Mấy cái túi dẻo đựng thức ăn cho chó trong túi quần sóoc của Delaney cứ như ngầm trỏ đến cuộc đời nàng. Như đống phân, nó là thế đấy. Kể từ khi nàng bán linh hồn mình đổi lấy tiền bạc, cuộc sống của nàng đã trở nên như thế, và nàng không nhìn ra trong mười một tháng tiếp theo liệu có tốt đẹp hơn chút nào không. Gần như mọi thứ mà nàng sở hữu đều ở trong một gian nhà kho ở ngoại ô thị trấn, và những người bạn thân nhất của nàng là hai con chó Weimaraner đang đi bên cạnh.
Delaney mất không tới năm giờ để đồng ý với điều khoản trong di chúc của Henry. Một khoảng thời gian cực kỳ ngắn, nhưng nàng muốn có số tiền đó. Nàng có một tuần tạm hoãn thi hành để đi tới Phoenix, xin nghỉ việc, và khóa căn hộ. Chia tay với bạn bè của nàng ở Valentia không dễ chút nào. Chia tay với sự tự do còn khó hơn. Mới có một tháng, nhưng nàng có cảm giác như đã bị bỏ tù cả năm trời.
Nàng không có nghề ngỗng gì và mặc những thứ y phục chán ngắt mà nàng không thích bởi vì nàng đang phải sống với mẹ.
Mặt trời nóng bỏng thiêu đốt trên đỉnh đầu khi nàng đi dọc xuống con đường nhỏ Grey Squrrel hướng tới trung tâm thị trấn. Thời nàng sống ở Truly mười năm trước, phần lớn đường sá chưa có tên. Điều đó không cần thiết, nhưng dạo gần đây với tràn ngập đám dân nghỉ dưỡng mùa hè và sự bùng phát của thị trường bất động sản, hội đồng thị trấn đã vội vàng đưa ra thảo luận những cái tên đường thật sự sáng tạo như Chuột túi, Sóc Chuột và Sẻ Xám. Delaney, có vẻ như vậy, sống ở khu vực kém phát triển của thị trấn, trong khi Lisa sống ở một nơi tốt hơn trên Milkweed, đương nhiên là ngay cạnh Ragweed và Tumbleweed.
Từ khi quay về, nàng cũng đã ghi nhận rất nhiều đổi khác. Khu thị tứ đã mở rộng ra gấp bốn lần, và phần thị trấn cũ đã được cải thiện. Có hai bến tàu công cộng để thích ứng với sự xâm lấn quá nhanh tàu bè và thuyền nhỏ, và thành phố đã xây thêm ba công viên, nhưng vượt lên trên tất cả những thay đổi đó, có hai điều rất rõ ràng và là dấu hiệu cho thấy thị trấn cuối cùng cũng đã bước vào thập niên chín mươi. Trước tiên, đó là cửa hàng Moutain Java Espresso nằm giữa tòa nhà Sterling và quán ăn bình dân Grits & Grub. Thứ hai, xưởng chế biến gỗ cũ kỹ đã biến thành nhà máy ủ bia vi sinh. Khi Delaney sống ở Truly trước kia, người ta uống Folgers và Coors. Họ tuyên bố món cà phê tự pha với lớp váng sữa hai tầng là thứ cà phê đàn bà và xem ra có thể đánh cho lên bờ xuống ruộng những ai dám nói tới bia mâm xôi.
Đang có lễ Độc lập và khắp thị trấn ngập tràn trong lòng yêu nước. Cờ và ruy băng màu đỏ, trắng, và xanh được trang trí khắp thị trấn từ tấm biểu ngữ " Chào mừng tới Truly" cho tới tấm bảng gỗ Ấn Độ đứng ngoài trạm giao dịch Howdy. Dĩ nhiên, sau đó sẽ có một cuộc diễu hành. Ở Truly khu phố trung tâm hay có diễu hành trong mỗi dịp nào đó. Có thể nàng sẽ ở lại khu phố trung tâm xem diễu hành. Thì nàng còn có việc gì khác để làm nữa đâu.
Tại góc đường Beaver và Main, Delaney dừng lại chờ một chiếc RV kềnh càng lê qua. Nàng lấy Milk-bones trong túi thưởng cho Duke và Dolores vì đã ngoan ngoãn canh hàng. Mất vài tuần bực dọc để giành cái vai trò cầm đầu và dạy cho chúng biết ai là chủ. Nàng có thời gian. Suốt tháng trước, nàng đã dành thời gian gặp vài người bạn học cũ. Nhưng họ đều đã kết hôn có gia đình riêng và nhìn nàng như thể nàng không bình thường vì nàng chưa có gì.
Nàng muốn ở lại với Lisa nhiều hơn, nhưng không giống như Delaney, Lisa có công việc và một vị hôn phu. Nàng muốn với cô bạn cũ và nói về di chúc của Henry cũng như lý do thực sự nàng quay về Truly. Nhưng nàng không dám. Nếu những điều khoản của bản di chúc được phổ biến rộng rãi, cuộc sống của Delaney sẽ trở thành địa ngục. Nàng sẽ trở thành đối tượng của những suy đoán bất tận và làm đề tài cho những cuộc tán gẫu không có hồi kết. Và nếu phần di chúc có liên quan tới Nick bị lộ ra, nàng đến phải tự tử mất.
Và như vậy, nàng có vẻ sắp chết vì buồn chán trước khi tất cả kết thúc. Hàng ngày nàng chỉ biết xem những chương trình talkshow trên truyền hình, hoặc đi dạo với Duke và Dolores như một cách để ra khỏi nhà và thoát khỏi cuộc sống mà mẹ đã sắp xếp cho nàng. Bà Gwen đã quyết định Delaney sẽ sống ở Truly một năm, họ sẽ cùng tiến hành các kế hoạch, tham gia cùng một tổ chức xã hội, và cùng tham dự những buổi họp mặt công dân. Hơn thế nữa, bà con đưa tên Delaney vào danh sách những người đứng đầu một ủy ban giải quyết tệ nạn ma túy ở Truly. Delaney đã lịch sự từ chối lời đề nghị đó. Trước tiên, tệ nạn ma túy ở Truly nghe thật hài hước. Thứ hai, Delaney chẳng thà phải uống nước lã còn hơn là gia nhập hội đoàn.
Nàng và lũ chó đi xuống đường Main, qua một tiệm bán thức ăn ngon và một cửa hàng bán áo phông. Cả hai đều mới được mở ở khu đất kinh doanh chính của thị trấn, và dựa vào số khách hàng bộ hành qua lại, thì doanh số tương đương nhau. Nhón bước trên đôi giày Lycra có quai hậu xiết quanh gót chân trần, nàng tiến vào một hiệu sách nhỏ với một tấm poster trên cánh cửa quảng cáo một đại nhạc hội R&B sắp diễn ra. Tấm poster đã khiến Delaney ngạc nhiên, và nàng tự hỏi thị trấn này đã bỏ rơi Conway Twitty để chọn James Brown từ bao giờ.
Nàng dừng lại trước tòa nhà hai tầng dẹp lép nằm bên cạnh tiệm kem và phía bên kia là văn phòng xây dựng Allegrezza. Những chữ được sơn trên tấm kính cửa sổ; "Gloria’s: Tiệm cắt tóc. Mỗi lần cắt tóc và làm đầu hết mười đô la." Delaney không nghĩ tấm biển đó đã phản ánh đúng mức khả năng của Gloria.
Duke và Dolores ngồi dưới chân nàng, và nàng gãi gãi vào giữa hai tai chúng. Nghiêng người ra phía trước, nàng chăm chú nhìn vào trong qua khung cửa kính rộng để ngắm mấy chiếc ghế hiệu Naugahyde. Mỗi lần lái xe ngang qua thị trấn, nàng đều nhận thấy tiệm này đã đóng cửa.
"Ê này, cậu sao rồi?"
Delaney nhận ra giọng của Lisa và quay lại phía bạn. Nàng không bất ngờ khi thấy Louie đứng cạnh Lisa. Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào nàng và hơi thiếu tự nhiên bởi vì anh là anh trai của Nick. "Tớ chỉ định xem qua hiệu làm tóc này thôi", nàng trả lời.
"Anh phải đi thôi, alu gozo", Louie nói, sau đó nghiêng đầu hôn vợ chưa cưới. Nụ hôn kéo dài và Delaney cúi xuống nhìn chăm chú vào một điểm giữa hai tai của Duke. Nàng không có bạn trai từ hơn một năm nay, và mối quan hệ sau cùng kéo dài không quá bốn tháng. Nàng không thể nhớ lần cuối có một người đàn ông đã hôn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống và không quan tâm tới việc bị người khác nhòm ngó là khi nào.
"Gặp lại cô sau, Delaney"
Nàng ngước lên. "Gặp lại sau, Louie". Nàng nhìn anh bước vào tòa nhà gần tiệm thẩm mỹ. Có thể nàng thấy anh thiếu tự nhiên vì cũng như em trai của anh, anh cực kỳ nam tính. Nick cao hơn, trông sắc sảo hơn, giống như một bức tượng. Louie có vóc dáng giống một con bò mộng. Bạn sẽ không bao giờ thấy một người nhà Allegrezza thắt ca vát Versace hoặc mang đồng hồ Speedo. "Alu gozo nghĩa là sao?" nàng hỏi, hơi khó khăn khi phát âm những từ ngoại quốc.
"Từ đó biệu lộ sự yêu thương, giống như em yêu vậy. Louie có thể lãng mạn thế đấy."
Một sự ganh tị bất ngờ ập đến với nàng. "Cậu đang làm gì vậy?"
Lisa hơi khom một chân và gãi nhẹ phần dưới cằm của Duke và Dolores. "Tớ đưa Louie đi ăn trưa, và vừa về cùng với anh ấy"
"Giờ cậu sắp đi đâu vậy?"
Lisa mỉm cười khi lũ chó liếm tay nàng. "Nhà tớ"
Delaney cảm thấy nỗi ghen tị nhoi nhói trong lòng và nhận ra rằng nàng cô đơn hơn mình tưởng. Hôm đó là ngày lễ Độc lập và là tối thứ Sáu. Kỳ nghỉ cuối tuần trải ra trước mắt nàng - trống rỗng. Nàng nhớ bạn bè ở Phoenix. Nàng nhớ cuộc sống bận rộn của mình.
"Tớ rất vui vì được gặp cậu. Tối nay cậu định làm gì không?" Lisa hỏi
Chẳng có cái quái gì cả, nàng nghĩ. "Tớ cũng chưa biết"
"Louie và tớ nghĩ rằng bọn tớ nên tụ tập vài người bạn. Tớ cũng muốn cậu ghé qua. Nhà của anh ấy ở vịnh Horseshoe, không xa nơi người ta bắn pháo hoa trên hồ. Màn trình diễn sẽ rất tuyệt khi xem từ bãi cát ở ngay nhà anh ấy."
Delaney Shaw ở nhà Louie Allegrezza? Anh trai của Nick? Con trai của bà Allegrezza? Có lần nàng gặp Benita ở tiệm tạp hóa, và ấn tượng của nàng về bà vẫn rất rõ ràng. Không ai thể hiện thái độ khinh miệt giống như Benita. Không ai có thể cùng lúc biểu hiện cả sự kiêu hãnh và khinh bỉ trong một ánh nhìn như từ đôi mắt đen của bà. "Ồ, tớ không nghĩ vậy, nhưng cảm ơn".
"Đồ gà mờ" Lisa đứng dậy và chùi tay vào quần jean.
"Tớ không gà" Delaney dồn trọng lượng lên một chân và nghiêng đầu sang một bên. "Tớ chỉ không muốn đi đến một nơi mà biết chắc rằng sẽ không được chào đón."
"Cậu sẽ được chào đón. Tớ đã nói với Louie, và anh ấy sẽ không phiền hà gì khi cậu đến chơi. "Lisa hít một hơi thật sâu, và nói, "Anh ấy nói là anh ấy quý cậu."
Delaney cười phá lên. "Xạo"
"Được rồi, anh ấy nói rằng anh ấy không hiểu cậu. Nhưng nếu anh ấy bắt đầu tìm hiểu về cậu, anh ấy sẽ thích cậu."
"Nick sẽ đến đó chứ?" Một trong những cách để sống yên ổn qua suốt cả một năm trời là tránh xa anh ta càng nhiều càng tốt. Anh ta bất lịch sự, độc ác và cố tình nhắc nàng nhớ lại những điều mà tốt nhất hãy quên nó đi. Nàng bị mắc kẹt trong thành phố này, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng phải dàn hòa với anh ta.
"Nick sẽ ra ngoài hồ với một vài người bạn, vì thế, sẽ không ở đó."
"Thế còn bà Allegrezza?"
Lisa nhìn nàng như thể nàng là một con ngớ ngẩn. "Đương nhiên là không. Louie định mời một vài anh chàng làm việc cho anh ấy, và Sophie cũng sẽ có mặt với một vài người bạn của con bé. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn xúc xích và bánh mì vào khoảng sáu giờ tối. Cậu nên đến. Mà có định làm gì khác không?"
"À, tớ định đi xem diễu hành."
"Nó sẽ kết thúc trước sáu giờ, Delaney. Cậu không định ở nhà một mình đấy chứ?"
Delaney bối rối vì rõ ràng nàng đang thiếu thốn một cuộc sống đúng nghĩa, và nàng nhìn qua phía con đường dẫn đến tòa nhà Sterling. Nàng nghĩ đến buổi tối sắp tới của mình. Sau Vòng quay May mắn này, nàng sẽ làm gì kế tiếp? "Ừ, tớ có thể sẽ đến, tớ nghĩ lại rồi. Nếu cậu chắc rằng Louie không khó chịu khi tớ đến."
Lisa gạt hết những lo ngại của Delaney qua một bên và lùi lại vài bước rồi bỏ đi. "Tớ đói rồi, chúng tớ đã nói về chuyện đó, và anh ấy sẽ thích cậu ngay thôi."
Delaney nhìn cô bạn bước đi. Nàng không lạc quan như Lisa. Louie là anh trai của Nick, và sự căng thẳng cũng như thù địch của nàng với Nick là một điều rất dễ nhận biết. Nàng không nói chuyện với Nick từ sau hôm đọc di chúc của Henry, nhưng nàng đã nhìn thấy anh nhiều lần. Nàng thấy anh phóng ầm ầm trên đường Wagon Wheel trên chiếc Harley, sau đó vài ngày tiến vào quán Mort với bộ tóc đỏ hoe đó hất ngược sang bên. Lần cuối nàng nhìn thấy anh là tại ngã tư Main và First. Nàng dừng nơi chốt đèn, và anh băng ngang qua đường ngay trước mặt nàng. "Tôi không biết nữa, Frank ạ. Cô ấy khá bốc lửa. Chuyện gì xảy ra nếu như tôi không thể tự kiềm chế được?"
Nàng dồn hết tâm trí lên tay lái, và có cảm giác hai gò má đang nóng bừng. Anh đang chú tâm vào tập giấy trên tay phải của anh, và nàng tự hỏi sẽ làm gì nếu vô tình va phải anh? Nếu chân nàng vô tình xô anh ngã, rồi sau đó lùi lại để chắc ăn hơn?
Nàng sẽ tăng tốc chiếc Miata như thể là nàng là Cha Muldowney đang chờ lá cờ đua hạ xuống, sau đó nàng thả lỏng vừa đủ để chiếc xe dừng ở vạch sang đường. Đầu Nick giật bắn, và anh nhảy ra khỏi làn đường. Anh cau mày và đôi mắt xám đẹp đẽ chiếu thẳng vào nàng. Chỉ nửa giây nữa thôi thanh chắn xe sẽ va mạnh vào chân phải của anh.