Khu chữ Thiên trong thiên lao là phòng giam được canh gác nghiêm ngặt nhất, nhưng canh gác nghiêm ngặt không có nghĩa là điều kiện trong này cũng khắc nghiệt nhất, ngược lại phòng giam này còn có thể coi là rộng rãi, sạch sẽ, chỉ là tường dày hơn những phòng giam khác, lưới sắt cũng nhiều hơn mấy lớp mà thôi.
Hạ Giang ngồi dựa vào một góc phòng giam, nhắm mắt hồi tưởng lại cả quá trình thất bại của mình.
Hắn lăn lộn hàng chục năm trong quan trường, dựa vào suy nghĩ chu toàn và phong cách làm việc cay độc, hắn tha hồ ngang ngược, hống hách mà chưa bao giờ gặp thảm cảnh như thế.
Lúc đầu, hắn chỉ bất ngờ vì bị đồ đệ phản bội, nhưng bây giờ, Hoàng đế Đại Lương không tin tưởng vào sự phản bội này, hắn lại cho rằng đây là mưu kế của một cao nhân.
Sự tín nhiệm của Hoàng đế Đại Lương đối với Huyền Kính ti lúc này đã hoàn toàn biến mất, trong cơn tức giận khó nguôi, ông ta thậm chí còn không muốn nhìn thấy Hạ Giang, chỉ sai Mông Chí phụng chỉ tới, hỏi vị nguyên thủ tôn nhân này có chịu nhận tội hay không.
Mặc dù lần nào tới cũng là câu hỏi này, nhưng dù Hạ Giang có chịu nhận tội thì hắn cũng không thể nhận được, bởi vì hắn hoàn toàn không thể giao Vệ Tranh ra.
Huống hồ còn cả tội danh mưu hại hoàng tử, có nhận tội cũng chỉ có đường chết.
Một khi dính dáng đến sự uy nghiêm của vương quyền, thủ đoạn của Hoàng đế Đại Lương tàn nhẫn thế nào, người khác có thể không rõ nhưng hắn thì cực kì rõ ràng.
Trong bầu không khí ẩm ướt của phòng giam, Hạ Giang cắn răng nghĩ đến gã thanh niên trông thì yếu ớt đến mức chỉ khẽ chạm vào là vỡ nhưng thực ra lại mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải sợ hãi kia.
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Tô Triết, hắn không hề chú ý, cho rằng đó chẳng qua chỉ là một kẻ có dã tâm, hi vọng có thể chuyển chiến từ giang hồ vào triều đình, chưa chắc đã có bao nhiêu sức mạnh. Quan trọng hơn là khi đó hắn quả thật không có bao nhiêu hứng thú với cuộc đấu đá giành quyền kế vị, Thái tử và Dự vương ai thắng ai thua hắn đều không quan tâm, Huyền Kính ti vĩnh viễn là Huyền Kính ti, hắn vốn không cần lo lắng.
Nhưng cục diện sau đó lại đột ngột thay đổi. Tĩnh vương đột nhiên trỗi dậy, ngày càng mạnh, Hạ Giang có cảm giác bị đe dọa, từ đó hắn mới bắt đầu nghiêm túc ứng phó với cục diện hỗn loạn này.
Nhưng điều hắn tuyệt đối không nghĩ tới là, chỉ vì coi thường một người giang hồ ẩn thân sau màn mà hắn đã thua ngay từ chiêu đầu, đánh mất thắng lợi tưởng như vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay, suy bại đến cục diện thê thảm thế này.
Bây giờ Hạ Giang không còn nghĩ đến việc làm thế nào để đạp đổ Tĩnh vương nữa. Hắn đang nghĩ làm thế nào để sống, đặc biệt là làm thế nào để sống sau khi hắn đã dâng hai bản sớ lên mà không nhận được chút thông tin hồi âm.
Lúc này tiếng khóa sắt bên ngoài phòng giam vang lên. Cửa phòng giam được mở ra, có điều Hạ Giang không hề có ý nghĩ thừa cơ chạy trốn, bởi vì người dám mở cửa tùy tiện như vậy nhất định chỉ có Mông Chí.
Mông Chí, người xếp hạng thứ hai bảng cao thủ Lang Gia, đệ nhất cao thủ Đại Lương.
Đại thống lĩnh cấm quân cầm giấy và bút, mực mới đến, hiển nhiên điều này có nghĩa Hoàng đế hoàn toàn không hài lòng với lời khai của nghi phạm.
"Hạ Giang, sự kiên nhẫn của bệ hạ là có hạn, nếu như đến bây giờ ngươi còn không khai nhận tội lỗi thì bệ hạ chỉ có thể xử phạt nặng." Hai tay khoanh trước ngực, Mông Chí lạnh lùng nói.
"Đã là tội chết thì còn có thể nặng đến đâu nữa?" Hạ Giang chống tay vào tường đá, đứng lên. "Mông đại thống lĩnh, những nội dung trong sớ đều là sự thật, vì sao bệ hạ lại không tin?"
Mông Chí nói, mặt không biểu cảm: "Ngươi tố cáo Mai Trường Tô là người cũ của Kỳ vương, có căn cứ gì không?"
"Chính hắn thừa nhận..."
"Nếu ngươi là người cũ của Kỳ vương thì ngươi có tự thừa nhận không? Hơn nữa vô duyên vô cớ, vì sao hắn phải chủ động thừa nhận với ngươi rằng hắn là người cũ của Kỳ vương? Mai Trường Tô có giống một kẻ ngu ngốc tự tìm tội chết không?" Mông Chí cười lạnh, nói. "Muốn bệ hạ tin tưởng thì không được nói lung tung, ngươi hãy nói sự thật đi, chẳng hạn như giao Vệ Tranh ra đây."
"Vệ Tranh không ở trong tay ta, ta giao ra thế nào được?\'
"Không giao nghĩa là không nhận tội?"
Cuộc thẩm vấn lại rơi vào vòng luẩn quẩn như mấy lần trước, Hạ Giang cảm thấy như sắp phát điên, cố gắng hít sâu mấy hơi, điều hòa lại nhịp thở, nói: "Mông đại nhân, ta thừa nhận đã chuyển Vệ Tranh qua Đại lý tự giam giữ, hơn nữa cố ý để phản tặc vào Huyền Kính ti là có ý đồ không tốt, nhưng tất cả những gì Hạ Đông nói như ta sai khiến nó thì đều là vu khống, hãm hại, bệ hạ không thể chỉ nghe từ một phía được."
Mông Chí yên lặng nhìn hắn rất lâu, ánh mắt lạnh như băng. "Hạ Giang, vậy mà Hạ Đông còn gỡ tội cho ngươi... Chuyện đến nước này, ngươi dám làm không dám nhận cũng thôi, sao lại đổ tội cho đồ nhi của mình? Bệ hạ cho ngươi cơ hội dâng sớ giải thích, làm sao có thể nói là chỉ nghe từ một phía? Hạ Đông chính là ái đồ của ngươi, vì sao ả phải vu khống, hãm hại ngươi?"
Cơ mặt Hạ Giang không kiểm soát được khẽ co giật. Câu hỏi của Mông Chí chính là điểm hắn khó giải thích nhất. Mọi người đều biết quan hệ giữa Hạ Đông và hắn, trước kia chưa từng nghe nói thầy trò bất hòa, sau khi xảy ra chuyện mới nói hai người đã trở mặt thì dù là ai cũng không khỏi sinh nghi trong lòng, hơn nữa nguyên nhân trở mặt lại khó có thể nói ra.
"Ngươi thà chết không nhận tội, muốn kéo dài thêm chút thời gian cũng không sao." Mông Chí tiếp tục nói. "Hai tên thiếu chưởng sứ của ngươi cũng đã khai nhận, ngươi từng lệnh cho bọn chúng để phản tặc đi vào trong Huyền Kính ti, không cần thực sự chống cự."
"Ta làm thế là để tiêu diệt toàn bộ bọn phản tặc. Ta đã cài thuốc nổ trong địa lao, chính là để diệt hết đám giặc cướp này, chẳng lẽ bọn chúng không nói sao?"
"Xem trong lời khai của bọn chúng thì không có." Giọng nói không hề dao động của Mông Chí càng làm người ta tuyệt vọng. "Sau khi ta niêm phong Huyền Kính ti cũng không phát hiện dấu vết của thuốc nổ trong địa lao. Trong lời khai của Hạ Xuân và Hạ Thu cũng không nhắc tới chuyện này. Ngươi còn có bằng chứng khác để chứng minh mình vô tội không?"
Sắc mặt Hạ Giang lập tức trắng bệch. Trong ngày xảy ra chuyện, để khuyến khích Tĩnh vương lớn mật ra tay, hắn cố ý để Hạ Xuân và Hạ Thu bị dẫn ra ngoài, không cần bọn họ phối hợp hành động. Đương nhiên hắn cũng không nói với bọn họ về việc đặt bẫy thuốc nổ vì khi thuốc nổ được kích hoạt thì cả Hạ Đông cũng sẽ bị nổ chết. Hạ Thu thì không cần phải nói, còn Hạ Xuân dù không có quan hệ huyết thống với Hạ Đông nhưng cũng đã ở bên cạnh nàng ta từ khi còn nhỏ, hắn không nói với bọn họ là sợ có chuyện rắc rối xảy ra, vì thế bây giờ bọn họ không thể làm chứng... Nhưng còn hai tên thiếu chưởng sứ đó...
"Xin Mông đại nhân hồi bẩm bệ hạ, lời khai của hai thiếu chưởng sứ có vấn đề. Bọn chúng biết rất rõ ràng việc có gài thuổc nổ, bọn chúng biết ta đã chuẩn bị tiêu diệt đám giặc cướp đó..."
"Muộn rồi." Mông Chí nói, giọng lạnh như băng, dập tắt hi vọng cuối cùng của Hạ Giang. "Hai thiếu chưởng sứ này chỉ biết lệnh của thủ tôn là ngươi mà quên mất bọn chúng đang giữ chức quan của triều đình, lúc bị thẩm vấn luôn miệng nói bọn chúng chỉ phụng mệnh làm việc nên vô tội. Dực vương điện hạ bẩm báo bệ hạ về sự điên cuồng của chúng, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, lệnh cho nội giám đánh bốn mươi trượng, bọn chúng không chịu nổi, chết rồi."
"Chết rồi..." Những giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Hạ Giang. Hắn ngỡ ngàng bước tới mấy bước, hỏi: "Tại sao lại là Dực vương điện hạ thẩm án?"
"Vụ án này, bệ hạ không muốn để quan lại tham dự. Dực vương điện hạ tuy không quan tâm đến việc triều chính nhưng dù sao cũng là hoàng tử, sai Dực vương điện hạ xét xử thì có gì khó hiểu?"
Hạ Giang nhắm mắt lại, cảm thấy tứ chi dường như đã bị xích chặt, không thể giãy giụa được. Không lâu trước, vì việc tranh tiểu thiếp, Dực vương đã bị Dự vương ức hiếp. Nếu Dực vương muốn nhân cơ hội này trút giận thì cũng là việc rất bình thường. Chuyện trên đời chính là như vậy, có lẽ một ngày nào đó, người mà ngươi hoàn toàn không để vào mắt lúc có quyền có thế sẽ giáng cho ngươi một đòn nặng nề nhất, nghĩ cũng không nghĩ ra, tránh cũng tránh không thoát.
Ánh mắt Mông Chí sáng quắc nhìn Hạ Giang đã bị ép tới tuyệt cảnh này, vẻ mặt không hề dịu đi. "Hạ Giang, ngươi có ngày hôm nay thật sự là gieo gió có ngày gặt bão. Một Huyền Kính sứ đã không còn được Hoàng thượng tín nhiệm thì có là gì, điều này ngươi cũng hiểu rất rõ ràng. Bây giờ bệ hạ không muốn nghe đến những chuyện về ngươi, sau này ngay cả ta có thể cũng không quay lại đây. Ngươi chết chắc rồi, nhưng bao giờ chết thì lại chưa biết, có điều chậm nhất cũng không qua nổi thu quyết. Trước đó ngươi phải ở trong thiên lao này một thời gian, ta nghĩ trên người ngươi chắc cũng không chỉ có một món nợ này, nhân lúc rảnh rang trước khi chết, ở đây có giấy có mực, ngươi chậm rãi hồi tưởng, rồi viết ra, đừng mang vào quan tài để trở thành tội nghiệp kiếp sau."
Nói xong những lời này, đại thống lĩnh cấm quân không thèm nhìn Hạ Giang nữa, xoay người rời khỏi phòng giam, khóa kĩ cửa, để lại một không gian tối tăm, yên tĩnh đến mức làm người ta ngạt thở trong phòng.
Rời khỏi khu chữ Thiên, Mông Chí không ra ngoài ngay mà đi dọc hành lang đến nữ lao thăm Hạ Đông.
Nữ lao nằm ở tầng trên cùng, ánh sáng và không khí lưu thông tốt hơn rất nhiều. Lúc Mông Chí đi vào, Hạ Đông đang đứng ở chính giữa phòng giam, ngẩng đầu nhìn một tia sáng yếu ớt chiếu vào từ ô cửa sổ trên cao, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay lại.
"Hạ đại nhân, có người nhờ ta đến thăm đại nhân. Đại nhân có khỏe không?"
Hạ Đông không tiếp lời.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt nàng ta, nước da như trong suốt, những nếp nhăn hiện lên rõ ràng. Nàng ta nheo mắt, dường như đang đếm những hạt bụi trong tia sáng.
Trạng thái bình tĩnh tuyệt đối này thực ra cũng là một thứ cảm giác tuyệt vọng.
Mông Chí đột nhiên không biết nên nói gì.
Ông ta có thể an ủi nữ nhân này thế nào? Nói có người sẽ cầu xin cho nàng ta? Nói tính mạng nàng ta không có gì đáng lo? Sau khi đã trải qua đủ mọi đau khổ trong đời, Hạ Đông sao còn để ý đến sự sống chết của chính mình...
Sau khi yên lặng hồi lâu, Mông Chí cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi một câu: "Hạ đại nhân, đại nhân còn có lời gì muốn ta chuyển cho người nào không?"
Cuối cùng Hạ Đông cũng chậm rãi đưa ánh mắt tới, hai mắt long lanh khẽ động: "Xuân huynh và Thu huynh bây giờ thế nào?"
"À, trong ngày xảy ra chuyện, cả hai người họ đều không có mặt, không thể cho rằng bọn họ cũng là đồng mưu, cho nên chắc sẽ bị cách chức, nếu có hình phạt gì khác thì cũng không nặng..."
"Vậy... còn hắn?\'\'
"Hắn chính là thủ phạm, không còn đường sống." Mông Chí cảm thấy không cần phải nói khéo. "Đây là trừng phạt đúng tội, Hạ đại nhân không cần áy náy."
Hạ Đông cúi đầu cười thảm. "Ta không áy náy. Trái tim ta sớm đã chết rồi, làm sao còn có thể áy náy nữa?"
"Hạ đại nhân, tướng quân Niếp Phong chết không nhắm mắt, trước khi chân tướng được làm rõ, xin đại nhân cố gắng bảo trọng."
Nhắc tới Niếp Phong, một thoáng đau đớn hiện lên trong mắt Hạ Đông. Nàng ta bất giác đưa một tay lên, khẽ vân vê lọn tóc bạc bên trán. 123»