Mộ Thừa Hòa thực hiện lời hứa đích thân lái xe đưa tôi và Bạch Lâm về trường.
Lúc xuống xe, tôi quay đầu lại đóng cửa, thấy Bạch Lâm gật đầu khom lưng cám ơn hắn. Hắn cười cười, thần thái tươi tỉnh, hoàn toàn không thể cảm nhận được đây là người đã không chợp mắt suốt một đêm, song quầng thâm nhạt nhạt phía dưới khoang mắt chính là điểm duy nhất tiết lộ bí mật này.
Bạch Lâm nhìn xe của Mộ Thừa Hòa đi xa, cảm thán: “Thiệt là ngầu quá đi, chiếc CR-V bình thường vậy mà vào tay thầy lại như được nâng cấp lên hẳn.”
“CR-V gì?” Tôi không hiểu.
“Thì chính là chiếc xe thể thao thầy chạy đó, Honda CR-V, đơn giản, thực dụng, lại ưa nhìn. Làm gì như những chiếc ba mình thích, mục đích duy nhất khi lái xe ra ngoài chính là để người ta biết mình là một người vừa giàu lên nhờ vận may.”
Ba của Bạch Lâm đích thật là rất dễ thương.
Ngày đầu tiên sinh viên năm nhất đến ghi danh, ba Bạch Lâm đã chở cô bằng xe hơi Hummer. Trước ngày hôm đó, tôi không hề biết Hummer là gì, nhìn từ xa chỉ thấy một chiếc xe thể thao như đang mặc áo giáp, đậu ngay trước cửa ra vào cổng viện nữ sinh, khiến người ra vào đều như một con cua, đi hàng ngang, và cũng vì thế mà thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Do đó, chỉ trong ngày đầu tiên, Bạch Lâm đã lên trang báo đầu của Học viện Ngoại ngữ chúng tôi, trở thành thiên kim tiểu thư mà mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng điều khiến cho Bạch Lâm ủ rũ không hoàn toàn là vì lý do này, sau này nó mới than thở với chúng tôi: “Nếu Hummer đó của ông ấy thật thì mình cũng nhận đi. Khổ nỗi đó là xe mướn.”
“Không phải chứ.” Ba chúng tôi đồng thành cảm thán.
“Ba mình nói người trong thành thị thích kỳ thị người dưới quê, nếu như người dưới quê chạy Hummer đến đi học thì mấy cậu sẽ không dám hiếp đáp mình nữa. Nên ông ấy đã đi thuê xe, các cậu nói coi mình có oan không chứ?”
Nghe nó nói xong, tôi, Tống Kỳ Kỳ và Triệu Hiểu Đường đều nhìn nhau, cùng im lặng.
Đích thật là có hơi, oan. Nhưng người oan là chúng tôi, chúng tôi như vậy mà bị hình dung thành những đóa hoa bá vương ức hiếp người yếu ớt.
A Di Đà Phật….
Thật ra, Bạch Lâm tuy không phải là thiên kim phú hộ, nhưng cũng tuyệt đối không phải là dân quê. Nhà nó ở trong tỉnh của thành B kế bên, chú Bạch là nhà xí nghiệp thị trấn có tiếng ở đó, không bằng người khác nhưng vẫn hơn rất nhiều người.
Ngoại trừ phí sinh hoạt mỗi tháng hơn chúng tôi rất nhiều lần ra, Bạch Lâm không còn điểm nào đặc biệt hơn.
Nhưng càng là như thế, thì càng khiến mọi người cảm thấy nó thần bí.
Tin đồn như thế làm rất nhiều bạn khác phái tò mò, thế là, năm học đầu tiên có rất nhiều nam sinh chủ động đến tìm chúng tôi kết giao hữu nghị. Trước lễ giáng sinh của học kỳ đầu tiên, chí ít có năm sáu bạn nam gọi điện đến hẹn nó.
Sau đó, một nữ sinh nào đó có quen biết nhà Bạch Lâm đột nhiên nhảy ra nói, ba của Bạch Lâm chỉ là thuê xe đến trường để ra oai thôi.
Một Bạch Lâm hung hãn thường ngày, lần đó lại không tìm cô gái ấy cãi lý.
Bạch Lâm than thở: “Hầy, sớm đã bảo lão đừng làm như vậy, bây giờ hại mình thân bại danh liệt rồi, thật là đau lòng mà.” Nhưng, ngữ khí của nó nào đâu có cảm giác đau lòng, một chút cũng không.
Những nam sinh đến vì tin đồn và lại đi vì tin đồn, duy nhất có một người từ đầu đến cuối vẫn ân cần với Bạch Lâm, đấy chính là Lý sư huynh bên khoa Vậy lý có lòng tốt muốn đóng đinh khóa chốt cho chúng tôi. Do đó dẫu cho Bạch Lâm không hề có “cảm sốt” với anh ấy, thì chúng tôi vẫn có cảm tình tốt với anh ấy.
Tôi và Bạch Lâm cùng chạy về phòng lấy sách, rồi chuẩn bị xông tới lớp học. Chạy đến bãi đất trống bên dưới phòng ký túc, nhìn những chai nước suối và bình thủy vỡ vụn, mới nhận ra đêm qua khá kịch liệt. Cũng may, viện nữ sinh có lệnh cấm, không ai dám đi lại trong này nên không có người bị thương.
Sau đó tôi mới biết, bên chúng tôi như thế là hiền rồi. Ký túc xá nam sinh bên kia bờ hồ, có phòng còn gỡ luôn song cửa sổ ra ném xuống sân, bởi thế nhà trường đã xử phạt gấp một tốp người.
Khi mới vào trường sẽ nghe được đủ loại đủ kiểu các hình thức giáo dục, chẳng qua là vi phạm nội quy thì sẽ không được tốt nghiệp, không được cấp chứng chỉ, bla bla. Những quy tắc phong phú của trường được in thành một quyển sổ tay nhỏ, phát cho tân sinh viên mỗi người một cuốn, nhìn nó còn dày hơn bản báo cáo công tác mỗi năm của chính phủ của thủ tướng Ôn, khiến tôi không khỏi nghi ngờ mình có thật sự được thuận lợi tốt nghiệp?
Do đó, cuộc sống đại học đã bị tôi tưởng tượng thành chuyến đi Tây thiên để thỉnh kinh, đợi khi tôi trải qua chín chín tám mươi một kíp nạn thì xem như thành công.
Giờ đây, nhờ sự giúp đỡ của Mộ Thừa Hòa, chúng tôi lại trải qua một kíp nạn rồi.
Đúng lúc hôm nay lại là ngày thời khóa biểu kín nhất. Sáng chiều đều có tiết. Tiết một, hai đọc báo xong, lại phải vào tiết nghe nhìn.
Vì đêm qua lao động vất vả, đến bây giờ thì tôi và Bạch Lâm đã không còn chống cự nổi nửa, ngồi vào phòng lab, chúng tôi đeo tai nghe, vào đúng vị trí của mình, rồi gục đầu ngủ ở phía sau tấm kính.
Cô giáo Ngô dạy môn nghe nhìn của chúng tôi là một mỹ nữ, đi du học về nước vào mấy năm trước. Phương pháp dạy học mà cô thích nhất chính là cho chúng tôi xem phim điện ảnh ít người màng tới của Anh. Cô rất thích bấm ngưng đột xuất, rồi bấm số chọn một người bất kỳ hỏi nhân vật đó vừa nói gì, một khi ậm ừ đáp không được, cô Ngô sẽ vạch một gạch lạnh lẽo lên phiếu theo dõi học tập, cùng với câu nói: “Trừ 5 điểm trong tổng điểm thành tích.”
Mới bắt đầu chúng tôi còn cảm thấy khá mới mẻ và rất gay cấn, dần dà rồi cũng cảm thấy chán, hơn nữa lại còn thấy thấp thỏm trong lòng.
Bạch Lâm thì cao tay hơn.
Một phim điện ảnh thông thường, cộng thêm câu hỏi, có thể cho cô Ngô dạy bốn đến năm tiết. Bạch Lâm lên mạng tải luôn phim đó về tự xem một lần, rồi tiện tay tải luôn kịch bản in ra mang vào lớp để đọc.
Tống Kỳ Kỳ tuy luôn đứng hạng nhất, nhưng kỹ năng nghe lại là nhược điểm.
Bạn ấy cũng xem kịch bản, nhưng khác với chúng tôi, Tống Kỳ Kỳ sau khi đọc xong thì sẽ dùng thời gian rãnh rỗi học thuộc lòng. Động cơ như nhau, nhưng mức độ chịu khó thật khiến người ta nhìn giương mắt ếch.
Tôi lâu nay luôn lập chí làm một học sinh ba tốt, chỉ là thiếu chút nghị lực.
(5)
Lời tuy nói thế, nhưng tôi cảm thấy tôi có thể làm một giáo viên tốt.
Bảng hiệu ‘sinh viên khoa Ngoại ngữ đại học A’ nói ra ngoài là rất có giá, do đó chỉ cần dán một tờ giấy quảng cáo nhỏ ở ngoài đường, ắt sẽ có rất nhiều phụ huynh gọi điện đến mời phụ đạo anh văn cho con họ.
Tôi và Tống Kỳ Kỳ đều có đi dạy thêm.
Xét về cơ bản, thị trường dạy thêm tại nhà có hai thời đoạn nóng, một là trước khi khai giảng, hai là khi gần thi cuối kỳ. Giá thị trường thông thường là 25 đồng một tiếng, sau đó tùy theo cấp bậc mà tăng hay giảm.
Cậu nhóc mà tôi dạy kèm tên Bành Vũ, vừa thi lên trung học, chuẩn bị vào lớp 10. Vào kỳ nghỉ hè, mẹ cậu nhóc sợ con mình bị yếu thế trong ngôi trường phổ thông đầy những cao thủ anh văn, vì bà thấy ngữ pháp của con mình còn yếu, do đó bảo tôi phụ đạo cho hai tháng. Một tuần ba buổi, mỗi buổi khoảng ba tiếng.
Trường đại học rất cổ vũ sinh viên đi dạy thêm, nhưng luôn nhấn mạnh vấn đề an toàn, cũng căn dặn học sinh không được tùy tiện đến nhà đối phương. Song Bành Vũ là do một đồng nghiệp của mẹ tôi giới thiệu, vì vậy tôi không có gì phải lo sợ.
Tháng 9 sau khi khai giảng, mẹ của Bành Vũ bảo cô chủ nhiệm của cậu cũng dạy môn anh văn, bà muốn con mình đến nhà cô học thêm, do đó đã uyển chuyển lựa lời để kết thúc lần hợp tác này.
Tôi rất hiểu, giáo viên trong trường là lớn nhất, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm.
Sau đó, tôi rãnh ra hai tháng, mãi không có học sinh nào thích hợp.
Cho đến ngày thứ năm, Bành Vũ gọi điện cho tôi, bảo học thêm ở chỗ của cô đông người quá không quen, hy vọng tôi có thể tiếp tục giảng bài cho nó.
Tôi suy nghĩ một lúc, nhận lời, điều kiện duy nhất là tôi chỉ có thể dạy một buổi một tuần. Như thế tính ra vẫn thong thả hơn đồng hương Tiểu Bạch đi làm ở quán ăn rất nhiều, nói thế nào cũng đã là giảm nhẹ gánh nặng kinh tế gia đình.
Bành Vũ rất thông minh, mập mạp trắng trẻo, đang trong giai đoạn phát triển, nhiều lúc cảm thấy chỉ một tuần không gặp thôi thì nó đã cao thêm mấy centimét.
Lần đầu tiên khi gặp nó, cảm thấy nó cao hơn tôi một chút, giờ đây, chỉ mới nửa năm không đến, nó đã cao quá rồi.
Nó thường khinh bỉ tôi: “Cô Tiết, không phải là cô thường luyện súc cốt công chứ?”
“Đi chỗ khác chơi!” Tôi nói, “Không biết lớn nhỏ, cô là cô giáo của em.”
Tôi lâu nay nhỏ con, dùng cách nói khuyết đức để hình dung tôi thì chính là sau khi qua thời kỳ thiếu nữ thì tôi dường như không có phát dục nữa. Nhưng mà Bạch Lâm bọn họ cười tôi thì thôi đi, bây giờ ngay cả tên nhóc con này cũng tới chọc tôi.
Vì lý do muốn Bành Vũ hiểu biết thêm về khuôn viên đại học, tăng thêm khát vọng học tập của nó, cô Bàng nói với tôi, cô hy vọng Bành Vũ có thể đến trường tôi hun đúc một chút, cảm nhận chân thật hơn thế nào là trường cao cấp.
Chủ nhật, tôi đứng chờ nó ở cửa bắc, kết quả là chờ nửa ngày trời cũng không thấy nó đâu.
Tôi còn chưa kịp nổi nóng thì nó đã giành trước một bước gọi điện cho tôi, “Cô Tiết, cô không thể làm như vậy đâu, bỏ em đứng ở đây một mình nửa ngày rồi.”
“Thì cô đang đứng đợi em ngay cổng nè.”
“Không thể nào!” Nó tức.
“Sao lại không thể nào chứ!” Tôi còn tức hơn.
Miêu tả nửa ngày trời tôi mới biết, nó đi taxi đến đại học A, tài xế chở nó đến trụ sở chính của trường theo lẽ đương nhiên, và tôi thì cũng tưởng là nó biết tôi ở khu Tây.
Tôi nói: “Em đứng đó, tôi đến tìm em.”
Cũng may có xe buýt đi từ khu Tây đến trụ sở chính, mười phút một chuyến.
Tôi tìm thấy Bành Vũ, vừa định kéo nó lên xe về khu Tây.
Nó nói: “Cô Tiết, không phải là cô giả danh sinh viên đại học A chứ?”
“Tại sao?” Tôi tức tối quay lại nhìn nó.
“Sao cô không học ở đây mà lại đến cái nơi chim cũng không tới để đẻ trứng đó chứ?”
Tôi bực bội giải thích: “Trường của chúng tôi đều như thế, cơ sở chính chỉ có sinh viên năm 4 và nghiên cứu sinh thôi.”
“Nghiên cứu sinh?” Bành Vũ nghe thấy từ này, hai mắt lập tức sáng rỡ, “Tức là thạc sĩ và tiến sĩ rồi?”
“Ừm, cũng gần như vậy.” Tôi gật đầu, cho dù bây giờ không phải, thì sau này cũng phải.
Nó dùng ánh mắt sùng bái nhìn những người ra vào cổng, “Vậy tức là, họ không phải là thạc sĩ thì tức là tiến sĩ rồi?” Cường độ của tia sáng phát ra từ trong mắt nó, còn mạnh hơn khi đồng hương Tiểu Bạch nhìn soái ca.
“Thật ra, tiến sĩ….. họ cũng là người.”
Bắt đầu từ khi làm cô giáo, tôi đã hiểu sâu sắc rằng, một khi gặp phải học sinh vô địch, cô giáo sẽ bất lực đến mức nào.
Sau đó, Bành Vũ sống chết bắt tôi phải dắt nó tham quan trụ sở chính, không thèm đoái hoài tới khu Tây nơi mà tôi đang ở.
Đến thư viện, nó cảm thán: “Thư viện lớn nhất tỉnh chúng ta là đây a!”
Đến nhà ăn, nó kinh ngạc: “Nhà ăn có nhiều thang cuốn nhất trong truyền thuyết là đây a!!”
Đến sân thể thao, nó tán dương: “Hiện trường nơi từng tổ chức Hội thể thao sinh viên toàn quốc là đ