Tô Hòa sực tỉnh sau giấc mộng, chợt phát hiện ra điện thoại của mình đang
kêu lên.
Khuya thế này, ai còn gọi đến nhỉ? Cô mơ màng chụp lấy điện thoại, mở ra, trên màn hình là một mẩu tin nhắn bằng hình ảnh, hình ảnh trong đó rất mờ, trông như một cánh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một ống đen rất dài và rất cao. Ai mà vô duyên như vậy, sao lại gửi hình ảnh kì quặc đó đến cho mình? Nhưng khi nhìn vào số điện thoại gửi đến, cô thực sự sửng sốt, Tô Ngu! Tất
nhiên đó không phải là tin do Tô Ngu gửi!
Là Diệp Nhất!
Tô Hòa vội nhảy xuống giường, vơ lấy chiếc túi, chạy thẳng xuống dưới. Vì
không được phép ở lại trong trường S.S, nên tối nay cô đã về nhà mình ngủ. Nếu biết rằng Diệp Nhất sẽ gửi tin đến, thì dù cho thế nào đi nữa, cô cũng sẽ nhất quyết ở lại trong trường.
Cô chuyển tin nhắn đến cho Ôn Nhan Khanh, rồi gọi ngay cho anh.
Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, cũng là một giọng trong trạng thái
không thật tỉnh táo:
- Tô Hòa?
- Anh đã nhận được tin nhắn tôi chuyển đến cho anh chưa? - Cô nhấn vào
nút thang máy với vẻ vô cùng sốt ruột - Đó là mẩu tin nhắn mà Diệp Nhất đã
dùng máy của Tô Ngu để gửi cho tôi!
Giọng của Ôn Nhan Khanh lập tức tỉnh táo hoàn toàn:
- Chờ một chút - Một lát sau đó anh nói tiếp - Tôi hiểu rồi, tạm biệt! - rồi lập
tức tắt ngay máy.
Tỏ Hòa cầm điện thoại, nói:
- Tắt máy rồi à? Alo! Alo! Thật đáng ghét, đến một lời cảm ơn cũng không
có! - Thôi vậy, trong lúc khẩn cấp, không thèm chấp với kiểu người như vậy. Ra khỏi cầu thang máy, cô vẫy một chiếc taxi để đến S.S.
Khi cô tới nơi thì văn phòng của Ôn Nhan Khanh đã sáng rực đèn, cảnh sát đang tìm kiếm địa điểm trong bức ảnh. Cô vừa bước vào thì Tô Ngu cũng chạy đến, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ, bộ dạng như vừa tỉnh dậy.
- Chị, Diệp Nhất, gửi tin nhắn à? Đúng là, Diệp Nhất chứ? - Tô Ngu túm lấy tay cô.
- Cậu ấy dùng điện thoại của em gửi cho chị. Nếu không có gì đặc biệt xảy ra, thì có lẽ đó chính là do Diệp Nhất gửi.
Mắt của Tô Ngu chợt đỏ lên:
- Cậu ấy, còn sống... tốt quá rồi...
Hiểu được tâm trạng của Tô Ngu lúc này, Tô Hòa xoa đầu cô.
Đúng lúc ấy, Ôn Nhan Khanh xuất hiện, chiếc sơ mi phẳng phiu, mái tóc dài
gọn gàng. Người đàn ông này dường như không bao giờ để mình trong bộ dạng bù xù.
- Thế nào? Tìm thấy địa điểm chụp ảnh chưa?
- Hiện vẫn chưa tìm ra.
Tô Ngu tiến lại gần máy tính của một người trong bọn họ, nhìn lên tấm hình
trên đó. Có lẽ vì tai của cô không nghe được, nên thị giác của cô đặc biệt nhạy cảm, do đó ngay lập tức cô cảm tháy cái ống đen đen đó rất quen, hình như
đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Ở đâu nhỉ?
Cô cố tập trung suy nghĩ, rồi đột nhiên "A" một tiếng:
- Tòa nhà Thiên Giới!
Đúng là cô đã nhìn thấy tòa nhà đó, có điều lúc đó ở khoảng cách rất gần -
chính vào cái hôm bố cô tới thành phố B, và Hạ Ly đã từng mời hai bố con cô ăn cơm ở đó.
- Sao cơ? - Những người được gợi ý nhanh chóng vây quanh - Ôi, đúng là
rất giống với tòa nhà Thiên Giới!
- Có điều, hình ảnh thu nhỏ lại thế này, có thể thấy khoảng cách chụp rất xa.
- Nếu đúng là rất xa, thì sẽ không thể chụp được, cho nên có thể khẳng định là ở gần đó.
- Mau lấy máy tính mô phỏng lại đi, xem ở vị trí nào thì sẽ chụp được góc độ ấy của Thiên Giới.
Ôn Nhan Khanh nhìn Tô Ngu một cái, khen một câu chưa từng thấy bao
giờ:
- Trực giác của em đối với hình ảnh, quả là hơn hẳn người khác một bậc.
Nhận được lời khen từ người thầy ấy vốn là một việc rất đáng vui mừng,
nhưng vào lúc này, toàn bộ tâm trí của Tô Ngu đang nghĩ đến Diệp Nhất, nên
cô hoàn toàn không hiểu gì.
Còn Tô Hòa ngồi bên cạnh đã nghe thấy, cô đưa mắt nhìn Ôn Nhan Khanh rồi lại nhìn Tô Ngu, và không nén được thoáng nở nụ cười.
Mười lăm phút sau, cảnh sát đã tìm được địa điểm chụp, đó là một nhà kho bên cạnh ga xe lửa. Cảnh sát Ngô lập lức điều động lực lượng. Tô Ngu không thể đi theo, mà chỉ có thể ngồi lại trong phòng, theo dõi quá trình hành động của họ qua máy tính.
Để tránh đánh rắn động cỏ, các cảnh sát đã đổi đi trên những chiếc xe giản dị, nhanh chóng lao mình giữa đêm khuya. Nhìn thấy cái kho mỗi lúc một gần, Tô Ngu cũng mỗi lúc một thêm hồi hộp. Không thể chịu nổi cảm giác đó, cô phải đưa hai tay giữ chặt lấy trái tim mình. Bên trong lồng ngực, trái tim ấy đang đập gấp gáp hơn bao giờ hết.
Rồi dần dần cô cảm thấy rất khó thở.
Nhìn thấy vẻ khác thường của em họ, Tô Hòa vội nắm lấy tay cô, truyền hơi
ấm của mình cho em.
Tô Ngu nhìn chị họ với vẻ cảm kích:
- Em, không, sao đâu, chị.
Trước khi Diệp Nhất được cứu về, cô không được phép gục ngã.
Xe cảnh sát dừng lại bên ngoài nhà kho, những cảnh sát giỏi nhất - đã
được trải qua chương trình huấn luyện chống khủng bố - xuống khỏi xe không một tiếng động, rồi tiến hành bao vây, bố trí, sau đó đạp cửa lớn của nhà kho, tuy nhiên, cảnh tượng hiện ra trước mắt họ là...
Một căn nhà kho trống không.
Không có hàng hóa, càng không có người, thậm chí không có bất cứ manh
mối nào.
Sao lại như thế được?
Ngồi trước máy tính, Tô Ngu gần như bật thành tiếng kêu. Đúng lúc đó thì
cô nhìn thấy một vật.
Đó là một bức tường ở phía ngoài nhà kho, phía trên của bức tường lộ ra một thân cây.
Cây quế.
Đầu Tô Ngu như bị một luồng điện đánh trúng, một ký ức bị quên chợt lóa
lên - sáng thứ hai, trên xe bus, khi bọn bắt cóc đi về phía cô, cô đã ngửi thấy mùi thơm của hoa quế.
Là cây quế!
Chính là cây quế ấy!
- Ở kia! - Cô chỉ lên màn hình kêu to.
San Ni vội chạy tới: "Chuyện gì thế?".
"Diệp Nhất ở kia!" - Tô ngu nói nhanh bằng ngôn ngữ bàn tay, "Là ở cách
vách với kho! Ở chỗ có cây quế!".
San Ni vội truyền đạt câu nói này cho cảnh sát Ngô. Anh gần như không một chút do dự, băng mình vượt qua tường, các cảnh sát khác cũng lần lượt băng theo.
Một phút, hai phút, ba phút...
Thời gian chậm chạp trôi qua, đúng lúc Tô Ngu gần như thất vọng đến nơi
thì cảnh sát Ngô xuất hiện trở lại trước ống kính quan sát. Trong lòng anh ta ôm theo một người, vẻ gầy guộc, yếu ớt mảnh khảnh chỉ có riêng ở tuổi mười bảy. Mái tóc rối bời che kín khuôn mặt của cậu thiếu niên, cho dù ống kính không rõ, và rung rất dữ, nhưng Tô Ngu vẫn nhận ra.
Đó là Diệp Nhất.
Diệp Nhất... được cứu rồi.
- Tình hình lúc đó rất cấp bách, bọn bắt cóc cầm súng đi về phía chúng tôi,
tôi bình tĩnh quan sát xung quanh, nhảy qua cửa kính bỏ chạy rõ ràng là không thể, hơn nữa bên cạnh lại còn có thêm một "cái đuôi" này - Diệp Nhất đưa tay chỉ về phía Tô Ngu bên cạnh - Vì thế, tôi suy nghĩ rất nhanh rồi lấy trộm điện thoại của "cái đuôi" và giấu đi.
- Cậu đã giấu nó ở đâu? - Một cảnh sát hỏi, vẻ tò mò.
Diệp Nhất chớp mắt:
- Ở chỗ quan trọng nhất của đàn ông.
Tất cả cảnh sát có mặt ở đó đều hiểu ý cậu ta nói gì, nhưng không ai nói ra.
Còn Tô Hòa thì "phì" một tiếng rồi quay đầu nói với Tô Ngu:
- Tiểu Ngu, chiếc điện thoại đó không thể dùng được nữa, hãy bảo cậu ấm
kia đền cho em cái khác đi!
- Ô này, chị đừng có ngắt lời tôi, tôi vẫn chưa kể về sự tích vẻ vang nhất. Tôi đã dũng cảm và mưu trí như thế nào để giằng co, cầm cự với bọn bắt cóc và lợi dụng cơ hội duy nhất để lén chụp ảnh rồi gửi cho chị, từ đó được cứu một cách thuận lợi thế này! - Những lời này của cậu khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Mặc dù Tô Ngu không biết mọi người cười gì, nhưng nhìn thấy Diệp Nhất trở về an toàn và vẫn lém lỉnh như trước, mọi cảm giác lo lắng, rối ren, bồn chồn, hụt hẫng... đều tan biến, chỉ còn lại sự bình tĩnh và ấm áp.
- Thôi nào, thôi nào, cậu rất yếu, bác sĩ nói cậu không được nói nhiều, hãy nghỉ ngơi đi đã - Ôn Nhan Khanh đứng dậy - Đợi cậu ấy lấy lại tinh thần rồi hãy lấy khẩu cung.
Ôn đại nhân đã nói như vậy thì ai mà dám không nghe theo? Cảnh sát Ngô
đưa tay ra hiệu, tất cả những người khác đều lui ra.
Diệp Nhất nằm trong phòng ngủ mà trường S.S dành riêng cho Ôn Nhan Khanh, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Theo như lời của bác sĩ kiểm tra cho Diệp Nhất, thì cậu đã phải nhịn đói hai ngày nên rất yếu. Nhưng trên khuôn mặt của cậu vẫn nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt khi bỏ cặp kính ra rất sáng, khiến ai cũng thấy cậu vẫn tràn đầy sức sống.
Lần đầu tiên Tô Ngu phát hiện ra...
Thực ra, Diệp Nhất rất đẹp trai. Các nét trên khuôn mặt cậu cân đối và đẹp
đẽ, nước da màu nâu khỏe mạnh, đôi mày rậm như vẽ.
Từ đó có thể thấy, cách ăn mặc quê mùa của cậu hàng ngày là để che giấu thân phận mà thôi. Đáng tiếc, dù cẩn thận đến vậy, thế mà cuối cùng vẫn bị bắt cóc.
Nhưng, như cậu đã nói, bọn bắt cóc lần này rất lạ, chỉ đem nhốt cậu trong nhà kho, không cho ăn uống gì, dường như chúng đang chờ mệnh lệnh của ai đó, giữa chừng còn đổi sang một kho khác. Nếu như Tô Ngu không nhanh trí và linh hoạt, nhớ đến manh mối hoa quế, thì phía cảnh sát rất có thể sẽ phải quay về tay không sau khi đã tìm kiếm chán chê mà không thấy gì ở nhà kho thứ nhất.
Cũng là các nét trên khuôn mặt ấy, trong mắt của Tô Ngu thì là sự thích thú, còn trong mắt của Tô Hòa thì là...
Ác mộng!
Bởi càng nhìn cô lại càng cảm thấy kì lạ, càng nhìn càng cảm thấy quen
thuộc, rồi đột nhiên cô bước tới lấy tay che lấy mắt Diệp Nhất.
Mọi người đều ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:
- Cô làm gì thế?
- Chị! - Tô Ngu vội kéo vạt áo của Tô Hòa.
Tô Ngu thấy chị họ đưa bàn tay từ trên mặt của Diệp Nhất dịch xuống, để
lộ đôi mắt rất to và linh hoạt của cậu.
Diệp Nhất chớp mắt nhìn Tô Hòa: - Hừ!
Tô Hòa quay người, ưỡn thẳng lưng đi tới trước mặt Ôn Nhan Khanh, tuyên
bố một cách hùng hồn:
- Tôi không còn nợ tiền anh nữa!
Ôn Nhan Khanh nhướn mày.
Tô Hòa chỉ vào Diệp Nhất:
- Những vết giẫm trên xe của anh là do cậu ta gây ra, không phải là tôi.
Ông trời có mắt, nên đã cho tôi đôi mắt tinh tường, cho dù cậu ta đã bỏ kính ra, tôi vẫn nhận ra đồ quỷ ấy!!! Ha ha ha... - Nghĩ tới việc nỗi oan uổng đã được gột sạch, từ nay về sau có thể ngẩng cao đầu lên trước mặt Ôn Nhan Khanh, không cần phải chịu áp lực của cảm giác mắc nợ, trong lòng Tô Hòa vô cùng vui sướng. Càng nghĩ, cô càng thấy vui, càng nghĩ càng thấy đắc ý, cô
ôm lấy Tô Ngu, nói:
- Tô Ngu, đi nào, hôm nay chị sẽ chiêu đãi em một bữa ra trò để chúc mừng.
Mặc dù Tô Ngu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Tô Hòa ra ngoài, chưa được mấy bước thì thấy có một vật gì đó ném vào lưng cô. Quay đầu lại, thì ra là một cục giấy vo tròn lại, nhìn vào mắt của những người xung quanh thì có thể hiểu rằng cục giấy ấy là do Diệp Nhất ném, cô bèn nhìn về phía Diệp Nhất. Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
Diệp Nhất cười tươi với cô và nói:
- Cảm ơn cậu đã cứu tôi.
Tô Ngu đang định nói đừng khách sáo, thì Diệp Nhất đột nhiên chớp mắt: