"Đào Khuynh, đem những lời vừa rồi lập lại một lần." Hạ Lâm Đế mặt mày căng thẳng, lên giọng chất vấn. Lời vừa nảylà do người phụ nữ anh yêu thương nói ra sao?
"Trời ạ, nam chính xuất hiện." Từ Chi Uyển kêu lên một tiếng, nhìn ba người trước mắt, lòng đầy khẩn trương.
"Lâm Đế!" Lâm Đình Tính không ngờ anh sẽ xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc, đưa tay kéo ống tay áo của anh.
"Đừng đụng vào tôi." Hạ Lâm Đế hất tay Lâm Đình Tính ra, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Đào Khuynh, vô cùng đau đớn hỏi: "Đào Khuynh, em nghiêm túc sao?"
"Ngay từ đầu tôi đã nói muốn chia tay." Nên kết thúc rồi. Đào Khuynh đã quyết cùng anh phủi sạch quan hệ, không thối lui chút nào mà đối diện anh.
Hạ Lâm Đế vẻ mặt chán nản, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Anh như thường ngày tới đón Đào Khuynh tan làm lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Đình Tính, vốn là lo lắng Đào Khuynh sẽ bởi vì sự xuất hiện của Lâm Đình Tính mà đau lòng, đang muốn ra mặt, lại nghe thấy Đào Khuynh nói ra những lời như vậy, tim anh đau quá.
Cô chẳng những không ngại sự tồn tại của Lâm Đình Tính, còn đáng đánh đòn muốn mang anh dâng cho người phụ nữ khác. Mặc kệ bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ nào, cô đều không ăn dấm, một chút tâm tình lo lắng cũng không có, thật sự là không quan tâm anh . . .
"Anh cũng đã nói qua không chấp nhận chia tay." Dứt lời, Hạ Lâm Đế liền túm lấy cổ tay Đào Khuynh, cứng rắn lôi cô vào phòng làm việc của cô.
Đào Khuynh sợ hết hồn, lấy ánh mắt hướng Từ Chi Uyển nhờ giúp đỡ, nhưng cả người Hạ Lâm Đế tỏa ra sự giận dữ làm cho người ta sợ hãi, xungquanh căn bản không có ai dám mở miệng.
"Buông tôi ra, anh định làm cái gì. . . . . . Hạ Lâm Đế!" Đào Khuynh bị bắt ép, vừa đi vừa giận dữ kêu.
Hạ Lâm Đế lôi kéo Đào Khuynh vào phòng, liền dùng sức đóng sầm cửa lại.
"Hiện tại chỉ còn hai chúng ta, đừng giả bộlừa gạt cũng đừng mạnh miệng, nói việc emtặng anh cho cô ta chỉ là nói lẫy." Anh đem cô đè trên tường, một tay chống lên vách tường bên tai cô, một tay kia giữ chặt hông cô, phòng ngừa cô chạy trốn.
Đào Khuynh rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt đen của anh có tức giận cũng có đau đớn, ngực không khỏi co rút, hô hấp càng khó khăng.
"Nói đi!" Anh ngưng mắt nhìn cô vẻ mặt phức tạp, giọng nói khàn khàn.
"Biết rõ tôi mở miệng sẽ đả thương người, vì sao nhất định phải nghe đáp án?"
"Anh không tin em tuyệt tình như vậy, anh thà em ghen tuông việc anh cùng Lâm Đình Tính, cũng không muốn em tự động rút lui. Tại sao muốn đối với anh tàn nhẫn như vậy? Em thật không chút nào quan tâm tới lòng anh sao?" Anh khổ sở tỏ tình làm lỗ mũi Đào Khuynh đau xót. Bất chợt, môi của anh ngăn lại miệng của cô.
"Lâm Đế. . . . . ." Cô than nhẹ, phòng bị của cô vì anh mãnh liệt hôn mà tan rã.
Anh nếm phải vị mặn mặn, đó là nước mắt của cô.
"Tiểu Khuynh, em còn muốn cự tuyệt anh tới khi nào?" Khi nghe thấy cô nguyện ý đem anh tặng cho người khác thì tự tin của anh hoàn toàn biến mất, đột nhiên anh vô cùng sợ hãibản thân sẽ thực sự đánh mất cô.
Câu hỏi này của anh khiến quyết tâm của Đào Khuynh hoàn toàn hỏng mất.
"Đủ rồi, em chịu đủ rồi!" Đào Khuynh lệ rơi đầy mặt, thút thít không ngừng."Em làm sao có thể không quan tâm anh? Em yêu anh như vậy, tổn thương anh tuyệt không phải chủ ý của em. . . . . ."
"Tiểu Khuynh, em đến tột cùng sợ hãi cái gì? Nói cho anh biết đi!" Hạ Lâm Đế nâng khuôn mặt cô lên, tay anh lau đi nước mắt của cô.
Làm ơn không cần đối với cô dịu dàng như thế, cô sẽ vì mê luyến anh mà không bỏ xuống được! Hai tay Đào Khuynh đẩy lồng ngực anh, khóc rống lên, nói ra bí mật đau đớn nhất trong lòng.
"Em có thể......không thể..... Không thể sinh con."
Không chịu nổi chất vấn của Hạ Lâm Đế nữa, Đào Khuynh đem bí mật cô chôn giấu bấy lâu nói ra khỏi miệng.
Muốn một người phụ nữ thừa nhận mình vô sinh là chuyện vô cùng khổ sở, huống chi còn là đem sự thật này nói cho người đàn ông mình yêu thích.
Ngày ấy, nhìn thấy nét mặt khiếp sợ của anh, cô không còn dũng khí đối mặt với anh, nói xong liền trực tiếp xông cửa chạy đi.
Đào Khuynh cảm thấy quá mệt mỏi, xin nghỉ hai ngày trong nhà muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Không biết hai ngày nay anh có hay tới công ty tìm cô không, chỉ là, anh không có liên lạc với cô, xem ra là buông tha cho cô rồi.
Đây là vốn là chuyện nằm trong dự đóan, cô không trách anh.
Chỉ là, một năm trước cô là thật vất vả mới quyết định rời khỏi anh, hôm nay anh lại xuất hiện lần nữa, lòng của cô làm sao có thể không rung động?
Lần nữa nếm đến vị đau khổ chia lìa, cô đã đau đến không thể chịu đựng.
Đào Khuynh ôm ngườivùi mình trên ghế sa lon, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn giữa hai đầu gối, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Hạ Lâm Đế, cô càng khóc càng lớn.
Chuyện vô sinh, cô sớm nên nói với anh, anh có quyền quyết định có muốn hay không rời khỏi cô. Nhưng tình huống lúc đó, cơ hội để cô nói với anh cũng không có.
Cho tới giờ, kỳ sinh lý của Đào Khuynh đều không đều đặn, lúc trước khám phụ sản, bác sỹ chỉ kê thuốc điều kinh cho cô, sau khi uống thuốc, kỳ sinh lý vẫn thường xuyên không có quy luật, dần dà, cô liền không để ý chuyện này nữa.
Từ khi cùng Hạ Lâm Đế có quan hệ, mặc dù bọn họ có sử dụng biện pháp ngừa thai, nhưng có một lần kỳ sinh lý của cô đến chậm, đúng đợt đó cô lại thường xuyên cảm thấy thân thể khó chịu, vì vậy lo lắng có thể đã mang thai. Lúc ấy Hạ Lâm Đế mới tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc, hết sức bận rộn, Đào Khuynh không muốn làm anh lo lắng, mới nhờ Hạ Lâm Ngọc giúp đỡ.
Cô vốn coi người con gái hơn cô mười tuổi, Hạ Lâm Ngọc này như chị ruột, mà Hạ Lâm Ngọc luôn có thói quen chăm sóc người khác, chị ta cũng rất thích cô, hai người quan hệ rất tốt.
Khi Hạ Lâm Ngọc biết Đào Khuynh có thể mang thai, cực kỳ cao hứng, lập tức mang cô đi bệnh viện làm kiểm tra.
Vậy mà kết quả lại là không phải, Đào Khuynh thở phào nhẹ nhõm, Hạ Lâm Ngọc lại thấy thất vọng.
Khi đó Hạ Lâm Ngọc cho là, nếu đã tới bệnh viện thì nên tiện thể kiểm tra kỹ càng, tìm ra nguyên nhân khó chịu, sau lại điều dưỡng thân thể cho tốt.
Đào Khuynh cảm kích ý tốt của Hạ Lâm Ngọc, liền đồng ý, không ngờ việc này làm cho cô từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Kết quả kiểm tra kết luận, ống dẫn trứng của cô quá nhỏ, trứng khó di chuyển, tử cung cũng có vấn đề, tóm lại là thể chất khó có thể thụ thai. Là cô quá mức coi thường, mới có thể trễ như vậy mới phát hiện thân thể có vấn đề.
Đang lúc Đào Khuynh không biết nên nói thế nào với Hạ Lâm Đế thì Hạ Lâm Ngọc tìm tới cửa. Đào Khuynh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tình huống khi đó . . . . Ngày ấy, Hạ Lâm Ngọc mang thuốc bổ đi tới chỗ ở của cô.
"Tiểu Khuynh, thân thể khá hơn không?"
"Dạ, sau khi uống thuốc xong đã tốt hơn nhiều." Đào Khuynh từ trên giường ngồi dậy.
"Chuyện này em định nói thế nào với Lâm Đế?" Hạ Lâm Ngọc ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trước mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Em còn chưa biết phải mở miệng thế nào, cho nên. . . . . ." Đào Khuynh cúi đầu, nghĩ tới tình trạng thân thể của mình, lòng chua xót không dứt.
"Đúng vậy a, chuyện như vậy là rất khó nói ra khỏi miệng, chị có thể hiểu được." Hạ Lâm Ngọc vỗ vỗ vai của cô, thở dài, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Chị Lâm Ngọc, chị cảm thấy em . . ." Đào Khuynh tâm tình hết sức rối loạn, cần tìm người trò chuyện.
Hạ Lâm Ngọc ngắt lời cô, mở miệng trước: "Tiểu Khuynh a, chị vẫnluôn coi em như em gái mà đối đãi đúng không?"
"Dĩ nhiên, chị Lâm Ngọc trước giờ đối với em rất tốt, em rất cảm động." Đào Khuynh lập tức gật đầu, chân thành tha thiết mà nói: "Em là con gái một, cũng không biết cảm giác có anh chị em ruột là thế nào, từ khi biết chị Lâm Ngọc, em giống như có thêm một chị gái vậy."
"Có thể làm cho Lâm Đế thích như vậy, em đúng là cô gái tốt, từ sau khi quen biết, chị cũng rất yêu thích em, nếu không sẽ không giúp hai đứa thuyết phục ba mẹ. Hiện giờ phải nói với em những lời này, chị cũng rất khổ sở."
Hạ Lâm Ngọc đã suy nghĩ thật kỹ mới quyết định tới gặp Đào Khuynh, rõ ràng sau khi những lời kế tiếp được nói ra khỏi miệng, quan hệ của hai người sẽ thay đổi.
"Chị có ý tứ gì?" Đào Khuynh sững sờ nhìn cô, không hiểu cô vì sao lại nói như vậy.
"Chị hơn Lâm Đế tám tuổi, giống như là trưởng bối của Lâm Đế vậy. Lâm Đế là người nối dõi duy nhất của Hạ gia, vừa sinh ra đã là con cưng của cả nhà, em hiểu ý của chị không?"
Nghe vậy, đầu óc hỗn độn của Đào Khuynh lập tức trở nên rõ ràng, hơi nhếch môi: "Chị Lâm Ngọc. . . ."
"Chị biết rõ em rất khổ sở, nhưng chuyện cần đối mặt dù không muốn vẫn phải đối mặt. Nếu chuyện em vô sinh bị cha mẹ chị biết, bọn họ chắn chắn không thể tiếp nhận em, càng không có khả năng để em và Lâm Đế kết hôn."
ĐàoKhuynh bị lời nói của Hạ Lâm Ngọc đả kích trầm trọng, vội vàng cầm tay của cô, lòng như lửa đốt nói: "Bác sỹ nói,chỉ nói là tỷ lệ mang thai thấp, chỉ cần em cùng Lâm Đế cố gắng, muốn có con tuyệt đối không thành vấn đề đâu."
Trừ phi không có tử cung mới hoàn toàn không có cơ hội, cô chỉ là tỷ lệ thụ thai thấp hơn so phụ nữ bình thường, cũng không phải hoàn toàn không thể sinh con!
Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Lâm Ngọc đánh nát hy vọng của cô.
"Vậy em nhẫn tâm nhìn Lâm Đế chịu khổ sao?"
Đào Khuynh sắc mặt trắng xanh, thân thể bắt đầu run rẩy.
"Em. . . . . . Không phải vậy, em không có ý muốn anh ấy cùng em chịu khổ, em chỉ . . ." Vừa nghĩ tới Hạ Lâm Đế phải chịu khổ sở, cô đã đau lòng không thôi.
"Em chỉ là ích kỷ muốn sở hữu toàn bộ người yêu, không muốn buông nó ra."
Những lời này giống như con dao sắc hung hăng đâm vào tim Đào Khuynh, nước mắt cô trào ra như vỡ đê.
"Chị Lâm Ngọc, chị đừng nói như vậy. . . . . . Vô sinh không phải là em muốn, em hiện tại còn không có biện pháp tiếp nhận sự thật, trong đầu rất loạn, em không biết nên làm sao mới phải." Cô thút thít nói.
"Em là rõ ràng nhất, Lâm Đế luôn thích trẻ con, mà em lại không thể sinh con, em sẽ cho nó hạnh phúc thế nào? Cái nó muốn em không cách nào cho được, mới đầu nó có lẽ sẽ bởi vì yêu em mà nguyện ý chịu đựng, nhưng sau này thì sao?"
"Em sẽ phối hợp với bác sỹ điều dưỡng thân thể, có một chút cơ hội đều không buông tha, tuyệt sẽ không là gánh nặng cho anh ấy . . ." Đào Khuynh ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu xin nhìn cô.
"Làm sao có thể không mang lại gánh nặng!" Hạ Lâm Ngọc không đành lòng nhìn nước mắt của cô, nhưng vì em trai mình, cô ngàn vạn lần không thể mềm lòng. "Tiểu Khuynh, nếu như em thật lòng yêu Lâm Đế, em có thể nhìn nó vì em vô sinh mà khổ sở sao?"
"Em chính là không muốn thấy anh ấy khổ sở, mới chậm chạp không dám nói cho anh ấy biết . . ." Cô như thế nào chịu được anh khổ sở đây?
Đào Khuynh khóc không thành tiếng.
"Buông tay đi, hai đứa em không thích hợp."
"Buông tay dễ như vậy sao? Em thương anh ấy như vậy . . . thương nhiềunhư vậy . . ." Đào Khuynh dùng hai tay nắm chặt ống tay áo Hạ Lâm Ngọc, khổ sở than nhẹ.
"Thật xin lỗi a, Tiểu Khuynh! Chị cuối cùng vẫn là chị của Lâm Đế." Hạ Lâm Ngọc kéo tay của cô ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, vô tình nói: "Em biết rõ cá tính của nó cho nên đồng ý với chị, đừng nói chân tướng với nó, dùng một lý do khác rời khỏi nó đi."
Cái yêu cầu này quá tàn nhẫn, Đào Khuynh ngay lập tức không thể nào tiếp thu được, th