Đến cửa khoa Vật lý, nó hô lớn: “Trung tâm nghiên cứu Vật lý thể lỏng lớn nhất của Tổ quốc chúng ta là đây a!!!!”
Nói thật lòng, tôi rất sợ cái cằm của nó sẽ bị rớt mất vì ‘a’, trở về nhà không biết phải nói sao với mẹ nó.
Khả năng phương hướng của tôi không giỏi, thêm vào tôi rất ít khi đến đây trừ khi nào có nhiệm vụ đặc biệt. Do đó tôi rất ngạc nhiên, nó còn hiểu trường tôi hơn cả tôi.
Tôi hỏi: “Cái gì lỏng lẽo?”
Nó khoái chí nói: “Vật lý thể lỏng.”
Tôi nói: “Ồ. Lúc nãy hoảng hồn còn tưởng là trung tâm chảy nước mũi.”
chúthích:vìchữchảynướcmũi流涕
Bành Vũ quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp, nó nói: “Cô ơi, em thật sự cảm thấy bi ai cho cô và cả trường của cô.”
Nhưng mà sau khi đi được một nửa hành trình, Bành Vũ phát hiện ra một hiện tượng. Nó nói: “Em cảm thấy nha, sao chất lượng ngoại hình của nam nữ sinh trường này đều không cao nhỉ.”
Nhóc này, lẽ nào cũng là hội viên của Hiệp hội ngoại hình?
Nhưng giờ đây, ở trước mặt nó, tôi là một cô giáo, thế nào cũng phải giả vờ sâu sắc một chút, tôi bèn nói: “Đó là vì mọi người đều siêng năng học tập, không bỏ tâm trí vào việc trưng diện và chăm chút ngoại hình.”
Cái tư thế của cô giáo là phải bưng ra.
“Ồ.” Nó nói.
Vừa đi được vài bước, nó lại nói: “Nhưng mà cũng có ngoại lệ đó, cô xem kìa, anh ở phía trước đẹp trai quá!”
Nghe nó khen, ít nhiều tôi cũng cảm thấy lấy lại được sỉ diện cho Đại học A, bèn hứng khởi nhìn qua hướng nó chỉ, đồng thời cũng vì muốn xem mặt người bạn học giành vinh quang cho trường nhờ vẻ đẹp ấy.
Kết quả, nét mặt của tôi bị đông cứng nửa chừng.
Người đó chẳng phải là Mộ Thừa Hòa sao?
Hắn mặc áo khoác màu đen, kẹp trong tay vài quyển sách, vừa bước ra từ thư viện, đang đi trên con đường đá đối diện.
“Anh ấy chắc chắn cũng là thạc sĩ tiến sĩ rồi?” Bành Vũ hỏi.
“Không phải, đó là thầy giáo.”
“Thầy giáo?” Bành Vũ mở to mắt, “Thầy giáo của tiến sĩ, vậy tức là cao hơn tiến sĩ luôn rồi?”
“….. không có tính như kiểu của em đâu.” Tôi nói, “Đó chỉ là một giáo viên dạy thế thôi.”
“Sao cô biết đó là giáo viên dạy thế chứ?” Bành Vũ không tin, tiếp tục hỏi.
“Vì người đó đang dạy thế cho thầy của cô!” Tôi giải thích bằng giọng giận dữ.
“Ồ……” Nó gật đầu.
Tôi tưởng nó đã bị ngữ khí mạnh mẽ của tôi thuyết phục rồi.
Ngờ đâu, hai giây sau, Bành Vũ dùng ánh mắt sáng rỡ hơn nữa để nhìn Mộ Thừa Hòa, nói ra một câu đủ để khiến tôi thổ huyết.
Nó nói: “Thầy giáo của cô Tiết ư? Vậy tức là tổ sư gia của em rồi. Thiệt là vĩ đại a!”
(6)
Đại khái là thầy tổ sư gia nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu qua nhìn hai chúng tôi. Lúc này đây, cho dù tôi có lập tức kéo Bành Vũ chạy trốn thì cũng không kịp nữa.
Bành Vũ khảng khái đi tới đó, khom người cúi đầu chào, “Chào thầy tổ sư gia, em là học sinh của cô giáo Tiết.”
Mộ Thừa Hòa nghe Bành Vũ gọi mình như vậy, hồ nghi một lúc, sau đó nghe luôn lời giải thích phía sau, hai môi liền mím lại với vẻ “Ồ hiểu rồi”. Tuy không cười thành tiếng, nhưng tôi dám cá, chắc chắn là trong lòng hắn vui lắm đây.
Tình thế ép buộc, tôi đành bước tới chào hắn, và liền giải thích: “Em dạy thêm ở ngoài, Bành Vũ là học sinh học anh văn với em.”
Hắn hỏi: “Em đang làm thêm?”
“Dạ. Chỉ có một người thôi. Bành Vũ lên cấp 3 rồi, nó nói muốn đến tham quan trường chúng ta.”
Hắn truyền quyển sách trong tay sang tay khác, “Cũng trưa rồi, hai em ăn cơm chưa?”
Bành Vũ lập tức thành thật khai báo, “Dạ chưa!”
“Vừa đúng lúc, tôi mời hai em ăn.” Tổ sư gia đại phát từ bi.
Tôi nghĩ ngợi, chẳng lẽ cách xưng hô của Bành Vũ khiến hắn vui đến không chịu được, nên quyết định nén đau cắt thịt đãi khách?
Song, tôi là một người có tín ngưỡng vô cùng thành khẩn đối với thức ăn. Chỉ cần có đồ ăn ngon, thì cho dù là bắt tôi giả danh gặp bạn trên mạng, hay là ăn với một người chỉ mới hai mười mấy tuổi đã làm tổ sư gia, tôi cũng chịu đựng được.
Ba chúng tôi cùng đi ra cổng trường đại học A, vào một quán ăn Trung Quốc. Tính thế nào thì ăn xong cũng sẽ thiếu hắn một bữa thôi, chi bằng chém mạnh tay một chút.
Lúc cầm đũa lên, tôi chú ý thấy Mộ Thừa Hòa dùng tay trái.
Không chỉ có tôi chú ý đến, cả Bành Vũ cũng phát hiện ra.
Bành Vũ hỏi: “Thưa thầy, thầy thuận tay trái à?”
Mộ Thừa Hòa cười, “Thói quen cá nhân.”
Nói như thế làm tôi nhớ ra một chuyện. Đêm đó, tôi nhìn thấy hắn làm việc trước máy tính ở nhà, lâu nay cứ thấy ngồ ngộ, hóa ra là lúc đó hắn viết chữ bằng tay trái.
Nhưng ngày thường bất luận là viết chữ trên bảng, hay là ký giấy cho chúng tôi, hắn đều dùng tay phải.
Việc này thì tôi cũng hiểu được, theo truyền thống, người Trung Quốc không mấy chấp nhận kẻ thuận tay trái, cho nên dùng tay phải sẽ có thể tránh khỏi ánh mắt hiếu kỳ của người khác.
Nhưng, hắn có thể viết chữ bằng cả hai tay, thần kỳ!
Bành Vũ nói: “Em cảm thấy những người thuận tay trái đặc biệt thông minh, chắc thầy cũng rất thông minh nhỉ.”
Mộ Thừa Hòa cười, “Người thuận tay trái không có cao cấp như người ta nghĩ đâu.”
Tôi đả kích Bành Vũ: “Thôi đi, không thì bắt đầu từ hôm nay em tập viết tay trái đi, xem có thể thành thiên tài không.”
Bành Vũ không cam tâm: “Thì vốn dĩ là vậy mà, nghe nói Beethoven, Newton, Einstein, còn có Bill Gates nữa đều thuận tay trái cả.”
Tôi nói: “Vậy ngoài những nhân vật em kể ra, trăm trăm ngàn ngàn những vĩ nhân khác thì sao? Chẳng phải đều thuận tay phải sao? Do đó tổng thể mà nói vẫn là thuận tay phải thông minh hơn.”
Bành Vũ cãi: “Cô Tiết cô nói vô lý quá!”
Tôi nói: “Cô chỉ là nói theo lý lẽ!”
Tóm lại tôi không chịu thừa nhận người thuận tay trái đang có mặt ở đây cao cấp hơn chúng tôi đâu. Ai kia chắc chắn là thoái hóa, tuyệt đối không phải là tiến hóa.
Tôi và Bành Vũ cương với nhau, chính bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, tôi đang cãi nhau với một đứa nhỏ tuổi hơn và thậm chí là một học sinh gọi tôi bằng cô giáo.
Lúc này, tổ sư gia điềm đạm đứng ra chủ trì công bằng.
Mộ Thừa Hòa nói: “Thật ra, tôi có thể xem là người nửa thuận tay trái.”
Cách chủ trì như thế cho tôi và Bành Vũ mỗi người năm mươi viên kẹo.
“Nửa thuận?” Bành Vũ hồ nghi.
“Có lúc tôi cũng sẽ dùng tay phải.”
“Tại sao?”
“Người phương Đông. Cũng tức là quan niệm của người Trung Quốc và ngoại quốc có hơi khác nhau, hoặc có thể nói là do quan niệm của phụ huynh lúc tôi còn nhỏ khác với phụ huynh ngày nay.”
“Khác như thế nào?” Bành Vũ hỏi rất nghiêm túc.
“Có lẽ em sẽ không có cảm giác này, nhưng Tiết Đồng có thể sẽ đồng cảm.” Mộ Thừa Hòa nhìn tôi một cái, nói tiếp: “Vào thời kỳ lúc tôi còn nhỏ, người lớn trong gia đình hễ phát hiện con mình dùng tay trái đều sẽ bắt chỉnh lại, cho dù ở nhà không chỉnh được, vào đến trường giáo viên cũng sẽ bắt học sinh dùng tay phải.”
“Tại sao phải kỳ thị như vậy?” Bành Vũ không hiểu.
“Việc như thế này cũng giống như con người cho rằng màu trắng là đại diện cho thuần khiết, màu đen là tà ác, không có tại sao.” Tôi nói.
Mộ Thừa Hòa gật đầu, “Đại khái là vì người Trung Quốc không thích phương vị này, làm cho những từ có liên quan đến bên trái đều trở thành từ mang nghĩa không tốt. Do đó tôi cũng bị chỉnh lại rồi, nhưng vì tôi cứng đầu, cảm thấy dùng tay trái thoải mái hơn, nên buổi sáng ở trước mặt người lớn tôi dùng tay phải, buổi tối khi làm bài thì dùng tay trái.”
“Nếu bị phát hiện ra có bị đánh không?” Bành Vũ tò mò.
“Không để họ phát hiện ra là được rồi, lén mà.” Mộ Thừa Hòa nháy mắt với Bành Vũ, “Hơn nữa người lớn thông thường chỉ quan tâm em viết chữ bằng tay nào thôi, ăn cơm, đánh bóng, vắt khăn họ không để tâm. Tôi vắt khăn cũng vắt ngược đấy, nên lúc trước vắt mãi không khô, chơi cầu lông thì có lợi thế hơn, lúc cần đánh trái tay, tôi chuyển qua tay phải là được. Lúc trước khi đi học tiểu học, vì dùng tay trái nên lúc viết chữ tôi đặt vở trên bàn viết ngược, ngoài tôi ra, không ai hiểu được, còn có thể dùng làm mật mã nữa.”
Bành Vũ cười lớn, “Thú vị thật.”
Thật ra, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng khi nghe Mộ Thừa Hòa kể chuyện lúc nhỏ của hắn, tôi đích thật cũng đã rất lắng tai nghe.
“Nhưng cũng có những lúc gặp phiền phức, rất nhiều dụng cụ đều là thiết kế dành cho người thuận tay phải, hoàn toàn không suy nghĩ đến yêu cầu của người thuận tay trái. Ví dụ tôi ghét nhất là dùng kéo, vì nếu không dùng tay phải thì căn bản chẳng thể cắt. Và nữa là khi dùng máy vi tính công cộng, không thể nào quen con chuột của người khác. Tóm lại, tay trái và tay phải sẽ có cuộc tranh đấu cả đời.”
“Phải đó,” Tôi quay qua nhìn Bành Vũ, rất đắc ý mà nói, “Cho nên vẫn là thuận tay phải tốt hơn.”
Mộ Thừa Hòa lườm tôi một cái, khóe môi giương lên nhưng không nói gì.
Tôi quay mặt nhìn ra ngoài thông qua tấm kính trong suốt, vừa đúng lúc nhìn thấy tòa lầu Phố vi tính ở bên kia đường, bên ngoài tòa lầu có treo bảng quảng cáo rất to.
Bên trái là một nữ thần gợi cảm mặc đầm màu đỏ tay cầm một laptop màu đỏ, bên cạnh in hai dòng chữ, dòng thứ nhất “Siêu mỏng siêu nhẹ, gợi cảm quyến rũ”, dòng thứ hai “Lần đầu đưa ra thị trường giá: 6888″
Mẫu quảng cáo bên phải là hình máy vi tính mang nhãn hiệu của một công ty nổi tiếng trong nước, trên đó có hình máy tính để bàn màu đen, chỉ một dòng chữ đơn giản “Giáng sinh đến giá chấn động học sinh: 3999″.
Bành Vũ vẫn không chịu thua mà nói: “Nhưng mà em nghe nói người thuận tay trái là rất dễ thành thiên tài, đặc biệt là năng lực về những tư duy trừu tượng và số học.”
Tôi cười khì, “Thôi đi, cứ cho là tính giỏi đi, chẳng lẽ có thể nhanh hơn máy tính?”
Bành Vũ ục má lên nói: “Vậy thì không chắc đâu đấy!”
Tôi chỉ tay ra ngoài về phía hai mẫu quảng cáo, khuyên bảo mọi lẽ: “Sao lại không chắc, chẳng lẽ 6888 đem nhân 3999 có thể đọc ra đáp án ngay sao?”
Chính ngay trong lúc hai chúng tôi tranh chấp thì Mộ Thừa Hòa ngồi ở đối diện bình tĩnh nói: “27545112.” Cơ hồ là không cần suy nghĩ.
“Hả?” Tôi và Bành Vũ cùng ngẩng người ra.
“Tôi nói, đáp án là 27545112.” Hắn nhìn hai đứa há hốc miệng chúng tôi, lập lại một lần nữa, khẩu khí thật là bình tĩnh điềm đạm vô cùng.
Sau bữa cơm này, Mộ Thừa Hòa phút chốc trở thành thần tượng siêu cấp của Bành Vũ. Suốt chặng đường Bành Vũ cứ mãi níu lấy Mộ Thừa Hòa hỏi cái này hỏi cái kia, không biết mệt là gì.
Cũng may, tôi và Mộ Thừa Hòa là trong sạch, và sự sùng kính của Bành Vũ dành cho Mộ Thừa Hòa tuy là thao thao như nước sông, nhưng nó là con trai, hoàn toàn có thể loại khỏi danh sách tình nghi.
Nếu không rất dễ khiến người ngoài liên tưởng đến câu danh ngôn mang hàm ý sâu sắc — Ba người đi chung, ắt có gian tình.