Công ty Hách Luân mới xây làng du lịch này ở vùng núi, ngoài phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, thu hút khách du lịch nhiều nhất ở đây chính là khu vực công viên trò chơi. Phần lớn du khách đều là sáng sớm liền tiến vào khu vui chơi, cho đến gần tối mới rời khỏitrở về khách sạn ăn bữa ăn tối.
"Đến giờ ăn tối rồi, đi ăn thôi!" Từ Chi Uyển dẫn các nhân viên đi vào phòng ăn.
Nhà hàng cao cấp năm sao có phòng ăn hết sức rộng rãi, nhân viên phục vụ lập tức lễ độ tiến lên tiếp đón.
"Oa, cảm giác thật không tệ." Đi ở phía sau cùng, Đào Khuynh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhìn về phía bàn thức ăn được xếp ngay ngắn theo phong cách tiệc đứng, mắt liền sáng lên, lộ ra vẻ mặt kích động.
Nơi này vừa sang trọnglại thoải mái, ánh đèn nhu hòa, thức ăn ngon miệngcàng làm cho cô nhanhchảy nước miếng, bụng bắt đầu kêu rừ... ừ... ừ....
Cô nhình quanh tìmcác đồng nghiệp, biết bọn họ ngồi ở nơi đó, liền tự mình đi lấy thức ăn trước.
Khi cô cầm đĩa thức ăn muốn đến chỗ các đồng nghiệp ngồi xuống thì phát hiện bọn họ rối rít tránh khỏi tầm mắt cô, cũng không để chừa chỗ ngồi cho cô.
"Lại đang làm cái gì vậy?" Đào Khuynh nhăn mày lại, không tự chủ quay đầu, vừa nhìn liền thấy trước cửa xuất hiện bóng dáng quen thuộc, một loại cảm giác vô lực tràn ra từ tim.
"Nơi này hết chỗ rồi nha!" Từ Chi Uyển hướng cô khoát khoát tay.
Đám người kia thật làquá đáng! Đến cùng có phải đồng nghiệp của cô hay không? Đào Khuynh trầm mặt, ở cạnh đó tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhìn thấy Hạ Lâm Đế trong chốc lát liền theo đi tới, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh.
"Tôi cho là hôm qua đã nói thẳng với anh rồi." Cô tức giận nói. Hừ, anh ngồi xuống, tư thái rất tự nhiên.
Hạ Lâm Đế đặt đĩa thức ăn đang cầm trong tay lên bàn, nhướng mày lên.
"Anh phụ trách nơi này, muốn chúng ta không gặp mặt nhau có chút khó khăn, huống chi đây là đang trong phòng ăn, em cũng không thể muốn anh vì tránh em mà không ăn cơm đi?" Anh cầm lên dao nĩa, trong giọng nói có phầnuất ức.
"Em không phải có ý này." Đào Khuynh thở dài, "Nơi này chỗ ngồi nhiều như vậy, anh tại sao cố tình muốn ngồi cùng bàn với em?"
Hạ Lâm Đế nghiêng đầu quan sát cô một lát sau mới nhàn nhạt mở miệng: "Nhìn em ngồi một mình rất cô đơn."
Nghe vậy, sắc mặt cô đỏ lên, không khỏi thầm oán nói: "Còn không phải dongười nàođó làm hại? Bởi vì anh, em mới phải một mình ngồi ở chỗ này ăn cơm."
Cái tên đầu sỏ gây việc này còn dám cười nhạo cô!
"Tại sao?" Anh giả bộ không hiểu, tò mò hỏi ngược lại.
"Là ai khắp nơi nói với người khác em là bà xã của anh? Tất cả mọi người hi vọng chúng ta hòa hảo, đang cố gắng thay chúng ta chế tạo cơ hội."
"Thật là các đồng nghiệp tốt." Hạ Lâm Đế vỗ vỗ cằm, hướng về phía các nhân viên công ty áo cưới Tô Nhã ngồi ở cách đó không xa mỉm cười nói.
Bộ dáng không đứng đắn này của anh chọc tức Đào Khuynh, cô tức giận mở miệng: "Anh nhanh lên một chút xóa bỏ hiểu lầm này đi, tự dưng bị hiểu lầm thành người có vợ không phải chuyện tốt."
"Anh không có vấn đề, cam tâm tình nguyện bị hiểu thành đàn ông có vợ."
". . . . . . Thần kinh." Đào Khuynh nhìn thấy đôi mắt thâm tình kia, trong ngực có cảm giác rạo rực, thổn thức.
"Nơi này đầu bếp làm cá rất ngon, anh gỡ hết xương rồi, cho em.” Anh đem phần cá trong đĩa mình trực tiếp bỏ vào đĩa của cô!
"Em. . . . . ." Cô sững sờ nhìn miếng cá trắng noãn tỏa ra mùi hương hấp dẫn, nhất thời nói không nên lời.
"Em không thích ăn cá nữa sao?" Hạ Lâm Đế nhớ cô rất thích ăn cá, nhưng lại vụng về trong việc gỡ xương, mỗi lần đều là anh thay cô đem xương cá bỏ hết.
"Không, vẫn thích." Đào Khuynh lắc đầu một cái. Cô là nhìn động tác quen thuộc của anh mà cảm động.
"Vậy. . . . . . anh xin lỗi, anh chưa từng hỏi ý của em liền tự tiện làm như vậy." Anh phát hiện sắc mặt cô có cái gì không đúng, ảo não nói xin lỗi." Anh chỉ là biết em thích, muốn em ăn nhiều hơn một chút, không hỏi em có muốn ăn hay không, lại tự cho là đúng."
Anh quá quen làm những việc này, thậm đã chí quên mất trước khi làmnên hỏi qua ý nguyện của cô, vì vậy mới mang đến cho cô áp lực. Hạ Lâm Đế âm thầm cười khổ.
"Em không có ý đó, anh đừng nghĩ như vậy." Anh muốn đối tốt với cô, còn phải xem sắc mặt cô, điều này làm cô băn khoăn." Là em thấy vui mừng vì anh còn nhớ rõ em thích ăn cá, còn gỡ xương cho em, em rất cảm kích."
"Tiểu Khuynh, anh không phải người theo chủ nghĩa nam quyền, càng không phải chỉ vì mình muốn mà bắt em thuận theo, mà anh cho rằng làm như vậy sẽ là tốt cho cả hai chúng ta."
Hôm qua khi nghe cô nói ra uất ức, anh đã ngẫm lại hành động của chính mình vài năm nay, khẽ nói: "Là em luôn yên lặng đợi bên cạnh anh, anh quá quen thói ra lệnh, mà quên hỏi ý kiến của em, làm cho em cảm thấy khó chịu, anh rất xin lỗi."
Anh vốn là suy nghĩ muốn cô hạnh phúc, chứ không muốn mang cho cô khổ sở.
"Hạ Lâm Đế anh không sai. Anh bảo vệ em, còn giải quyết những vấn đề khó khăn ngăn trở giữa chúng ta, là em chưa đủ tốt, mới không có khả năng thừa nhậnloại áp lực này, không có tư cách trở thành bạn đời của anh." Anh không nên tự tráchmình! Đào Khuynh lắc đầu, khó chịu nói.
"Không phát hiện áp lực của em, không để ý cảm nhận của em, anh làm sao không có lỗi đây?" Anh quả thật làm sai, nhưng về sau sẽ không tái phạm."Tiểu Khuynh, anh sẽ thay đổi."
"Cái gì?"
"Lần này, anh sẽ học cách lắng nghe em, sẽ không tự cho là đúng nữa, cho anh thêm một cơ hội được không?"
"Không phải đã nói là chia tay sao? Tại sao anh. . . . . ." Ai, điều này thật là cách mong muốn ban đầu của cô càng ngày càng xa, rõ ràng muốn cùng anh vạch rõ giới tuyến, thế nhưng anh ngược lại dây dưa không rõ?
"Vì đã biết vấn đề ở chỗ nào, anh liền thay đổi, không muốn buông em ra?"
"Em chính là không muốn anh thay đổi mới rời khỏi anh a!" Đào Khuynh hai mắt đẫm lệ, dùng sức lắc đầu. Anh không có bất cứ vấn đề gì, không nên bởi vì cô oán trách mà thay đổi mình!
"Tiểu Khuynh. . . . . ." Hạ Lâm Đế nhìn cô mắt đẫm lệ, tim như bị người dầy xéo vô cùng khó chịu.
"Em đã nói rất nhiều lần, anh không sai, là em quá vô dụng, mới không chịu nổi chút áp lực như vậy!”
“Anh tại sao muốn vì em mà thay đổi? Thay đổi thì không còn là Hạ Lâm Đế rồi. Vì người khác mà thay đổi mình, sẽ vui vẻ sao?"
"Anh vẫn là anh, chỉ là muốn chúng ta hòa hợp hơn, cho nên nguyện ý điều chỉnh bản thân." Nếu có thể không làm cô khó chịu, thay đổi thì có là gì? "Từ trước tới nay đều là anh chỉ biết làm theo ý mình, chưa từng nghĩ tới em đã phải đuổi theo anh rất khổ cực, từ giờ anh sẽ đi chậm lại cùng em bước về phía trước."
"Trên đời này các cô gái tốt hơn em có rất nhiều, anh nên đi tìm người xứng với mình, đừng vì nhân nhượng em mà dừng bước lại."
Đào Khuynh lắc đầu. Anh điều kiện tốt như vậy, có một đống lớn các cô gái muốn được cùng anh, anh vì sao kiên trì thích cô?
"Những cô gái kiatuy tốt nhưng họkhông phải là Đào Khuynh." Đáy mắt Hạ Lâm Đế xẹt qua một tia thương cảm, "Nếu có thể dễ dàng như vậy thay thế em thì tốt rồi."
Cô không biết, anh đối với cô là nhất kiến chung tình, lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã chắc chắn rằng cô gái này nhất định người phụ nữ duy nhất của cả đời anh. Anh yêu cô, yêu rất sâu, rất sâu đậm. . . . . .
"Thời gian có thể mang đi tất cả, anh rồi sẽ lại gặp cô gái mà anh thích. . . . . ."
"Rõ ràng em là cô gái mà anh muốn, tại sao phải buông tha?" Thái độ của anh vẫn rất kiên định.
"Hạ Lâm Đế. . . . . ." Đào Khuynh than nhẹ, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Tiểu Khuynh, cho anh thêm một cơ hội."
"Tại sao lại cố chấpnhư vậy? Vô luận em nói cái gì, làm cái gì, anh đều không muốn buông tha sao?" Cô thật sự vô lực chống đỡ, tiếp tục đối mặt với anh, cô nhất định sẽ luân hãm.
Hạ Lâm Đế thấy cô đã có chút dao động, nâng lên khóe môi.
"Nếu muốn buông tha, cũng sẽ không tới tìm em." Anh đứng dậy đi tới trước mặt cô ngồi xuống, cầm đôi tay cô đang run rẩy.
Đào Khuynh đưa mắt nhìn bộ dáng thâm tình của anh, nhấp môi một cái mới mở miệng: ". . . . . . Nhưng nếu là em đã yêu người khác mới quyết định rời đi, anh vẫn còn muốn em sao?"
"Yêu người khác?" Hạ Lâm Đế nheo lại tròng mắt đen, âm thanh nhẹ vô cùng.
"Đúng, đúng a, em đã yêu người khác." Cô trừng mắt nhìn anh rồi chột dạ cúi đầu.
"Người kia đối với em rất tốt sao?" Câu hỏi ngoài dự đoán của anh khiến Đào Khuynh cứng đờ, vẻ mặt khẩn trương, nhất thời không mở miệng được.
Đôi mắt đen của Hạ Lâm Đế lúc này giống như thâm trầm không thấy đáy, anh chậm rãi nâng lên môi, "Không cách nào trả lời, là đối phương không tốt hay căn bản là không có nhân vật như thế?"
"Đương nhiên là có, anh… anh. . . ." Đào Khuynh ấp úng, ngay sau đó lộ ra bộ dáng thất bại, tức giận mình đến nói láo cũng không làm nổi.
Thật là một cô gái vụng về a! Hạ Lâm Đế đứng lên, đưa tay nâng lên cằm của cô, nhìn ánh mắt hốt hoảngcủa cô."Tiểu Khuynh, nếu anh ta đối tốt với em, anh tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện trước mặt em, chỉ cần em hạnh phúc, anh liền vui vẻ."
"Chỉ cần chúng ta chia tay, em liền có thể gặp người cực kì. . . . . ."
Hạ Lâm Đế ngay lập tức ngắt lời cô, "Em rõ ràng có tình cảm với anh, lại một mực né tránh anh còn nói ra loại lý do vớ vẩn này, toàn là lời nói dối."
"Đúng, là em nói bậy, nhưng tìm người yêu rất khó khăn sao? Anh không khỏi quá xem thường em rồi." Đào Khuynh cắn cắn môi, quật cường lên tiếng.
"Không phải xem thường em, chẳng qua chỉ cần anh còn ở đây một ngày, tuyệt không để cho người khác đến gần em." Cô chống lại ánh mắt anh, trong nháy mắt, tình cảm mãnh liệt trong mắt anh ùn ùn kéo đến xông thẳng vàolòng cô.
Hiện tạiĐào Khuynh không chỉ hoảng hốt, mà cả người còn phát run. Gương mặt của cô không tự chủ được đỏ lên, tay nhỏ bé cảm thụ bàn tay Hạ Lâm Đế ấm áp, trái tim trong ngực khó có thể khắc chế đập cuồng loạn. Thảm, cô căn bản không cự tuyệt được anh!
"Cô làm thiết kế, không cần phải theo tới địa điểm chụp ảnh đâu." Một nam thanh niên trẻ tuổi vừa đem dụng cụ chụp ảnh vác lên vai, vừa cùng cô gái bên cạnh nói chuyện.
Đào Khuynh giúp mang một ít công cụ, cùng người đó bước lên cầu thang trên sườn núi.
"Dù sao tại trong khách sạn rảnh rỗi không có việc làm, huống chi tất cả mọi người đều đến giúp đỡ, tôi cũng không thể lười biếng được." Cô đi vài bước, phát giác bụng bắt đầu có cảm giác đau đớn nhè nhẹ, không khỏi nhăn mày lại.
Ghét! Đại di mụ mỗi lần đều đến không đúng lúc.
"Đây không phải là công việc của cô mà, không làm cũng không ai nói cô." Anh ta phát hiện bước chân cô chậm dần, săn sóc dừng lại chờ đợi.
Bà chủ ngày hôm trước nói Hạ Lâm Đế đồng ý cho bọn họ mượn làng du lịch để chụp ảnh áo cưới. Địa điểm xinh đẹp như vậy lại miễn phí, đối với công ty mà nói là một cơ hội hiếm có. Vì vậy ngày nghỉ dưỡng cuối cùng, mọi người đều lên núi tìm cảnh chụp ảnh.
"Không được, cứ để tôi giúp." Tất cả mọi người đều bận rộn, nếu chỉ có mình cô lười biếng, thật sự là không thoải mái. "Nơi này phong cảnh rất đẹp, coi như là tới giải sầu đi."
"Là bởi vì quan hệ của cô chúng ta mới có được lần du lịch này, Hạ tiên sinh đối với cô thật rất tốt. Hai người vẫn còn giận dỗi sao?" Khi cô đi tới trước mặt thì Ajay không nhịn được hỏi thăm về chuyện này.