Ngày chủ nhật, Tô Hòa vừa bị sếp gọi đi nộp bài, Tô Ngu viết giấy nhắn cho
Tô Hòa rồi đeo ba lô ra khỏi nhà.
Ngày chủ nhật trời âm u - khác hẳn với ngày hôm trước vừa có nắng vàng rực rỡ, bầu trời mây đen dày dặc, dường như sắp mưa đến nơi. Tô Ngu đi xe bus qua năm bến thì tới Phường Đan Thanh - một con phố hội họa lớn nhất của thành phố B.
Con phố này có lịch sử rất lâu đời, nghe nói đã có từ thời nhà Thanh. Hai bên đường phố cửa hiệu san sát, nơi thì bán đồ cổ, tranh chữ, nơi thì bán dụng cụ hội họa, với đủ loại tượng thạch cao, giá vẽ xếp chồng chất, tuy hơi rối mắt nhưng lại mang đầy hơi hướng của chủ nghĩa nhân văn.
Đây là lần đầu tiên Tô Ngu đến đây. Cô mới tới thành phố B có hai tuần, nên mặc dù đã nghe tiếng Phường Đan Thanh từ lâu, nhưng trước đây không có thời gian và cơ hội. Lúc này, đưa mắt nhìn thì thấy vô số các loại bột màu và màu nước, dễ có tới hàng trăm nghìn loại, khiến cho người mua không biết nên chọn loại nào. Trước một cửa hiệu nhỏ được sắp xếp bừa bộn và tạp nham nhất ở góc phố có bày mười mấy thùng nhựa, bên trong xếp đầy đủ các loại dụng cụ hội họa, còn có cả mấy thùng chất màu, bên cạnh có dựng một tấm biển: Thanh lý cửa hàng, mười đồng một thùng, không mặc cả.
Ôi, rẻ thế sao? Tô Ngu vội chạy tới nhìn kỹ, mỗi thùng có khoảng mười mấy
tuýp màu, phần nhiều mang nhãn hiệu Marie, mới có, cũ có, tốt có, mà xấu
cũng có. Ngày thường, giá một tuýp là hai đồng rưỡi, thế mà bây giờ nhiều như vậy cũng chỉ có mười đồng! Thành phố lớn quả nhiên cũng có cái lợi của thành phố lớn.
Tô Ngu lập tức ngồi xuống chọn kĩ, tuýp này, tuýp này, còn cả tuýp kia nữa, tất cả đều chưa hết hạn sử dụng, hơn nữa bao bì vẫn còn nguyên Màu trắng thì thôi vậy, nhãn hiệu Marie màu nào cũng tốt, trừ màu trắng chỉ cần dùng
một ít là đã bị loãng màu ngay Ôi! Còn có cả Winsor Newton nữa, trúng to [1]
rồi!
[1] Tên của một hãng chuyên về bột màu và màu nước dùng cho hội họa, do Willliam
Winsor và Henry Newton thành lập vào năm 1832
Tô Ngu đang phấn khởi chọn, thì một cô nhân viên tay cầm cây chổi lau nhà từ trong cửa đi ra, nhìn thấy cô đang chọn, mặt cô ta lập tức biến sắc,
quát to:
- Này! Cô kia! Những thùng đó không được chọn! Nghe thấy chưa hả?
Không được chọn!
Thấy Tô Ngu không có phản ứng gì, cô kia tức giận xông tới, ném cây chổi lau nhà rõ mạnh bên cạnh cô, những giọt nước bắn từ trong cây chổi bắn cả lên chân Tô Ngu.
Tô Ngu sửng sốt ngẩng đầu lên.
- Chữ to như thế mà không đọc được à? Mười đồng một thùng, không được
chọn. Cô chọn hết những thứ tốt rồi, còn lại thì bán cho ai?
Tô Ngu bị cô ta làm cho hoảng sợ, trong chốc lát chẳng biết phải làm gì. Cô nhìn lại dòng chữ viết trên tấm biển, rồi lại nhìn khuôn mặt dữ dằn của cô bán hàng, ngón tay buông ra, thế là tất cả những tuýp màu chọn được đều rơi xuống, có tuýp thì rơi trở lại thùng, có tuýp thì rơi ra đất. Cô bán hàng thấy
thế càng tức giận:
- Này, cô là loại người gì thế hả? Không cho cô chọn thì cô định phá hoại à?
Những thùng này tôi đã phân loại ra rồi, cô ném như vậy, bây giờ tôi lại phải
phân lại. Cô cố ý làm thế chứ gì?
- Không, phải, xin lỗi - Tô Ngu ra sức lắc đầu, lùi lại sợ sệt.
- Rốt cuộc là cô có mua hay không, hả?
- Tôi Tôi
- Hoặc là cô mua cả, hoặc là cô xéo nhanh đi, đáng ghét! - Cô bán hàng
chửi rủa xong bèn ngồi xổm xuống nhặt những tuýp màu rơi trên đất. Tô Ngu cũng vội ngồi xuống nhặt giúp. Nhưng việc làm ấy của cô càng làm cho đối phương tức giận, cô ta đẩy cô ra - Cô lui ra, đừng có làm vướng chân vướng
tay!
Vì bất ngờ, Tô Ngu ngã lăn ra đất và ngồi bệt đúng vào cây chổi lau nhà, nước bẩn từ cây chổi lập tức thấm ngay sang chiếc quần trắng của cô. Đúng lúc đó, Tô Ngu nhìn thấy trên mặt đất có một bóng đen trùm lên bóng cô.
Đồng thời, một cánh tay xuất hiện trước mặt cô. Tô Ngu nhìn theo và
ngẩng đầu lên thì thấy - Hạ Ly!
Hiện thực thường mang đến cho cô sự bất ngờ vào những giây phút rất không thích hợp, và sự bất ngờ này không mang lại cho cô chút vui mừng nào, mà chỉ là cảm giác xấu hổ. Vì sao vì sao lại cứ bị anh ấy nhìn thấy mình trong những lúc bộ dạng thảm hại thế này nhỉ? Tô Ngu cụp mắt xuống, run rẩy chìa tay ra, sau đó, ngón tay cô ấm dần, Hạ Ly nắm lấy tay cô, một sức mạnh to lớn, mềm mại truyền đến, và cô đứng dậy theo đà ấy.
Cảnh tượng ấy diễn ra trước mắt cô bàn hàng, cô ta lập tức tỏ vẻ luống cuống. Cô ta biết người này, đó là khách quý của ông chủ, nên nhất định không được đắc tội với người ấy.
Ở bên này, Hạ Ly khẽ hỏi:
- Có bị thương không?
Tô Ngu vội lắc đầu.
- Được, vào đây theo tôi! - Một tay Hạ Ly nắm tay Tô Ngu không buông ra,
còn tay kia thì lăn bánh xe, đi vào trong nhà. Đầu óc Tô Ngu trong chốc lát trở nên trống rỗng, cô không biết nên làm gì. Cô đi theo bàn tay dắt cô từng bước từng bước vào trong nhà như một cái máy.
Cô bán hàng có vẻ rất lúng túng, cười ngượng ngùng:
- Thì ra cô đây là bạn của anh Hạ, thật sự rất xin lỗi
Hạ Ly đi qua người cô ta, không nhìn cô ta lấy một cái. Nụ cười của cô bán
hàng bỗng trở nên khô cứng. Sau khi vào trong cửa hiệu, tất cả nhân viên bên
trong đều lên tiếng chào:
- Chào anh Hạ.
Hạ Ly cũng vẫn không trả lời, cứ kéo tay Tô Ngu đi thẳng vào trong cùng
của cửa hiệu với vẻ tôn quý của bậc vương giả.
Cuối cửa hiệu là một cánh cửa, chủ cửa hàng vội chạy ra ân cần mở cửa. Phía sau cánh cửa là một cái kho nhỏ, chẳng có gì đáng kể, giữa kho đặt một chiếc bàn vuông, ngoài ra, bốn xung quanh toàn là các giá gỗ, bên trên để đủ loại hàng hóa.
Đến lúc đó Hạ Ly mới buông tay Tô Ngu ra, và lên tiếng:
- Hàng tôi cần đâu?
- Đã chuẩn bị xong rồi. Đây ạ! - Ông chủ cửa hiệu cúi người, kéo ra một
chiếc hòm gỗ từ ngăn cuối cùng của một trong số những chiếc giá, rồi mở ra và đặt nó lên bàn.
Tô Ngu chợt thấy một luồng hơi lạnh. Trong hòm, là một bộ màu vẽ tranh sơn dầu đầy đủ nhất mà trong đời cô từng nhìn thấy. Mỗi một tuýp màu đều căng đầy và cắm vào các lỗ trên vách thành từng hàng, từ nhạt đến đậm, trông chẳng khác gì một "gia phả" của màu sắc.
Hạ Ly tiện tay rút lấy một tuýp trong đó, mở ra, Tô Ngu đứng bên nhìn
không chớp mắt. Chưa bao giờ cô nhìn thấy màu xanh đẹp như vậy, đẹp tới mức dường như tất cả màu xanh của mùa xuân đều được đem vào trong tuýp màu nhỏ bé ấy.
Ông chủ cửa hàng đứng bên tán dương:
- Tất cả đều được phối chế đặc biệt theo yêu cầu của anh và cũng đã qua
kiểm tra thực tế nghiêm ngặt, dù là độ bóng, độ bao phủ hay là độ đồng đều,
đều thuộc hạng nhất, đúng là loại màu hoàn hảo!
Hạ Ly nhìn xuống, đôi mắt sâu thẳm, không thể đoán được trong đó ẩn
chứa điều gì. Anh xem mấy tuýp màu xong, đột nhiên quay sang hỏi Tô Ngu:
- Cô thích không?
Tô Ngu cắn môi. Thấy cô như vậy, Hạ Ly liền hiểu ý:
- Được rồi, vậy thì cho cô bộ này.
Tô Ngu giật mình, dường như không dám tin vào mắt mình:
- Cho, tôi? - Hạ Ly vừa nói là cho cô thật? Tặng cho cô?
Ông chủ cửa hàng đứng bên lại càng sửng sốt hơn:
- Gì cơ? Anh Hạ, bộ màu này bà vợ tôi đã phải mất cả nửa năm mới phối
chế ra, anh định tặng cho - Sau khi nhìn Tô Ngu, một cô gái mà dù nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ thấy là một học sinh bình thường, giọng ông ta chợt nhỏ
đi - Cô gái này sao?
- Không được sao? - Đôi mắt ấy đẹp như vẽ và lạnh như băng, mang lại cho người khác một cảm giác rất nặng nề.
Ông chủ cửa hiệu vội đổi giọng:
- Tất, tất nhiên là được! Đồ anh đặt mua thì là của anh rồi, anh muốn tặng
ai là tùy ý anh
Hạ Ly nói với Tô Ngu:
- Hãy nói địa chỉ của cô cho ông ấy.
Ông chủ cửa hiệu gật gật đầu:
- Đúng, đúng, tôi sẽ đưa đến tận nhà. Thưa cô, cô để lại cách thức liên hệ
đi ạ.
Đến lúc đó Tô Ngu vẫn như đang ở trong giấc mộng, cô ngây người nhìn Hạ Ly, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Người này lần nào cũng đều tặng quà cho cô
Lần trước là Thiên sứ.
Lần này thì lại là màu vẽ tranh sơn dầu.
Thứ nào cũng rất đặc biệt và rất đắt, nhưng điều quý hơn giá trị vật chất
của món quà chính là người đem tặng nó! Vì sao Hạ Ly lại đối xử với cô tốt như vậy? Một người tài hoa như Hạ Ly có lẽ đã quá quen thuộc với việc được người khác tâng bốc và sùng bái. Vì sao với cô, anh lại đối xử khác với mọi người như thế? Không thể phủ nhận, cảm giác duy nhất và ngoại lệ ấy đã khiến cho Tô Ngu thấy trong lòng rất phức tạp.
Hạ Ly dường như không mấy chú ý đến thái độ của cô, chỉ nói một câu:
- Đi thôi - Rồi quay người bỏ đi.
Ông chủ cửa hàng cúi đầu, khom người cung kính tiễn anh.
Tô Ngu cắn môi, sau cùng lấy hết can đảm đuổi theo, nắm lấy tay càng của
chiếc xe lăn. Hạ Ly nhìn hành động ấy của cô bằng đôi mắt ướt rất đặc biệt của mình, chỉ trong khoảng khắc thôi, nhưng dường như ánh mắt ấy đã làm
cho toàn thân Tô Ngu run lên.
Tô Ngu nói như hụt hơi và không sao giấu được vẻ run rẩy trong giọng nói:
- Tôi, không thể, lại nhận, món quà, quý, như thế.
- Tại sao?
- Vì, nó quá, quý giá! - Và điều không phù hợp với sự quý giá ấy là mối
quan hệ giữa hai người chưa đến mức sâu sắc như vậy!
Đôi mắt Hạ Ly như nước hồ lăn tăn sóng dưới ánh trăng, điềm tĩnh nhưng
linh hoạt, thản nhiên và lạnh lùng:
- Tôi không thích việc người khác từ chối những món quà của tôi.
Tô Ngu ngây người.
Hai người cứ im lặng nhìn nhau như thế trong mấy giây.
Sau cùng, Hạ Ly là người rời mắt đi trước, rồi nói bằng giọng bình thản:
- Nhận lấy đi. Chẳng phải là cô rất muốn tham gia cuộc thi "Viên ngọc hi
vọng" sao? Nó sẽ có ích cho cô đấy.
Tô Ngu chợt mở to mắt, thốt lên ngạc nhiên.
- Anh, biết, chuyện đó rồi?
- San Ni đã nói với tôi.
Đúng rồi, đều là người của S.S, tất nhiên là anh biết San Ni rồi. Hơn nữa,
cuộc thi lớn này cũng là do San Ni giới thiệu để cô tham gia, vậy thì việc San Ni nói với Hạ Ly cũng là việc tất nhiên thôi.
Tô Ngu cười đau khổ, vốn cô định sau khi tham gia sẽ mang đến cho Hạ Ly
một niềm vui bất ngờ, không ngờ Hạ Ly đã biết mất rồi.
Một cảm xúc mới mẻ dần dần hình thành, khiến Tô Ngu thấy vui thích, đó là: Thì ra Hạ Ly cũng quan tâm đến cô! Anh ấy tặng cô loại màu tốt như vậy,
không biết có phải là muốn dành cho cô một sự khích lệ không?
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Ngu không ngừng biến đổi, Hạ Ly khẽ nhếch môi
cười:
- Vậy hãy cố gắng lên nhé.
- Vâng! Tôi, nhất định, sẽ, cố gắng! - Tô Ngu nắm tay lại. Dường như mỗi
tế bào trong người đều được tiếp thêm năng lượng mới, bầu trời đầy mây xám xịt phút chốc dường như tan biến, cơn mưa sắp đổ xuống dường như cũng
không còn tồn tại, mà thay vào đó là ánh dương chan hòa khắp nơi nơi.