Mùa đông năm nay mãi tháng 12 mới bắt đầu lạnh, vài trận mưa đông ào ào đổ xuống khiến lòng người càng buồn nao nao. Cái rét ngấm vào da thịt, buốt thấu tim gan.
Hòa với khí trời âm u, lạnh giá, tâm trạng của Gia Ưu cũng u ám như đêm đông. Từ sau khi Đàm Áo quay về Hồng Kông điều trị đến giờ, cuộc sống của cô từ một thân ba chốn nay về một thân hai chốn. Cô cứ quanh quẩn từ Tạp chí đến nhà mình, nhà mình đến tạp chí. Hàng ngày, trừ lúc đi làm còn lại cô luôn nhốt mình trong phòng, bật máy tính, nghe nhạc. Nhiều khi cô không làm gì, cứ bật máy lên nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tiểu Đóa vô cùng lo lắng trước tình trạng này của Gia Ưu. Đóa kéo Gia Ưu đi xem bộ phim bi kịch và rồi đến lúc hết phim người khóc rưng rức lại là Đóa, chứ Ưu không nhỏ một giọt nước mắt.
Tiểu Đóa nói, nước mắt là bước đầu tiên để điều trị tâm lý cho bản thân, còn Gia Ưu bây giờ là đang tự hủy hoại mình.
Gia Ưu thấy mình chẳng cần phải điều trị gì hết. Chỉ có điều cô không khóc nổi thôi. Nếu nói cô bị bệnh thì đó cũng chỉ là bệnh khô da, thiếu nước, uống quá nhiều coca nóng. Cứ đến mùa đông da cô lại khô đến lạ, bôi bao nhiêu kem dưỡng da cũng không ăn thua. Ngày nào cũng phải uống coca nóng. Cứ phải rót cốc 500ml một lúc, uống hết cốc này sang cốc khác. Không uống cũng phải để sẵn một cốc ở bên cạnh, nếu không không tập trung làm việc được, cơ thể sẽ run suốt.
Nói chuyện này với bác sĩ Lã bị đòi trả thêm tiền khám.
“Cô bây giờ còn bị nặng hơn trước rồi đấy”, bác sĩ nói: “Giá ấy còn rẻ chán!”.
Cô tức đến độ muốn hất toẹt cốc trà vào mặt anh ta: “Lang băm!, anh không tìm ra vấn đề của tôi lại còn đòi thêm tiền đúng là không biết xấu hổ!”.
“Ừ thì tôi đã chỉ đường dẫn lối cho cô còn gì. Có điều cô không chịu cố gắng đấy thôi”.
Gia Ưu không thèm đếm xỉa đến anh ta, cầm cốc trà lên uống một hơi cạn sạch.
“Phung phí của giời quá!”, bác sĩ Lã lại lên tiếng.
“Lần sau anh cho cốc to hơn được không? Bằng hạt mít thế này uống chẳng bõ!”. Gia Ưu nói xong tiện tay cầm một cái bánh nướng lên ăn.
“Tôi xin cô, trà để uống thưởng thức từ từ từng ngụm. Đàn gẩy tai trâu, trâu làm sao hiểu được hả?”. Bác sĩ Lã lên án cô, “không hiểu cô làm vợ người ta như thế nào nhỉ?. Với người giỏi giang như chồng cô, tôi thấy anh ấy sẽ có cách sống, nhìn nhận giống tôi”.
Ánh mắt cô tối sẫm lại, cười nói: “Thế nên mới ly dị!”.
Bác sĩ Lã nhìn cô chằm chằm: “Cô hối hận không?”.
Gia Ưu rút một tờ giấy ăn ra lau mặt, thờ ơ nói: “Bánh nướng này ăn không ngon bằng đợt trước. Bị nướng quá tay hay sao ấy?”.
Biết rõ cô đang cố tình tránh xa chủ đề ấy, bác sĩ Lã vẫn cười híp mắt nói: “Nếu hối hận thì theo đuổi người ta đi. Đàn bà luôn bị so sánh với kẻ tiểu nhân. Nên kệ đi, yêu thì cứ nói ra”.
Gia Ưu trừng mắt nhìn bác sĩ, cầm túi xách đứng lên đi thẳng.
Về đến nhà như thường lệ cô bật máy tính lên, lát sau đã thấy báo có bạn lên mạng. Cô mở MNS ra, nick của Đàm Áo sáng choang. Cô gửi một hình mặt cười cho anh.
Chờ mãi không thấy trả lời.
Cô đứng dậy đi úp mì ăn. Mấy bữa trước cô lên mạng mua hẳn mấy thùng mì về ăn dần, vừa đơn giản lại gọn nhẹ.
Lúc quay lại cô thấy nick của Đàm Áo đã tối. Cô chẳng thấy buồn, với điều khiển bật ti vi, nhưng không xem hình chỉ nghe tiếng.
Bỗng nhiên cô nhận được một mẩu tin hỏi hiệu thuốc gần đường Hoa Nam nhất ở đâu? Cô cứ ngỡ là Đàm Áo nên ngơ ngác không hiểu. Nhưng khi nhìn rõ là tin nhắn từ nick Thiếu Hàng, suýt bị sặc mì, ho rũ rượi, nước mắt chảy giàn giụa. Ngập ngừng trả lời: “Không rõ, anh muốn gì?’.
“Mua thuốc”.
Trong lòng cô trào dâng nỗi băn khoăn, chần chừ vài giây cô hỏi: “Chị là ai?”.
“Cô không quen đâu”.
Gia Ưu càng khẳng định suy nghĩ trong đầu mình là đúng: “Tại sao chị lại sử dụng MSN của anh ấy?”.
“Bật máy tính lên tự động đăng nhập đấy chứ”.
Trực giác mách bảo cô, người đang sử dụng máy tính ấy là phụ nữ. Cô nhìn đồng hồ ở góc máy tính, hơn mười giờ, lòng dạ cô rối bời, mãi mới trấn tĩnh được.
“Tôi đi mua thuốc đây. Không nói chuyện với cô nữa”. Người ấy lại gửi cho cô một mẩu tin.
Cô đáp: “Ừ”.
Tối ấy cô mất ngủ cả đêm mải mê trăn trở giữa tình và lý. Đầu cô cứ vẩn vơ hình ảnh của người đàn ông cao to mặc áo sơ mi trắng, có đôi mắt to tròn và sâu thẳm như con gái.
Đầu giờ sáng hôm sau tạp chí có cuộc họp. Lâu rồi, ông Niên toàn chỉ đạo từ xa, hiếm khi hỏi đến tình hình chuẩn bị của tạp chí. Lần này hình như có việc gì quan trọng nên triệu tập họp rất gấp, yêu cầu toàn thể nhân viên phải có mặt.
Gia Ưu đành phải trang điểm đậm đi làm, mà cô chưa làm thế bao giờ. Không có loại phấn nào cứu nổi hốc mắt thâm quầng và làn da khô ráp của cô.
Tiểu Đóa pha bình cà phê đen. Gia Ưu uống cốc cà phê đen đầy mới ngăn nổi cơn buồn ngủ không kéo đến. Cô cầm máy tính xách tay sang phòng họp. Vẫn chưa tới giờ, mấy nhân viên tới sớm đang chụm đầu tán gẫu.
Gia Ưu và Tiểu Đóa ngồi cạnh nhau. Tiểu Đóa nói khẽ: “Tối qua tớ làm sushi, tiện thể mang cho cậu một hộp, cất trong tủ lạnh phòng cậu. Tối mang về cho vào lò vi sóng hâm lại ăn nhé. Đừng ăn mì úp nữa”.
“Đóa à, cậu đảm đang thật dấy. Ai tu mấy kiếp mới lấy được cậu!”.
“Đừng có nịnh tớ. Không phải vì cậu ăn nhiều mì tôm quá mặt sắp thành sợi mì tôm thì tớ cũng mặc kệ”.
Gia Ưu cười cười, lấy điện thoại ra soi: “Cũng còn ổn mà”.
“Hôm qua chị Hảo lại ngủ muộn à?”. Cậu Ngô ngồi đối diện hỏi.
“Không chỉ thế đâu, chắc chắn là thức thâu đêm rồi”. Tiểu Đóa lườm cô một cái.
Gia Ưu khống kìm nổi lòng mình nói luôn: “Chỉ có cậu hiểu tớ nhất!”.
“Chị Hảo à, chị phải giữ gìn sức khỏe chứ. Cứ thức mãi như vậy sao được”. Cậu Ngô vừa nói dứt lời, mọi người xung quanh mỗi người chêm vào một câu.
“Đúng rồi đấy, chị Hảo đừng ỷ mình xinh đẹp trẻ trung nhá, trẻ không chăm sóc tốt sau này hối hận đấy”.
“Chứ còn gì nữa!. À này, hôm nay nghe nói bên tòa nhà Trung Thiên có người đột tử đấy”.
Mí mắt Gia Ưu giật giật liên hồi, ngước về phía người nói hỏi: “Là nam hay nữ?”
“Nam trẻ lắm, nghe nói là cũng giữ chức vụ gì đó. Là người giỏi giang, mẫn cán, đột tử ngay trong cuộc họp buổi sáng. Khổ thân thật”.
“Chuyện xảy ra lúc nào thế?”.
“Vừa xong. Em xem tin ở trên blog”.
Gia Ưu mím chặt môi không nói, trong lòng thấy có điều gì bất ổn.
Tiểu Đóa hiểu được tâm tư của cô nên khẽ vỗ vai: “Không phải đâu, không phải đâu, cậu đừng nghĩ vớ vẩn”.
Cuộc họp truyền hình bắt đầu, ông Niên xuất hiện trên màn hình chào hỏi mọi người. Cô đành phải kiềm chế nỗi bất an đang dấy lên trong lòng để chào hỏi ông.
Cô lén mở blog ra đọc tin ấy. Tin nói là một người đàn ông ở trên tầng 26 tòa nhà Trung Thiên đã đột tử ngay trong cuộc họp vì mệt mỏi do thức cả đêm trước để làm thêm.
Cô nhìn thấy tầng thứ 26, tay run lẩy bẩy, điện thoại rơi bịch xuống sàn nhà. Mặt cô trắng bệch, hoảng hốt kéo ghế ra rồi đứng bật dậy lao ra ngoài cửa mà chẳng thèm nhặt điện thoại.
Tầng 26... tầng 26... công ty của Thiếu Hàng ở tầng 26!.
Đến tòa nhà Trung Thiên cô thấy dưới sảnh có rất nhiều phóng viên tập trung, trong đó cũng có người quen ở Đài truyền hình. Cửa thang máy chật cứng người, khó khăn lắm cô mới len được vào. Tim cô đập thình thịch, thời gian thang máy đi lên khiến cô càng nghẹt thở gấp bội.
Thang máy kêu “reng” một cái bảo hiệu cửa mở ra. Cô gần như dính vào khe cửa để thoát ra ngoài, không ai ra ngoài nhanh như cô.
Khi thấy phóng viên tủa đến công ty xây dựng ở phía bên trong cùng của tầng 26, lòng cô mới thôi thấp thỏm, chân mới đặt được xuống đất.
Chuẩn bị về, cô nhìn thấy Thiếu Hàng mặc bộ đồ comple lịch sự. Phản ứng đầu tiên của cô là lẩn nhanh vào sau bức tường chắn. Anh không đi một mình, vịn tay anh là một cô gái xa lạ. Chắc chắn Gia Ưu chưa gặp cô gái này bao giờ.
Cô gái ấy có thân hình của một người mẫu, rất trẻ và đẹp. Cô ấy thoa môi son màu đỏ tươi, dưới hàng lông mi cong vút đen rợp là đôi mắt rất quyến rũ. Cô mặc chiếc váy của Chanel, chân đi đôi giày cao gót không dưới 8cm.
Nhìn hai người cười cười nói nói đi vào trong thang máy, cô gái còn thân mật đến độ chỉnh cho anh cổ áo, mặt Gia Ưu bỗng u ám hẳn di.
Trên đường về cô nhận được điện thoại của ông Niên. Sực nhớ ra thái độ thất lễ của mình trong cuộc họp, cô xấu hổ đến độ mặt nóng ran lên như phát sốt, luôn mồm xin lỗi ông.
Ông Niên cười cười bỏ qua và mời cô làm bạn nhảy, cùng ông tham dự buổi dạ tiệc từ thiện tối nay.
Từ khi làm việc tại tạp chí cô liên tục phải tham gia các hoạt động tiệc tùng thế này nên cũng quen rồi. Chỉ có điều làm bạn nhảy của ông Niên thì đây là lần đầu tiên.
Thôi thì sếp đã mở lời nên cô cũng đồng ý. Chiều hết giờ làm việc cô về nhà thay quần áo, trang điểm kỹ càng.
Xe của ông Niên đã sẵn sàng đợi cô ở dưới tầng.
Lái xe chạy ra mở cửa xe cho cô, cô cảm ơn và tự tin bước vào trong xe.
Ông Niên quan sát cô rồi nói: “Hôm nay em đẹp lắm!”.
“Cảm ơn sếp!”
Ông Niên cười cười rồi không nói gì thêm nữa.
Không biết có phải là ảo giác không mà tối nay Gia Ưu cảm thấy ông Niên nhìn mình với ánh mắt rất lạ.
Khách dự tiệc rất đông, đi bên cạnh ông Niên nên luôn mồm phải chào hỏi với mọi người. Đáng ra cô nhập vai rất tốt, tươi cười, khoan thai, nhưng rồi tất cả loạn hết lên khi cô thấy một người.
Gia Ưu không thể ngờ rằng mình sẽ chạm mặt Thiếu Hàng ở chốn này. Bạn nhảy của anh chính là cô người mẫu xinh đẹp sáng nay. Họ xuất hiện với dáng vẻ của những cặp tình nhân. Cô gái chốc chốc lại ghé tai anh thầm thì, còn anh luôn nghiêng đầu lắng nghe chăm chú.
Có thể ánh mắt của cô thẳng quá nên hình như Thiếu Hàng cảm nhận được. Anh quay về phía Gia Ưu, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Mặt anh không biểu lộ bất cứ tình cảm gì, quay đầu đi như không có chuyện gì xảy ra.
Ông Niên vỗ vỗ vào bàn tay lạnh giá của Gia Ưu, cười nói: “Chúng ta qua chào họ nhé?”.
Cô cười gượng gạo: “Vâng ạ”.
Đợi hai người tới gần, cô gái xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ. Quan Thiếu Hàng đang mãi nói chuyện với người bên cạnh, cô khẽ chạm vào người anh.
Thiếu Hàng quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt Gia Ưu. Từ sâu trong đáy mắt anh có gì đó nổi sóng, nhưng rồi nguội lạnh rất nhanh.
“Lại gặp nhau rồi”. Thiếu Hàng nói.
Gia Ưu không xác định nổi anh đang nói với mình hay ông Niên. Nên chỉ nở nụ cười gượng gạo, không nói gì cả.
“Chào chị”. Cô gái xinh đẹp vui vẻ chìa tay về phía cô: “Em xin tự giới thiệu, em tên là Chân Mạn Ninh. Chị Hảo này, em rất thích các bài viết của chị, chị không giống những phóng viên khác”.
Gia Ưu giơ tay bắt: “Chào Ninh, em quá khen chị rồi”.
Ông Niên bị lạnh nhạt sang một bên nhưng chẳng lấy làm phiền lòng, ông cười nói: “Mạn Ninh à, mấy hôm nay đi theo Thiếu Hàng học được những gì rồi?”.
Gia Ưu hỏi: “Hai người quen nhau ạ?”.
Ông Niên giải thích: “Mạn Ninh là em họ tôi, học thiết kế ở Mỹ, cùng nghề với Thiếu Hàng”.
Gia Ưu có phần ngạc nhiên, cứ ngỡ Mạn Ninh là người hay diễn viên gì đó, ai ngờ không chỉ là một chân dài...