Mạch Sanh Tiêu nôn đến thất điên bát đảo, bụng gập xuống đến nỗi không đứng dậy nổi.
Đào thần đứng chắn trước người cô, không để cô nhìn thấy tội ác ở trước mắt.
Sanh Tiêu tay phải níu lấy ống tay áo của Đào thần, nửa người trên mềm nhũn dựa vào người anh.
Duật Tôn ánh mắt ngưng tụ," Sanh Tiêu."
Bị hắn gọi, Mạch Sanh Tiêu có cảm giác như chính mình không thoát khỏi tội nghiệt, cô lắc đầu," Anh đừng tới đây!"
" Em còn dám nói, tay của em là bị anh biến thành như vậy không?"
Sanh Tiêu bày ra ánh mắt khó tin nhìn Duật Tôn," Chẳng lẽ, anh chính là vì muốn chứng minh tay của tôi bị thương là không quan hệ tới anh?"
Duật Tôn từ trước đến nay khinh thường việc giải thích, cũng luôn quan niệm rằng có nhân ắt có quả, hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu không thể tiếp tục đánh đàn, mấu chốt là do 2 nhát dao ở cổ tay, mà thù này, hắn phải thay cô đòi lại," Lúc Anh và em ly hôn, vừa vặn Mạc Ycó ở đó, người cướp em hôm đó là anh trai ả ta, tay của hai người đó anh đã thay em hủy đi rồi."
Mạch Sanh Tiêu giật mình khiếp sợ, cô đánh bạo nhìn về phía hai người đang phủ phục giãy dụa trên mặt đất, cô nhìn thật kĩ mới nhận ra, một người trong số đó chính xác là Mạc Y!
Mạc Y hai tay không thể nhúc nhích, máu từ cổ tay được quấn băng qua loa cứ thể rịn ra làm cho tấm vải màu trắng sớm đã nhuộm thành đỏ đậm, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng nhéo một cái, dòng máu đỏ sẽ cứ thể từ đó tuôn ra.
" Anh--" Mạch Sanh Tiêu mặt lộ vẻ hoảng sợ," Anh muốn thế nào?"
" Chẳng lẽ em không động lòng sao?" Duật Tôn thân hình chìm vào góc đường tối đen, đôi dày da cùng bộ tây trang màu đen như càng làm tôn thêm vẻ lạnh lùng máu lạnh của quỷ SaTan nơi hắn , thù vừa được trả, hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu ít nhất có thể cười thỏa mãn.
Nhưng trên mặt của cô lúc này, lại chỉ có sự chán ghét và bài xích dành cho hắn.
Đào thần ôm lấy bả vai Mạch Sanh Tiêu, tay của cô ra sức nhéo ở tay hắn cố gắng hất tay hắn ra, như là người chết đuối đang ra sức dãy dụa giữa biển khơi.
Một màn này trong mắt Duật Tôn, lại hết sức chướng mắt.
" Sanh Tiêu, theo anh trở về."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ ngẩng, phảng phất nghe được sự mỉa mai lớn nhất đời này, cô khuôn mặt cứng ngắc, cười so với khóc còn khó coi hơn," Duật Tôn, tôi có thể cho rằng anh đang nằm mơ đi?"
Duật Tôn lạnh lùng nhíu chặt lông mày, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đào Thần," Tôi tưởng em ly hôn là vì ai, thì ra là vì cái tên đứt tay này, em không phải nói hắn mất tích không tìm được sao? Hiện tại vì sao lại cùng hắn cặp kè vậy?”
" Không cho anh nói anh ấy như vậy!" Mạch Sanh Tiêu ưỡn thẳng lưng, thân thể gầy yếu dựa sát vào Đào thần, cô hiểu rõ tính tình Duật Tôn, cho nên Sanh Tiêu cầm tay Đào Thần, cũng không để anh mở miệng," Hai chúng tôi hôm nay trở thành như vậy, đều là do anh ban tặng!"
Duật Tôn đứng đón gió cô độc, bên cạnh Mạc Y sống không bằng chết, cô ta lết thân thể muốn tiến đến nắm lấy vạt quần Duật Tôn, lại bị bên cạnh nam tử người đàn ông dùng chân đá văng ra.
" A--"
Tiếng hét thảm thiết kêu vang trong đêm tối lại càng thêm buốt lạnh, làm cho người ta không rét mà run.
" Đào thần lúc trước chỉ vì nói giúp tôi một câu mà đã bị anh bức đến cái nơi này, mà tôi, một cuộc hôn nhân thiếu chút nữa lấy của tôi nửa cái mạng, Duật Tôn, anh dựa vào cái gì mà đòi nói tôi trở về cùng anh? Cái lúc mà tôi ở Hoàng Duệ Ấn Tượng đau khổ chờ anh về, anh như thế nào không biết quay đầu lại? Anh nghĩ rằng tôi khi nhìn thấy kết cục của Mạc Y, tôi hẳn là nên cười khoái trá phải không? Tôi chỉ nhìn thấy, đây chính là Cố Tiêu Tây thứ 2 mà thôi , còn không biết có bao nhiêu vết xe đổ. Lúc được anh sủng ái, anh đem người ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, còn lúc anh chơi chán lại đem bọn họ tra tấn sống không bằng chết, thậm chí cửa nát nhà tan, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không cho sót lại. Lúc anh và Mạc Y ở bên nhau, chẳng nhẽ anh lại không nghĩ ra nổi cô ta sẽ được chiều chuộng mà sinh ra kiêu căng? Lúc anh cùng cô ta triền miên thì làm sao mà có thời gian nghĩ đến một người bị cắt cổ tay như tôi. Anh lúc nào cũng cười nhạo tôi vì đàn dương cầm mà chịu hi sinh tất cả, vậy anh nên biết rõ, đàn dương cầm đối với tôi quan trọng biết bao nhiêu, Anh hủy một đôi tay của Mạc Y, nhưng tay của tôi còn có có thể cứu được không? Anh cho rằng anh không liên quan đến vết cắt trên cổ tay của tôi , tôi có thể coi như không có việc gì mà giống như ngày xưa theo anh quay về? Duật Tôn, anh còn nhớ rõ đêm trước ngày ly hôn không?" Mạch Sanh Tiêu nói một hơi, nhịp thở có chút gấp gáp," Tôi hỏi anh, nếu như tay của tôi chính là bị đám thủy tinh kia cắt đứt, hôm nay anh vẫn đứng ở nơi này chứ?"
Người đàn ông không cần nghĩ ngợi," Sẽ."
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt bình tĩnh," Vì cái gì? Anh nói cho tôi biết vì cái gì."
Duật Tôn lơ đãng chau hai hàng lông mày, giống như đang suy nghĩ lý do vì nguyên nhân nào mà hắn lại thốt ra chữ “sẽ” này.
Thấy hắn không nói lời nào, Sanh Tiêu lại nói tiếp," Lúc Chúng ta ký tên trên tờ giấy ly hôn, sự chán ghét của anh đã rõ ràng như thế, tôi cứ tưởng rằng, chúng ta cả đời này cũng không chạm mặt, anh đường đường là Duật thiếu chỉ cần anh muốn thì dạng con gái nào chẳng có, anh không phải thích nhất là nữ sinh sao? Hoa Nhân chắc chắn không ít người hợp khẩu vị của anh, tôi hiện tại có cuộc sống của tôi, về phần anh đã giúp tôi báo thù này......" Mạch Sanh Tiêu ánh mắt liếc xuống mặt đất, nhịn không được lại muốn ói," Tôi cám ơn ngươi, đã được chưa?"
" Mạch Sanh Tiêu, em nói vậy là có ý gì?"
" Đào thần, chúng ta đi." Sanh Tiêu giữ chặt tay Đào Thần muốn rời đi.
" Đứng lại!" Duật Tôn đi đến chế trụ cổ tay cô," Đi theo hắn có cái gì tốt? Ngay cả một gian phòng cũng không thể cho em, Mạch Sanh Tiêu, em cam tâm tình nguyện sống cả đời như vầy phải không?"
" Anh ấy yêu tôi, anh có thể hiểu không?" Sanh Tiêu đem Duật Tôn tay kéo ra, ân oán của bọn họ Đào thần không tiện xen vào, anh nắm chặt bả vai Mạch Sanh Tiêu, như vô tình lại đem cô bảo vệ ở bên người , bảo vệ cô thật chu toàn.
" Yêu?" Duật Tôn nhướng cao lông mày, ánh mắt đỏ ngầu hướng Đào Thần," Người đàn bà bị người khác trêu đùa, mày còn yêu?"
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt trắng bệch, cảm giác được tay Đào Thần ở trên bả vai cô vỗ nhẹ, giống như trấn an tâm tình của cô," Tôi nếu thật sự muốn vãn hồi một người phụ nữ, thì sẽ tuyệt đối không nói với cô ấy chữ khinh nhờn kiểu như “chơi” hay “không chơi” ′"
" Anh nghe thấy rồi chứ?" Sanh Tiêu cầm chặt tay Đào Thần," Duật Tôn, anh nói bất kì cái gì đều vô dụng thôi, tôi khi ở bên anh đã bị ngã một cú khá đau, thật vất vả mới đứng lên được, tôi sẽ không ngốc đến nỗi quay lại khoảng thởi gian trước kia đâu."
Cô muốn đi, lại bị Duật Tôn dùng sức chế trụ cổ tay.
Hắn lực đạo rất lớn, ghìm tay Sanh Tiêu cơ hồ như nát vụn, Mạch Sanh Tiêu dùng tay kia giằng ra, nhưng không thể làm hắn buông tay được," Khu nhà trọ này của chúng tôi không giống với các anh, chứng kiến cảnh tượng như vậy sẽ bị dọa chết khiếp đấy," Cô liếc qua bên chân hắn," Mang theo bọn họ đi đi."
" Sanh Tiêu......" Duật Tôn nhẹ giọng gọi cô.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, dưới đèn đường mờ nhạt, ánh mắt người đàn ông hòa vào đêm tối, một màn này, tựa như lúc trước cô cũng đã từng giữ chặt tay Duật Tôn như vậy, mặc dù biết hắn sẽ chẳng bao giờ thay đổi, lại cố chấp, chết cũng không chịu buông tay.
" Anh đem bọn họ giao cho em, em muốn xử lý như thế nào đều được."
Sanh Tiêu không giãy ra được, ánh mắt cô nhìn về phía sau lưng Duật Tôn xa xa có cây ngô đồng," Bọn họ nếu thật là cướp bóc, vậy thì báo cảnh sát đi."
Lời của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiên nghị, không có gì nao núng.
Đào thần khẽ buông thõng tay," Bộ dạng này mà báo cảnh sát, chỉ sợ......"
Mạc Y cùng Mạc Kiện nhìn qua cũng biết đã bị tra tấn rất nhiều, cảnh sát một khi đã bắt tay vào điều tra, chắc chắn Duật Tôn cũng không tránh khỏi liên lụy. Đào thần biết rõ Sanh Tiêu đối với hắn ta còn tình cảm, anh chỉ sợ, Mạch Sanh Tiêu đến lúc đó ngược lại sẽ khó chịu.
Sanh Tiêu hiểu được nỗi băn khoăn của Đào Thần, anh luôn vì cô mà lo lắng đến nỗi quên bản thân mình, Duật Tôn hại anh thành như vậy, còn có cái gì tốt mà lưu tình.
" Sợ gì chứ, cho dù tra được trên đầu Duật Thiếu, anh ta tuyệt đối sẽ không làm cho mình có việc, người có quyền thế ắt sẽ biết...đổi trắng thay đen." Lời nói của cô sắc bén, đối với hắn trong mắt không có chút nào lo lắng, Mạch Sanh Tiêu nắm lấy tay Duật Tôn, dùng sức một nhát lôi ra.
" Em chẳng lẽ không sợ, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để em ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh tôi?"
" Tôi sợ chứ," Sanh Tiêu ngước ánh mắt đối diện Duật Tôn," Nhưng sợ cũng vô dụng, lần này, tôi quyết sẽ không thỏa hiệp, mặc kệ anh sử dụng thủ đoạn gì, bởi vì tôi biết rõ cho dù thỏa hiệp cũng vô dụng, chỉ cần Duật thiếu anh một lần tâm tình không tốt, sẽ lặp lại y hệt chuyện trước kia." Từ đầu đến cuối, Sanh Tiêu thủy chung đối với chuyện Mạch tương tư không thể tiêu tan.
Trước, yêu hắn đã là sai lầm của cô, cô đành đâm lao phải theo lao.
Hôm nay cô không muốn chết thêm lần nữa.
Hắn lúc trước sủng ái Mạc Y đến cỡ nào, Sanh Tiêu đều có thể nhìn thấy, nhưng ai có thể ngờ tới, tương lai hắn sẽ không vì một người phụ nữ khác mà sẽ đối xử với mình như thế một lần nữa?
Nhớ tới những khả năng có thể phát sinh những chuyện này, Mạch Sanh Tiêu cả trái tim đều rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Đào thần đúng lúc ôm cô làm toàn thân cô ấm áp, cô cầm tay của anh đi nhanh đến hiên nhà trọ.
" Anh đừng suy nghĩ nhiều, cũng đến thời gian về nhà rồi," Mạch Sanh Tiêu sợ chuyện gì Duật Tôn cũng có thể ra được, cô lấy điện thoại cầm tay ra," Em cần phải báo cảnh sát."
Sanh Tiêu giả bộ như đang bấm số, cô tranh thủ thời gian nắm tay kéo Đào Thần lên lầu, bước đi dồn dập, nhưng lúc mở cửa lại chính không phát hiên ra tay mình đã run rẩy, Đào Thần thấy thế, nhận lấy chìa khóa, ôm Sanh Tiêu vào phòng.
" Duật thiếu......" Người con trai sau lưng giọng nói tràn ngập hỏi thăm, dù sao kinh động cảnh sát nhất định sẽ gặp phiền toái.
Duật Tôn nhìn qua thân ảnh biến mất đầu hành lang, hắn xoay người lên xe," Đừng để tôi gặp bọn họ."
Tống cục cảnh sát, như thế là quá tốt cho chúng rồi.
Ánh mắt người đàn ông nhìn qua cửa sổ xe về phía Mạc Y, ánh mắt ả ta đầy hận thù, thân thể thống khổ giãy dụa, Duật Tôn móc điếu thuốc ra, hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lương tâm cắn rứt, hắn có thù ắt sẽ báo, mọi người đều biết rõ, nếu gặp chuyện không may xảy ra trên đường đều phải báo cảnh sát, nhưng chẳng có một ai đi báo với ác ma cả.
Duật Tôn cả đời chưa từng yêu mến một ai.
Lúc còn rất nhỏ, hắn chỉ biết là sinh tồn, sinh tồn.
Nếu không bị người ta đánh chết, thì đến ngay cả trong giấc mơ cũng không duy trì trạng thái cảnh giác, có bao nhiêu lần, hắn mở to mắt rồi phát hiện ra những người bạn không may mắn của hắn đã chết cứng đơ bên người , Duật Tôn từ bé đã ý thức được:Không dồn người khác đến chỗ chết thì chính mình sẽ là người bị hại.
Hắn không chiếm được, sẽ cưỡng bức.
Cưỡng bức không được, vậy thì sẽ phá hủy tất cả những gì cô có, nếu như Mạch Sanh Tiêu không có chỗ nương t