Diệt trừ Bồi Liên “Trả lời cực đoan, ta cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan giải quyết, Phượng Trữ Lan … ngươi không nên hối hận.”Long Y Hoàng kéo kéo tóc nói.
Phượng Trữ Lan không có trả lời lại, đi thẳng ra ngoài không đóng cửa, cảnh vật bên ngoài rõ nét đến chướng mắt.
Không thể buông tha như vậy…. Cho dù là uy hiếp cũng không được dao động, nếu đã đi đến bước này, nhất định phải giải quyết xong mọi chuyện, hơn nữa, đơn giản cũng là vì đại cục thôi.
Long Y Hoàng vừa nằm xuống, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng ngay cả một chút buồn ngủ nàng cũng không có, nàng chỉ có thể nghĩ tới một vài manh mối rối như tơ trong đầu, sắp xếp chúng lại giết thời gian.
Đúng rồi, thiếu chút nữa nàng liền quên Ức Nhan đang bị nhốt trong tầng hầm ngầm, nhưng, hiện tại bất quá mới được có hai ba ngày, đối với nàng ta mà nói cũng không tình là gì, ngày mai nàng sẽ đi thăm nàng ta một chút , ừ, còn có Bồi Liên… Bồi Liên cùng Ức Nhan, thật sự là phối hợp ăn ý mà, nếu không phải sự kiên trúng độc lần này, e rằng ngay cả nàng cũng bị che mắt, một người quấn lấy Phượng Trữ Lan , một kẻ quấn lấy Phượng Ly Uyên, nhất định là đang cố ý cô lập nàng, loại bỏ nàng, mượn lời đồn bên ngoài khiến cho lưỡng quốc tranh đấu , sau đó võ lâm minh sẽ đứng lên đại diện chính nghĩa chấm dứt mọi chuyện, ngư ông đắc lợi, không bỏ sót người nào, lợi dụng trò ly gián chính là mưu kế vừa có lợi vừa an toàn nhất, dễ dàng lật đổ hoàng thất đang thống trị hiện nay, như vậy trước những sự kiên nhỏ này, cũng không phải là thủ thuật che mắt thông thường.
Mong muốn của võ lâm minh chính là mình sẽ nảy sinh những sai lầm trong quan hệ nội bộ rồi lục đục, không có cách nào lo lắng những chuyện khác, từng bước rơi vào tay giặc….Nhưng mà hai phương diện này , dù là loại nào đối với minh võ lâm mà nói đều là có ích vô hại, thật sự là liên hoàn kế.
Mộ Dung Xá Nguyệt … Nàng đối với hắn ngày càng hứng thú.
Kỳ phùng địch thủ đương nhiên muốn phân định cao thấp. Hoặc là nói hắn nghĩ mình rất đơn giản.
Sáng hôm sau, Long Y Hoàng cố ý dậy thật muộn, sau đó dùng tốc độ rùa bò thay y phục rửa mặt, tốc độ ốc sên ăn sáng, theo lẽ thường ngự y đến bắt mạch cho nàng sau đó cất tiếng nhắc nhở hãy nghỉ ngơi sớm, nhận thấy bản thân không có gì để làm, Long Y Hoàng mới thuận tay lấy cái hộp gỗ lớn từ bên cạnh bàn trang điểm, mở ra, từ bên trong lại lấy ra một cái hộp nhỏ, đứng lên, nhấc váy, lòng tràn đầy vui vẻ ra khỏi phòng.
Đi tới cửa ngoài của tầng hầm ngầm , Long Y Hoàng dừng lại quan sát.
Rất tốt,hoàn toàn không có dấu vết có người đến , bất quá nếu đổi lại nàng là minh chủ võ lâm, cũng sẽ không vì một hộ pháp nho nhỏ mà bại lộ hành tung của mình.
Đáng thương nha….Mọi người, bất quá cũng chỉ là con cờ trong tay hắn mà thôi, cũng không biết cái tên Mộ Dung Xá Nguyệt kia tới cùng có trái tim hay không, so với nàng rõ ràng còn lãnh huyết hơn, xem như nàng đã gặp sư phụ.
Long Y Hoàng đi vào, lấy hộp gỗ đặt trên mặt đất, mở nắp, trong hộp không biết có phấn gì, mùi thơm lan khắp nơi, tiểu côn trùng màu đen ở phía dưới đều bị hấp dẫn, ngay cả nhện độc bốn phía cũng bò xuống, đội ngũ côn trùng ồ ật tiến quân vào hộp gỗ, nhao nhao tập trung lại gần phấn bên trong hộp, không đi ra.
Sau khi những con sâu nhỏ đi vào hết, Long Y Hoàng đậy nắp hộp lại, dùng một chiếc khóa nhỏ khóa kỹ, tạm thời đặt sang một bên, cởi nhẫn, lấy độc châm, dùng độc châm vẽ từng tia từng tia trên mạng nhện độc giăng ngang dọc khắp nơi, tự mình từng bước một tiến lên phía trước.
Mặc dù những loại độc này không có hiệu quả đối với nàng, nhưng sẽ khiến nàng vạt áo nàng bị ăn mòn , nàng không muốn mình mặc quần áo tả tơi xuất hiện trước mặt Ức Nhan.
Mà lấy độc trị độc, là biện pháp nàng yêu thích nhất.
Nàng mở cửa bám đầy tro bụi, bên trong vì thiếu ánh sáng mà u ám, lạnh lẽo dị thường, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một người đang ngồi xếp bằng trên giường, yên lặng bất động, tóc dài ngang lưng.
Long Y Hoàng đi tới trước mặt nàng ta, trong nháy mắt tia sáng đá lửa xẹt lên, nàng kịp thời vươn tay, chế trụ cánh tay Ức Nhan đang cố sức giơ về phía mình, từ từ trượt xuống bắt mạch , Long Y Hoàng cười nói “ Đói bụng mấy ngày, vẫn còn khí lực sao?”
Trong bóng đêm, đôi mắt Ức Nhan tỏa sáng, bởi vì mấy ngày không ăn uống, giọng có chút khàn khàn: “ Cuối cùng ngươi muốn làm gì?”
“ Tại sao ai cũng thích hỏi như thế ? Chẳng lẽ không còn gì để nói sao? Biết càng nhiều bí mật bản thân càng phải chịu khổ sở, cho nên không cần phỏng đoán tâm tư người khác, Nhan phi mỹ lệ, ngươi cùng Bối Liên cô nương liên hợp quả thực rất khá nha, có thể dễ dàng che dấu tất cả mọi người, cứ như vậy, Phượng Trữ Lan có tra được không phải là khổ nhục kế của ngươi, ngược lại lại càng thêm yêu quý ngươi, cũng sẽ càng thêm phẫn hận ta đã vu oan và khinh nhục ngươi, hơn nữa lợi dụng Bồi Liên giả chết để đoạt được sự đau lòng cùng bảo vệ của Phượng Ly Uyên, cho dù hiện tại kế hoạch thi hình với ngươi bị vạch trần, ả cũng có thể tuyên bố hùng hồn rằng ta đã bất công, đã bị ta làm tổn thương, Phượng Ly Uyên thế nào cũng sẽ càng thêm giữ vững quyết tâm bảo vệ ả, hơn nữa ả cũng không hiểu tại sao bị ta hạ độc, có thể khiến cho Phượng Ly Uyên càng thêm chán ghét ta, đúng là nhất cử lưỡng tiện, minh chủ các ngươi thật có tài thao lược, cứ như vậy, ta lại càng muốn gặp hắn.” Long Y Hoàng bật cười: “ Bất quá thực đáng tiếc, một vi thần y xuất hiện hoàn toàn phá hủy kế hoạch hoàn mỹ của các ngươi, hắn là một nét bút hỏng, có quá nhiều sơ hở, bất quá nếu không có hắn, ta cũng có thể đoán được thân phận thật của ngươi và Bồi Liên, sự xuất hiện của hắn, chẳng qua càng chứng thực thêm phỏng đoán của ta thôi.”
“Ngươi giết ta, Phượng Trữ Lan nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, không giết có lẽ hắn sẽ cảm kích.” Ức Nhan lạnh lùng nói: “ Ta không sao cả giết hay không tùy ngươi, nhưng về phía Phượng Trữ Lan, ta xem ngươi làm sao toàn thân trở ra, hơn nữa, một mình ngươi lại còn thêm cả một hài tử thì có thể làm gì?”
“ Sao? Ta có hài tử thì không thể làm được gì sao? Ai đã nói với ngươi?” Long Y Hoàng đột nhiên chế trụ cổ nàng, bởi vì có thuốc tê, Ức Nhan không thể động đậy âm quang trong mắt chợt lóe, năm ngón tay dần khép lại: “ Dù sao ta và Phượng Trữ Lan sớm đã đoạn tuyệt, có thêm hơn nữa cũng không ảnh hưởng, nhưng ngươi? Sứ mạng của ngươi không chỉ có như thế? À ! Hộ pháp Minh chủ võ lâm tín nhiệm nhất, am hiểu dịch dung nhất _ Cửu Phàm Hộ Pháp!”
Cửu Phàm, tên này tựa hồ là cấm kỵ, Long Y Hoàng cảm giác rõ ràng cả người Ức Nhan thoáng giật mình, ả dừng lại một chút nói: “Cửu Phàm là ai? Ta không biết, nhãn lực của thái tử phi có vẻ không tinh tường lắm, sợ là đã nhận nhầm người.”
“ Nhận nhầm người? Ngươi cũng không phải gọi là Ức Nhan đúng không? Tên này là Phượng Trữ Lan đã đặt cho ngươi, hắn chỉ vì muốn nhớ lại Khuynh Nhan, mà dung mạo ngươi giống hệt Khuynh Nhan, giống đến lạ lùng, sau đó hắn đã cho ngươi cái tên này…Ai, Cửu Phàm, ta - Long Y Hoàng dù có nhẫn tâm, có độc ác, cũng sẽ không vô sỉ đến mức lợi dụng áy náy của một người sống đối với người đã khuất, Phượng Trữ Lan si tình với Khuynh Nhan như thế, ngươi cũng nhẫn tâm lừa gạt hắn? Lúc Khuynh Nhan chết, ngươi có nhìn hắn đã trải qua bao nhiêu đau khổ sao? Ngươi biết tình cảm của hắn với Khuynh Nhan đã sâu đậm đến mức nào sao? “ Long Y Hoàng vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Ức Nhan, đau buồn nói: “ Thuật dịch dung có tinh xảo cao siêu thế nào…Nhưng người như Phượng Trữ Lan làm sao lại không nhìn ra? Nhưng, hắn một mực tự lừa mình dối người, cho nên hắn thà tin tưởng ngươi, yêu thương ngươi, cũng không muốn phá vỡ cái hi vọng như làn sương mỏng này, hủy diệt tia ấn ký nhỏ nhoi về Khuynh Nhan trong đầu hắn… Một người si tình như hắn, lại bị lợi dụng như thế, lương tâm ngươi ở đâu? Cửu Phàm?”
“Ngươi đừng hòng dùng những lời này mê hoặc ta!”Cả người Ức Nhan có chút run rẩy, thất thanh nói: “ Không đúng...không đúng…ngươi là thê tử của hắn…sao lại nói với ta những lời này? Làm sao có thể thừa nhận người mà hắn một mực yêu thương là Khuynh Nhan! Tại sao ngươi muốn nói với ta những lời này! Tại sao?”
Long Y Hoàng lắc đầu : " Ta vì sao không thừa nhận? Dù hắn là phu quân của ta thì sao? Tình cảm của hắn với Khuynh Nhan ta thấy rất rõ ràng, cảm động , rối tinh rối mù như vậy , cho nên mới chướng mắt khi nhìn các ngươi lợi dụng điểm yếu này của hắn mà khống chế hắn, hắn rõ ràng biết… Nhưng bởi vì ngươi giống Khuynh Nhan, lại cũng không nói gì, hắn chỉ là yêu Khuynh Nhan, hắn luôn thấy áy náy xấu hổ, luôn luôn có lỗi với Khuynh Nhan…”.
“Ta không nghe…không nghe! Ngươi bây giờ còn không bằng trực tiếp giết ta đi! Tại sao lại nói những lời khó hiểu này! Hơn nữa, ta không phải Cửu phàm, ta là Ức Nhan!” Nhan phi thiếu chút nữa nói không ra lời, tâm tình đột nhiên kích động.
“Ta không giết ngươi, ta muốn để lương tâm ngươi tìm ra, sau đó chịu đựng đau khổ nhất trên đời, để ngươi bị đau khổ tra tấn…Ở trước măt nam nhân mà mình yêu mến, vĩnh viễn cũng chỉ là cái bóng của người khác, Phượng Trữ Lan không thoát khỏi Khuynh Nhan, ngươi không thoát khỏi Phượng Trữ Lan, mà Phượng Trữ Lan cũng không thoát khỏi dung mạo của ngươi... Ta tin rằng có một ngày, ngươi sẽ thật sự yêu một người nam tử si tình như Phượng Trữ Lan , ngươi chắc chắn không dùng dung mạo của Khuynh Nhan để đối mặt với hắn, mà hắn sau khi nhìn thấy diện mạo thật của ngươi, lại có thể tiếp tục yêu ngươi nữa không? Ta không giết ngươi, ta còn sẽ để ngươi thoát, để ngươi trở lại bên cạnh Phượng Trữ Lan …Ta muốn để ngươi chịu đựng sự giày vò của lương tâm, mà không phải ta sợ Phượng Trữ Lan tuyệt tình với ta.” Long Y Hoàng đột nhiên buông tay, trong mắt có ánh nhìn chua sót: “ Ta không muốn ép phụ thân của hài tử bị điên, cho nên, ta thà rằng để ngươi bên cạnh hắn, hắn không rời khỏi ...dung mạo của ngươi.”
Ức Nhan dần tỉnh táo lại, nhưng hô hấp dần dữ dội, nàng cúi đầu, không thể nói được gì, đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, nàng che chỗ trái tim, ngẩng đầu lên nhìn Long Y Hoàng : “ Ngươi vừa làm gì ta?”
“Ta không giết ngươi, nhưng ta thả một loại cổ vào trong cơ thể ngươi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể sẽ bị ta khống chế, cũng đề nghị ngươi hãy buông tha cho những kế hoạch đó, nếu như để ta phát hiên một chút dấu vết gì, ta trưc tiếp dùng cổ độc lấy mạng ngươi.” Long Y Hoàng lui một bước, cả người vùi dần trong bóng đêm, nàng nói: “ Ngươi đi ra ngoài đi, ngươi không nên cùng Bồi Liên…Không phải gọi là Ân Vũ, không nên gặp mặt trao đổi với ả, nếu không ta sẽ trực tiếp giết chết các ngươi! Mà ả, ta còn muốn giữ lại chơi vài ngày nữa.” Ức Nhan không có trả lời Long Y Hoàng, ngậm chặt miệng, nhảy khỏi giường, liên tục mấy ngày không ăn cơm , thể lực suy nhược không ít, bước đi hiện vẻ khó khăn, bất quá nhờ có võ công mà khó khăn cũng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có chút mệt mỏi.
Sau khi Ức Nhan đi đã lâu, Long Y Hoàng mới đi ra khỏi hầm ngầm, hỏi thị vệ canh giữ một chút, nàng biết được, sau khi biết tin Ức Nhan được thả ra, hắn lập tức dẫn ả đi, hiện tại có khi hai người đang ở trong phòng khanh khanh ta ta, sinh tử không rời.
Long Y Hoàng thình lình rút ngân trâm từ trên đầu ra, màu bạc , rỗng bên trong mơ hồ có thể thấy được những bóng đen nhúc nhích.