Tào Dục Phong cứng ngắc, hai giây sau mới kịp phản ứng. "Em rốt cuộc đang nói cái gì?"
Quý li thở dài, cúi đầu không nói.
"Chuyện này trước khi kết hôn chúng ta không phải đã nói rồi sao?". Anh không thể tưởng tượng nổi nói: "Anh không phải chỉ vì chịu trách nhiệm mới lấy em, nếu như không thích, anh sẽ không kết hôn với em."
"Em biết."
"Vậy em tại sao….."
"Anh đừng lớn tiếng như vậy". Cô nhìn khuôn mặt giận dữ của anh.
"Anh nào có lớn tiếng?" Dứt lời, anh mới phát hiện mình hình như có đề cao âm lượng. "Cầu xin em đừng tính nợ cũ có được không, anh thật sự mang lại cho em cảm giác không an toàn như vậy sao?"
Lời của anh làm cô mơ hồ dâng lên lửa giận. "Em không phải tính nợ cũ, em nói em biết anh thích em."
"Em làm anh muốn hồ đồ." Anh day trán, làm cho mình tỉnh táo lại. " Trọng điểm của em rốt cuộc là gì?"
" Trọng điểm của em là chúng ta ở cùng một chỗ, có rất nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như: nếu không phải anh phát hiện em thích anh, chúng ta đến bây giờ có lẽ vẫn là bạn bè." Cô thở dài. "Ban đầu anh nghĩ chúng ta ở cùng nhau, là vì quan niệm, cá tính, mục tiêu sống của chúng ta giống nhau, anh không phủ nhận chứ?"
Anh nhíu mi tâm, gật đầu.
"Anh nói em không có cảm giác an toàn, em không phủ nhận, bởi vì em thích anh trước, hơn nữa lại thích anh nhiều năm, anh thích em có lẽ là vì em thích anh, ngoài những nguyên nhân trên,còn bởi vì tình cảm của anh và Giang Dĩnh Hồng đã giúp anh học được, tìm bạn đời phải có cùng quan niệm và mục tiêu sống là việc rất quan trọng; em không phải nói những vấn đề khác không quan trọng, mà ưu tiên thứ tự vấn đề, giống như mua đồ, anh đưa ra điều kiện, chọn lựa từng cái, mà em vừa vặn lại phù hợp điều kiện của anh, cho nên em được chọn."
Mưa bụi đã chuyển thành mưa mưa to tầm tã, đang leng keng leng keng gõ vào xe, kính chắn gió phía trước đầy nước mưa, cảnh vật thoáng chốc bắt đầu mờ đi.
Mặt Tào Dục Phong chìm xuống. "Anh không biết em vì sao lại tự tìm phiền não, theo lời em nói, xem mắt kết hôn cũng không phải là tình yêu sao? Xem mắt cũng là đem điều kiện nói ra rồi tiến hành chọn lựa."
Quý Ly run rẩy, hỏi: "Cho nên em nghĩ không sai?"
Anh phiền chán nói : "Anh thật sự không biết em vì sao lại muốn so đo cái này, biết em thích anh nhiều năm, anh ngạc nhiên lại cảm động, khi đó nghĩ thử quen nhau có lẽ cũng có thể, dù sao cũng không phải người xa lạ, chúng ta quen biết nhiều năm, cũng hiểu rõ lẫn nhau. . . . . . Chẳng lẽ như vậy là có lỗi? Lại nói, ví dụ về từ bạn bè biến thành người yêu cũng không ít, em vì sao muốn để tâm vào chuyện vụn vặt?"
Cô không thể phủ nhận anh nói có đạo lý, vì thế trầm mặc, hai người nhất thời cũng không nói nữa, không khí có chút đông cứng, Quý Ly nghe tiếng mưa rơi, nhìn chằm chằm mưa phía ngoài kính chắn gió.
Cô vì sao lại để tâm vào chuyện vụn vặt? Tại sao vậy chứ…
"Em chỉ là không nghĩ cùng nhau hối hận." Cô sâu kín nói một câu.
Anh sửng sốt. "Hối hận? Vì sao phải hối hận….. Em là nói em hối hận?" Lời nói vừa thốt ra, làm cho anh cả kinh, giống như bị người ta đánh cho một quyền.
Ai… càng nói càng loạn, Quý Ly thở dài một tiếng. "Không nói, đi thôi."
Anh căng thẳng xoay qua đối mặt với cô, cứng ngắc nói : "Em nói em hối hận sao? Hối hận vì gả cho anh?"
Bộ dáng anh lãnh giận (lạnh nhạt, giận dữ) làm cho cô kinh hãi, lập tức nói : "Không có, ý của em là . . . . ."
Cũng không thể nói cô lo lắng anh hối hận, lời nói vừa thốt ra, anh nhất định lại trách cô suy nghĩ miên man, không có việc gì lại tự đi tìm việc.
"Em nói giữa chúng ta giống như thiếu….. Lửa."
"Lửa?" Lần này vẻ mặt anh chuyển thành nghi hoặc.
"Ai. . . . . . Em thật sự không biết nói như thế nào, đó là một loại cảm giác". Cô nhíu mi. " Giữa chúng ta tương đối giống bạn bè, không giống người yêu, anh hiểu ý của em không?"
"Không hiểu." Anh dứt khoát nói". Anh sẽ không cùng bạn nữ hôn môi, lại càng không lên giường, muốn nói đến lửa, không phải chúng ta ở trên giường rất nhiệt liệt sao?"
Một ngọn lửa bốc lên mặt của cô, thoáng chốc thiêu hai gò má của cô đỏ rực.
"Em không phải nói cái này….." Cô buồn bực nói : "Tính. . . . . . Không phải em muốn nói này nọ, đàn ông chỉ cần nghĩ, không cần tình yêu cũng có thể làm, không phải đều nói đàn ông có thể có tính không yêu sao?"
Bộ dáng đỏ mặt của vợ làm cho phiền não cùng tức giận tiêu tán không ít, trừ ở trên giường, anh rất ít khi thấy bộ dáng thẹn thùng của cô, cho nên cảm thấy rất mới mẻ.
"Anh không phải là người như vậy". Tay anh cố ý xoa nhẹ eo của cô. "Phụ nữ các em không cần quơ đũa cả nắm được không?"
Quý Ly căm tức đẩy tay anh ra, người này căn bản là cố ý !
"Em không phải muốn cùng anh nói về tính (tình dục)."
Anh mất hứng nói: "Anh thà rằng thảo luận với em về vấn đề này, lời nói mới rồi của em sẽ chỉ làm anh đau đầu và tức giận."
"Anh. . . . . ."
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, chần chờ nói : "Em. . . . . . Có phải mắc chứng hậu sản u buồn (suy sụp tinh thần sau khi sinh) hay không?"
Cô nổi trận lôi đình. "Anh mới hậu sản u buồn! Em khi nào thì u buồn ?"
"Một tuần nay." Chính xác mà nói là từ lúc Giang Dĩnh Hồng xuất hiện đến nay.
"Em không có." Cô theo phản xạ phủ nhận.
"Được, không có không có". Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình cùng ánh mắt đều biểu hiện anh càng ngày càng khẳng định cô có thể là mắc chứng hậu sản u buồn, mới có thể suy nghĩ miên man như vậy.
Quý Ly giận dữ nói: "Chứng hậu sản u buồn, bệnh này thường diễn ra từ 4 đến 6 tuần sau khi sinh, em đã qua năm tháng."
"Anh nhớ rõ trong tài liệu viết hậu sản sau một năm cũng có thể sảy ra, chính là từ 4 đến 6 tuần sau sinh khả năng phát sinh là cao nhất mà thôi." Anh lập tức nói.
Lúc cô mang thai, hai người xem một đống sách, chứng hậu sản u buồn cũng có trong số sách đó, tự nhiên sẽ có kiến thức về chứng bệnh này.
"Anh. . . . . ."
Thấy cặp mắt cô bốc lửa, anh vội vàng nói : "Bất quá anh cảm thấy em không nghiêm trọng như thế, chưa mắc chứng hậu sản u buồn, cùng lắm là u buồn thông thường và uể oải."
Chứng hậu sản u buồn cùng u buồn thông thường khác nhau rất lớn, mẹ sẽ không chăm sóc con, nhưng Quý Ly rất thương bảo bối, đây không phù hợp với tự nhiên, anh bất quá chỉ là muốn nhấn mạnh cô gần đây quá sầu lo, cho nên cố ý nói nghiêm trọng một chút.
"Em ngay cả u buồn thông thường cũng không có." Cô nhấn mạnh. "Anh không cần phải làm cho em an tâm mà gắn cho em tội danh không giải thích được."
Lời nói bất thình lình lại làm cho cô lại đỏ mặt, hai mắt căm tức nhìn chằm chằm anh, anh hiện tại coi cô như là cần lời nói yêu thương của chồng để cải thiện chứng u buồn.
"Em đã nói với anh em không……."
"Bà xã." Anh đưa tay ôm lấy cô. "Đều là anh sai, em đừng tức giận."
Cô nổi giận đấm anh một đấm."Anh còn như vậy, em mới tức giận."
"Tốt, anh không nói". Anh hùa theo nói, hai tay ở trên cô lưng khẽ vuốt, cúi đầu hôn môi môi cô.
Quý Ly né tránh, anh là cố ý, cô giận nói : "Anh không cần như vậy, em nói em rất tốt…."
"Anh biết". Anh mút môi cô. "Anh chỉ muốn hôn em."
Nghe thấy giọng điệu trấn an của anh, cô thật muốn lấy gì đó đánh vào đầu anh.
Lưỡi của anh chui vào trong miệng cô, nhiệt tình liếm mút, Quý Ly không đẩy được anh ra, lại không chịu được trêu chọc của anh, cơ thể nhất thời nóng lên.
Cảm giác được cơ thể cô mềm nhũn, anh càng được voi đòi tiên, bàn tay đặt lên ngực cô, ngón cái chính xác ở trên đầu vú vuốt ve, cô run rẩy, vội vàng bắt lấy tay anh.
"Anh làm gì thế? Chúng ta đang ở bãi đậu xe."
Anh liếm cánh môi cô, giọng khàn khàn nói: "Anh sẽ sắp xếp ổn thoả."
"Anh hiện tại liền sắp xếp ổn thoả." Cô dời đầu đi chỗ khác, nụ hôn của anh thuận thế trượt dọc theo cổ của cô. "Tào Dục Phong!" Cô lên tiếng cảnh cáo.
Anh thở dài, không trêu đùa cô nữa. "Anh nghĩ trước tiên chúng ta nên đi khách sạn."
Cô đỏ mặt nói : "Chính anh đi đi."
Cô cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được anh nghĩ lấy tính (tình dục, ta chẳng tìm được từ nào hay hơn từ "tính" này nên để vậy luôn) để dời đi sự chú ý của cô, giống như tuần trước ở thư phòng hoan ái.
"Một mình anh đi làm gì, xem tivi sao?" Anh khẽ cười cắn lỗ tai cô. "Muốn đi đương nhiên phải cùng bà xã yêu đi."
Cô nhíu mi. "Theo như anh nói em không phải hậu sản u buồn cũng không uể oải, không cần dỗ em như dỗ trẻ con."
"Tốt." Anh trả lời ngắn gọn. "Vậy chúng ta hôn một cái làm hoà."
Đang muốn đẩy anh ra, anh lại hôn tiếp, Quý Ly phát hỏa, người này càng nói càng cố ý, muốn chơi phải không? Cô chợt nắm lấy chỗ kín của anh.
Anh thở ra một hơi, không dự đoán được cô sẽ ra chiêu này, đang do dự có ngăn cản cô hay không thì cô đã mở khóa quần, cầm lấy phân thân của anh.
Anh lại thở ra một hơi lớn, dục vọng đi lên, hưng phấn mà làm cho anh run rẩy. "Tiểu Ly. . . . . ." Anh khàn khàn nỉ non, ngậm vành tai cô.
Cảm giác vật trong tay lớn ra, lửa giận bị đẩy lùi, không xong, cô hối hận, hai má đỏ rực, mới vừa rồi tức giận không tự chủ liền làm ra chuyện ngu ngốc như thế, làm sao bây giờ……
"Chúng ta đi nhanh đi!" Quý Ly bối rối buông anh ra.
"Em đốt lửa, vì vậy phải dập lửa". Tay anh vô cùng thân thiết vuốt ve eo với mông của cô.
Mặt của cô đều bị thiêu cháy, cô mất não rồi sao? Thế nhưng làm ra loại chuyện ngu ngốc này, đáng tiếc không có thuốc hối hận để ăn, cô cố gắng hết sức bình tĩnh nói. "Anh hít sâu, em xuống xe mua đồ uống lạnh cho anh."
Anh nhịn không được bật cười. "Không cần, anh muốn em dập tắt lửa". Anh kéo tay cô đặt lên phân thân của mình.
"Tào Dục Phong! Anh đừng náo". Cô đỏ mặt, vội vàng khóa kéo quần anh lên, nhưng anh hiện tại đang ở thời điểm phấn khích, cho nên nhất thời có chút khó khăn. "Nơi này là bãi đậu xe, nếu bị người khác nhìn thấy….."
Anh biết địa điểm không thích hợp, nhưng lại nhịn không được nghĩ trêu cô, ai bảo cô đốt lửa lại không dập lửa? Lúc này di động vang lên, anh nghe thấy Quý Ly buông lỏng thở dài một hơi, đẩy anh một cái. "Mau nghe."
Anh cố ý dùng sức hôn môi cô xong mới lấy di động trong túi ra, nhấn phím nghe.
"Alo?"
"Là em." Giọng của Giang Dĩnh Hồng truyền đến.
Tào Dục Phong không tự giác nhíu mày. "Chuyện gì?"
"Không có gì, hôm nay ở bệnh viện gặp được Quý Ly….Em nghĩ cô ấy hiểu lầm ý của em, cho nên muốn nhờ anh chuyển lời xin lỗi đến cô ấy………."
"Cô ấy đang ở cạnh anh, em hãy tự mình nói với cô ấy đi….."
"Không cần". Giang Dĩnh Hồng vội vàng nói. "Em cảm thấy xấu hổ anh, anh thay em nói một tiếng là được rồi, còn có, Chủ nhật nhớ tới tham gia Lễ Chúc Mừng, thời gian địa điểm em đã nói cho Quý Ly."
"Anh. . . . . ." Tào Dục Phong nói còn chưa nói hết, Giang Dĩnh Hồng đã cúp máy. Anh quay sang Quý Ly nói: "Giang Dĩnh Hồng gọi tới, muốn anh nói với em cho cô ấy xin lỗi, ngoài chuyện chủ nhật tham dự Lễ Chúc Mừng, cô ấy còn nói chuyện gì với em mà cần xin lỗi ?"
Thấy Quý Ly bỗng nhiên lạnh xuống, Tào Dục Phong dường như bắt đầu chán ghét sự tồn tại của Giang Dĩnh Hồng, không khí tốt vừa rồi đều bị phá hư.
"Cô ấy nói gì?"
Quý Ly lắc đầu. "Không có gì, chỉ là một ít việc không quan trọng, em đã sớm quên, không nói nữa, đi xem phim đi!"
"Em. . . . . ."
Cô vỗ mu bàn tay anh trấn an nói : "Em nói thật, cô ấy không chọc giận em, ngược lại là thái độ của em chọc giận cô