Đêm mưa Edit: Âu Dương Nhược Thần Quốc tang được cử hành rất dài, cả nước đều tưởng niệm, di thể hoàng đế sau khi được tăng nhân siêu độ thì nhập vào hoàng lăng an táng.
Thời điểm đưa tiễn linh cữu hoàng đế, khắp ngõ phố tràn ngập biển người, đội ngũ một mảng trắng uốn lượn kéo dài từ cổng thành đi ra, hơn mười con tuấn mã kéo xe đưa linh cửu, dọc đường đi, cung nữ tung hoa giấy bay khắp trời.
Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan ngồi trên xe ngựa phía sau, từ từ đi theo hàng ngũ phía trước, thời tiết rất u ám, hợp với tâm trạng hỏng bét của Long Y Hoàng.
Không biết bởi do thời tiết không tốt hay bởi trên đường người người đông đúc, nàng cảm thấy ngực rất khó chịu rất buồn bực, tinh thần không tập trung, theo tần suất xe ngựa lắc lư thỉnh thoảng muốn nôn, khó ở.
Phượng Trữ Lan cẩn thận qua sát, vội vỗ nhẹ lưng Long Y Hoàng: “Không thoải mái sao?”
"Không sao, hơi buồn bực, một lát sẽ đỡ hơn.” Long Y Hoàng đè ngực, tâm tình khó chịu, xoay người kéo bức rèm, hít sâu một hơi, nhìn các sư tăng lại thấy choáng váng rất muốn nôn ngay lập tức.
Mấy ngày nay ở trong cung nàng vất vả không ít, mỗi ngày túc trực bên linh cữu hoàng đế, bị tiếng tụng kinh gõ mõ của tăng nhân, hương khói lượn lờ, còn phải giải quyết chuyện hậu cung chồng chất khiến tâm phiền ý loạn, nhiều lần suýt nữa đã bạo phát.
Phi tần hậu cung khóc sướt mướt, bộ phận đưa tiễn có các ni cô cầu phúc cho hoàng đế đã mất, có phi tử bi thảm phải tuẫn táng, theo sát đội ngũ còn có một hàng xe ngựa, toàn là các phi tử đang khóc than liên tục.
Bất quá, như vậy, hậu cung cũng thanh nhàn.
"Còn một đoạn khá xa nữa mới đến nơi,” Phượng Trữ Lan hơi buồn buồn, kéo Long Y Hoàng dựa sát mình: “Mấy ngày nay nàng cũng không có nghỉ ngơi đầy đủ, ngủ một lát đi, đến nơi ta sẽ gọi nàng, kế tiếp còn có vài nghi lễ nữa, ta sợ nàng không chống đỡ nổi.”
Giọng Phượng Trữ Lan dịu dàng như nước, tức thì Long Y Hoàng cảm thấy đỡ hơn một chút, “Ừm” một tiếng, rồi ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại, một lát sau đã ngủ mất.
Một khi tin hoàng đế từ trần truyền ra, cho phép rất nhiều rất nhiều hoàng thân quý tộc ở nơi xa trở về, còn có cả Phượng Vũ Thiên luôn luôn tiêu dao bên ngoài.
Đã lâu không gặp hắn, suýt nữa Long Y Hoàng cũng không nhận ra,
Ở ngoài cung tôi luyện hơn một năm, Phượng Vũ Thiên đã trưởng thành rất nhiều, không giống như trước đây luôn nói năng lỗ mảng, hắn vừa trở về đêm đó cùng Long Y Hoàng, Phượng Trữ Lan hàn huyên rất lâu, hắn biết bây giờ hai người họ hiện tại rất hạnh phúc, hắn cũng yên tâm.
Long Y Hoàng hỏi hắn có muồn hồi cung sống không? Dù sao ở bên ngoài nàng và Phượng Trữ Lan cũng lo lắng.
Phượng Vũ Thiên từ chối hảo ý của nàng, chỉ nói là: “Ta ở ngoài cung rất tốt, đã quen rồi, giờ muốn ta hồi cung sợ rằng ta sẽ không quen, cảm hơn hảo ý của hoàng tẩu và hoàng cung, chờ tang lễ kết thúc, ta ở lại vài ngày rồi mới đi.”
Phượng Trữ Lan thấy khuyên nhủ hắn không được, cũng đành thuận theo, nhưng yêu cầu hắn phải thường xuyên hồi cung.
Phượng Vũ Thiên đặc biệt đến phủ Thái tử gặp Kỳ Hàn, cũng yêu thích Kỳ Hàn thông minh nhà mình, bình thường luôn cùng Long Diệp Vũ chăm sóc Kỳ Hàn, đến tối thì hồi cung tìm hai muội muội ôn chuyện cũ.
Long Y Hoàng không biết đã ngủ bao lâu, sau khi đến lăng tẩm Phượng Trữ Lan khẽ gọi nàng dậy, nàng tỉnh dậy nhưng thần trí lại mơ hồ, ngay cả bước đi cũng lơ lửng, Phượng Trữ Lan đành phải dìu nàng, từ từ chờ nghi lễ tiến hành.
Nghi thức rốt cuộc tiến hành như thế nào, diễn biến và kết thúc ra sao, Long Y Hoàng hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ có một vài hình ảnh mình ở hoàng lăng, còn có cả tiếng lễ quan liên tục nói loạn thất bát tao cái gì đó, nàng khó chịu đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, nắm chặt tay Phượng Trữ Lan, choáng váng mơ hồ trải qua một ngày, qua tang lễ.
Khi lễ tang chấm dứt, sắc trời đã tối đen, đoàn người định lên đường hồi cung, Long Y Hoàng cũng không nhịn được nữa, tách khỏi Phượng Trữ Lan chạy đến một bên, nôn hết những thứ ăn được hôm nay ra.
Phượng Trữ Lan thấy thế, lo lắng chạt theo, nhìn Long Y Hoàng nôn mật xanh mật vàng, sắc mặt tái nhợt, lòng đau như cắt ôm lấy nàng, bóng đêm mờ ảo, hắn vội nói: “Y Hoàng, sau khi hồi cung chúng ta tìm thái y! Sớm biết nàng không thoải mái, hẳn nên bảo thái y đi theo mới đúng!”
"Đừng phiền hà như thế,” Long Y Hoàng mệt rã rời lắc đầu, đặt tay lên ngực Phượng Trữ Lan muốn đẩy hắn ra, muốn nói rằng mình không yếu ớt đến mức đó, nhưng một chút hơi sức cũng không có, có lẽ là rất mệt: “Ta chỉ hơi mệt chút thôi, về nghỉ ngơi một lát là ổn, Trữ Lan… Chàng đừng phân tâm vì ta biết không? Chàng còn có chuyện quan trọng hơn… A!”
Không đợi Long Y Hoàng nói hết câu, Phượng Trữ Lan đột nhiên đặt tay vòng qua gối, bế nàng đi: “Còn nói nữa, chắc chắn đã bị bệnh, nàng cũng không nhìn xem sắc mặt nàng tái nhợt đến mức nào rồi, chúng ta nhanh chóng về thôi.” Nói xong, Phượng Trữ Lan vội vàng đi về phía đội ngũ.
"Không sao mà… Chỉ là hơi mệt mà thôi…” Long Y Hoàng lầm bầu, hai tay lẳng lặng che lấy bụng.
Phượng Trữ Lan đi đến đội ngủ, định lên xe ngựa, Long Y Hoàng từ từ mở mắt ra, vô thức nhìn về phía lăng tẩm —— cửa bằng đá bạch ngọc, khắc hoa văn rồng bay phương múa…. Mà ở trước cửa lăng tẩm, có bóng người suy sụp quỳ xuống, tay đặt trên cửa đá, như đang im lặng cầu nguyện.
Phượng Trữ Lan ôm Long Y Hoàng lên xe, ngồi trên đệm, ôm chặt Long Y Hoàng, hắn nghiêng đầu đặt trán lên trán nàng: “Đừng nói nhiều, mau nghỉ ngơi đi… Y Hoàng, nếu nàng ngã bệnh, cái gì cũng không có quan trọng, ta còn tâm trí để tranh đoạt sao?”
Nghe Phượng Trữ Lan nói như thế, Long Y Hoàng chỉ cười nhẹ, cảm giác tay bị siết chặt, chỉ có thể chui vào lòng hắn: “Trữ Lan… Rất ấm áp.”
Thế nhưng, vì sao trong đầu nàng lại nhớ mãi hình ảnh Phượng Ly Uyên quỳ trước hoàng lăng? Đến bây giờ hắn còn không đứng lên… Lát nữa, trời sẽ mưa to.
Nhưng... Nàng quá mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn đi quản những chuyện này.
Là hắn không tin chỉ biết nghi ngờ… Một lần lại một lần thương tổn đến tình cảm mình dành cho hắn, còn giết Mộ Dung, mà ngày nay, bản thân đã không còn bất cứ lưu luyến gì với hắn, thậm chí là oán hận, vậy có thể trách ai đây?
Đầu đau quá. Long Y Hoàng dựa sát vào Phượng Trữ Lan, ép mình đừng nghĩ đến Phượng Ly Uyên nữa.
"Ừm, ngủ đi." Phượng Trữ Lan nhấp môi cười, thấy Long Y Hoàng mệt mỏi nhắm nghiền mắt, xốc rèm ra hiệu với người bên ngoài để họ nhanh chóng lên đường hồi cung.
Thị vệ nhận lệnh, nhanh chóng thông báo xung quang, Thống lĩnh Ngự lâm quân phụ trách an toàn nhảy lên ngựa, đảo mắt nhìn xung quang, thấy Phượng Ly Uyên vẫn còn quỳ trước hoàng lăng, hắn đành xuống ngựa, đi tới cạnh Phượng Ly Uyên, quỳ xuống: “Vương gia, đến lúc hồi cung rồi.”
"Ừm..." Phượng Ly Uyên cúi đầu, thản nhiên lên tiếng.
Vân Phượng Loan là tội phạm, sau khi chết không được chôn tại hoàng lăng, hiện tại có thể hắn đang tưởng nhớ, chỉ có phụ mẫu âm dương cách biệt.
Thấy Phượng Ly Uyên chỉ đáp qua loa, Thống lĩnh lại nói: “Vương gia, trời sắp mưa, Hoàng thượng trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy người như vậy, nên hồi cung trước ạ.”
Phượng Ly Uyên gắng sức nhếch môi: "Ừ... Các ngươi về trước đi, ta ở lại đây một mình cũng được..."
"Vương gia..."
“Về đi, ta muốn yên tĩnh ở đây một chút.” Phượng Ly Uyên thì thào.
Thấy dù nói thế nào Phượng Ly Uyên cũng không lay chuyển, Thống lĩnh hết cách chỉ thở dài, thị vệ đến giục hắn, hắn không đi không được, đành nói với Phượng Ly Uyên: “Xin Vương gia bảo trọng, thuộc hạ cáo từ.”
Phượng Ly Uyên không đáp, Thống lĩnh đứng đậy rời đi.
Mây đen càng ngày càng dày đặc, Phượng Ly Uyên vẫn lẳng lặng quỳ gối tại chỗ.
Dọc đường đi, Long Y Hoàng ở trong xe ngựa nằm trong lòng Phượng Trữ Lan ngủ rất say, nhưng vừa đến gần hoàng cung đột nhiên tỉnh lại.
Nàng tự tạo áp lực cho mình quá lớn, trong đầu biết càng gần đến hoàng cung càng không thể tỏ ra yếu đuối, bất kể nàng có mệt mỏi rã rời hay bệnh nặng ra sao, dù sao cũng phải tỉnh táo, cố sức ép mình tỉnh táo.
Phượng Trữ Lan thấy nàng liều mạng như vậy, giơ tay sờ trán nàng, không nén khỏi lo lắng: “Mệt sao? Đừng cố sức.”
"Ta khỏe rồi, đúng rồi, không cần gọi thái y đâu, ta chỉ mệt muốn ngủ chút thôi, ngủ đủ rồi tinh thần cũng tốt hơn.” Long Y Hoàng cười cười, tay vuốt tóc, ngồi ngay ngắn trong lòng Phượng Trữ Lan, sống lưng tẳng tắp: “Gần đến hoàng cung rồi.”
"Ừm, sắp rồi... Nàng thật sự không sao?" Phượng Trữ Lan vẫn lo lắng.
"Không có sao mà! Còn nhiều chuyện chờ chàng xử lý đó!” Long Y Hoàng cười cười, chỉnh vạt áo giúp Phượng Trữ Lan: “Đúng rồi, người của viện nguyên lão có phải đã nói vài ngày nữa sẽ thi chọn vị trí hoàng trừ trong các hoàng tử lần cuối, thuận tiện đăng cơ luôn?”
"Ừm." Phượng Trữ Lan gật đầu.
"Vậy là được rồi, Trữ Lan, phải nỗ lực nha, dù kết quả ra sao, ta và Kỳ Hàn luôn ở nhà chờ chàng… Chỉ cần chàng nỗ lực, không thẹn với lòng, cái gì cũng không quan trọng.” Long Y Hoàng cười cười.
"Y Hoàng, ta hiểu nàng nghĩ gì,” Phượng Trữ Lan nắm lấy tay Long Y Hoàng: “Nghe nói hôm kia, nàng cố ý đến viện nguyên lão một chuyến đúng không?”
"Đúng vậy, ta đến truyền đạt lại di nguyện của phụ hoàng.” Long Y Hoàng thẳng thắn gật đầu.
"Di nguyện gì?"
"Chính là để tất cả các hoàng tử cạnh tranh công bằng, không quan tâm đến thân phận địa vị giờ ra sao, tát cả đều dựa trên công bằng.” Long Y Hoàng cúi đầu cười nhạt.
"Ta không tin đây là di nguyện của phụ hoàng," Phượng Trữ Lan dứt khoát lắc đầu: "Nếu thật sự là di nguyện của phụ hoàng, ông ta sẽ nói để Phượng Ly Uyên kế vị chứ không phải để cho ta có đường sống."
"Kỳ thật phụ hoàng cũng chưa nói gì, ông ấy cũng không còn sức để nói chuyện, đây là ý của ta,” Long Y Hoàng vội đặt tay lên môi: “Đừng nói cho ai biết nha, ta nghĩ chỉ có làm vậy mới thanh thản, cạnh tranh công bằng mới hay.”
"Ừm, thực ra nàng làm như vậy cũng không sai.” Phượng Trữ Lan cười nói: “Vậy đi, đối với ai cũng công bằng.”
Long Y Hoàng đang muốn gật đầu, lại nghe thấy tiếng vang trên nóc xe, dồn dập mà dày đặc, tiếng sấm liên tục vang lên, bất giác nàng ngẩn người.
Trời mưa.
Mưa tạt vào trong xe ngựa, Phượng Trữ Lan ôm Long Y Hoàng đang thất thần kéo vào sát trong xe: “Cẩn thận.”
Long Y Hoàng bị hắn kéo mạnh mới phục hồi tinh thần, mưa liên tục tạt vào cửa xe, Phượng Trữ Lan quay người ôm nàng, giúp nàng chắn mưa.
"Sao lại thất thần?" Phượng Trữ Lan nhìn Long Y Hoàng, bất giác cười, giơ tay lau đi giọt nước bắn lên gò má nàng.
"Không, không có gì." Long Y Hoàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy Phượng Trữ Lan cũng ướt: “Chàng cũng lùi vào đây nhanh đi, đừng để bị lạnh!”
"Không sao." Phượng Trữ Lan không hề di chuyển, chỉ cười nhìn nàng.
"Đừng nói không sao, nhanh lại đây đi!” Không cho hắn nhiều lời, Long Y Hoàng vội kéo hắn đến cạnh mình, rồi nhìn cửa sổ xe, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thời tiết…. Sao lại mưa rồi.”