Chín giờ tối, gió rầm gú, những đám mây trĩu nước suốt cả ngày cuối cùng
cũng đã đổ xuống như trút.
Tô Hòa ngồi trước bàn làm việc trong tòa soạn nhìn những hạt mưa bắn
tung tóe trên cửa sổ, tâm trạng cũng giống như những hạt mưa, rất hỗn độn.
Không biết ở nhà thím và Tô Ngu thế nào rồi, với tính cách kiên cường của
thím, chắc không có vấn đề gì. Tiểu Ngu không sao, nhưng còn mình
Nhìn tấm ảnh Ôn Nhan Khanh mở choán hết màn hình để chuẩn bị PS , Tô [1]
Hòa cảm thấy rất đau đầu: Ôi, chán quá, chán quá, chán quá! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét! Lẽ ra cô phải sớm nhận ra rằng anh chàng đó không phải là người tử tế, đôi mắt nhỏ dài nham hiểm, đôi môi mỏng đầy vẻ khinh mạn và vẻ mặt đàn ông sau chiếc kính của anh ta Sao lúc trước cô không chú ý đến những điều này mà lại chỉ đơn giản cho rằng kẻ biến thái ấy là người lạnh lùng, luôn kìm nén những ham muốn bản năng cơ chứ? Nhân lúc cô ngủ say, tự ý thay áo ngủ cho cô thì chớ, hôm nay lại còn dùng những tấm ảnh để bất ngờ hôn cô Ôi, ôi, ôi, ôi vì mười sáu bức hình mà cô đã phải trả
cái giá quá đắt!
[1] Photoshop.
Thấy Tô Hòa lúc thì nghiến răng, lúc thì vò đầu, một đồng nghiệp cùng làm
thêm ngồi bên cạnh bèn hỏi với vẻ quan tâm:
- Tô Hòa, cậu không sao đấy chứ? Bài viết đến đâu rồi?
- À ừ, đúng vậy - Tô Hòa cười ngượng ngùng.
Người đồng sự tỏ vẻ thông cảm, khẽ thở dài, nói:
- Chẳng còn cách nào khác đâu, ai bảo Lão Phật Gia lại nhằm đúng cung Xử
Nữ cơ chứ, lập dị bậc nhất, cậu cố chịu vậy. Tôi về đây, mọi người đang chờ về ăn cơm.
- Ừ, cậu cứ về trước đi.
- Cậu ở lại một mình không sao chứ?
- Không sao, đây đâu phải lần đầu tôi thức đêm làm thêm! - Tô Hòa xua
tay, người đồng nghiệp kia ra về, cả tòa soạn chỉ còn lại một mình cô.
- Ôi!
Cô thở dài, ngồi dựa vào phía sau ghế. Vô vị thật, không lẽ hôm nay phải
qua đêm ở đây thế này sao? Nhưng vừa mới trả tiền nhà, chẳng còn tiền mà đi thuê khách sạn, thôi đành cố chịu vậy. Có điều, so với việc nằm ngủ không thoải mái, thì việc cả buổi tối cứ phải nhìn những tấm hình của Ôn Nhan
Khanh mới là điều khiến cô không chịu nổi!
Nghĩ đến đây, Tô Hòa bèn giận dữ đóng PS lại. Thôi vậy, không sửa nữa! Đến lúc nộp bài cứ quăng đám ảnh này ra cho tổng biên tập, mặc chị ta muốn làm gì thì làm! Cũng chẳng hiểu sao bỗng dưng lại thấy ghét Ôn Nhan Khanh đến thế.
Mặc dù từ trước tới nay cô luôn coi thường thói gia trưởng và kiểu hành động kì quặc của anh ta, nhưng trong tâm thâm vẫn nghĩ rằng đó là "một con người thú vị", nên mới đồng ý tiếp xúc với anh ta hết lần đến lần khác. Sau khi biết chuyện về Happen, cô còn nghĩ, "người này là một người có lẽ cũng dịu dàng và tốt bụng", tưởng rằng mình đã nhìn thấy sự thật đằng sau vẻ mặt
lạnh như băng kia. Ai ngờ Hừ, vẫn chỉ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi mà thôi.
Điều đáng ghét nhất là anh ta lại là kiểu đàn ông tưởng rằng mình có tiền, đẹp trai thì tất cả con gái đều phải chạy theo anh ta như lũ vịt. Anh ta dựa vào đâu mà muốn cởi thì cởi, muốn hôn là hôn? Cứ cho rằng trong xã hội hiện đại này, ở đâu cũng đầy rẫy những thỏa thuận ngầm trong quan hệ, nhưng không có nghĩa là cô cũng chấp nhận để mình như vậy.
Thật đáng ghét! Ghét sự kinh mạn của Ôn Nhan Khanh, và lại càng ghét sự nhu nhược của bản thân.
Và có lẽ, càng đáng ghét hơn đó là nhưng tình cảm tốt đẹp đối với Ôn Nhan
Khanh dần hình thành trong cô đã tan biến như một giấc mơ
Đúng lúc Tô Hòa đang suy nghĩ vẩn vơ thì chiếc điện thoại bên cạnh đổ
chuông. Cô uể oải đưa tay ra nhấc máy:
- Tạp chí Bách Bảo Tương đây. Xin chào. A lô!
Người ở đầu dây bên kia không lên tiếng.
Tô Hòa lắc lắc ống nghe, tưởng rằng nó bị hỏng, rồi đặt xuống.
Mười giây sau, điện thoại lại đổ chuông.
- A lô! - Khi cô nhắc máy lên, phía bên kia vẫn im lặng. Không biết trò gì
đây? Trong đầu cô chợt hiện lên một cái tên, Tô Hòa run lên - Ôn Nhan
Khanh, là anh phải không?
Ở đầu bên kia vọng đến tiếng thở gấp gáp của một người đàn ông.
KAO, anh chàng biến thái ấy còn dám chai mặt mà gọi điện cho cô cơ à? Tô
Hòa trợn tròn mắt lên, quát vào trong máy:
- Tôi chẳng có điều gì để nói với anh cả, anh đừng có gọi điện đến nữa!
Cô gác máy "xoạch" một cái, rồi vỗ tay thầm thán phục mình đã dám quát
lên với cậu ấm con nhà giàu ấy. Nhưng đáng tiếc, vui mừng chưa được ba giây, thì điện thoại lại đổ chuông, lần này là di động.
Cô nhìn số gọi đến, quả nhiên là của Ôn Nhan Khanh, cô mở máy trong cơn
giận dữ vẫn chưa nguôi:
- Đã nói rằng anh đừng gọi điện đến cho tôi nữa. Rốt cuộc anh muốn gì,
hả?!
- Đừng có gọi nữa? - Giọng mói của Ôn Nhan Khanh nghe qua điện thoại đầy sức lôi cuốn và ý vị.
Đáng tiếc là, cho dù giọng nói có hay đến mấy thì cũng vẫn chỉ là một kẻ
biến thái!
- Đúng vậy, đừng có gọi điện đến nữa, anh không thấy như thế là quá
phiền phức à?
Ôn Nhan Khanh im lặng một lúc rồi đáp:
- Lúc trước tôi không gọi điện cho cô.
Tô Hòa cười khẩy:
- Thôi đi, không phải anh gọi thì là ma gọi à. Chỉ có anh mới biết số điện -
Chữ "thoại" chưa kịp thốt ra thì "reng, reng, reng", tiếng chuông điện thoại bàn lại vang lên một lần nữa.
Lần này thì Tô Hòa thực sự sửng sốt. Cô ngây người nhìn chiếc di động trong tay, rồi lại nhìn chiếc máy bàn đang không ngừng đổ chuông, nếu người đang nói chuyện điện thoại đi động với cô là Ôn Nhan Khanh, vậy thì người
đang gọi đến máy bàn là ai?
- Đừng có, đừng có đùa, đùa với tôi nữa Anh đang dọa tôi, đúng không? - Trong văn phòng trống vắng chỉ có một mình cô và tiếng chuông điện thoại không ngừng réo, nhận ra điều này, toàn thân Tô Hòa lạnh toát.
- Cô đang ở phòng làm việc? - Từ đầu dây bên kia Ôn Nhan Khanh hỏi.
- Vâng - Tô Hòa đáp, giọng như sắp khóc.
- Máy điện thoại bàn đang kêu?
- Vâng mấy lần rồi, nhưng nhấc máy lên thì lại không nghe thấy ai nói gì
- Càng nghĩ Tô Hòa càng thấy sợ, càng nghĩ càng thấy căng thẳng, toàn thân run lên bần bật.
Ôn Nhan Khanh đột nhiên nói như ra lệnh:
- Ra nhấc máy lên.
- Sao cơ?
- Ra nhấc máy lên, để xem ai đó muốn làm gì.
Tô Hòa run rẩy, vừa cầm chặt chiếc di động vừa nhắc máy bàn lên, nhưng
khi ngón tay cô vừa chạm vào chiếc ống nghe thì chuông điện thoại ngừng bật. Cô vừa thở phào một cái thì mắt chợt nhìn thấy một vật, cô lập tức kêu ré lên.
- Sao thế? - Giọng của Ôn Nhan Khanh lo lắng.
- Tôi, tôi nhìn thấy ở ngoài cửa sổ có một bóng trắng! Thật đấy, tôi không
nhìn sai đâu! - Cô vội vơ lấy túi - Không thể ở đây được nữa, tôi phải về nhà
đây!
- Khoan đã!
- Không, tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà
- Bên ngoài có thể có người, nếu bây giờ cô mở cửa, thì hắn ta sẽ xông vào.
Tô Hòa giật mình:
- Vậy phải làm thế nào?
- Kiểm tra lại xem cửa sổ đã đóng chặt chưa, hãy tìm một vật gì đó có thể
làm vũ khí, sau đó chờ ở đấy. Bây giờ tôi sẽ tới chỗ cô.
Tô Hòa vội kêu lên:
- Anh đừng tắt máy! Tôi Tôi sợ lắm
- Tôi sẽ không tắt máy. Cô hãy tìm một vật gì đó làm vũ khí đi!- Ôn Nhan
Khanh dừng một chút, rồi đột nhiên nói ra một câu mà Tô Hòa chưa bao giờ được nghe thấy từ miệng anh - Ngoan.
Và câu nói đó đã có hiệu quả rõ rệt. Tô Hòa cảm thấy đỡ căng thẳng hơn,
quay đầu lại nhìn thấy chiếc ô ở trên bàn, bèn hỏi:
- Chiếc ô có được không? Loại có đầu nhọn ấy?
- Ừ, được. Bây giờ hãy đi kiểm tra cửa sổ đi.
Tô Hòa run rẩy, dốc hết can đảm bước tới bên cửa chính, cửa chính đóng
rất chặt, cô cảm thấy yên tâm hơn, rồi sau đó lại đi tới chỗ cửa sổ, vì trời mưa, nên cửa sổ cũng đã đóng rất chặt, lúc này cô mới thực sự yên tâm.
- Thế nào? - Ôn Nhan Khanh lại hỏi.
- Đóng chặt rồi.
- Rất tốt. Tiếp theo, hãy trốn xuống dưới gầm bàn, nhớ là hãy mang theo
cả chiếc điện thoại bàn của cô.
- Vì sao lại phải mang theo cả điện thoại bàn?
- Nếu có người xông vào mà tôi chưa đến kịp, thì cô hãy gọi báo cho cảnh
sát. Còn nữa, nếu người nào đó lại gọi điện đến, cô hãy cứ nghe máy nhé.
- Vẫn cứ nghe à? - Giọng Tô Hòa run run.
- So với việc để hắn xông vào chỗ cô thì việc bị quấy nhiễu bằng điện thoại
chắc hẳn còn dễ chịu hơn nhiều, đúng không? Yên tâm đi, chỉ qua âm thanh thì không gây tổn hại gì tới thân thể đâu.
- Vâng - Cô ôm theo chiếc điện thoại bàn rồi trốn xuống dưới gầm bàn làm việc, ngoan ngoãn như một học sinh nghe lời thầy giáo.
- Tôi có nên tắt đèn đi không?
- Cứ bật lên.
- Nhưng, nếu tắt đi chẳng phải sẽ an toàn hơn sao.
- Cô chịu đựng được cùng lúc cả hai áp lực là nỗi sợ hãi và bóng tối à?
Tô Hòa giật mình, vội lắc đầu quầy quậy. Dường như ở đầu dây bên kia Ôn
Nhan Khanh cũng nhìn thấy động tác đó của cô, nên nói tiếp một cách rất tự
nhiên:
- Vậy thì hãy cứ ngoan ngoãn chờ ở đó. Chú ý trốn cho kín vào, đừng phát ra tiếng động.
Tô Hòa cuống lên:
- Nhưng anh phải nói chuyện với tôi, nếu không thì tôi sợ lắm!
-
Đầu dây bên kia im lặng một lúc:
- Cô muốn nghe tôi nói gì?
- Nói gì cũng được, chỉ cần là anh nói thôi.
- Cô có muốn nghe hát không?
- Sao cơ? - Không thể phủ nhận, đề nghị này vượt ra ngoài dự liệu của Tô
Hòa - Như thế cũng được sao?
- Ừ.
Sau đó Ôn Nhan Khanh bèn cất tiếng hát. Anh hát một bài hát tiếng Anh,
đó là bài hát ấy Tô Hòa biết, của Gareth Gates sáng tác, có tên là With you all the time. Giọng của Ôn Nhan Khanh trầm ấm, khi hát trở nên rất dịu dàng, nhất là câu: "You know that I\'m with you, that I\'m with you all the time" ( Em nên biết, anh ở bên em, anh luôn ở bên em). Hơi thở nồng nàn, sâu lắng dường như đang bao bọc quanh cô.
Tô Hòa dần dần lấy lại bình tĩnh.
Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, trong phòng làm việc chỉ có một mình cô,
còn bên ngoài thì có một kẻ xấu liên tục quấy nhiễu bằng điện thoại. Vốn dĩ cô
rất sợ hãi vì không có người giúp đỡ, nhưng nhờ có tiếng hát đó mà cô cảm
thấy như có một sức mạnh lớn lao nhất trên thế gian này đang che chở cho mình.
You\' re on your own but not alone (Em chỉ có một mình, nhưng em không cô đơn).
When you\'re down and you\'re rife (Khi cảm thấy mất mát, khi em không được chú ý).
And the world tells you no-one cares (Khi thế giới khiến em biết không có ai quan tâm).
You can rest assured im always there (Em có thể yên tâm, đã có anh ở đó).
Even when you Fall and it all goes wrong Chodùkhiemvấpngã,vàmọi You know that I\'m with you (Em nên biết rằng, anh đang ở bên em).
That I\'m with you all the time (Anh mãi mãi ở bên em).
Say a little prayer for the restless heart Cầunguyệndùchỉmộtchútthôi We shall never ever drift apart (Chúng ta sẽ không lạc mất nhau và rời xa nhau).
Know that I\'m with you (Nên biết rằng, anh sẽ ở cùng em).
I\'m with you all the time (Anh sẽ mãi mãi ở bên em)
Ca từ của bài hát là một sức mạnh vô cùng lớn lao.