Đế đô Kim Lăng chia thành hai phần gồm cung thành bên trong và hoàng thành bên ngoài. Việc tuần tra phòng vệ cung thành do cấm quân phụ trách, hiện nay quan chỉ huy cao nhất là đại thống lĩnh cấm quân Mông Chí.
Trong khi cung thành chỉ có cấm quấn phòng vệ thì việc phân công tuần tra hoàng thành lại phức tạp hơn nhiều.
Xử các vụ phạm pháp của dân chúng, tuần tra hằng ngày, truy bắt trộm cướp, cứu hỏa cứu thủy là chức trách của nha môn Kinh Triệu. Canh giữ cổng thành, giới nghiêm ban đêm, trấn áp các vụ tụ tập đánh nhau là việc của tuần phòng doanh. Nha môn Kinh Triệu được xem như quan phủ địa phương, phải bẩm báo công việc với sáu bộ. Theo biên chế thì tuần phòng doanh vốn thuộc bộ Binh, nhưng từ trước tới nay vì người đứng đầu tuần phòng doanh là Ninh Quốc hầu có cả chức vụ và tước vị đều cao hơn thượng thư bộ Binh nên nó vẫn đứng siêu nhiên bên ngoài, bộ Binh không dám hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho doanh này.
Ngoài ra hoàng thành còn có mấy nhà có quyền nuôi tư binh. Sau khi Đông cung được tách riêng ra khỏi nội cung từ thời Huệ đế thì cũng được đưa vào phạm vi hoàng thành, theo quy định được nuôi ba ngàn quân, còn phủ thân vương thì được nuôi hai ngàn, phủ quận vương một ngàn, phủ quân hầu nhất phẩm tám trăm.
Những phủ đệ có đặc quyền này ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến động tĩnh của hoàng thành, có thể nói là nhiều luồng sức mạnh đan xen, quan hệ chồng chéo như một mớ bòng bong.
Giờ đây việc Tạ Ngọc kiêm chức thống lĩnh tuần phòng doanh bị đánh đổ cũng giống như cưỡng chế rút một sợi trong mớ bòng bong này ra ngoài, khiến phần còn lại đã loạn lại càng thêm loạn.
Sau khi đưa tang Thái hoàng thái hậu một tháng, chỉ dụ phê xuống, Tạ Ngọc đi từ u minh đạo trong thiên lao ra, chuẩn bị đến Kiềm Châu lưu đày.
Hắn sinh ra trong nhà quyền quý, không ngừng tích lũy quân công, được phong đến quân hầu nhất phẩm, uy quyền hiển hách bao nhiêu năm nay. Nhưng một khi băng tuyết đã tan thì chỉ còn như hoa trong gương, trăng dưới nước, tỉnh mộng kê vàng0, chỉ thấy một bộ xiềng xích, bị hai tên nha dịch thô lỗ áp giải như những tên tội phạm lưu đày khác, ngay cả băng hỏa côn cũng không nhiều hơn người khác một cây.
0 Trong truyện “Chẩm Trung ký” thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong quán trọ nọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy thì cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau điển tích này dùng để chỉ sự vỡ mộng.
May mà bây giờ, tội phạm lưu đày luôn xuất phát từ rạng sáng, trên đường còn ít bóng người, không có đám đông đứng xem và tiếng chê cười huyên náo khiến trong lòng Tạ Ngọc thấy thoải mái hơn một chút.
Trong nhà lao hắn không hề bị đánh đập, ngay cả việc thẩm vấn hằng ngày cũng không có, cho dù vụ án của hắn cuối cùng là do Hoàng đế Đại Lương phán xét nhưng kỳ thực, từ sau khi hạ ngục hắn chưa nhìn thấy mặt vị chí tôn Đại Lương này.
Chuyện ăn uống trong ngục đương nhiên không thể nào gọi là ngon, nhưng ít nhất cũng được ăn no, lại nhờ thượng thư bộ Hình mới nhậm chức quản lý rất tốt nên trò ngược đãi phạm nhân của ngục tốt vẫn thường thấy trong thiên lao cũng bị ngăn chặn, cho nên khi Tạ Ngọc đeo chiếc gông nặng nề đi đôi cổng nam thành Kim Lăng, tình trạng sức khỏe của hắn vẫn xem như không tồi.
Lúc người áp giải và phạm nhân tới cổng nam thì cũng là giờ mở cổng thành, phòng thủ cổng hoàng thành đương nhiên là quan binh của tuần phòng doanh. Lúc đầu bọn họ không để ý phạm nhân râu tóc rối bù, đeo gông mang xiềng đứng bên cạnh chờ cánh cổng thành dày nặng mở ra là ai. Sau đó một nha dịch phụ trách áp tải gặp người quen trong số các quan binh thủ thành, hai người hàn huyên một lát, nha dịch đó khinh thường liếc mắt hất cằm, giọng nói không hề thấp: “Này, nhìn quan lớn của các ngươi trước kia đi! Đại hầu gia cơ đấy, mấy tháng trước các ngươi đều không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bây giờ thì nhìn thoải mái, cũng chỉ mồm ngang mũi dọc, sống lưng còn không thẳng bằng ngươi!”
Vừa nói xong câu này, những người xung quanh lập tức ồn ào.
Những quan binh cấp thấp này cơ bản không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Tạ Ngọc, bình thường nghĩ đến Tạ hầu gia vẫn cảm thấy như là một người trên mây. Bây giờ người trên mây đã ngã xuống vũng bùn, đang đứng trước mặt mình, làm gì có ai lại không cảm thấy tò mò?
Cho nên có tới hơn nửa số quan binh đang trực ca này vây tới, vì râu tóc Tạ Ngọc che khuất mặt hắn, không nhìn rõ được nên có người còn định đưa tay gạt ra để nhìn cho kĩ.
"Làm gì thế? Các ngươi về hết cho ta!" Đúng lúc này, một giọng nói ồm ồm vang lên, người nói cũng nhanh chóng chen tới, cố gắng đẩy đám người này ra. "Có cái gì mà xem? Cổng thành đã mở rồi, còn không mau về vị trí của mình đi!"
"Thất thúc!" Một quan binh kéo dài giọng, nói. "Vừa mở cửa thành, ma cũng không có nửa con, các huynh đệ cũng chỉ muốn xem một chút thôi chứ không làm gì."
"Nếu ngươi bị người khác xem như vậy thì ngươi có thích không?"
"Ta không phạm tội, tại sao lại bị người khác xem? Bây giờ ông ta không còn là hầu gia nữa, thúc lấy lòng ông ta làm gì?"
Thất thúc sầm mặt xuống, nhổ một bãi nước bọt, mắng: "Lúc người ta là hầu gia thì nịnh nọt, lúc người ta phạm tội thì làm nhục, sống như vậy đâu ra dáng nam tử hán?"
Thực ra phần lớn những người xem cũng chỉ là tò mò, bị mắng như vậy đương nhiên tức giận, may mà bình thường vị Thất thúc này vẫn được mọi người quý trọng, cũng đã phục vụ trong tuần phòng doanh từ lâu nên lập tức có người đi ra giảng hòa khuyên giải, cuối cùng hai bên chỉ lời qua tiếng lại chứ không đánh nhau.
Hai nha dịch đứng bên cạnh như đang xem kịch vui, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu, còn bản thân người gây ra sự hỗn loạn này là Tạ Ngọc lại lặng lẽ lùi về phía sau, râu tóc vẫn che hết nửa khuôn mặt.
Người phụ trách đội quan binh này vốn chỉ khoanh tay đứng nhìn, không muốn can thiệp, trong quân bình thường ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận lớn, đánh nhau không có ai bị thương thì không có việc gì, huống chi bây giờ mới tờ mờ sáng, cổng thành vắng vẻ, lính gác cũng không có việc gì làm, cứ cho là ầm ĩ một chút cho ấm người.
Nhưng sau đó hắn vô tình nhìn thấy hai nha dịch khẽ nhếch miệng vẻ khinh thường, đột nhiên ý thức được có người ngoài ở đây, không nên để người ta xem chuyện cười của quan binh tuần phòng doanh, lập tức nổi giận, cầm chiếc roi bên cạnh lên quất một tiếng giòn vang, cao giọng mắng: "Mẹ kiếp! Câm mồm hết cho lão tử!"
Tuy hắn cũng chỉ là một tiểu đầu mục nhưng dù sao cũng là người chỉ huy trực tiếp, thấy hắn đột nhiên tức giận, mọi người dù kinh ngạc nhưng cũng không dám trái lời, vội ngoan ngoãn ngậm miệng rồi tản ra.
Hai nha dịch thấy kịch vui đã hết, cũng không tiếp tục thêm dầu vào lửa nữa mà đẩy Tạ Ngọc đi ra khỏi cửa thành.
Bên ngoài cổng nam thành là một con đường đất vàng lớn rất bằng phẳng, dễ đi.
Tạ Ngọc là người tập võ, sức khỏe rất tốt. Hắn đi rất nhanh, không cho hai người áp tải có cơ hội dùng gậy gộc xua đánh.
Sau khoảng nửa canh giờ, trời đã sáng hẳn, một nha dịch dừng lại lau mổ hôi, vô tình liếc về phía sau thì thấy bụi đất bay lên, một chiếc xe ngựa màu đen mái trắng đang chạy nhanh tới nơi, chỉ nhìn con tuấn mã kéo xe cũng biết không phải là một chiếc xe của người bình thường.
Ba người cùng tránh sang ven đường, hai nha dịch tò mò nhìn quanh, Tạ Ngọc lại cúi người tránh vào đám cỏ tranh bên đường.
Xe ngựa chạy đến cách ba người mấy trượng thì dừng lại, rèm xe bị hất lên, một thanh niên áo trắng nhảy xuống nhét cho hai nha dịch mỗi người một thỏi bạc lớn, nói nhỏ: "Đến tiễn đưa, mong các vị tạo điều kiện một chút."
Mặc dù không biết người tới là ai, nhưng đến tiễn đưa Tạ Ngọc thì nhất định không phải bình dân, hai nha dịch rất biết điều, tươi cười tránh ra xa.
"Cha..." Tạ Bật run run gọi một tiếng, mắt đỏ hoe. "Cha vẫn khỏe chứ?"
Tạ Ngọc đứng yên lặng hồi lâu, cuối cùng lạnh nhạt lên tiếng: "Ờ."
Tạ Bật lại mấp máy môi, hình như không biết nên nói gì tiếp, quay lại nhìn chiếc xe ngựa đằng sau.
Tạ Ngọc lập tức đoán được trên xe còn có người, ánh mắt không khỏi dao động. Trong tình cảnh này, hắn không biết mình có muốn gặp lại bà một lần nữa hay không? Tuy nhiên, bất kể hắn muốn hay không muốn, lúc này cũng không có quyền lựa chọn.
Rèm xe lại bị vén lên lần nữa, trưởng công chúa Lỵ Dương mặc nguyên bộ đồ tang chậm rãi bước xuống xe ngựa.
Khiến Tạ Ngọc bất ngờ là người đỡ trưởng công chúa yếu ớt lại là Tiêu Cảnh Duệ.
Lúc còn cách Tạ Ngọc khoảng năm, sáu bước, Tiêu Cảnh Duệ buông tay mẫu thân, đứng lại không bước tiếp nữa.
Trưởng công chúa Lỵ Dương thì tiếp tục đi tới trước mặt Tạ Ngọc, lặng lẽ nhìn hắn.
Tạ Bật muốn để cha mẹ nói chuyện với nhau vài lời, lại nghĩ đến việc trong lòng Cảnh Duệ bây giờ đang rất mâu thuẫn nên đi tới kéo hắn ra một chỗ xa hơn.
"Đã kết thúc chưa?" Sau một lúc lâu yên lặng, trưởng công chúa hỏi câu đầu tiên.
"Chưa."
"Ta có thể giúp gì?"
"Không cần." Tạ Ngọc lắc đầu. "Ở kinh thành nàng còn không bảo vệ nổi ta, trong giang hồ mênh mông nàng càng không thể bảo vệ ta."
Ánh mắt trưởng công chúa Lỵ Dương trầm tĩnh mà đau buồn.
Mặc dù gần đây rơi lệ rất nhiều, quầng mắt đã khô, nếp nhăn hằn sâu nhưng sóng mắt vẫn giữ được thần thái như nước mùa thu, thỉnh thoảng hơi xao động, vẫn làm say lòng người.
"Vị Tô tiên sinh kia... hôm qua phái người tới gặp ta, bảo ta dặn ông hãy giao cho ta một phong thư."
"Thư?" Tạ Ngọc ngẩn người, nhưng vừa nghĩ đến việc đây là lời dặn của vị Mai Trường Tô làm người ta vừa nghĩ đến đã thấy rét lạnh kia, hắn lại không dám coi thường, vội vàng vắt óc suy nghĩ.
"Người đó nói nếu ông vẫn chưa viết thì bảo ông bây giờ viết, bởi vì sau khi ông nói những lời đó nhất định vẫn còn có những chuyện sâu hơn. Viết ra, giao cho ta, ông có thể sống." Trưởng công chúa Lỵ Dương không hiểu những lời này có ý gì, bà chỉ nghiêm túc thuật lại chính xác từng chữ từng câu.
Cho dù nam nhân này đã bóp chết tình yêu đầu đời của bà, cho dù nam nhân này từng có ý đồ giết chết con trai bà, nhưng dù sao cũng có tình nghĩa phu thê hơn hai mươi năm, hắn là cha của ba đứa con bà, bà không muốn nghe thấy tin hắn chết thê thảm, nhất là trong tình huống nam nhân này hoàn toàn không muốn chết.
Tạ Ngọc đảo mắt, đột nhiên vỡ lẽ, hiểu rõ ý Mai Trường Tô.
Ngoài những gì hắn nói với Mai Trường Tô hôm đó, còn có rất nhiều bí mật hắn đang nắm giữ tạm thời không muốn nói ra, hoặc không thể nói ra.
Trên con đường đi lưu đày dài đằng đẵng này, nếu Hạ Giang muốn giết hắn thì sẽ rất khó phòng bị. Cách bảo vệ tính mạng duy nhất chính là viết lại những bí mật trong lòng, giao cho Lỵ Dương giữ. Nếu mình không sao thì Lỵ Dương sẽ không công khai bức thư của hắn, nếu mình chết thì bức thư này sẽ trở thành bằng chứng.
Hạ Giang không phải người hồ đồ, chỉ cần cân nhắc một chút là sẽ thấy để mình sống thì tốt hơn. Dù Tạ Ngọc có không đáng tin đến mấy cũng sẽ không tùy tiện nói ra bí mật liên quan đến việc sống chết của hắn và Hạ Giang, ngược lại, nếu mình chết thì tất cả mới bị công khai.
Đây quả thật là cọng rơm cứu mạng cuối cùng...
Trưởng công chúa Lỵ Dương vẫn lặng lẽ nhìn hắn, lặng lẽ chờ đợi quyết định của hắn, khôn