hiểu không?"
"bu--" Vài giọt nước miếng chấm nhỏ thổi tới, bắn tung tóe trên mặt Duật Tôn.
Hắn nhắm mắt lại, giơ tay lên nhè nhẹ lau.
" Bân Bân, không được thổi nước miếng a." Mạch Sanh Tiêu rút khăn tay,chấm vào cái miệng nhỏ nhỏ.
Dì Hà cúp điện thoại, bước đến," Duật thiếu, tiểu Trần nói cô ấy không thể quay lại."
" Vì cái gì?" Duật Tôn động tác ngừng lại.
" Cô ấy nói,những chuyện lần trước đã dọa cô ấy sợ đến mức đổ bệnh,phải đến bệnh viện truyền nước mấy ngày,cô ấy…. cô ấy muốn tìm công việc khác an toàn hơn ."
Mạch Sanh Tiêu tinh tường,loại chuyện như vậy, bất cứ ai chứng kiến cũng đều bị dọa cho sợ đến mức muốn mất nửa cái mạng.
" Dì không nói sẽ tăng lương cho chị ta sao?"
" Tôi có nói, nhưng tiểu Trần nói có cho nhiều tiền hơn nữa thì tính mạng vẫn quan trong hơn."
Duật Tôn ngón tay khẽ chạm bên cạnh chiếc đũa," Bân Bân cần người trông nom, như vậy đi, dì mau chóng đi tìm bảo mẫu khác, tiền lương yêu cầu bao nhiêu cũng không thành vấn đề, đợi tí nữa dùng xong điểm tâm dì hãy đi."
" Tôi sợ nhất thời tìm không được người phù hợp."
Duật Tôn chớ có lên tiếng, hai tay khoanh ở trước ngực," Được, hay là để tôi nghĩ cách a."
" Từ từ sẽ tìm được, chuyện này gấp không được, buổi tối cứ để Bân Bân ngủ cùng em." Mạch Sanh Tiêu xen vào.
Duật Tôn liếc nhìn cô, nghĩ khá lắm.
Dung Ân ngồi ở mép giường, đứa bé mới sáng sớm đã tỉnh, Vương Linh mang nó xuống dưới lầu.
Cô thất thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, Nam Dạ Tước trước lúc đi có nói với cô, chờ hắn trở về. cô biết rõ chuyện lần này có bao nhiêu nguy hiểm, đao kiếm đổ máu, thời gian thật làm cho người ta sợ.
Đồng Đồng chạy chậm tiến đến," Mẹ?"
Dung Ân đếm thời gian, mấy ngày nay, Nam Dạ Tước một cú điện thoại đều không gọi cho cô.
" Mẹ?" Bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng dắt tay Dung Ân," Cha đã về."
Dung Ân giơ tay lên, khẽ vuốt đỉnh đầu con gái cưng," Đồng Đồng ngoan, đi xuống dưới lầu chơi với em đi."
Cô biết rõ Đồng Đồng rất hiểu chuyện, mỗi lần thấy cô tinh thần bất ổn, Đồng Đồng đều biết dùng chiêu này đến phân tán sự chú ý của cô.
" Mẹ, Đồng Đồng không có lừa mẹ."
Được rồi, con bé cuối cùng biết rõ trong chuyện cổ tích( Sói đến đây) vì sao đến cuối cùng tất cả mọi người đều không tin nó. Xem ra bình thường nó không nên nói dối nhiều như vậy.
" Ân Ân." Nam Dạ Tước lặng im không một tiếng động đi đến sau lưng Dung Ân, anh vượt qua giường lớn đi về trước mặt cô.
Dung Ân nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên, liền tận mắt thấy Nam Dạ Tước, kẻ mà dù đứn