Hạ Lâm Đế đi theo Đào Khuynh tới chỗ ở của cô, vừa vào cửa liền ôm lấy cô, chạy đến phòng ngủ.
Anh ôm cô té nhào vào chiếc giường đơn, thân thể hai người phải dính sát vào nhau mới không rơi xuống giường.
"Anh làm sao cứ nhìn chằm chằm em vậy?" Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh, Đào Khuynh cảm thấy ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi.
Bàn tay anh vuốt ve gò má hồng hào của cô, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất. "Bởi vì em quá đẹp, mắt anh không thể dời được." Cô rũ mắt, "Đã nhìn nhiều năm như vậy còn không chán."
"Anh hơn một năm rồi mới lại được gặp em, làm sao có thể nhìn chán?"
Anh lànhư vậy hoài niệmcô a!"Anh nghĩ là, cả đời này anh nhìn cũng sẽ không chán."
"Ít lời ngon tiếng ngọt đi, về sau em già rồichỉ sợ anh sẽ chê em mặt mũi nhăn nheo cho mà coi!" Đào Khuynh hừ một tiếng, bật cười.
"Em già rồi, anh cũng biến thành ông lão, lúc đó em cũng sẽ ghét bỏ anh." Hạ Lâm Đế thì thầm ở bên tai cô.
"Ông lão? Thật rất khó tưởng tượng. . . . . ." Hạ Lâm Đế Mặt mũi nhăn nheo? Cô nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, lại bật cười.
Hạ Lâm Đế đè cô dưới thân, có thể cảm thụ độ ấm của cô theo cách này làm anh mừng rỡ như điên.
"Tiểu Khuynh, anh thật sự vô cùng nhớ em, rất nhớ em." Anh khẽ nói, không thể che giấu tình cảm sâu đậm trong lòng.
"Em cũng vậy. . . . . ." Rõ ràng thương anh lại phải cự tuyệt anh, lòng của cô thật khó chịu!
"Lúc trước không phải còn nghiêm mặt muốn anh rời đi sao?" Hạ Lâm Đế nheo mắt lại, không quên nhạo báng cô.
"Anh biết rõ đó không phải là điều em muốn." Đào Khuynh nâng môi, lòng như lửa đốt nói.
"Sau này còn dám tuỳ tiện nhắc tới chia tay không hả?" Bàn tay anh nắm lấy cằm của cô, lời nói mang theo uy hiếp hỏi.
"Anh thật là hung dữ đó!" Cô trừng mắt nhìn anh vẻ uất ức.
"Hừ, em có sợ anh sao?"
"Có rồi. . . . . ." Anh đối với cô tốt như vậy, cô đâu có thể nào sợ anh? Nhưng, lời nói này nói ra sợ rằng sẽ bị anh trừng! Đào Khuynh qua loa nói.
"Sợ như thế này à?" Hạ Lâm Đế nhăn mày lại, liếm da thịt trên mặt cô.
"Hì hì!"
"Cười cái gì?" Anh ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.
Đào Khuynh đưa tay vuốt ve râu trên mặt anh, mắt cười cong lên. "Râu mép của anh đâm vào mặt người ta rất nhột."
"Thật sao?" Anh tiếp tục dán vào mặt cô.
"A, anh đừng cọ mặt em á. . . . . ."
"Đây chính là tình thú."
"Ai muốn loại tình thú này. Ngứa chết rồi!” Đào Khuynh gắt, vội vàng né tránh.
"Không thích à? Này đổi một loại phương thức tán tỉnh khác thế nào?" Hạ Lâm Đế dừng lại cử động ma sát, trực tiếp hôn đôi môi kiều diễm đỏ mọng của cô.
"Ưmh. . . . . ." Cô không còn mở miệng được nữa, cái lưỡi ấm áp của anh đã chui vào trong miệng cô, cùng với lưỡi cô triền miên.
Hơi thở của anh quanh quẩn ở chóp mũi cô, cái hôn này so với ngày trước càng thêm dịu dàng, thâm tình, cô đưa tay ôm lấy gáy của anh, đáp lại tình yêu của anh.
"Thích không?" Rời đi môi của cô, Hạ Lâm Đế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, khẽ cười hỏi.
Dĩ nhiên thích, nhưng cô cũng không thể để cho anh tự mãn. Đào Khuynh xấu hổ mở to mắt, liếm cánh môi một cái mới mở miệng: "Mỗi lần đều đột nhiên hôn người ta, người ta nói không thích, anh sẽ không làm như vậy sao?"
Mặc kệ là ở loại tình huống nào, chỉ cần anh ra một chiêu này, cô sẽ chống đỡ không được, mặc cho anh ta cần ta cứ lấy!
"Vậy thì làm tiếp, cho đến khi em thích mới thôi." Anh làm sao có thể bỏ qua cô? Hạ Lâm Đế không chút do dự trả lời.
"Ghét, anh căn bản chỉ làm theo ý mình, còn hỏi em làm gì?" Thật đúng là mặt trơ trán bong* a! Đào Khuynh hừ một tiếng. *(Nguyên văn: lẽ thẳng khí hùng)
"Ai bảo em ngon miệng như thế."
Nghe vậy, cô vừa bực mình vừa buồn cười."Em là thức ăn của anh sao?"
"Em ở trong mắt anh là thức ăn cực kỳ ngon miệng, hiện tại anh không thể chờ đợi muốn ăn em vào bụng.”
Cùng cô ôm nhau nằm ở trên giường, làm sao có thể chuyện gì đều không làm? Hạ Lâm Đế hôn lên gương mặt cô, trên lỗ tai, tiếp theo là xương quai xanh trắng như tuyết, bàn tay không nhanh không chậm trượt vào trong áo của cô, đẩy ra áo lót ra, trực tiếp vuốt ve hai luồng đẫy đà.
"Anh nghĩ. . . . . ." Lời còn chưa dứt, Đào Khuynh đã cảm nhận được vuốt ve của anh, một hồi tê dại từ từ lan tràn toàn thân.
Hạ Lâm Đế dùng ngón tay ma sát nụ hoa mềm mại trước ngực cô, xoa nắn, kéo nhẹ, làm cô yêu kiều rên rỉ.
"Anh rất muốn em." Vừa nói anh vừađem dục vọng to lớn chà sát trên thân thể của cô, nhìn thấy cô bộ dáng xấu hổ, khóe môi nâng lên nụ cười tà. "Em có phải cũng muốn anh không?"
Khi Hạ Lâm Đế cúi đầu ngậm bộ ngực tuyết nộn của Đào Khuynh, đầu lưỡi trêu đùa trái dâu nhạy cảm, cơn khoái cảm lập tức theo cột sống cô tràn ra.
"Em cũng vậy, rất nhớ anh!" Cô yêu người đàn ông này, không cách nào kháng cự trêu chọc của anh, trong miệng bật ra rên rỉ mê người nhất.
Hạ Lâm Đế hài lòng cười, lần nữa hôn cô, cái lưỡi bá đạo miêu tả môi cô, mút cánh môi mềm mại của cô vào miệng mình.
"Anh thích Tiểu Khuynhnhư vậy, rất thành thực." Anh nói nhỏ, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dưới thân.Bộ dáng cô xấu hổ làm cho dục hỏa trong anh thiêu đốt càng mãnh liệt.
Bàn tay to của anh dời xuống, vuốt ve cặp đùi trắng nõn, kéo váy cô lên, trượt vào giữa hai chân cô. Ngón tay dài nhanh chóng len vào quần lót, chậm rãi vuốt ve u cốc mềm mại kia, làm cho cô không kìm đượcrên rỉ.
"Thoải mái sao?" Hạ Lâm Đế lần nữa ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô liếm láp, cố tình hỏi.
"Ghét. . . . . ." Đào Khuynh đỏ mặt, lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, đè nén tiếng rên rỉ.
"Chán ghét anhhử?" Ngón tay anh vô tình hay cố ý thêm dùng sức ma sát hoa huyệt đã sớm ướt át, trêu chọc hoa bối* trong khe. *(tui cũng không biết là cái gì a, hic… đỏ mặt)
"Không phải như thế. . . . . ."
Anh lần nữa trêu đùa, làm cô cả người nóng lên. Anh đã sớm quen thuộc thân thểcô, môi lướt qua vành tai nhạy cảm rồi đến xương quai xanhyêu kiều, sau đó quay về trước ngực cô một lần lại một lần trêu chọc.
Mỗi khi bàn tay anh đi qua giải đất tư mật của cô, vô luận là vuốt ve êm ái hay cố ý ma sát đều làm cho cô thở gấp liên tiếp, u cốc càng chảy ra nhiều mật dịch.
Hạ Lâm Đế cởi hết quần áo hai người, thân hình anh cường tráng đè lên thân thể cô mềm mại, mảnh khảnh. Hai ngườinhiệt tình va chạm,quấn lấy nhau, cọ sát ra tia lửa khiến cho bọn họ cơ hồ lâm vào điên cuồng.
Anh không trêu đùa nữa, ngón tay thon dài thăm dò vào hoa huyệt hẹp chặt của cô, chậm rãi ra vào.
Từng trận sảng khoái cuộn tràotrong cơ thể, Đào Khuynh không cách nào nhịn được nức nở. Mặtcô trở nên mặt ửng đỏ, không ngừng thở gấp.
Ngón tay ra vào trong hoa huyệt cảm thụ được sự chặt chẽ mê người cùng với lửa nóng, Hạ Lâm Đế không nhịn được tăng nhanh tốc độ ra vào.
"Chán ghéthay là thích?" Nhìn thấy hai mắt ướt át, sương mù che phủ, thân thểcô vì kích tìnhmà khẽ run, nóng bỏng to lớn của anh càng thêm trướng lớn, dũng mãnh.
"Anh biết rõ còn hỏi."
"Anh không biết." Hạ Lâm Đế nhếch mày lên, ác ý bắt nạt cô.
Đào Khuynh chớp chớp mắt, còn chưa trả lời, ngón tay anh ở trong cơ thể cô ra vào càng kịch liệt, khiến cô cả người run rẩycàng kịch liệt.
"Không nóisao?"
Cô không ngừng thở dốc, không chịu nổi anh trêu đùa, yêu kiều ra tiếng, "Thích, em thích!" Anh thật sự rất hư, nhất định nhìn thấy bộ dáng thần phục của cô mới cam tâm!
Nghe được đáp án mong muốn, Hạ Lâm Đế mới cảm thấy hài lòng.
"Tiểu Khuynh, em thật là đẹp." Anh khẽ ngâm nói.
Đào Khuynh thở gấp, ưỡn thẳng lưng, nghênh đón lần lên tràođầu tiên.
"Lâm Đế. . . . . ." Cô nhìn thấy vẻ mặt anh căng thẳng, biết là anh đang nhẫn nại dục vọng. "Rất khó chịu sao?"
Anh dùng kiên cường ma sát hoa huyệt ướt át của cô, "Muốn anh sao?"
"Em muốn anh." Đào Khuynh cong hai chân vòng qua eo anh, kéo dục vọng của anh gần sát cô hơn.
Lời mời gọi của cô đúng là hấpdẫnchí mạng! Anh chống đỡ trước u cốc mê người của cô, ma sát dục vọng đang cương cứng của mình cùng ái dịch trong cô rồitừ từ thăm dò cánh hoa mềm mại, sau đó chậm rãitiến vào bên trong hoa huyệt ấm áp.
Bị cảm giác thoải mái, thỏa mãn xâm chiếm, cô rên rỉ thành tiếng, đôi tay bấu víu bờ vai anh thật chặt.
Hoa kính chặt chẽ ướt át lập tức bao chặt lấy to lớn của anh, một hồi sảng khoái nhanh chóng vọt tới, anh dùng sức ấn mạnh vọttới chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
"Khuynh, em thật chặt. . . . . ." Hạ Lâm Đế hút một ngụm khí, sóng tìnhdâng trào một lần lại một lần, anh kéo ra đưa vào ở trong cơ thể côkhông ngừng luật động. Vách tường mềm mại trong cô không ngừng co rút lại, khoái cảm mãnh liệt cơ hồ đem anh nuốt trọn.
Theotừng nhịp luật động, Đào Khuynh mềm mại di động vòng eo nhỏ nhắnphối hợp cùng anh.
"Lâm Đế. . . . . ." Cô có thể cảm nhận được dục vọng cường hãn của anhở trong cơ thể cô hung hăng ra vào, kịch liệt ma sát mang đến sảng khoái không nói nên lời.
Bàn tay Hạ Lâm Đế vịn bên hông Đào Khuynhsuồng sã tứ phía ở u huyệt mềm mại của cô ra vào.
"Tiểu Khuynh. . . . . ." Anh không ngừng thở gấp, khẽ hô tên của cô.
Cô rời đi để cho anh khổ sở, hôm nay có thể lại một lần nữa có cô, anh muốn hoàn toàn đoạt lấy cô, triệt để chiếm lấy cô!
"Lâm Đế, em rất yêu. . . . . . Yêu anh. . . . . ." Đào Khuynh cảm nhận được lo lắng của anh, vòng tay ôm gáy anh, phối hợp với luật độngcàng lúc càng cường hãn của anh.
Cô đã định là người phụ nữ của anh, sẽ không bao giờ có thể phủ nhận tình yêu của hai người.
"Nói lại lần nữa." Anh khẽ nói.
"Em. . . . . . yêu anh. . . . . ." Đào Khuynh rên rỉ càng lúc càng lớn, khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng tới, bao phủ người cô, thân thể cô chấn động không dứt.
Anh dùng lực đưa đẩy phần eo, dũng đạo cô thật chặt bao bọc lấy dục vọng của anh, cảm giác mất hồn này làm cho anh không dừng lại được, một lần lại một lần đoạt lấy cô.
"Không. . . . . . Không cần. . . . . ." Đào Khuynh không chịu nổi anh tiến công mãnh liệt, lắc đầu cầu xin tha thứ.
"Không được." Hạ Lâm Đế không cách nào buông cô ra, bàn tay vươn qua thân thể của cô, nâng mông cô lên, lần nữa hung hăng xâm nhập vào sâu trong cơ thể cô.
"Nhanh quá. . . . . . Chậm một chút, cầu xin anh chậm một chút. . . . . ." Đào Khuynh nhắm mắt lại, thân thể không ngừng run rẩy, khoái cảm như dòng điệnchạy loạn trong ngườicôkhông cách nào phân tán.
Bàn tay ôm sát hông cô, anh không ngừngra vào trong thủy nguyệt mê người của cô, tiếng va chạm hoà lẫn tiếng ái dịch vang lên làm người ta xấu hổ.
Cô chỉ có thể đi theo tốc độ của anh, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng. . . .
"Đã trễ thế này còn chưa ngủ, chẳng lẽanh làm em chưa đủ mệt sao?" Hạ Lâm Đế phát hiện Đào Khuynh thỉnh thoảng uốn éo người, mở mắt ra hỏi.
"Em đánh thức anh à?" Đào Khuynh ngẩng mặt lên, áy náy hỏi.
"Đang muốn ngủ, em cứ nhích tới nhích lui, là trêu đùa anh sao?" Anh nâng lên khóe môi, đáy mắt xẹt qua tia tà ác.
Mặt cô đỏ lên, vội vàng mở to mắt.
"Ghét, anh đừng mơ, người ta đau lưng." Trước đó anh càn rỡ muốn cô một lần lại một lần, cô bị anh hành hạ đến kiệt sức, khốn khổ cầu xin tha thứ, anh mới buông tha cho cô.
"Ai bảo em cứ dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm anh." Hạ Lâm Đế ra vẻ vô tội, ngón tay đùa bỡn tóc cô.
"Em không có. . . . . ." Cô là nhìn anh ngẩn người, không phải cố ý hấp dẫn anhcó được không?.