m chí vô cùng oán hận Hạ Lâm Ngọc. Nhưng tỉnh táo lại, cô cũng hiểu rời khỏi anh là biện pháp duy nhất.
Hạ Lâm Đế là người xuất sắc như vậy, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô ái mộ anh, anh không cần phải lựa chọn một cô gái có thể bị vô sinh làm vợ a!
Tình trạng thân thể của cô, cũng không nên để anh gánh chịu, anh không cần vì cô khổ cực như vậy. Nếu thật thương anh, cô nên rời khỏi anh, để cho anh gặp người phụ nữ tốt hơn. . .
***
Nước mắt Đào Khuynh không ngừng rơi xuống, suy nghĩ lại bay xa.
"Hiện tại anh rõ chuyện cũng tốt, anh đối với mình đã tuyệt vọng rồi chứ?" Cô không quên nét mặt khiếp sợ của anh lúc đó. "Như vậy mới đúng. . . . . . Đào Khuynh, mày làm rất tốt."
Nói xong, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Tại sao nước mắt lau mãi cũng không hết! Đào Khuynh úp mặt vào tay, nước mắt từ đầu ngón tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt bàn.
Khi đó giấu giếm anh chân tướngsự thật, tự mình rời đi, trong lòng cô cũng rất khó chịu, nhưng hôm nay ngực lại đau đớn như không thể hô hấp, so với lúc trước khổ sở hơn ngàn vạn lần.
"Đáng ghét, lòng giờ đau quá. . . Lâm Đế, em yêu anh a. . . Thật xin lỗi. . . . . ." Không còn lý do gì để trở lại bên anh, cô lần này thực mất anh vĩnh viễn rồi!
Đang lúc Đào Khuynh khóc lóc, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô ngây người như phỗng nhìn màn hình điện thoại, khóc thút thít.
Thì ra là cô phải chịu đựng khổ sở nặng nề như vậy, anh cư nhiên đến nay mới biết, hơn nữa cô còn bị anh ép buộc không thể không nói ra điều bí mật này. . . Hạ Lâm Đế vĩnh viễn không quên được hình ảnh Đào Khuynh vừa khóc rống vừa nói ra việc cô bịvô sinh, anh đau lòng đến mức muốn tự giết mình rồi mang tới chuộc tội với cô.
Nếu không phải anh ép hỏi, cô cũng sẽ không mất kiểm soát mà nói ra chân tướng, là anh lần nữa đẩy cô vào địa ngục khổ sở!
Hạ Lâm Đế chưa từng nghĩ tới lý do cô nói chia tay chính là do cô không thể có con, khi biết chân tướng thì trong đầu của anh trống rỗng, cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.
Anh đã quên lúc đó mình có phản ứng gì, nhưng mà anh biết anh đã mặc cho cô khóc rời đi. Anh không giữ Đào Khuynh lại, anh thật xin lỗi cô, nhưng anh không phải thánh nhân, anh cũng cần thời gian suy nghĩ.
Sau khi tỉnh táo lại, anh mới nhớ khi cô nói chia tay đã phải cố tỏ ra lạnh lùng với anh, lòng càng thêm đau. Đào Khuynh của anh rất hiền lành, còn có chút nhát gan, đôi lúc sẽ suy nghĩ tiêu cực, cho nên anh luôn dùng tư thái người bảo vệ đứng ở phía trước cô.
Mà cô vì anh, lại lựa chọn một mình ẩn nhẫn khổ sở, cần biết bao nhiêu kiên cường, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được? Cô gái của anh rất dũng cảm, nhưng cũng làm cho anh đau lòng không dứt.
"Em thật khờ, đoạn cảm tình này không phải chỉ có mình em, còn có anh a!" Hạ Lâm Đế ngửa đầu nhìn căn phòng của Đào Khuynh trên lầu, khàn khàn nói.
Suy nghĩ hai ngày, anh đã hiểu rõ ràng mình muốn gì, sẵn sàng đối mặt với những khó khăn phía trước.
Anh gọi điện thoại cho Đào Khuynh, một lúc sau mới có người nhận. Anh mở miệng câu đầu tiên chính là yêu cầu cùng cô gặp mặt.
Không bao lâu sau, Hạ Lâm Đế nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra, liền hít sâu một cái. Anh có rất nhiều lời muốn nói cùng Đào Khuynh, nhưng phải làm cho cô bằng lòng gặp anh trước đã. Vì vậy, giờ phút này có thể nhìn thấy cô, anh cảm thấy hết sức may mắn.
Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô, ngực Hạ Lâm Đế đau đớn co rút lại.
"Tiểu Khuynh, sắc mặt của em rất yếu ớt, có khỏe không?" Anh bước về phía cô, quan tâm hỏi.
"Tôi rất khỏe, cảm ơnsự quan tâm của anh." Đào Khuynh không tự chủ lui về phía sau, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, vẻ mặt rất lo lắng. "Tôi cho là chúng ta không có lý do phải gặp nhau, anh nhất định muốn tôi xuống lầu là có chuyện gì?"
Việc anh muốn gặp mặt nói chuyện làm cô không khỏi cả người phát run, rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu. Giữa bọn họ đã sớm kết thúc, anh tại sao lại đến đây tìm cô? Không phải anh muốn tự mình nói chia tay với cô, chính thức kết thúc quan hệ của hai người đấy chứ? Nghĩ đến đây, lỗ mũi Đào Khuynh đau xót, nước mắt lưng tròng.
Thấy ánh mắt sợ hãi của cô, Hạ Lâm Đế không thể chịu được, lập tức ôm cô vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, anh bây giờ mới biết chuyện này." Anh vừa mở miệng, cổ họng liền nghẹn ngào.
Anh luôn nói yêu cô, lại không ngờ mình là người làm tổn thương cô sâu sắc nhất, anh làm sao mà chịu nổi?
"Anh đang nói cái gì? Không nên như vậy. . . . . ." Cái ôm bất ngờ của anh làm Đào Khuynh sửng sốt, cô hoảng hốt thốtra tiếng.
"Để cho em một mình gánh chịu khổ sở, còn nghi ngờ em vô cớ nói chia tay, là lỗi của anh." Hạ Lâm Đế vùi mặt vào cổ cô, khổ sở nói nhỏ.
Đào Khuynh chấn động cả người, tinh thần phục hồi lại.
"Hạ Lâm Đế, anh không nêntự trách bản thân. Là em giấu giếm tình trạng thân thể của mình, là em lựa chọn rời khỏi, tất cả đều là tự em quyết định, anh không hề có lỗi gì cả!" Cô kích động hô to, muốn tránh khỏi ngực anh, lại bị anh ôm chặt hơn.
"Anh có lỗi! Rõ ràng đã sớm biết tình trạng thân thể của em, nhưng bởi vì bận rộn mà coi thường, mới có thể để em một mình chịu đựng."
Nghe những lời nói đầy áy náy của anh, nước mắt Đào Khuynh liền rơi xuống gò má. Cô nghẹn ngào nói: "Đó là thân thể của em, với anh không có bất cứ quan hệ gì, anh cần gì đem lỗi lầm đổ hết lên người mình?"
Cô chính là sợ anh tự trách mới chọn rời đi! Cô sao có thể để cho anh cùng cô chịu đựng khổ sở?
"Em thì sao? Thân thể không tốt cũng không phải lỗi của em, thà một mình gánh chịu cũng không chịu nói cho anh biết, chẳng lẽ chuyện sinh con không có quan hệ gì với anh sao?" Hạ Lâm Đế nghĩ đến cô một mình đau lòng rơi lệ, càng thêm ghét bản thân mình không sớm phát hiện.
"Nếu để anh biết, anh sẽ chấp nhận chia tay sao?" Đào Khuynh nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, cô hiểu trong lòng anh đã từng giãy giụa.
Hạ Lâm Đế thừa nhận lúc mới nghe được tin tức này quả thật anh khó có thể tiếp nhận, phải tốn một ít thời gian điều chỉnh tâm tình. Nhưng thay vì lo lắng cho bản thân tương lai không có con cháu, anh lại đau lòng cô là một phụ nữ mà lại phải chịu đựng nổi đaukhông cách nào sinh con.
"Tại sao lại lựa chọn chia tay? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, em cũng không phải là hoàn toàn không thể có con, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, tương lai muốn có con tuyệt đối không phải là vấn đề." Anh ngưng mắt nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, giọng nói kiên định.
"Nếu cố gắng vẫn không được?" Ban đầu cô cũng ôm hy vọng như thế, nhưng đã bị Hạ Lâm Ngọc vô tình đánh nát. "Anh thích trẻ con như vậy, nếu là bởi vì em mà không thể có con đối với anh mà nói không phải quá tàn nhẫn sao? Em cũng không muốn thấy anh đau khổtheo em, anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn."
Hạ Lâm Ngọc nói đúng, cô không có tư cách yêu cầu anh cùng cô chịu khổ.
"Rõ ràng em mới là người khổ sở nhất, sao lại ngu ngốc chỉ lo lắng anh sẽ khổ cực, người phụ nữ chỉ suy nghĩ cho anh, ngoài em ra còn có ai nữa?" Ai, cô vẫn không rõ trong lòng anh nghĩ gì sao? "Anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn ư? Người phụ nữ của anh chỉ có thể là em thôi, Đào Khuynh."
"Hạ Lâm Đế, anh không cần vì em mà hy sinh hạnh phúc của mình." Cô nhìn lên đôi mắt đen thâm thúy của anh, hiểu rõ anh thật chân thành, thật tha thiết, cô càng cảm thấy áy náy.
"Tiểu Khuynh, cái gì là hạnh phúc của anh? Sao em có thể không hỏi ý kiến của anh đã tự tiện cho là rời khỏi anh mới làm anh hạnh phúc?" Anh nâng lên khuôn mặt của cô, trầm giọng hỏi.
Đào Khuynh chớp chớp đôimắt đẫm lệ, ". . . Anh thích trẻ con, nên tìm một cô gái tốt xây dựng gia đình."
"Em biết anh thích trẻ con như thế nào sao?" Anh tiếp tục hỏi.
"Anh nói thích những đứa trẻ hồn nhiên, rất khát vọng được làm cha . . ."
Hạ Lâm Đế thở dài. Cô thế nào chỉ nhớ rõ những lời nói râu ria kia?
"Đứa ngốc, là bởi vì em, anh mới có loại ý nghĩ này." Anh dùng ngón cáilau đi nước mắt trên mặt cô, thâm tình nói với cô tâm ý của mình. "Anh muốn cùng em kết hôn; muốn thấy em làm mẹ, mới nghĩ tới chuyện sinh con; anh muốn một đứa bé giống em, vì vậy mới nói thích trẻ con . . . Nếu em không có ở bên cạnh anh, ngay cả có đứa bé cũng đều không chút ý nghĩa gì với anh."
Mọi khát vọngcủa anh đều là xuất phát từ cô, nếu mất côđi cũng liền mất đi mơ ước, cô phải hiểu điều này a!
"Đừng nói càn, nếu thật không có con, em sẽ rất áy náy." Đào Khuynh kéo tay anh xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Lâm Đế giữ chặt tay của cô.
"Em cũng đừng nói càn nữa, tại sao chưa từng cố gắng liền buông tha? Nếu thật không thể sinh con cũng không sao, anh thật sự chỉ khát vọng cùng em cả đời bên nhau."
"Lâm Đế . . ." Đào Khuynh bởi vì thái độ kiên định của anh mà dao động, ánh mắt lại lâm vào mơ hồ.
"Đổi lại là anh bị vô sinh, em sẽ chọn rời đi chứ?"
Cô mãnh liệt lắc đầu, "Em làm sao có thể. . . . . . Em. . . . . ."
"Mình làm không nổi, sao lại có thể bắt anh làm đây? Đào Khuynh, anh không lợi hại như vậy, không có khả năng thả em đi." Hạ Lâm Đế nghẹn ngào nói.
Cô lệ rơi đầy mặt, cuối cùng cũng hiểu lựa chọn của mình có bao nhiêu tàn nhẫn. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
"Em không phải hi vọng anh được hạnh phúc sao? Em bỏ đi anh chỉ thấy thật bất hạnh, thật khổ sở. Như vậy em vẫn muốn buông tay sao?" Hạnh phúc mà anh muốn là cô, cô có thể nào độc ác vứt bỏ anh?
Đào Khuynh khóc đến khàn giọng, tay níu chặt áo sơ mi trước ngực anh.
"Đừng nói những lời như vậy, anh biết rõ em ghét những lời đó. . . Ô ô ô, em thật sự là không biết nên làm sao cho phải đây!" Vốn tưởng rằng chia tay là biện pháp duy nhất, thế nhưng anh lại kiên trì không chịu buông cô ra, còn thâm tình bày tỏ lòng mình với cô, cô làm sao có thể cự tuyệt.
"Nghiêm túc nói cho anh biết, em vẫn thích anh sao?"
"Em sao có thể không thương anh? Nếu không phải sợ anh đau khổ, em thật hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên anh!" Đào Khuynh dùng hết toàn lực gào thét ra câu này, nội tâm vô cùng khát vọng được yêu anh.
"Chỉ cần những lời này là đủ rồi." Hạ Lâm Đế cuối cùng buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nâng lên khóe môi. "Đào Khuynh, anh yêu em, về sau vô luận xảy ra chuyện gì cũng không cho phép em lại đòi chia tay anh.”
"Nhưng. . . . . ." Đào Khuynh nhìn anh, nhớ tới dáng vẻ lãnh khốc của Hạ Lâm Ngọc khi đó, trong mắt tràn đầy lo lắng, khiếp đảm.
"Không có nhưng nhị gì hết, chỉ khi em ở đây bên cạnh anh, anh mới có thể sống vui vẻ, hiểu không?" Nói xong, anh cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, nhỏ giọng thì thầm. "Anh yêu em, Đào Khuynh."
Nghe vậy, cô lần nữa khóc rống lên.
"Lâm Đế, em cũng yêu anh, em yêu anh, em yêu anh . . ." Cô dùng sức ôm lấy anh. Cảm nhận được tình yêu nồng nàn của anh, cô quyết định buông xuống sợ hãi, thuận theo trái tim mình.
Cho dù phía trước còn có thật nhiều gian nan, nhưng cô đã không còn phải một mình đối mặt, có anh làm bạn, cô sẽ có dũng khí cùng anh vượt qua mọi khó khăn.