Tút tút tút Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang một cách vô tình.
Cô vội gọi lại:
- Tôi không nói đùa đâu! Thực ra, anh hát bất cứ bài gì cũng được, thật
đấy!
- Hết rồi!
Tô Hòa cuống lên:
- Vì sao lại hết rồi?
- Mở cửa ra đi.
- Gì cơ?
- Tôi đang đứng ngoài cửa đây này.
- Sao cơ? - Nhanh như vậy sao? Tô Hòa không thể tin được, cô chui ra khỏi
gầm bàn, chạy tới mở cửa, trước khi mở còn đưa mắt nhìn quanh, và giấu chiếc ô ở phía sau, định rằng nếu người ngoài cửa là kẻ khác thì cô sẽ cho đối phương một đòn nhớ đời.
Cánh cửa từ từ hé ra một chút.
Một mái tóc dài bị ướt, một chiếc áo khoác sũng nước mưa và cả một đôi
mắt sâu thẳm, cho dù là trong ánh sáng mờ mờ vẫn sáng rực như ánh sao.
Tô Hòa buông rơi chiếc ô trong tay xuống đất, liền sau đó cả người cô nhào ra, lao vào vầng ngực rộng của Ôn Nhan Khanh.
-Ôn Nhan Khanh Anh, anh, anh đã đến đây rồi Vừa rồi, tôi đã rất sợ
Ánh đèn chiếu xuống mặt Ôn Nhan Khanh, dưới cặp kính không gọng hình
bầu dục, có gì đó lấp lánh, sau đó chìm trong sự dịu dàng vô cùng - Không sao nữa rồi - Anh nói, tay khẽ vuốt ve mái tóc cô - Ngoan nào.
Bên ngoài, gió mưa vẫn như cũ.
Còn trong căn phòng làm việc nhỏ bé ấy, bỗng chốc ấm hẳn lên.
- Em làm gì ở đây?
Mấy phút sau, khi Tô Hòa đã hết cơn xúc động, phản ứng đầu tiên là nhanh
chóng rời khỏi lòng của Ôn Nhan Khanh, rồi sau đó giả bộ như không có chuyện gì, quay người đi túm tóc lên, Ôn Nhan Khanh lên tiếng hỏi.
- Làm thêm.
- Thế đã xong chưa?
- Việc ấy có thể nói là đã hoàn thành rồi thì phải? - Tô Hòa nhớ đến
mười sáu bức ảnh mà cô ném trong máy tính, và cũng là nguyên nhân khiến
cho tâm trạng của cô tối nay rối như tơ vò. Lúc trước rõ ràng là thấy căm hận
đến muốn chết, thế mà lúc này người trong những tấm hình đó xuất hiện vào lúc mà cô cần đến sự giúp đỡ nhất, thì cô lại chẳng thể nào căm hận được nữa. Không những không hận mà còn thấy rất cảm kích.
Tô Hòa thầm tự chửi mình: Đúng là đồ vô tích sự! Chỉ cần được mấy cái kẹo
là quên ngay vết thương!
Đáng tiếc là người đầu têu của mọi chuyện lại dường như không hiểu được tâm trạng phức tạp ấy của cô lúc này, hoặc có thể anh biết nhưng giả như không biết. Ôn Nhan Khanh nhìn bốn phía căn phòng vừa nhỏ, vừa bừa bộn,
rồi nói:
- Đi nào!
- Sao cơ? Đi đâu?
- Đưa em về nhà.
- Khoan đã! Tôi không thể về nhà được! - Thấy Ôn Nhan Khanh nhướn
mày, cô vội vàng giải thích - Mẹ của Tiểu Ngu tới, thím ấy có chuyện muốn nói với Tiểu Ngu, vì thế Tôi sợ mình ở nhà sẽ gây bất tiện cho họ, nên để họ ở nhà với nhau. Tôi đã nói với họ là đêm nay thức để làm thêm ở tòa soạn và không về nhà. Bây giờ chắc họ đã ngủ rồi, tôi không muốn về đánh thức dậy
Tô Hòa càng nói giọng càng nhỏ, vì ánh mắt của Ôn Nhan Khanh càng lúc
càng lộ vẻ giễu cợt. Quả nhiên, anh lên tiếng:
- Đúng là một người tốt bụng vô tích sự.
- Cái gì? Tình cảm vĩ đại với người thân của tôi, kiểu người như anh thì làm
sao mà hiểu được.
- Thôi được rồi, dù vậy thì cũng phải đi!- Anh vơ lấy chiếc túi của cô choàng sau lưng ghế.
- Đi đâu cơ?
Hồi 10.2
- Một nơi phù hợp để ngủ.
- Trường S.S à? - Phản ứng đầu tiên của Tô Hòa là lùi và tránh về phía sau
- Tôi sẽ không tới phòng làm việc của anh đâu!
Đừng có đùa, buổi chiều đã bị hôn ở đó rồi, đêm hôm như thế này chỉ có một nam một nữ thì lại càng nguy hiểm, chưa biết chừng lại xảy ra tai họa ấy c h ứ.
Ôn Nhan Khanh nhìn cô một cái, gật đầu:
- Biết rồi, không tới S.S, đi nào! - Nói rồi anh quay người đi trước dẫn
đường.
Tô Hòa định hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy chiếc áo khoác của Ôn Nhan Khanh
liên tục rỏ nước xuống, thì vội cầm lấy cuộn giấy và chiếc ô trên bàn:
- Này, chờ chút đã, hãy lau nước trên quần áo đi đã. Nếu không lau thì
cũng phải chờ xòe ô ra đã rồi hãy đi!
Ôn Nhan Khanh vẫn cứ bước đi như không nghe thấy, Tô Hòa đành giương ô lên, che lên trước Ôn Nhan Khanh và đi theo. Hai người sánh đôi bước ra khỏi tòa nhà của tạp chí. Chiếc xe Volkswagen Phaeton của Ôn Nhan Khanh đỗ ở bên đường, không những không khóa mà ngay cả cửa của buồng lái cũng vẫn mở toang. Nước mưa bắn vào làm ướt cả chiếc ghế bằng da thật.
Tô Hòa trợn mắt:
- Anh không đóng cửa xe mà chạy lên ngay ư? Anh không sợ bị trộm lấy
cắp mất
Ôn Nhan Khanh lên xe, không để tâm đến nước trên mặt ghé mà ngồi luôn xuống, rồi ra hiệu cho cô vào xe.
Tô Hòa cụp ô, chui vào trong xe, nói:
- Anh đến nhanh quá, cảm giác như vừa nghe xong bài hát thì anh đã tới.
- Tôi đã hát sáu lần đấy.
- Sao cơ? - Nhiều như vậy sao? Cô hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Ôn Nhan Khanh nhìn cô:
- Thắt dây an toàn lại.
- Vâng! Lôi thôi quá - Tô Hòa trề môi, vừa thắt dây an toàn với vẻ lơ đãng,
vừa nhìn ra ngoài cửa xe, cô chợt kêu lên - Là người kia!
- Gì thế? - Ôn Nhan Khanh đang cho xe nổ máy, nghe vậy bèn dừng lại.
- Cái bóng trắng ấy! Chính là người kia vừa rồi đã nhìn trộm tôi ngoài cửa
sổ!!! Ôi! Hắn chạy mất rồi! - Ở góc phố, một bóng người chạy vụt vào một lối rẽ và biến mất. Đến khi Ôn Nhan Khanh chạy tới thì ngoài một thùng rác đổ ra đất, chẳng còn thấy gì nữa. Đôi mắt của anh chợt lóe sáng.
Tô Hòa hỏi với giọng run run:
- Làm thế nào đây? Hắn đã nấp ở bên ngoài mãi mà không đi! - Vừa nghĩ
đến chuyện nếu như lúc trước Ôn Nhan Khanh không ngăn cô mở cửa ra thì tên trộm ấy rất có thể đã xông vào, Tô Hòa càng run cầm cập, cô quay sang nhìn Ôn Nhan Khanh với ánh mắt đầy biết ơn.
- Có lẽ đó là một tên lưu manh chờ cơ hội gây án. Đừng để ý đến hắn nữa, đi thôi! - Ôn Nhan Khanh quay đầu xe, lái chiếc Volkswagen Phaeton lao vào màn mưa, để lại đằng sau nỗi sợ hãi, nỗi lo lắng của Tô Hòa và cả sự việc chưa xảy ra.
Nửa tiếng sau, chiếc xe chạy đến trước một tòa nhà trông như khách sạn. Ôn Nhan Khanh lấy chiếc thẻ từ quẹt vào đầu máy giám sát, cánh cửa của nhà xe tầng trệt từ từ mở ra.
Tô Hòa nhìn quanh với vẻ tò mò, hỏi:
- Đây là đâu?
Ôn Nhan Khanh không trả lời cô. Anh cho xe dừng hẳn, rồi đưa cô vào cầu
thang máy đi lên tầng trên cùng. Khi thang máy mở ra, trước mặt là một hành lang dài chừng năm chục mét, phía cuối hành lang có một cái cửa, sau khi quẹt thẻ, cánh cửa điện tử "Reng" một tiếng và tự động mở ra.
Cùng lúc đó, đèn ở cửa cũng lần lượt bật sáng, giống như một người chủ nhà hiếu khách, dịu dàng mở cửa nhà mình ra chào đón.
Tô Hòa đứng ở cửa, bất giác thốt lên đầy vẻ kinh ngạc:
- Oh, my God!
Hiện ra trước mắt cô là một căn phòng vô cùng rộng rãi, chiếc rèm cửa sổ
tự động đang từ từ kéo ra, để lộ một khung cửa sổ bằng kính khổng lồ, cảnh tượng đẹp lung linh và náo nhiệt của thành phố trải dài ra trước mắt. Đồ vật trong phòng được bày biện với hai gam màu chính là màu sữa và màu nâu. Chiếc sa lông hình cánh cung mềm mại, bộ bàn trà bằng kính chịu lực màu nâu sẫm, và những chiếc giá sách xếp thành hàng xung quanh chiếc sa lông
Tô Hòa nguýt Ôn Nhan Khanh một cái, rồi nói với giọng không có gì là vui
vẻ:
- Anh đã nói là không đưa tôi tới S.S.
- Đây là căn hộ của tôi, không phải là S.S.
- Có gì khác nhau đâu! - Tô Hòa tức giận nắm tay lại, bước nhanh vào bên
trong, nói - Anh nhìn chiếc sa lông này đi, giống hệt nhau! Cả chiếc bàn trà này nữa, cũng hệt như vậy! Còn đây là những giá sách, có khác gì đâu! Anh
nhìn những cuốn sách này đi, cũng
- Khoan đã! - Ôn Nhan Khanh ngắt lời cô với vẻ rất nghiêm túc - Tôi cam đoan, số sách ở đây không có cuốn nào trùng với những cuốn sách trong phòng làm việc ở S.S.
-
Tô Hòa không nói được gì nữa.
Con người biến thái này, bố trí nhà ở của mình chẳng khác gì với phòng làm
việc, chứng cầu toàn của anh ta không biết nặng đến mức nào Khoan! Nhà?
Nhà!!! Sau khi ý thức được mấu chốt của vấn đề, Tô Hòa đột nhiên quay
người lại, nói với vẻ hoảng hốt:
- Đây, đây là nhà của anh?
Cũng có nghĩa là, ngoài trường S.S, Ôn Nhan Khanh còn có một chỗ dừng
chân khác ở thành phố B, và đó chính là:
Chỗ này!
Ngay lập tức, trong đầu của Tô Hòa chợt vang lên câu "tránh vỏ dưa, gặp
vỏ dừa". Cô cuống quýt vớ lấy chiếc ô, vừa lùi về sau vừa quan sát xung quanh.
Nhìn thấy điệu bộ ấy của cô, Ôn Nhan Khanh nhướn mày lên:
- Cô sợ à?
- Không sợ! - Tuy giọng nói rất to, nhưng chiếc ô liên tục nhỏ nước xuống
đất như đã ngầm tố cáo nỗi lo sợ của chủ nhân.
"Xoạch", một vật được ném xuống dưới chân của Tô Hòa, cô cúi đầu xuống, đó là chiếc thẻ từ.
Ôn Nhan Khanh đứng ở chỗ cách cô chừng mười bước, vẻ mặt lạnh lùng:
- Đây là chìa khóa của cổng lớn, hơn nữa, di động của cô đang trong tay
cô. Nếu có chuyện gì bất ngờ, cô có thể bỏ chạy hoặc báo cho cảnh sát - Ý của nhưng lời nói này là anh sẽ không làm gì cô.
Trước hành động ấy của Ôn Nhan Khanh, Tô Hòa ngượng ngùng, nói:
- Thực ra, cũng không cần, không cần phải
- Giá sách phía sau cô có một nút nhắn, nhắn vào đó, nó sẽ tự động mở ra,
bên trong là phòng ngủ và phòng tắm. Được rồi, nếu không có việc gì, tối nay hãy ngủ cho ngon.
Nhìn thấy Ôn Nhan Khanh quay người đi, Tô Hòa vội gọi:
- Thế còn anh thì sao? Anh không ở đây à?
Ôn Nhan Khanh đứng bên cửa, hơi cúi đầu xuống, đôi mày rậm che kín đôi
mắt, anh khẽ trả lời:
- Ừ.
Ánh đèn in bóng anh lên tường, làm toát ra một vẻ yên tĩnh đến khó tả.
Tô Hòa chợt cảm thấy rất áy náy. Trong buổi tối hôm nay, Ôn Nhan Khanh
đã phải đội mưa đến cứu cô, thấy cô không thể về nhà được đã đưa cô về nhà mình, thế mà cô còn đòi này đòi nọ, lại còn muốn chủ nhân phải rời khỏi đó, để căn nhà rộng lớn cho một mình cô. Dù nghĩ kiểu gì thì đó cũng là một việc
làm rất thất lễ!
- Thế này thì tôi khó nghĩ lắm
- Thật à?
- Thực ra Tôi cũng không sợ anh như vậy đâu Cái chính là Tóm lại
Đúng lúc cô đang cố sức tìm những lời lẽ để an ủi đối phương thì Ôn Nhan
Khanh quay người lại, nói:
- Cũng phải. Thế thì tôi không đi nữa.
- Sao cơ? - Tô Hòa mở to mắt. Này, này, cô chỉ tiện mồm nói thế thôi chứ
đâu có ý giữ anh ở lại thật
Ôn Nhan Khanh nhìn cô rất bình tĩnh, rồi bình thản nói:
- Quần áo của tôi ướt rồi.
- Cho nên?
- Nếu không cởi ra và tắm nóng ngay thì có thể sẽ bị ốm.
- Thế nên?
- Cô nói đúng, tôi nên ở lại. Tôi đi tắm đây.
Nói rồi nam chủ nhân tự nhấn vào chiếc nút phía sau Tô Hòa, chiếc giá sách
từ từ dịch chuyển, để lộ căn phòng ở bên trong. Ôn Nhan Khanh sải bước đi vào, trong khoảng khắc đi qua Tô Hòa, anh nhìn thấy rất