i mắt ươn ướt, cái mũi thì ửng hồng, vừakhóc?" Anh chú ý đến nước mắt còn đọng nơi khóe mắt cô, nhăn đầu lông mày.
Bị anh phát hiện, Đào Khuynh hốt hoảng nháy mắt, mím môi không nói.
"Tại sao khóc?"
"Không có việc gì." Cô tránh tầm mắt anh, thẹn thùng nói.
"Vừa khóc trước mặt anh, còn nói không có việc gì? Làm sao. . . Là anh làm đau em àh?" Nhớ tới bộ dáng đáng thương của cô lúc ấy, Hạ Lâm Đế hơi nhếchmày, quan tâm hỏi.
Anh hoàn toàn phóng túng dục vọng của mình là vì quá khát vọng cô, anhmãnh liệt không ngừng đoạt lấy, xác thực sẽ làm cô đau.
Nghe vậy, trong đầu Đào Khuynh hiện lên trận kịch liệthoan ái mới vừa rồi, gương mặt lại ửng đỏ.
"Không phải, không phải, cái kia....không sao. . . . . A, thật ra thì cũng có một chút quan hệ." Cô vừa gật đầu lại lắc đầu, vẻ mặt có chút lo sợ không yên.
"Rốt cuộc là có quan hệ hay không có quan hệ? Em sắp làm anh hồ đồ rồi nè."
Hạ Lâm Đế thở dài, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẫn nại hỏi: "Ngoan, nhìn anh, đến tột cùng là vì cái gì đau lòng?"
"Em không đau lòng, chỉ là nhìn thấy anh nằmbên cạnh em, đột nhiên rất cảm động." Đào Khuynh ngưng mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng của anh, trái tim liền cảm thấyấm áp. "Thật sự là anh, không phải ảo ảnh trong mơ.”
Rời khỏi anh, mỗi đêm cô đềunghĩ về khoảng thời gian hai người cùng nhau. Dù sao này gặp lại, nhưng cô vì phải cự tuyệt tình cảmcủa anh mà cảm thấy khổ sở. Hôm nay có thể giống như giờ phút này ôm nhau ngủ, cô thật sựquá đổi vui mừng, càng nghĩ càng cảm động, mới có thể khóc đến như vậy.
Vốn là cô muốn lén khóc một hồi, ai dè lại bị anh phát hiện, thật là mất mặt a.
"Đứa ngốc, thì ra là vì cảm động cho nên mới khóc a!" Hạ Lâm Đế vui vẻ cười, hôn lên má cô.
"Yêu anh như vậy sao?" Đào Khuynh của anh quả nhiên thật đáng yêu!
"Vâng." Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Anh hạ thấp lông mày, làm bộ ravẻ khó tin. "Khó có được một lần em không phản bác anh, xem ra là bị anh làm cảm động thiệt sâu rồi."
"Bởi vì em cho là. . . . . . Cho là khi anh biết em có thể không thểsanh con nhất định sẽ buông tha em, em sợ bản thân không chịu đựng đượcnổ khổvĩnh viễn mất đi anh." Đào Khuynh càng nói, lỗ mũi càng chuaxót.
Thấy cô khó chịu như vậy, Hạ Lâm Đế dần che lại ýcười, trầm giọng hỏi: "Tại sao lại có cảm giác này?"
"Em vẫn nhớ anh từng nói thích trẻ con, nhưng nếu em không có cách nào thực hiện nguyện vọng của anh, anh có phải hay không sẽ rất thất vọng với em? Nếu anh đau lòng, em cũng sẽ rất khổ sở."
Thấy cô lo lắng, anh đau lòng không dứt. "Chúng ta không phải đã nói chuyện rõ ràng rồi sao? Người anh muốn chỉ có em… . Em phải có lòng tin với chính mình a!"
"Thật xin lỗi, em không phải cố tình để ý việc này. . . . . ." Đưa tay lau đi nước mắt, Đào Khuynh không muốn làm anh mất hứng theo cô.
"Anh rất ghét em nói câu thật xin lỗi. Có cái gì mà phải xin lỗi?" Tình trạng thân thể làm cô mất tự tin, luôn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, khiến Hạ Lâm Đế nhìn thật khó chịu. "Em không làm sai bất cứ chuyện gì, không cần cẩn thận để ý anh như vậy."
Anh chưa bao giờ có ý trách cô, chỉ hy vọng có thể an ủi đau thương của cô, lần nữa nhìn thấy cô lộ ra nụ cười thoải mái!
"Lâm Đế, cám ơn anh." Anh là ánh mặt trời ấm áp của cô, luôn khiến cho tinh thần tiêu cực của cô biến mất.
“Câu cám ơn nghe lọt tai hơn nhiều."
"Em nhớ rồi, sẽ không cảm thấy áy náy nữa." Như anh đã nói, là người phụ nữ anh yêu, phải có tự tin mới được!
"Tiểu Khuynh, không nên vì chuyện này mà đau khổ mãi, nên suy nghĩ lạc quan hơn."
Hạ Lâm Đế hôn lên tráncô, giọng điệu kiên định. "Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, không có chuyện gì không làm được."
Đào Khuynh gật đầu một cái, thật hâm mộ sự lạc quan của anh."Anh với em rõ ràng rất khác nhau, anh luôn tích cựcnhư vậy, chủ động như vậy, luôn ở phía trước dẫn dắt em. . . . . ."
Vừa nghe, đáy mắt Hạ Lâm Đế xẹt qua một tia ảo não.
"Xin lỗi, đã nói sẽ tôn trọng ý kiến của em, hình như anh lại tự cho là đúng rồi." Anh thiếu chút nữa quên đã tự dặn mình đừng mang cho cô áp lực, trong giọng nói tràn đầy áy náy.
"Đừng nói xin lỗi!" Đào Khuynh vội vàng cao giọng, ánh mắt ngập nước. "Nên nói như thế nào. . . . . . Thật ra thì em vốn không có chủ kiến, vì tán thành ý của anh mới thuận theo, cũng khôngphải miễn cưỡng."
"Lần trước không phải em nói vì anh làm em có áp lực quá lớn sao?"
Cô biết anh đối với những lời đóluôn canh cánh trong lòng, không khỏi thở dài.
"Không phải áp lực, là đau long, cảm giác mình thật vô dụng."Những gì anh làm đều là vì cô, cô không cảm kích còn oán trách anh thì thật là quá đáng."Lúc ấy nói như vậy là muốn anh hết hy vọng, trên thực tế, em rất cảm kích anh đã vì em màlàm tất cả."
Trong quá khứ thật ra cô từng vì điều kiện hoàn hảo của anh mà có áp lực, nhưng anh kiên nhẫn trấn an lo lắng của cô, làm cô điều chỉnh tâm tình mình rất tốt, bây giờ đã không còn quá để ý.
"Thật?"
"Ừ, lần trước đã nói lờitổn thương anh, thật xin lỗi."
Hạ Lâm Đế thở phào nhẹ nhõm, ôm eo nhỏ của cô, cánh tayhơi dùng sức siết chặt.
"Thật tốt, thật sự là quá tốt." Anh rất sợ cô sẽ bởi vì không thể chịu đựng áp lực mà lần nữa rời đi, tâm tình luôn lơ lửng giữa không trung, sau khi nghe lời giải thích của cô, lúc này anh mới chân chính yên tâm.
"Lâm Đế?" Đào Khuynh vẻ mặt nghi hoặc.
"Khi đó nghe em nói vì anh mà em có áp lực lớn đến không cách nào hô hấp được thì anh thật sự không biết phải làm sao. Nghĩ lại anh thấy mình thật quá đáng, cảm thấy mình thật đáng trách.” Anh nhìn cô đôi mắt đen tràn đầy yêu thương, "Anh hy vọng em được hạnh phúc mới giữ em ở bên cạnh mình, nhưng lại làm cho em khổ sở. . . . . ."
Nếu cô không sung sướng, anh làm sao có thể ép buộc cô đây? Lúc ấy anh lâm vào giãy giụa, buông hay không buông tay đều là lựa chọn khó khăn.
"Không có chuyện này, tất cả khổ sở đều qua rồi, có thể trở lại bên cạnh anh, emrất hạnh phúc." Đào Khuynh lắc đầu một cái, bịchân tình của anhcảm động, "Là vì quá hạnh phúc nên mới khóc.”
"Những lời này nghe thật hay a."
Hạ Lâm Đế mỉm cười nói, hôn môi của cô. Nụ hônnóng bỏng làm cho đầu óc cô choáng váng.
" Anh. . . . . . Anh không phải lại muốn chứ?" Hai má cô đỏbừng, không dám nhìn anh.
Đào Khuynh lấy tay che mặt, nũng nịu cầu xin tha thứ, "Không được, em mệt lắm. . . . . . Bỏ qua cho em đi."
"Này rất khónha." Cô mê người như vậy, anh làm sao có biện pháp nhẫn nạiđây? Tay anh vặn mở hai chân của cô, hướng chính giữa đâm tới.
Ngón tay anh xoa nắn tiểu hạch mê người trong u cốc nhạy cảmlàm cô không kềm được khẽ rên ra tiếng.
"Lâm Đế, em không chịu nổi . . ." Một hồi khoái cảm tê dại xâm nhập khiến lời nói của cô hóa thành tiếng rên rỉ thở dốc.
"Ngoan, anh sẽ làm cho em rất thoải mái." Ngón tay thon dài của anh vỗ về chơi đùa u cốc mềm mại, hài lòng khi nhìn ánh mắt cô trở nên mờ mịt.
"Đừng nói như thế, làm người ta xấu hổ. . ." Anh hôn môi cô, nam to căn lớn đột nhiên tiến vào hoa huyệt mềm mại, mãnh liệt xông vào, làm cô không ngừng nức nở.
Bàn tay Hạ Lâm Đế đi tới hai luồng mềm mại trước ngực cô, bừa bãi vuốt ve, phía dưới động tác cũng không ngừng nghỉ, nam căn dũng mãnhtheo hoa dịch ướt át thật nhanh rút ra lại đâm vào.
Anh thích nghe cô kiều mỵ ngâm ra tiếng, thích xem vẻ mặt mất hồn của cô khi sa vào tình dục, hơn nữa còn yêu chết phản ứng nhiệt tình phối hợp của cô. . . Anh thật yêu cô, yêu tất cảmọi thứ nơi cô.
Đào Khuynh là người phụ nữ duy nhất của Hạ Lâm Đế anh.