Bố trí tử lộ Edit: Âu Dương Nhược Thần Sau khi Nguyên Khải chết, Duệ vương phủ càng tĩnh mịch, Long Y Hoàng không còn nhìn thấy Phượng Ly Uyên, mà hắn, dường như suy sụp tinh thần cũng vì cái chết của con trai, cả ngày không ra vương phủ, chứ đừng nói đến vào cung, đối với chuyện thi đấu càng không có động tĩnh.
Bởi vì hắn bỏ quyền thi đấu, nên cuộc thi qua loa kết thúc, người giành thắng lợi không ngoài suy đoán của mọi người, Long Y Hoàng phí công tốn sức cũng không giải quyết được gì.
Hắn có thể dựa nào cơ hội này mà lật ngược tình thế, nếu hắn thắng, giang sơn này là của hắn, nhưng hiện tại, hắn thua, chờ sau khi Phượng Trữ Lan đăng cơ, tính mạng của hắn liền rơi vào nguy hiểm.
Lễ tang Phượng Nguyên Khải được tiến hành trong Duệ vương phủ, rất trầm lặng, chỉ vài người biết.
Sau khi Long Y Hoàng nghe được tin này, cảm xúc rất phức tạp, có thương xót, đồng cảm, còn có đau lòng, sau đó không nhịn được liền xuất cung xem, lại ăn bế môn canh tại Duệ vương phủ.
Nàng biết Phượng Ly Uyên hiện giờ nhất định rất hận nàng, nhưng nếu nàng và hắn đã vạch rõ giới tuyến thì không nên để lại mầm họa cho mình vì hắn.
Long Y Hoàng không hiểu y thuật, quả thật không hiểu, nếu nàng biết, có lẽ nàng sẽ đi, tốt xấu gì cũng sẽ góp sức, nhưng nàng lại không biết, nàng càng không thể đi.
Nếu nàng vào Duệ vương phủ, khẳng định có người sẽ mượn cớ khơi chuyện, nói nàng độc chết Phượng Nguyên Khải, hại nàng và Phượng Trữ Lan thất bại trong gang tấc, thậm chí có khi chuyện cũ của nàng và Phượng Ly Uyên cũng sẽ bị lôi ra, nàng, không thể gây thêm phiền toái.
Hiện giờ chính là thời điểm nhạy cảm nhất, nếu xảy chút sai sót chính nàng, Phượng Trữ Lan và Kỳ Hàn đều sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, nhất là hoàng đế băng hà không lâu, dư đảng của ông ta vẫn còn rải rác khắp triều đình.
Long Y Hoàng thừa nhận bản thân rất ích kỷ, ích kỷ đối với kẻ địch của mình, rất tàn nhẫn.
Nhưng, trên đời này có ai dám nói mình không ích kỷ? Không sống vì lợi ích của mình?
Hoàng cung vốn là tàn nhẫn như thế, cá lớn nuốt cá bé, là định luật không thay đổi từ nghìn đời.
Nàng cho Phượng Ly Uyên một lại một cơ hội, là chính hắn đã vứt đi, điều này có thể trách nàng sao? Đứng ở lập trường của nàng, nàng sao có thể làm mình khó xử?
Sau đó, Long Y Hoàng lại phái người chuyển lời đến Duệ vương phủ, nhưng người phái đi cũng thất bại, vô cùng xấu hổ về phục mệnh với Long Y Hoàng, Long Y Hoàng nghe xong cũng chỉ khoát tay, để người nọ đi xuống.
Đối với bệnh đậu mùa của Phượng Nguyên Khải, thái y trong cung cũng bó tay, mà Phượng Ly Uyên đã sinh sống trên giang hồ mười mấy năm, bôn ba khắp nơi cũng không tìm được đại phu có thể chữa trị, hơn nữa cho dù ngoài cung có đại phu y thuật tinh thông, không phải bị hoàng cung mời chào thì cũng bị võ lâm minh thu nạp, người của võ lâm minh dù chết cũng không giúp Phượng Ly Uyên.
Long Y Hoàng đau khổ nhắm mắt lại, cảm thấy mình rất mệt mỏi, ngồi trong Tê Phượng các, ngồi ở vị trí hoàng hậu đã ngồi trước đây, bốn phía trống rỗng không có ai, quan sát thiên hạ, chúng sinh rộn ràng nhốn nháo, nhưng ở lại với nàng chỉ có tịch mịch —— không, nàng không tịch mịch! Nàng có Phượng Trữ Lan, có con trai của mình!
Tương lai bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều con cái, tuyệt đối sẽ không tịch mịch…
Sau lưng là một tấm bình phong ánh vàng vĩ đại, khắc phượng hoàng kim giương cánh rất sinh động, bốn phía được khảm bảo thạch, lộng lẫy phi phàm.
Chẳng bao lâu nữa, nàng cũng sẽ có danh hào hoàng hậu, hơn nửa đời đều sẽ cống hiến ở đây.
"Có được, sẽ có mất…” Long Y Hoàng lẩm bẩm, nhíu mày, vẻ mặt thống khổ vùng vẫy, dường như đang kiền chế bất an trong lòng: “Ai cũng sống vì bản thân, mà ta và hắn… Từ lâu đã là đối địch.”
"Thái tử phi nương nương," tiếng cung nữ khẽ truyền đến: “Nghĩa Dương công chúa cầu kiến.”
Long Y Hoàng mở mắt: "Mau mời."
"Dạ.” Cung nữ khom người lui ra, lát sau, bóng người gầy yếu từ từ xuất hiện ở cửa Tê Phượng các.
"Nghĩa Dương công chúa," Long Y Hoàng mỉm cười đứng dậy, bước xuống bậc thang, đến trước mặt Phượng Nghĩa Dương đang thở hổn hển: “Sao thở gấp vậy? Sức khỏe người chưa hồi phục, đừng để ngã bệnh thêm.” Nói xong, nàng kéo tay Phượng Nghĩa Dương ngồi xuống ghế quý phi, nhìn ra được Phượng Nghĩa Dương vội vàng tới đây, trâm ngọc trên búi tóc hơi lệch, mặt hơi hồng, ngực phập phồng.
"Hoàng tẩu," Cô không kịp nói lời khách sáo với Long Y Hoàng, vội vàng nắm lấy tay Long Y Hoàng: “Cẩn Lang đi đâu? Đã nhiều ngày không có tin tức của chàng, ta nghe nói là tẩu điều chàng đi đúng không? Tẩu để chàng đi đâu?”
"Công chúa đừng vội," Long Y Hoàng cười trấn an nói: "Là vùng Ngọc Khê có án tử khó giải quyết, cho nên ta tạm thời điều phò mã đến đó, hắn là Hình bộ Thượng thư, rất có kinh nghiệm giải quyết các vụ án, chờ xử lý xong vụ án đó sẽ về nhanh thôi."
"Nhưng, nhưng tại sao không nói với ta trước?” Vẻ mặt Phượng Nghĩa Dương uất ức, dáng vẻ yếu đuối dường như bất cứ lúc nào cũng khóc được.
"Bởi chuyện xảy ra cấp bách, ta không kịp thông báo cho công chúa, hơn nữa, lộ trình cũng đã định, hắn cũng sẽ về nhanh thôi, cũng không phải vụ án gì đặc biệt, chỉ có điểm hơi có giải quyết thôi.” Long Y Hoàng vẫn cười, đợi cung nữ dâng trà, từ từ rót cho Phượng Nghĩa Dương: “Công chúa, mời.”
Phượng Nghĩa Dương bất an, hai tay siết chặt tay áo, cắn môi nói: “Ta tưởng chàng bởi vì chuyện kia mà tức giận… Thực ra, thực ra ta chỉ giận hắn không có nói cho ta biết… Nếu chàng thật lòng thích Mộ Tử, nạp cũng không phải là không được…” Phượng Nghĩa Dương nói xong, đôi mắt ánh lệ, như muốn khóc.
Long Y Hoàng nói: "Công chúa, nghe nói gần đây ngài cãi nhau với phò mã? Chính là sợ Phò mã vì tức giận trốn đi?"
"Hắn đã lâu chưa có về nhà, luôn ở tại Hình bộ, cũng không biết hắn làm chuyện gì… Mỗi lần ta đến gặp đều bị chặn ngoài cửa.” Phượng Nghĩa Dương gật đầu
"Công chúa quá lo nghĩ rồi, phò mà si tình với công chúa sao phụ công chúa chứ?” Long Y Hoàng cười nói: “Chỉ cần là phu thê sao không có cãi nhau, qua vài ngày là làm lành thôi.”
"Chỉ hy vọng thế." Phượng Nghĩa Dương gật đầu, như đang an ủi mình.
Long Y Hoàng thản nhiên cười, liền nói đến chuyện nhà cùng Phượng Nghĩa Dương, nói bây giờ Phượng Trữ Lan đang rất bận, Kỳ Hàn đang ngủ trưa, mình thì không còn chuyện gì bận rộn nữa, công chứa đến đúng lúc cùng nói chuyện với mình.
Hai người tán gẫu chưa được bao lâu, một thị vệ hấp tấp đến, đừng ngoài cửa chờ lệnh, Long Y Hoàng cho hắn vào, hắn bất ngờ khi thấy Phượng Nghĩa Dương cũng ở đây, lời muốn nói cứ ở cửa miệng, lắp ba lắp bắp.
Phượng Nghĩa Dương lập tức cảm thấy bất an, vội vàng đứng lên: “Có phải Cẩn Lang đã xảy ra chuyện?”
Long Y Hoàng cũng đứng lên, vỗ vỗ vai Phượng Nghĩa Dương: "Công chúa, đừng quá nhạy cảm, có lẽ là có chuyện gì đó. Trước hết để cho hắn nói đi.”
Thị về bùm một tiếng quỳ xuống: “Khởi bẩm Thái tử phi, khởi bẩm công chúa… Là, là phò mã đã xảy ra chuyện, thời điểm ở Ngọc Khê phá án, không may lọt vào tập kích của thổ phỉ… Hắn và thị lang đại nhân đều bị thổ phỉ giết…”
Cả người Phượng Nghĩa Dương lảo đảo, bị lời này làm cả kinh liên tục lùi bước, lắc đầu thật mạnh, suýt nữa sẽ bổ nhào vào thị vệ chất vấn hắn: “Ngươi nói cái gì! Cái gì phò mà gặp chuyện! Trong cung có rất nhiều công chúa, phò mã cũng không ít, ngươi nói chính là phò mã đó!”
"Đúng là Hình bộ thượng thư!" Thị vệ cắn răng nói toạc ra, dập đầu, không dám ngẩng lên.
Phượng Nghĩa Dương chống tay lên bàn: "Không thể nào không thể nào… Ngươi gạt ta… Sao chàng có thể gặp chuyện… Không thể nào..."
Giọng thị vệ run run: "Thi thể... Đã được đưa về, công chúa không tin có thể đến xem."
Phượng Nghĩa Dương khẽ cắn môi, ổn định thân người, chạy ra Tê Phượng các, lần đầu tiên Long Y Hoàng phát hiện thể lực nàng ta tốt đến thế, muốn cản cũng không cản được.
Chốc lát cũng không còn thấy bóng Phượng Nghĩa Dương, Long Y Hoàng im lặng, cúi đầu hỏi thị vệ: “Chuyện làm thế nào?”
"Không sơ hở." Thị vệ thấp giọng trả lời.
"Vất vả cho ngươi, xác nhận không nhầm người chứ?" Long Y Hoàng cười nhẹ.
"Dạ."
"Đi xuống đi, chờ thăng cấp." Long Y Hoàng mỉm cười, phất tay với thị vệ, mình cũng nhấc váy bước ra khỏi Tê Phượng các, đuổi theo Phượng Nghĩa Dương.
Mặt trời gay gắt, tâm trạng Long Y Hoàng không cách nào bình tĩnh, suy nghĩ bay bay, bay tới ngày sau khi Phượng Nguyên Khải chết, khi đó, nàng đến Hình bộ tìm Trọng Cẩn nói vài chuyện.
Nhưng chưa tới Hình bộ, nửa đường thấy Trọng Cẩn dẫn theo thị lang vào tửu lâu, Long Y Hoàng càng nhìn càng thấy bất thường, lén đi sau bọn chúng, sau đó nàng bao một gian phòng sát vách phòng họ, đúng lúc nghe được họ đang trò chuyện.
Cũng chính vào lúc này, Long Y Hoàng mới phát hiện bên cạnh Trọng Cẩn còn có một tên thị lang, hắn dài dòng khuyên Trọng Cẩn sớm thủ tiêu Phượng Ly Uyên, giành lấy thiện cảm của mình và Phượng Trữ Lan tăng thêm một bậc, bay lên chức quan cao nhất, mà sau khi Trọng Cẩn thăng quan, vị trí “Hình bộ thượng thư” hy vọng có thể “bố thí” cho hắn.
Người này thoạt nhìn diện mạo không xấu xí, nhưng dã tâm bừng bừng.
Long Y Hoàng hết sức im lặng nghe bọn họ nói chuyện, chờ sau khi bọn họ bàn bạc sôi nổi rồi rời đi, mới ra khỏi tửu lâu, đến Hình bộ một chuyến chế giễu vài câu, vứt vài cái án cho hắn sau đó đi về hoàng cung.
Quả nhiên không đến vài ngày, ngay ngày hôm sau Trọng Cẩn chủ động tìm nàng, chính là nói về chuyện Phượng Ly Uyên.
Khả năng tổng kết của Trọng Cẩn rất tốt, thị lang nói rất nhiều rất nhiều, hắn chỉ cần nói vài câu đã rõ ràng, Long Y Hoàng nghe xong, không tìm ra sơ hở để phản bác, chỉ cười mỉm, lại không vội cho hắn đáp án mà là giao cho hắn một vụ án ở tỉnh khác.
Long Y Hoàng nhìn sắc mặt Trọng Cẩn không tốt lắm, hắn không thể từ chối chỉ nhận mệnh, sau đó lập tức khởi hành đến Ngọc Khê.
Mà ở Ngọc Khê, Long Y Hoàng đã sớm cho người mai phục, chờ hắn xuất hiện.
Long Y Hoàng cũng không hiểu mình bị sao nữa, dù rất căm hận Phượng Ly Uyên vì chuyện của Mộ Dung Xá Nguyệt, nhưng trong tiềm thức không hy vọng hắn chết, con hắn, vợ hắn chết, với nàng mà nói cũng không quá đau khổ gì, nhưng còn hắn… Từ đáy lòng Long Y Hoàng không hy vọng hắn chết.
Có lẽ, bản thân vốn là người kỳ quặc như thế.
Ra khỏi bóng cây, ánh mặt trời chiếu vào mắt, Long Y Hoàng giơ tay che, lẩm bẩm: “Hắn không thể giữ lại… Thực sự không được.”
Thật sự, thật sự không thể giữ lại.
Thi thể được đặt trong phòng nghiệm thi ở hoàng cung, Long Y hoàng còn chưa đi đến đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Phượng Nghĩa Dương quanh quẩn bên tai, nàng cũng đi nhìn xác Trọng Cẩn một chút, sau khi xác nhận không có sai lầm, an ủi Phượng Nghĩa Dương hồi lâu, hạ lệnh trừng phạt nghiêm khắc bọn đạo tặc ngang ngược kia.
Thân thể Phượng Nghĩa Dương vốn yếu ớt, khóc khóc rồi hôn mê, Long Y Hoàng kinh hãi, nhanh chóng gọi người nâng nàng ấy về tẩm cung, phái người truyền thái y.