rõ - vị khách, con cừu non rơi vào miệng hổ - đang đứng ngây ra như hóa đá.
Nước xối ào ào.
Nước mắt cũng chảy thầm trong lòng Tô Hòa. Cô thấy hối hận tới cả trăm
ngàn lần vì vừa rồi không hiểu sao mình lại nói nhiều như thế, vì sao lại không từ chối kiên quyết, mà lại để cho đối phương có cơ hội.
Bây giờ phải làm sao đây? Nhanh chóng bỏ đi tìm một nơi trú thân khác, hay là? Sau khi sờ vào chiếc ví tiền trong túi, thì lựa chọn đầu tiên của cô cũng vụt tan biến.
Lẽ nào chỉ còn cách ở lại chung trong một căn phòng với anh chàng đại biến thái này? Ký ức không nên nhớ lại của buổi chiều lại hiện lên trong đầu cô, Tô Hòa rùng mình. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy trên giá sách đối diện cũng có một nút nhấn chạm trổ hình trái đào.
Trước cơ may đến bất chợt, con người cũng trở nên linh hoạt hẳn lên. Tô Hòa bước nhanh đến và nhấn nút, sau hai tiếng "soạt, soạt", chiếc giá sách ấy
cũng từ từ dịch chuyển, để lộ ra căn phòng bên trong, cũng là một phòng ngủ
khép kín!
Cũng có nghĩa là, căn nhà này có hai phòng ngủ!
Đúng lúc đó thì tiếng nước chảy dừng lại, có lẽ Ôn Nhan Khanh đã tắm
xong và sắp ra, Tô Hòa quyết định bước vào căn phòng ngủ thứ hai và tìm thấy nút nhấn có thể khóa trái cửa, rồi đóng chặt cửa lại. Trên màn hình tinh thể lỏng của chiếc khóa điện hiện lên chữ "OFF", và chiếc chìa khóa thẻ từ đang ở trong tay cô.
Bây giờ thì an toàn tuyệt đối rồi!
Khi người được thả lỏng thì sẽ thực sự cảm thấy rất mệt. Sau một buổi
chiều rồi đến một buổi tối với nhiều biến cố, Tô Hòa không thể nào chống chọi lại được với cơn buồn ngủ, cô lập tức buông mình xuống chiếc giường êm ái.
Chiếc giường thật sự rất êm ái, chăn gối thơm tho, nhiệt độ trong phòng cũng ở 260 - một nhiệt độ rất phù hợp.
Tiếng mưa rơi miêm man, cơn buồn ngủ cứ bám riết. Tô Hòa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ rất mê mệt.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy có tiếng lạch cạch rất khẽ. Cô sực tỉnh,
tiếng động này hình như là tiếng của cánh cửa bằng giá sách được mở! Cô định mở mắt ra xem đó là chuyện gì, nhưng người cứ nhũn xuống không chút sức lực, mí mắt nặng trĩu như có cả ngàn cân kéo xuống, không sao mở ra được.
Chuyện gì thế nhỉ?
Rồi loáng thoáng có một bóng người đi đến bên giường.
Cô vô cùng sợ hãi và cất tiếng kêu to.
Nhưng người kia cười hà hà, rồi vươn bàn tay rất dài, ấn cô xuống.
Ôn Nhan Khanh, anh định làm gì thế?!
Cô cố gắng giãy giụa, nhưng người kia chẳng thèm để ý gì đến phản ứng
của cô, vẫn dùng cánh tay đầy sức mạnh giữ chặt lấy cô, còn tay kia thì bắt đầu cởi áo của cô ra.
Cứu với! Cứu với! Đừng! Đừng mà!
Cô vừa tức giận vừa xấu hổ, chân tay cô mềm nhũn như bún, rõ ràng là rất
muốn đẩy người kia ra, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại biến thành hai dải mì trắng, ngượng ngùng quấn lấy người ấy.
Những nụ hôn, những cái bám riết, cảm giác rối ren trong trạng thái ý thức không rõ ràng.
Bậy bạ.
Bừa bãi.
Cuối cùng cô cũng đã mở được mắt ra.
Bức rèm cửa sổ đã ngăn hết ánh sáng bên ngoài, mọi thứ trong phòng vẫn
mờ mờ, ảo ảo, rất không rõ ràng. Chỉ có thể thấy, trong phòng ngủ, chỉ có một mình cô.
Tô Hòa lập tức tỉnh hẳn.
Việc đầu tiên là cô ngồi dậy, kiểm tra mình, tối hôm qua cô đã thiếp đi trong
trạng thái vô cùng mệt mỏi, đến áo ngoài cũng không kịp cởi, lúc này, chiếc áo ấy đã trở nên rất nhàu nhĩ. Cũng có nghĩa là, tất cả quần áo vẫn ở nguyên trên người cô, vậy thì tất cả những chuyện vừa rồi là sao nhỉ? Không lẽ là
trong mơ?
- Ôi trời! - Tô Hòa kêu lên một tiếng, lấy chăn trùm lên mặt. Đúng là xấu hổ quá! Mơ thì cũng là chuyện bình thường, nhưng mà đối tượng mơ đến lại là
Ôn Nhan Khanh! Không biết rốt cuộc mình đang nghĩ linh tinh những gì thế
này?
Căn phòng này chắc chắn đã bị yểm bùa, hoặc là mùi thơm trên chăn gối được tẩm chất kích dục, vì thế mới hại cô trở nên như thế này chứ! Phải rồi, chắc chắn là như vậy! Phải nhanh chóng ra khỏi đây thôi.
Nghĩ vậy, Tô Hòa nhanh chóng xuống khỏi giường. Cô định kéo rèm cửa để nhìn thời tiết bên ngoài, nhưng chiếc rèm được điều khiển tự động, vì thế không thể kéo được. Sau một lúc không tìm thấy công tắc, Tô Hòa đành vén một góc lên nhìn, quả nhiên trời đã sáng tỏ, nhưng mặt trời vẫn chưa lên. Bên ngoài không có những tòa nhà cao ngang bằng, vì vậy mà chỉ cần phóng tầm mắt ra là đã có thể nhìn thấy cả nửa thành phố. Những tòa nhà cao thấp nhấp nhô và những con đường chạy ngang dọc, trong ánh sáng mơ màng của buổi sớm mai, mang một vẻ đẹp rất trầm tĩnh, yên bình. Nghĩ lại những cú điện
thoại đáng sợ tối hôm qua, tưởng chừng như chuyện đã xảy ra lâu lắn rồi.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tô Hòa mở cánh cửa điện tử, bước ra phòng
khách, và rồi cô lập tức nhìn thấy Ôn Nhan Khanh đang nằm trên sa lông!
Tô Hòa khẽ giật mình. Anh chàng này sao có giường mà không ngủ, lại ngủ trên ghế sa lông thế này? Cô bước tới phòng ngủ bên kia nhìn qua, rõ ràng là có đủ cả chăn gối. Đúng là Ôn đại biến thái, thà cuộn mình trong chiếc chăn mỏng nằm ngủ trên chiếc ghế sa lông, chứ nhất định không chịu vào phòng ng ủ.
Có điều bước lại gần và nhìn kĩ, dáng điệu của Ôn Nhan Khanh trong khi ngủ trông càng đẹp hơn.
Ánh nắng buổi sớm lọt qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, soi rõ làn da đàn ông sạch sẽ nhất mà Tô Hòa từng nhìn thấy, đôi mày lưỡi mác, chiếc mũi cao và thẳng, chỉ duy nhất một điều đáng tiếc nho nhỏ là làn môi hơi mỏng. Mẹ cô nói, đàn ông môi mỏng thường là những người rất bạc tình. Có điều,
không thể không công nhận, bờ môi với làn môi mỏng này trông rất gợi cảm.
Nghĩ đến chuyện đôi môi gợi cảm này ngày hôm qua đã từng hôn mình, mặt của Tô Hòa nóng ran và đỏ bừng lên. Ôi, thật là đáng chết, đáng chết!
Chắc là mình trúng phải tà rồi, nếu không thì sao cả đêm mơ như vậy, rồi sáng
ngày ra lại ngây người ngắm nhìn vẻ mặt đang ngủ của người đàn ông ấy?
Đúng lúc cô khẽ tát lên mặt mình với vẻ căm ghét, thì mi mắt Ôn Nhan Khanh khẽ động đậy.
Phản ứng đầu tiên của Tô Hòa là quay mặt đi, rồi huýt sáo: "Trên cây đa
Cảm ơn trời đất, anh chàng này không có thói quen ở trần khi ngủ, lúc này
quần áo trên người rất chỉnh tề.
Tô Hòa nghĩ một chút, thấy rằng nên cảm ơn anh, vì thế ấp úng:
- À tối hôm qua cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ. Ồ, à, sắp tám giờ rồi, tôi
phải đi làm đây! - Rất tốt, và bây giờ thì đi thôi, ở lại đây thêm giây nào thì sẽ thêm ngượng giây ấy.
Tô Hòa cầm vội chiếc ô ở góc nhà lên định đi, thì Ôn Nhan Khanh vừa mở
rèm cửa vừa nói với giọng bình thản:
- Nếu cô chờ thêm hai mươi phút nữa, thì tôi đảm bảo cô sẽ được thưởng thức một bữa sáng ngon nhất trong đời.
Bước chân của Tô Hòa khựng lại. Cô từ từ quay đầu lại:
- Hai mươi phút?
- Ừ - Tấm rèm cửa được mở rộng, khắp phòng là một luồng ánh sáng buổi
sớm dịu dàng, và Ôn Nhan Khanh như đang tắm mình dưới ánh nắng tuyệt đẹp ấy, mỉm cười với cô - Tôi xin cam đoan đấy.
Ôi, hỡi người cha ở dưới suối vàng, cha có nhìn thấy không?
Nụ cười ấy nụ cười ấy là nụ cười có lẽ chỉ thiên sứ mới có được?
Sức cám dỗ của một bữa ăn ngon và một dung nhan đẹp, cuối cùng đã giữ
được Tô Hòa ở lại.
Ôn Nhan Khanh không nuốt lời, sau khi mở một giá sách nữa, bên trong là một căn bếp rộng, có đầy đủ các vật dụng, chỉ riêng dao thái các loại đã có tới mười hai con.
Tô Hòa bước lại gần nhìn, tất cả đều là hàng của hãng Zwiling.
Ôn Nhan Khanh đeo tạp dề. Kể cũng lạ, ngày thường anh luôn trong dáng
vẻ của người nổi tiếng trong giới làm ăn, mặc comple, đeo cravat, thế mà lúc này khi đeo tạp dề vào, trông anh vẫn không hề thấy lạ mắt và khó coi, mà ngược lại còn khiến người ta có cảm giác dịu dàng, nền nã của một người đàn ông tốt trong gia đình.
Tô Hòa mở to mắt nhìn anh với vẻ tò mò, nhìn anh đập trứng, nướng bánh như một nhà ảo thuật, rồi sau cùng bê một đĩa thức ăn kiểu Tây đặt lên bàn, tất cả mọi việc hoàn thành đúng trong hai mươi phút, không hơn không kém. Đúng là chính xác chẳng khác gì một chiếc đồng hồ! Trong lòng Tô Hòa vô cùng thán phục. Từ trước đến nay cô luôn là người tự do, lơ đãng, vì thế cô rất phục những người làm bất cứ việc gì cũng rất chú ý đến thời gian.
Trong đĩa, có hai chiếc bánh mì tròn và hai chiếc bánh mì vuông, ngoài ra còn có một cốc đồ uống đang tỏa hương thơm ngào ngạt, nhưng Tô Hòa không biết đó là mùi hương gì.
Không nén được, cô lên tiếng hỏi:
- Cái miếng vuông vuông trông giống như bánh Egg Tart là gì vậy?
- Là bánh mì Toast.
- Sao cơ? Chưa thấy bao giờ.
Cầm một miếng lên, cho vào miệng, cô không biết nói gì nữa, ngoài việc
thốt lên "Ôi, ôi" một cách đầy cảm kích.
Từ trước tới giờ, cô chưa từng ăn loại bánh Toast nào ngon như thế! Vỏ
bánh thì giòn, ruột lại rất mềm, thêm vào đó là mùi bơ béo ngậy, tan ngay trong miệng, cảm giác ấy giống như, giống như tình yêu! Cầm cốc đồ uống
bên cạnh lên, uống một ngụm, tiếng "ôi" lập tức thay bằng "Ôi cha, ôi cha".
- Cái này, cái này, cái này!
Tô Hòa ra sức đưa ngón tay chỉ vào cốc đồ uống, Ôn Nhan Khanh gật đầu:
- Trà bột sữa nóng. Cũng có thể làm thành lạnh, nhưng vì thời gian không
cho phép.
Sau cùng thì nếm đến loại bánh mì tròn tròn, bên trên lốm đốm đen hơi cháy và trông rất không đẹp mắt. Sau khi cho vào miệng, cảm giác loại bánh này mang đến khác hẳn với loại bánh mì Toast. Nhìn thì thấy cháy, nhưng khi cắn vào thì rất giòn, và khi nhai thì lại thấy rất mềm, lại còn có cả vị ngầy ngậy của những hạt vừng đen, khiến cho ăn rồi lại muốn ăn nữa.
- Đây là bánh mì sữa chua toàn mạch và vừng đen - Thấy cô ăn ngon lành đến mức miệng dính đầy hạt vừng đen, Ôn Nhan Khanh bèn rút một tờ giấy ăn đưa cho cô, mắt hơi cụp xuống, giấu một nụ cười hiếm thấy - Từ từ thôi, không có ai tranh với cô đâu.
Tô Hòa nuốt hết miếng thức ăn trong miệng, nói với giọng cảm kích:
- Đây đúng là bữa sáng ngon nhất mà tôi từng ăn!
Chợt nhớ đến chuyện trước đây cô cũng đã từng ăn đồ của Ôn Nhan
Khanh, nào là Cookies, nào là Tiramisu Không lẽ tất cả đều do anh chàng
này tự tay làm?
Ôi, Thượng đế ơi! Sức mạnh của một người đàn ông biết nấu ăn thật sự
cực kì đáng sợ! Đặc biệt khi đó lại là một người đàn ông rất đẹp trai!
Nhất định phải đưa chi tiết này vào trong bài viết mới được!
Thấy cô tay chân cuống quýt lôi điện thoại ra, Ôn Nhan Khanh hơi chau
mày lại:
- Làm gì thế?
- Chụp ảnh. Nhân lúc bài viết chưa lên khuôn, để cho những món ăn này
cũng được ra mắt độc giả.
Tô Hòa không mang theo máy ảnh, nên phải dùng tạm bằng điện thoại. Nếu ảnh của những món ăn này mà đưa lên mặt báo, chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều nữ độc giả phải nhỏ nước miếng vì thèm cho mà xem! Đúng lúc Tô Hòa đang điều chỉnh góc độ để chụp sao cho đẹp hơn một chút thì đột nhiên Ôn Nhan Khanh cầm lấy chiếc đĩa của cô, không nói năng gì, đổ hết thức ăn ở trong đó vào thùng rác bên cạnh.