Ngâm mình trong bồn tắm tràn ngập mùi thơm hoa hồng, Quý Ly thoải mái thở dài một tiếng, hình như một ngày mệt mỏi đã bị xoá hết. Cả buổi chiều đi dạo với Tô Ý Gia, ngoại trừ hai chân đau nhức ra, còn phải mang bảy, tám cái túi hai tay cũng hơi khó chịu.
Lúc Tào Dục Phong chở các cô đến bệnh viện, cô không có bám lấy anh để hỏi chuyện Giang Dĩnh Hồng, không phải vì sự có mặt của Tô Ý Gia,mà cô cũng đang muốn học không cần nghi thần nghi quỷ (đa nghi).
Tào Dục Phong ở cùng Giang Dĩnh Hồng, cô không thoải mái, nhưng cô không muốn hai người vì chuyện này mà gây gổ cả ngày, ngược lại cả buổi tối Tào Dục Phong cẩn thận từng ly từng tí, hình như lo lắng cô bất cứ lúc nào sẽ lơ mơ (như đi trên mây, suy nghĩ viễn vông).
Ngâm một lúc lâu, cho đến khi da bắt đầu nhíu lại, Quý Ly không đành lòng đứng dậy, mặc bộ áo ngủ vàng nhạt đơn giản, đánh răng xong mới ra khỏi phòng tắm.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Tào Dục Phong thả tạp chí trên tay xuống, chờ Quý Ly bôi nước hoa hồng rồi đi đến giường, ngay sau đó đưa tay ôm cô vào trong ngực.
"Em thật thơm." Tào Dục Phong vùi mặt vào trong cổ cô, mùi hoa hồng thơm mê người lại dễ ngửi.
"Em tưởng anh đã ngủ." Cảm thấy bàn tay của anh trượt vào trong áo, cô bắt lấy tay anh. "Hôm nay em rất mệt."
Anh không có tiến thêm bước nào nữa, ôn nhu nói: "Đang tức giận?"
Cô cười nói: "Em tức cái gì? Chẳng qua là mệt mỏi, hôm nay đi dạo vài giờ." Cô cố ý ngáp một cái. "Ngủ đi!"
Thế nhưng anh lại không biết điều mà nói: "Em cả buổi tối đều im lặng". Mặc kệ là ở bệnh viện chờ Tô Ý Gia băng bó, hoặc là trên đường trở về, cô đều im lặng, cho dù anh tìm đề tài, cô chỉ nói qua loa vài câu.
Khi đến nhà cha mẹ đón bảo bối, cô chỉ nói chuyện với ba mẹ, nếu không thì trêu chọc bảo bối, sau khi về nhà cô bắt đầu tắm cho con gái, bận này bận kia, cô không phải hoàn toàn không nói chuyện với anh, thỉnh thoảng nghĩ đến gì đó sẽ nói với anh mấy câu, nhưng so với ngày thường thì lạnh nhạt rất nhiều.
Cho dù anh đã giải thích thêm lần nữa nguyên nhân Giang Dĩnh Hồng xuất hiện, cô chỉ thờ ơ nói: "Em biết, anh đã giải thích qua điện thoại, em không có nghĩ gì cả."
Anh một chữ cũng không tin, nếu cô không để ý, vì sao giận dỗi?
"Anh không muốn ngủ." Anh hôn cổ và lưng của cô.
Cô than thở. "Nhưng em muốn ngủ."
Anh ôm chặt cô, nhẹ giọng nói: "Em hoàn toàn không tin anh?"
Cô ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu ý của anh. "Em tin tưởng anh."
"Em đang tức giận."
Cô ở trong ngực anh xoay người lại, để cho anh nhìn thấy cô không vui. "Em không có tức giận."
Anh không nói, nhưng vẻ mặt đã biểu hiện anh không bị thuyết phục, cô than thở.
"Em cảm thấy chúng ta đã nói đủ nhiều về chuyện của Giang Dĩnh Hồng rồi."
Kinh nghiệm cãi vã lần trước đã làm cho cô hiểu nói về đề tài này sẽ không có kết quả, Tào Dục Phong đã làm những gì có thể làm, nhưng vẫn không có cách nào tránh mặt Giang Dĩnh Hồng, cô còn có thể nói gì? Cũng không thể kêu Giang Dĩnh Hồng quay về Mĩ?
Lại nói, mặc kệ Tào Dục Phong hay Giang Dĩnh Hồng, đều nói cũ chuyện đã qua, không thể nối lạ tình xưa, cô còn so đo không phải giống như là trẻ con tức giận sao?
"Cũng không thể khi hai người cùng gặp mặt em lại tranh cãi với anh, đó không phải là cố tình gây sự sao?" Cô lại thở dài. "Em chỉ là cảm thấy cô ấy như âm hồn bất tán mà thôi, giống như anh đang hưởng thức món bánh ngọt, nhưng con ruồi cứ bay ở chung quanh không ngừng, mặc dù không có đậu trên bánh ngọt, nhưng ăn người không cách nào thưởng thức tốt được."
Ví dụ của cô làm anh bật cười. "Anh là bánh ngọt?"
Cô liếc xéo một cái. "Chẳng qua chỉ là ví dụ, đừng đắc ý." Cô cố ý nhéo eo của anh.
Anh thở nhẹ một tiếng, cười ôm chặt cô. "Sau này không nói chuyện của cô ấy nữa, dù sao em tin anh là được rồi." Anh cúi đầu hôn lên môi cô, đôi tay tiếp tục dao động trên người cô, cảm nhận da thịt trơn bóng của cô.
Xem ra anh không muốn để cô ngủ ngon giấc ! Quý Ly lại ngắt eo của anh, anh lui lại né tránh, ở trên môi cô cười khẽ.
Tay của cô thuận thế trượt xuống, cầm lấy dục vọng đã bắt đầu ngóc đầu dậy, giọng của anh chuyển thành khàn đục, đôi tay xoa bộ ngực đầy đặn của cô, đầu gối tách hai hai chân của cô ra.
Cô thở gấp cuối cùng giãy giụa. "Em mới tắm xong."
"Chờ một lát anh sẽ giúp em tắm lần nữa." Tay của anh tìm đến giữa hai chân cô, thuần thục vuốt ve.
Cô run rẩy khẽ rên, tay phải phản xạ nắm chặt anh, anh khẽ rên hôn cô, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt liếm mút mọi ngóc ngách trong miệng cô.
Hai người nhiệt tình thăm dò cơ thể của nhau, áo của cô 0 rất nhanh bị vứt qua một bên, rồi sau đó đến áo ngủ của anh bị ném trên mặt đất.
Khi cơ thể mềm mại của cô dán lên người anh thì anh khàn giọng rên rỉ, thích bắp đùi mềm mại của cô quấn quanh eo và mông anh, mang đến hàng loạt run rẩy.
Anh cúi đầu ngậm nụ hoa của cô, vội vàng bú, nghe cô rên rỉ khiêu gợi, tay của anh vuốt ve bờ mông cô, ngón tay thăm dò vào nơi chặt chẽ nhất trong cơ thể cô.
"Ông xã. . . . . ." Cô yêu kiều nâng mông lên.
Âm thanh mềm mại kích thích anh, làm huyết dịch (máu) anh sôi trào, anh ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt cô mờ mịt, dịu dàng hôn mi cô, mắt cô, cô vuốt ve lồng ngực của anh, lưng anh, ngón tay nhẹ dàng linh hoạt chuyển động làm da thịt anh nóng lên.
Khi cô vuốt ve những chỗ nhạy cảm mông eo thì anh rên rỉ với giọng khàn khàn, bắp thịt căng cứng, cô đắc ý nâng cao hai chân, bắp đùi trơn bóng vuốt ve eo anh.
Dục vọng nóng bỏng của anh để trước chỗ kín ướt át của cô cọ xát trêu đùa, ngón tay vân vê nụ hoa dựng đứng của cô, Quý Ly ở dưới môi anh than nhẹ: "Nhanh lên một chút."
"Muốn anh sao?" Anh quyến rũ liếm khóe miệng cô, trong mắt hiện lên dục hỏa thiêu đốt cùng chút đùa giỡn.
Cô gì chặt mông anh, móng tay đâm vào bắp thịt anh. "Nhanh lên một chút."
Anh thở hổn hển, bởi vì hưng phấn mà run rẩy. "Nói em muốn anh."
"Không nói." Tay cô vòng ra phía trước, cầm dục vọng của anh, lập tức làm anh rên rỉ, cô đắc ý nhìn anh, mắt tỏa sáng lấp lánh. "Nhanh lên một chút."
Không chịu yếu thế anh đưa ngón tay vào sâu trong hoa kính chặt chẽ và ấm áp của cô, trêu đùa bên trong lối vào, cô nhỏ giọng rên rỉ, thân thể phản xạ hút lấy ngón tay của anh.
Lúc này đổi lại là anh đắc ý, lúc này hơi thở của anh đang quanh quẩn bên môi cô. "Nói đi."
"Không nói." Cô cố ý cắn lên vai anh.
Anh cười một tiếng, nhưng vui vẻ rất nhanh bị khoái cảm thay thế, tay của cô linh hoạt giống như ảo thuật gia, trêu đùa dục vọng của anh khiến khoái cảm tăng lên, cô cảm thấy phân thân của anh căng cứng hơn.
Anh không cam lòng yếu thế ngón tay tìm đến nhạy cảm nhất của cô mà mơn trớn, cô run rẩy kịch liệt, yêu kiều rên rỉ: "Nhanh lên một chút đi, ông xã."
Anh rút tay ra, mở rộng bắp đùi trắng nõn của cô thêm nữa, để phân thân căng cứng trước hoa kính ướt át của cô.
"Nói em muốn anh." Trên lưng mồ hôi đang chảy xuống, trong mắt hiện lên tia lửa nóng rực.
Cô nhẹ giọng rê rỉ, cơ thể nâng lên, hướng anh mời gọi. "Em muốn anh, nhanh lên một chút."
Nghe được đáp án mình muốn, Tào Dục Phong kích động đâm mạnh vào hoa tâm kia, khoái cảm quen thuộc giống như nước biển xông tới, Quý Ly nghe anh phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Cô nâng cơ thể lên, khát vọng ôm chặt anh, anh càng dùng thêm sức, gần như vào lút cán sau lại rút ra, cô nâng cao mông phối hợp với anh, từ lâu đã quen thuộc với kiểu luật động này, nghe anh khàn khàn rên rỉ.
Anh là chồng của cô, chỉ thuộc về cô.
Thân thể cô thật mê người, vẻ mặt quyến rũ cùng tiếng rên rỉ như đổ thêm dầu vào lửa cháy, làm anh mất tự chủ, khoái cảm quen thuộc cùng kích thích hoan ái ngày càng mãnh liệt, cuộc so tài giữa hai người đã không còn nữa, chỉ còn sự nhiệt tình và ham muốn, muốn thỏa mãn đối phương và cũng thỏa mãn mình.
Lối vào của cô rất chặt giống như cái kén ướt át, bao bọc lấy năm căn của anh, mồ hôi rơi xuống cơ thể trắng nõn, hai người nhiệt liệt quấn quýt lẫn nhau .
"Ông xã, ông xã. . . . . ." Móng tay cô đâm vào sống lưng anh.
Khi đạt tới cao trào, Quý Ly ưỡn cong thắt lưng, cảm giác anh tiến vào càng sâu, cô nắm chặt ga giường, hét lên, môi anh bao phủ miệng cô, nuốt tiếng hét của cô vào trong miệng, cô cảm giác cơ thể anh cứng lại, tinh hoa ấm áp phun vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
Cô ôm anh không ngừng run rẩy, dưới cánh tay rắn chắc là mồ hôi ướt đẫm, anh hơi di động , đầu tựa trên cổ cô, ngửi hương hoa hồng nhàn nhạt toả ra từ tóc cô, mùi hương lan toả khắp phòng của hai người, khiến anh cảm thấy hài lòng.
Anh ngẩng mặt lên, phát hiện cô đã ngủ, dịu dàng lau mồ hôi ở trên trán cô, hôn lên môi cô, trong mắt toả ra sự dịu dàng.
Theo bản năng rúc vào trong ngực anh, tìm kiếm tư thế thoải mái để ngủ, anh mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy cô, thân thể buông lỏng và hài lòng.
Anh thích có cô làm bạn sau một ngày mệt mỏi, càng thích ôm cơ thể mềm mại của cô mà ngủ, anh sẽ không để cho bất kỳ người nào phá hoại hạnh phúc anh đang có, cho dù người đó là Giang Dĩnh Hồng cũng không có khả năng.
Từ ngày đó trở đi, hai người không có đề cập đến Giang Dĩnh Hồng, cho dù biết cô ấy nhận dự án quảng cáo của công ty Tào Dục Phong, Quý Ly cũng không hỏi chi tiết cụ thể, càng không muốn hỏi xem hai người có thường xuyên gặp mặt hay không?
Không phải cô không có khúc mắc, nhưng cô không muốn vì Giang Dĩnh Hồng mà làm cho không khí trong nhà ngột ngạt.
Cảm giác bất an trong lòng vẫn không biến mất, nhưng cô không muốn cả ngày suy nghĩ lung tung, vừa có gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ) liền sợ hãi đến đau dạ dày, thời gian này vì chuyện Giang Dĩnh Hồng khiến cô lo lắng và sợ hãi, mệt mỏi không thôi, hôm nay cô đã nghĩ thông suốt, cứ thuận theo tự nhiên đi!
Giống như trước đây mỗi lần chuẩn bị bước vào cuộc thì bụng sẽ đau đến đổ mồ hôi lạnh, ngược lại khi tiếng chuông vừa vang lên, cuộc thi bắt đầu,cô rất tỉnh táo, mà bây giờ có thể xem "Hôn nhân" là đề thi lần này đi!
Gió êm sóng lặng qua vài ngày, Chủ nhật Quý Ly đến chỗ của Tô Ý Gia chuẩn bị giúp cô ấy, vốn là muốn đi cùng bảo bối, nhưng nghĩ đến chân Tô Ý Gia còn chưa hồi phục, phải giúp cô ấy chào hỏi khách, hôm nay chồng của cô phải tăng ca, cuối cùng vẫn là xin cha mẹ chồng cô giúp đỡ.
Cũng may tính tình cha mẹ chồng cô luôn tốt lại yêu thích cháu gái, nếu không cô sẽ rất ngại vì nhờ họ chăm sóc bảo bối, gần đây lại hay làm phiền mẹ chồng, cô cũng hơi ngại, mẹ chồng còn nhân cơ hội chọc cô vài câu
"Mẹ ước gì mỗi ngày con đều mang bé về đây, chân Ý Gia đi lại không tiện, con đi giúp cô ấy một tay cũng phải, còn nữa đều là người một nhà, làm sao khách sáo như vậy?"
Quý Ly cười đi theo làm nũng với mẹ chồng vài câu, trong lòng cảm ơn mẹ sao lại tâm lý như thế, tính cách lại thoáng, trước khi kết hôn cô có nghe qua các vấn đề của mẹ chồng cô dâu, thật may quan hệ của cô với mẹ chồng không tệ lắm.
Sau khi ra khỏi nhà mẹ chồng, cô mua nước uống đến chỗ Tô Ý Gia, thật ra thì ngày hôm qua cô đã mua không ít thức ăn để chiêu đãi khách, nhưng sẽ sót một vài thứ, vừa vặn bổ sung cho đủ.
Tô Ý Gia chống nạng ra mở cửa, vừa thấy được cô giống như trút được gắng nặng nói: "Rốt cuộc cậu đã tới."
"Sao vậy, sao lại mong mình như vậy?" Quý li cười nói. "Không phải còn một giờ nữa khách mới đến sao?"
Nhà mới nên chú ý các nghi thức cúng bái thổ địa và những nghi thức khác khác, thật ra thì ở được hai ngày Tô Ý Gia đã làm xong mọi chuyện, hôm nay chỉ đơ