Tôi lại mơ rồi. Có hơi thay đổi, vẫn là lần ba dắt tôi đến khu vui chơi, sau đó ba đánh rơi tiền trên đường. Ba mua kẹo bạch nha cho tôi rồi nói: “Đồng Đồng, chờ ba ở đây, đừng đi đâu hết nha.”
Lúc ấy tôi gật đầu, như hiểu lại như không hiểu. Sau đó, tôi chờ một lúc, liếm một miếng kẹo, lại tiếp tục chờ, đến khi kẹo đã ăn hết rồi, ba vẫn chưa trở về. Tôi chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa cô đơn.
Thật sự là rất lạnh. Tôi rùng mình, muốn kéo gì đó lên chống đỡ với cái lạnh này, nhưng lại không nắm được gì cả, chỉ biết rúc người lại. Chính trong lúc này, tôi như nghe thấy một tiếng thở dài, sau đó đột nhiên có một cánh tay rất ấm áp bế tôi lên.
Đâu là mộng, đâu là thật, tôi không phân biệt được. Chỉ biết đó là một vòng tay vô cùng êm ái và ấm áp, chính ngay trong lúc tôi luyến tiếc muốn được mãi mãi rúc mình trong hơi ấm này thì đã bị đặt xuống một tấm chăn mềm mại.
Tôi có hơi hụt hẫng mà chau mày lại, một lần nữa rơi vào cảnh mộng.
Tôi sốt ruột quá rồi, có một cô đi tới bên tôi, “Ồ, đây chẳng phải là con gái của cảnh quan Đồng sao?”
“Chào dì.” Hình như tôi quen bà ấy.
“Ba mẹ đâu?”
“Ba đi tìm đồ, bảo con đứng chờ ở đây, mẹ đi làm.” Tôi thành thật trả lời.
“Vậy à,” Bà ấy cười một cái, “Mẹ con bảo cô tới đây đón con về đấy.”
Trong giấc mộng, tôi không nhìn rõ được gương mặt của bà ấy, mãi cũng không biết đó là ai, chỉ nhớ bà ấy kéo tay tôi rất chặt, càng ngày càng chặt. Tôi muốn hét lên nhưng thế nào cũng không hét được, nhất thời nóng lòng tôi dùng hết sức lực giật ra, lăn một cái, tức thì cảm thấy bên dưới trống rỗng, và rồi “Bụp” một tiếng, tôi rơi xuống giường. Nền nhà bằng gỗ, do đó tiếng động đương nhiên là rất lớn. Tôi buồn bực ngồi dậy, tâm trí còn có hơi hoảng hốt, sau đó tôi nhìn thấy Mộ Thừa Hòa đã nhanh chóng xuất hiện ở trước cửa vì nghe thấy tiếng động.
Tôi kinh hoàng mở to mắt, nhìn quanh bày trí nơi đây, ban đầu còn chưa phản ứng ra mình đang ở đâu, ngồi dậy nhìn một vòng rồi mới nhớ đây là phòng ngủ của Mộ Thừa Hòa.
“Giường của tôi rộng như vậy mà em cũng té xuống được.” Hắn đứng tựa bên cửa, gương mặt bất lực, làm gì còn cái vẻ bệnh hoạn tối qua.
“Té xuống đất thì có liên quan gì đến việc giường rộng hay hẹp.” Tôi lầu bầu, “Giường trong trường nhỏ như vậy nhưng em vẫn ngủ ngon lành.”
Hắn cười nói: “Đó là vì giường trong ký túc xá có thành chắn.”
Thôi được. Tôi thừa nhận tư thế ngủ của tôi rất xấu, tôi đạp chăn, tôi nằm ngang, tôi chảy nước vãi, nhưng lăn khỏi giường là trường hợp tuyệt đối rất ít khi xảy ra, điều này chứng tỏ phong thủy của chiếc giường của người này không tốt.
Nhưng mà, chuyện như thế này sao lại để cho Mộ Thừa Hòa nhìn thấy cơ chứ.
Nhớ đến chảy nước vãi, tôi nhanh chóng sờ lên khóe miệng. Cũng may, cho dù là có thì chắc cũng khô rồi, huống chi tôi không thích nằm nửa người, nếu không, để lại tội chứng trên gối thì thiệt là thê thảm.
“Nếu như em không ngủ nữa, thì dậy rửa mặt ăn sáng.” Hắn nói xong thì quay trở ra.
Tôi vò đầu, vén chăn ra bò dậy, đi vào phòng vệ sinh. Tôi nhớ tôi ngủ ngoài phòng khách mà, trở về phòng ngủ bằng cách nào? Chẳng lẽ mộng du?
Tôi đi vệ sinh, lúc xả nước, nhìn thấy một màu đỏ, khựng người một cái, sau đó vội vã kiểm tra quần ngủ. Quả nhiên là đã dơ. Trời ạ!
Đêm qua sau khi tắm xong, Mộ Thừa Hòa đã lấy đồ ngủ loại dày của hắn cho tôi mặc. Bây giờ quần ngủ bị dơ không nói, theo như kinh nghiệm của tôi, chắc chắn ga giường cũng đã dơ.
Trời ơi!!! Tôi kêu lên ở trong lòng, sau đó lập tức nói với Mộ Thừa Hòa đang đứng ở bên ngoài: “Em còn muốn ngủ thêm lúc nữa.” Nói xong liền phi thẳng ra khỏi phòng tắm chạy vào phòng ngủ, không thèm đoái hoài đến Mộ Thừa Hòa, quay lưng liền khóa cửa lại.
Tôi bò lên giường kiểm tra tội chứng của mình. Chăn không có, nhưng ga giường có! Ga giường của hắn màu nhạt, nhìn vào là thấy ngay dấu tích ở chính giữa chiếc giường rộng rãi.
Sáng sớm ngày mồng một Tết, tôi nhìn nó, hoàn toàn thấu hiểu được thế nào là bi kịch.
Tôi bình tĩnh lại, phương pháp giải quyết chỉ có ba cách.
Thứ nhất: Tôi vứt mình xuống 23 tầng lầu. Nghĩ đến đấy, tôi đánh liều đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra, gió lạnh thoắt một cái luồng vào phòng, tôi rùng lên một cái. Tiếp đó tôi nhìn phong cảnh bên dưới tòa lầu, càng run thêm mấy cái.
Bỏ qua, cách tiếp theo.
Thứ hai: Vứt quần áo và ga giường xuống 23 tầng lầu. Nhưng, hắn vào đây nhìn chiếc giường trống trải với tấm chăn, tôi phải giải thích thế nào? Lỡ như bên dưới có người hảo tâm nào đó nhặt được, làm tờ thông báo nhặt được của rơi, lúc đó tôi lại phải làm thế nào? Vẫn không được.
Thứ ba: Nói thật. Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, đâu thể nào nói với hắn, thầy ơi, em bị cái đó rồi, đành làm phiền thầy giặt lại quần áo và ga giường vậy.
Mộ Thừa Hòa gõ cửa: “Tiết Đồng?”
“A?!” Tôi hoảng hồn kêu lên một tiếng.
“Không có chuyện gì chứ?”
“Không…. không có gì. Em có thể ngủ thêm một chút nữa không?”
“Vậy em ngủ tiếp đi.”
Cuối cùng thì hắn cũng đi làm việc khác rồi. Tôi ngồi trong phòng, vò đầu bứt tóc. Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Tôi muốn đập đầu vào tường cho xong. Nhưng, mỗi lần cứ tới thời khắc này, tôi sẽ lại bất giác nhớ đến danh ngôn của chủ tịch Mao: Người Trung Quốc chết cũng không sợ, còn sợ khó khăn sao?
Tôi cố ép mình bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lại, máy giặt của hắn để trong phòng tắm. Thế là, tôi lập tức tháo ga giường ra và thay lại quần jeans của mình.
Nghĩ ngợi một hồi, để tránh hắn nghi ngờ, tôi tháo luôn áo gối ra, cuốn lại thành một cuộn. Đâu đó xong xuôi, tôi ôm đồ ghé tai vào cửa nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Trước tiền đề an toàn tuyệt đối, tôi dùng tốc độ của gió xông thẳng vào phòng vệ sinh, mở máy giặt ra, nhét đồ vào, xong hết mới thở phù một hơi.
Nhưng, tiếp theo? Tiếp theo lại xuất hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. Loại máy giặt dùng ru lô tự động kiểu này, tôi không mấy biết sử dụng…..
Tôi thử nhấn vào nút có chú thích “Khởi động”, không có phản ứng. Tôi tiếp tục ấn liền đủ thứ nút trên đó, vẫn không có phản ứng. Cho đến khi tôi phát hiện ngay cả đèn chỉ thị cũng không sáng, mới nghi ngờ chắc là do nguồn điện. Liền tiếp theo, tôi tìm thấy được ổ cắm, cắm dây vào.
Một âm thanh nhỏ và ngắn ngủn vang lên, cuối cùng nó cũng hoạt động rồi.
Vừa quay đầu lại tôi phát hiện Mộ Thừa Hòa không biết đã đứng ở trước cửa từ lúc nào, và đang nhìn tôi với vẻ rất hứng thú.
Tôi cười hì hì, “Em sợ thầy sợ dơ, nên đã mang giặt hết tất cả những thứ em sử dụng hôm qua.” Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà tôi nghĩ ra.
Không biết hắn tin hay là không tin, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi hai giây, rồi đi tới chỗ tôi đứng. Tôi vội vàng đứng chặn trước máy giặt.
Hắn rẽ qua bên cạnh định bước qua chỗ tôi không che chắn.
Tôi lại chặn qua bên đó.
Hắn nhìn tôi, dừng lại, không động đậy nữa.
Tôi bị ánh nhìn này làm cho chột dạ, bèn run rẩy hỏi: “Thầy, thầy muốn làm gì?”
Hắn chỉ về chiếc thùng nhỏ màu xanh đặt trên kệ tủ phía bên trên máy giặt, hỏi: “Tôi lấy bột giặt, em đã cho bột giặt vào chưa?”
“….. dạ chưa.”
Hắn mở cái ngăn nhỏ phía trên góc phải của máy giặt ra, cho vào đó hai muỗng bột giặt, rồi đóng lại. Đợi hắn làm xong toàn bộ những thao tác này, tôi lại bắt đầu như gà mái bảo vệ gà con, hết mình che chắn cho chiếc máy giặt liên can đến danh dự cả đời của tôi.
“Còn phải chờ ba mươi phút nữa, em có thể tạm thời ra ngoài nghỉ ngơi.” Hắn nói.
Tôi lắp ba lắp bắp nói ra một câu trả lời thê thảm không nỡ nhìn: “Em chưa từng thấy máy giặt ru lô giặt quần áo như thế nào, nên muốn đứng đây nghiên cứu một lúc.”
Khờ thật.
Trước đây Triệu Hiểu Đường đã luôn giáo dục chúng tôi, nhìn thấy những thứ mà mình không biết, thì cho dù trong lòng rất tò mò đi nữa cũng phải làm ra nét mặt khinh thường, như vậy mới khiến người khác cảm thấy mình cao sâu khó hiểu. Rất hiển nhiên, tôi đã không lĩnh ngộ được tinh tủy trong lời dạy của Triệu Hiểu Đường.
Hắn nói: “Tôi ra ngoài mua ít đồ dùng, em có muốn mua gì không?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không cần không cần.” Thầy mau chóng biến mất là được rồi. Giờ đây em không mong gì cả, chỉ muốn phơi xong thứ này và nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Mộ Thừa Hòa không hỏi thêm nữa, cầm lấy chìa khóa rồi thay giày ra cửa.
Một lúc sau, khi tôi làm xong mọi việc thì người này đã trở về rồi. Hắn cầm một túi siêu thị rất to, tay trái còn cầm hai hộp thuốc cảm.
“Em cũng uống thuốc đi, sao tối qua lại ngồi dưới đất mà ngủ.” Hắn đi vào nhà và nói.
Đặt mọi thứ vào tủ lạnh xong, nhìn thấy bánh mì và sữa bò trên bàn còn nguyên, hắn hỏi: “Em vẫn chưa ăn?”
Tôi chau mày nói: “Em không thích ăn bánh mì.”
Không hiểu tại sao, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hắn vẫn rất tốt với tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy, Mộ Thừa Hòa của buổi sáng và Mộ Thừa Hòa của tối qua có hơi khác nhau. Giống như việc hắn nắm tay tôi đêm qua chỉ là ảo giác, ngay cả việc hắn bị sốt, nghe tôi nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn chỉ là giả tưởng. Sau khi trời sáng, tất cả đều như chưa từng xảy ra.
Và rồi, không gian yên tĩnh.
Hai chúng tôi đều không nói gì. Hắn tiếp tục đi ra đi vào thu xếp những thứ vừa mua về. Tôi mang giỏ đựng quần áo đặt trở về phòng tắm, sau đó rửa tay, trở về phòng định lấy túi xách ra về.
Túi xách của tôi để bên cửa sổ, cạnh bên là áo khoác.
Chính trong lúc này, tôi nhìn thấy bên cạnh giỏ xách có một túi gì đó. Đó là vật dùng sinh lý, bao màu hồng, còn là loại dành cho thiếu nữ.
Trong giây phút nhìn thấy nó, một luồng khí nóng hừng hực xông lên đỉnh đầu, tức thì mặt tôi đỏ lên.
Ngượng chết đi được.
Hóa ra hắn đã biết từ sớm rồi, chỉ là không nói ra. Lúc hắn hỏi tôi có muốn mua gì không, nghi chắc là muốn hỏi tôi có cần thứ này không, nhưng tôi lại vì quá nôn nóng mà không hiểu ra hàm ý của hắn.
Tôi chưa từng tưởng tượng, cảnh tượng một người đàn ông độc thân vào siêu thị mua cái này.
Mỗi lần tôi và Bạch Lâm vào siêu thị mua băng vệ sinh đều rất bực bội những bà thím bà dì trong đó, họ không hề thấy phiền mà hỏi bạn cần loại thế nào, có nhiều không, có hay bị lan ra không, rồi cứ thế mà giới thiệu cho chúng tôi loại này loại nọ.
Nhiều năm sau, tôi nhắc lại chuyện này với Mộ Thừa Hòa, hắn rất nghiêm túc mà trả lời rằng: “Anh quên rồi.” Chỉ ba chữ đơn giản thì đã muốn cho qua chuyện.
“Đừng xạo nữa, trí nhớ của anh tốt đến thế mà có thể quên một chuyện khắc cốt ghi tâm như vậy sao? Thứ mà vi tính không nhớ anh còn nhớ được.” Nói kiểu nào tôi cũng không tin, không chịu bỏ qua, bắt hắn phải nhớ lại.
Hắn chỉ đành nói: “Lúc đó anh không có nhìn gì cả, giả vờ như mua thứ khác, sau đó khi đi ngang những cái giá đó, anh lấy đại hai bịch rồi đi.”