Khi Đào Khuynh nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, phong độ ngời ngời bước vào phòng, từng bước một đi tới trước mặt cô thì nụ cười của cô trong nháy mắt cứng đờ, lập tức từ ghế sofa đứng lên.
"Anh...Anh. . . . . ." Cô nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn, tươi cười rạng rỡ của đối phương lắp bắp nói không được một câu hoàn chỉnh. Anh ta càng lúc càng đến gần như có ý cho cô nhìn rõ hơn.
Trên người anh mặc một bộ tây trang màu xanh tối, thân hình cao lớn, tuấn tú, vừa tiến vào phòng lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Anh ta ngẩng đầu bước đi thể hiện phong thái tự tin, làm cho các cô gái xung quanh không ngừng bắn ra ánh mắt ái mộ.
Mái tóc anh cắt ngắn gọn gàng làm nổi bật lên ngũ quan tuấn lãng. Một đôi mắt hẹp dài lấp lánh có hồn, lóe ra ánh sánh tinh quái làm lòng cô run sợ. Sống mũi anh cao thẳng sắc nét, cùng với đôi môi mỏng khẽ nhếch khiến cả khuôn mặt có vẻ anh tuấn hơn. Không chỉ có bề ngoài xuất sắc, ngay cả giọng nói của anh cũng trầm ấm, hấp dẫn khác thường . "Trông anh thế nào?" Anh khẽ nhếch miệng, vẻ mặt cười như không cười, khiến cho gương mặt tuấn lãng càng thêm mê người.
Giọng nói quen thuộc làm cho Đào Khuynh cả người chấn động.
"Nhất định là mình nhìn lầm. . . . . ." Cô lắc đầu một cái, không muốn tin tưởng tình huống trước mắt là sự thật.
"Cần anh đến gần hơn chút nữa, để cho em xác nhận sao?" Anh chậm rãi tiến lên, vô cùng vui vẻ đến gần cô.
Đào Khuynh đột nhiên lắc đầu, nặng nề ngã ngồi ở trên ghế, ngữ điệu có phần cao, "Đừng, đừng tới đây!"
Cô đột ngột kêu lên như vậy khiến cho ánh mắt tò mò của mọi người toàn bộ rơi vào hai người bọn họ.
Đôi mắt đen hẹp đài của anh nhàn nhạt quét qua xung quanh một cái, anh thong thả mà ung dung mở miệng: "Em đây là không thể chờ đợi muốn cho mọi người biết quan hệ của chúng ta sao?"
Mọi người bàn luận xôn xao khiến Đào Khuynh cảm thấy lo lắng, cũng hạ thấp giọng, cố nén kích động trong nội tâm.
"Tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì." Cô đè thấp âm lượng, căm tức nhìn anh.
"Thật sao?" Chân mày hơi nhếch lên, anh kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt chưa từng rời khỏi người cô.
Đào Khuynh hôm nay mặc một chiếc váy chiffon màu đen, cổ thấp để lộ ra xương quai xanh gợi cảm xinh đẹp và đường cong mê người trước ngực trông vô cùng hấp dẫn. Mái tóc dài đen nhánh giờ phút này được buộc thành đuôi ngựa mềm mại thả ra sau làm cô nhìn vô cùng thanh lệ. Đôi mắt to xinh đẹp đang mở lớn, đôi môi mềm mại mím chặt thành một đường thẳng cho thấy cô đang tức giận;khiến anh không thấy được nụ cười vốn làm anh động lòng.
Anh không phải không muốn gặp cô khi tức giận, mà chỉ là quá nhớ nhung nụ cười của cô. . . . . . Nụ cười làm người ta không cách nào thôi ngừng nhớ.
Anh gặp qua không ít mỹ nữ có nụ cười đẹp, nhưng Đào Khuynh là cô gái đầu tiên khiến anh để ý. Nụ cười của cô rất thuần túy và tinh khiết, không hề đề phòng, làm cho anh ấn tượng ngay lần đầu tiên nhìn thấy, từ đó lòng anh liền lạc mất trên người cô. Đáng tiếc cô hình như không hiểu tình ý sâu đậm của anh, cho nên mới dễ dàng buông tay anh ra.
"Đúng vậy." Đào Khuynh kiên định nói. Ngay từ lúc cô rời đi, bọn họ cũng đã không còn bất kỳ quan hệ gì.
Cô chẳng hề để ý vẻ mặt đau nhói tim của anh. Còn anh thì giả bộ lạnh nhạt nâng lên khóe môi , "Không có quan hệ, mà lại dùng nét mặt kinh hỉ như vậy hoan nghênh anh sao, như vậy là em có hứng thú với vẻ ngoài của anh phải không? Anh thật là thụ sủng nhược kinh đấy."
"Đó không phải là vui mừng, mà là kinh sợcó được không." Đào Khuynh nói xong có chút nghiến răng nghiến lợi.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh xuất hiện, cô giống như bị sét đánh trúng, khó có thể tin nổi.
Cô lại có thể ở buổi gặp gỡ thân cận nhìn thấy anh. . . . . . Đáng ghét, cô nên sớm phát hiện vẻ mặt Ngữ Yến khi đó có cái gì không đúng!
Hà Ngữ Yến là bạn thân của cô từ thời học cấp 3, cả hai rất thân thiết.
Mấy ngày trước, Hà Ngữ Yến đột nhiên nói muốn tìm bạn trai, cầu xin cô cùng nhau tham gia buổi gặp gỡ thân cận lần này. Cô mới kết thúc đoạn tình cảm sâu đậm, đối với tình yêu nam nữ lúc này không hứng thú lắm, nhưng Ngữ Yến liều chết thuyết phục cô, nói rằng chỉ cần tham gia cho đủ số, cô mới đồng ý đi.
Đào Khuynh tới chỗ hẹn trước liền gọi điện thoại cho Hà Ngữ Yến nói mình đã đến. Thế nhưng Đào Khuynh chờ một lúc lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào, đang muốn gọi điện thoại lần nữa thì bất ngời nhìn thấy anh, người không nên xuất hiệ nở nơi này lại đang đứng trước mặt cô.
"Hiếm có cô gái nào nhìn thấy gương mặt anh lại tỏ ra kinh sợ như em, thật làm tổn thương tự ái của anh." Bàn tay anh xoa xoa cằm, mày hếch lên, giọng nói mang theo uất ức.
"Tự ái của anh mà dễ tổn thương như vậy sao?" Đào Khuynh nghĩ đến mình bị bạn thân thiết kế, sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Quả nhiên em là người hiểu rõ anh nhất." Anh mỉm cười,đôi mắt hẹp dài, sâu thẩm nhìn cô.
Đào Khuynh cụp mắt xuống, âm thầm nắm chặt tay.
"Tôi đã nói rồi, tôi và anh không có quan hệ, làm thế nào hiểu rõ một người xa lạ đây? Sợ rằng anh nhận lầm người rồi." Cô ổn định tâm tình rối loạn của mình, lạnh nhạt đáp lại.
"Không có quan hệ không có nghĩa là không biết, mới ngắn ngủn một năm, em đã đem anh thành người xa lạ rồi hả?" Đáy mắt anh xẹt qua một tia mất mát không kịp che giấu.
"Tôi không hiểu ý anh." Đào Khuynh quay mặt, khôi phục lại vẻ trấn định.
"Được rồi, nếu là người xa lạ, trước tiên nêntự giới thiệu." Anh hướng cô đưa ra bàn tay, "Xin chào, tôi là Hạ Lâm Đế."
Cô chỉ nhìn chằm chằm tay anh, chẳng hề nói một câu.
"Tôi là Hạ Lâm Đế." Anh lần nữa tự giới thiệu mình, tay vẫn không có thu hồi lại.
Đào Khuynh ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt đen bén nhọn kia, trong lòng liền căng thẳng.
"Tôi nghe được" giọng nói của cô tràn đầy bất đắc dĩ.
"Nghe, nhưng mà không bày tỏ một chút gì sao? Nhất định là do tôi tự giới thiệu mình không đủ cặn kẽ. Tôi là Hạ Lâm Đế, năm nay 28 tuổi, là Tổng giám đốc công ty Hách Luân." Anh hếch mày, lời nói đầy hàm ý, "Một năm trước tôi đột nhiên trở lại cuộc sống độc thân, trước mắt đang tìm đối tượng thích hợp. Lần đầu tiên tham gia gặp gỡ thân cận, đối phương lại chậm chạp không thèm đáp lại, xin hỏi tôi có làm gì sai sao?"
Đào Khuynh nhìn khuôn mặt tươi cười giảo hoạt của anh, hít sâu một cái.
"Đủ rồi, đừng lèo bèo, tôi đã biết anh là ai." Anh nói những lời đó với cô, cô còn có thể giả bộ ngu sao?
"Để tôi giữ mãitư thế này là lễ phép đặc biệt của tiểu thư sao?" Hạ Lâm Đế nghiêng đầu, vẫn mang theo nụ cười, trong mắt không có nửa điểm lay động.
Đào Khuynh quá rõ ràng trong mắt anh ẩn núp tức giận, không tự chủ được bả vai rung động.
"Xem ra là tôi thất lễ rồi, thật là ngượng ngùng." Cô nhếch khóe miệng, không tình nguyện nắm lấy tay anh.
Anh đột nhiên hơi dùng sức,thân thể cô lập tức không hề phòng bị nghiêng tới trước.
"Hạ Lâm Đế, anh đừng quá phận!" Cô không khỏi hô lên thành tiếng.
Anh nhìn chằm chằm cô đang tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, môi hơi chu lên.
"Kêu lớn tiếng như vậy, em muốn mọi người chú ý sao? Anh thật ra không ngại đâu." Cô gái nhỏ này vốn luôn luôn ôn thuần thuận theo, rất ít khi tức giận; xem ra sự xuất hiện của anh thật sự chọc cô nổi giận.
"Nơi này là nơi nào, anh là cố ý làm tôi khó chịu đúng không?" Đào Khuynh cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi.
Từ khi anh xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người bọn họ, nhất cử nhất động của anh dẫn tới tiếng kinh hô của cô, kia đều bị mọi người xem thấy.
"Tôi chỉ là muốn tới thiết lập quan hệ hữu nghị với đối tượng phù hợp, thế nào lại khiến tiểu thư đây khó chịuvậy? Cái tội danh này quá nặng nề rồi." Hạ Lâm Đế lắc đầu, nhàn nhạt đáp lời.
"Hừ, lấy lý do này cũng quá kém cõi đi. Mục đích của anh rốt cuộc là cái gì?"
"Em không muốn anh xuất hiện ở nơi này như vậy?" Anh mỉm cười hỏi.
"Tôi không nên cảm thấy bất ngờ sao?" Đào Khuynh lạnh lùng hỏi ngược lại. Đi gặp gỡ thân cậnlại xuất hiện người mà mình luôn mực tránh né, bất luận là ai cũng sẽ phản ứng vô cùng kịch liệt!
"Em có thể tới gặp gỡ thân cận, anh lại không thể tới sao?" Nếu không dùng cách này, anh sao có thể nhìn thấy cô? Hạ Lâm Đế nheo lại tròng mắt đen, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ.
"Tổng giám đốc công ty Hách Luân cần tham gia gặp gỡ thân cận? Thật là chuyện thú vị." Đào Khuynh nhướng mày, ánh mắt phức tạp.
Công ty Hách Luân khởi nghiệp từ ngành khách sạn, tiếng tăm lừng lẫy không chỉ ở Đài Loan, mà ở thị trường quốc tế cũng có vị trí hết sức quan trọng.
Mà người một tay đem danh tiếng công ty Hách Luân vươn xa chính là Hạ Lâm Đế. Anh khi còn trẻ tuổi liền nhận lấy công ty từ cha mình, trở thành Tổng giám đốc, sau đó liên tiếp tiến hành cải cách. Ở phương diện phát triển nghiệp vụ, không chỉ gia tăng xây dựng khách sạn khắp nơi trên thế giới, lại thành lập không ít làng du lịch nổi tiếng, hình thành một cách khai thác kinh doanh mới chỉ có ở công ty Hách Luân.
Những người không hiểu cho Hạ Lâm Đế là ỷ vào quyền thế của cha mình mới ngồi được trên ghế Tổng giám đốc, trên thực tế không phải vậy. Tác phong của anh táo bạo, quyết đoán, dùng chính thành công của mình chặn lại những lời dèm pha kia.
Tin tức giới truyền thông đều nói anh là nhà kinh doanh thiên tài, Đào Khuynh cũng từng cho anh là công tử được nuông chiều, nhưng đến khi tận mắt thấy anh vì công việc mà ngày đêm bận rộn, cái nhìn của cô liền thay đổi trở nên hâm mộ anh.
Hạ Lâm Đế xác thực tư chất thông minh, nhưng những vất vả mà anh phải chịu người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Anh là người xuất sắc, bởi vì quá xuất sắc cho nên anh không thể ích kỷ chiếm đoạt, ép buộc cô.
"Gặp em cũng thật thú vị." Hạ Lâm Đế cười hết sức cô đơn."Đào Khuynh, đã lâu không gặp." Anh thấp kêu cô một tiếng, tim ẩn ẩn đau.
"Anh. .. . . ." Đào Khuynh run rẩy nắm chặt tay.
"Em chính là không chịu nhận thức anh sao?" Hạ Lâm Đế thở dài, nhìn chằm chằm cô sắc mặt khó coi.
Cô từ thế giới của anh biến mất một năm, thật vất vả mới gặp mặt lần nữa, cô lại coi anh là người xa lạ?
Nhìn cô, tim của anh vẫn đập rộn ràng như vậy, tại sao cô có thể đối xử với anh như thế!
"Tôi căn bản nghe không hiểu anh đang nói gì." Đào Khuynh nhếch nhác quay mặt, bởi vì ánh mắt nóng bỏng của anh mà tim đập cuồng loạn.
Người này là người đàn ông cô cố sức tránh né, là bạn trai cũ của cô.
Một năm trước, cô nói lời chia tay, hai người có lúc gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, vì vậy cô mới có thể nghĩ hết biện pháp tránh xa anh.
Vào lúc này anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cô nên có nét mặt gì?
Cô căn bản không ngờ anh sẽ xuất hiện, không có chuẩn bị tâm lý nhìn thấy anh, thế nào không hoảng hốt đây?
Huống chi anh còn xuất hiện trong tình huống này, cộng thêm biểu hiện của anh, cô không cần nghĩ cũng biết anh là cùng Hà Ngữ Yến cùng nhau lừa gạt cô!
Đào Khuynh trong cơn giận dữ, không chút nào muốn quan tâm đến anh.
"Tức giận? Quả nhiên là lúc giận dữ em xinh đẹp hơn." Hạ Lâm Đế gật đầu một cái. Cô tức giận chứng tỏ cô còn để ý anh, anh biết điểm này là đủ rồi.
"Cái gì?" Cô sững sờ, chớp chớp đôi mắt.
"Em như vậy là muốn nghe anh khen em xinh đẹp phải không?