Mọi giày vò trong lòng nguôi hẳn đi khi bác sĩ tuyên bố phẫu thuật rất thuận lợi. Nhưng thành công đến đâu lại phụ thuộc vào tình hình hồi phục của Đàm Áo.
Gia Ưu thở phào nhẹ nhõm, rồi cô thấy đầu mình nặng trịch, chân nhẹ bỗng và không biết gì nữa.
Bác sĩ Kiệt nhanh tay đỡ lấy cô, đưa vào trong phòng nghỉ ngơi cho lại sức.
“Sắc mặt cô kém lắm. Để tôi gọi bác sĩ kiểm tra cho cô xem sao?” Bác sĩ Kiệt quan tâm.
Gia Ưu lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không sao, có lẽ là mấy hôm nay không được nghỉ ngơi cẩn thận đấy mà. Về nhà ngủ một giấc sẽ khỏe thôi”.
Đã lâu rồi cô không quay về khu biệt thự “Ấn tượng ban mai”.
Cô ngần ngừ ở cửa rồi lôi chùm chìa khóa trong túi ra. Mọi thứ đều bình thường, nhà cửa sạch sẽ, không một hạt bụi.
Cô thay dép lê ở giá để giày. Cô cảm thấy như thiếu điều gì đó và rồi phát hiện ra giá giày thiếu giày.
Vào trong phòng ngủ, cô thấy tủ quần áo trống một nửa. Trong lòng thấy trống rỗng làm sao.
Ngôi nhà này do Thiếu Hàng mua nên tính về vật chất hay tinh thần cô đều không có quyền chiếm dụng. Hôm ấy vội vã đi làm thủ tục ly dị nên chưa ai đề cập đến chuyện phân chia tài sản. Cô biết, anh không quan tâm đến chuyện này, còn cô lại càng không muốn nói. Hình như không nói ra, cô cảm thấy mình vẫn còn gì liên quan tới anh thì phải.
Ba mẹ biết chuyện cô ly dị cũng chỉ nói được vài câu an ủi. Ba cô giục cô về nhà ở, nhưng cô không đồng ý.
Không nói đến chuyện ngày nào cũng phải ngang qua nhà ba mẹ chồng cũ, chỉ riêng việc ở với ba mẹ mình thôi cô cũng không chịu nổi rồi.
Bao nhiêu lần cô muốn gọi điện cho Thiếu Hàng, nhưng rồi lại bấy nhiêu lần tắt ngay khi chuông chưa kịp đổ tiếng đầu tiên.
Trên chiếc giường đôi lớn, chăn gối của cô được xếp gọn ghẽ chẳng khác gì nấm mồ cô đơn. Cô nhớ đến Bò sữa vội gọi điện cho Tiểu Đóa để báo tối đến đón.
“Thiếu Hàng đưa Bò sữa đi rồi mà cậu không biết sao?”.
Cô ngẩn người ra: “Anh ấy có nói gì không?”.
“Không”. Tiểu Đóa buồn bực nói: “Anh ấy trông gầy sọm đi, ánh mắt nhìn Bò sữa trông chẳng giống nhìn súc vật đâu, mà như nhìn con trai mình ấy. Cậu ác với anh ấy quá”.
Gia Ưu lặng lẽ ngắt điện thoại, ngồi ra giữa giường, não vận động ì ạch không nghĩ ra nổi điều gì.
Ngay cả Bò sữa, anh ấy cũng không để lại cho cô.
Bỗng như nhớ ra điều gì cô vội lao xuống giường, chạy vào trong phòng đọc sách, kéo ngăn kéo bàn máy tính ra và thở phào nhẹ nhõm.
Hộp nhạc quay vẫn còn nằm nguyên trong ấy. Cô vặn dây cót mấy vòng rồi áp lên má mình, chẳng khác gì đang lắng nghe tiếng hát êm dịu của anh.
I will be your shelter.
Lời thề nay còn đâu.
Cô ôm hộp nhạc ngựa quay nghe cả đêm. Sáng sớm hôm sau bị mẹ Đàm Áo gọi điện giục đến bệnh viện, Đàm Áo tỉnh lại muốn gặp cô.
Đầu óc đang mê muội nhưng cô lao ngay vào trong nhà vệ sinh tắm rửa qua loa và thay quần áo đi đến bệnh viện.
Đàm Áo không chờ cô được đã thiêm thiếp ngủ.
Mẹ anh lại đang khóc, còn ba anh thở dài buồn bã. Bác sĩ quay sang cô lắc đầu khe khẽ.
Cô ý thức được có điều đó không ổn, bèn chạy ra ngoài tìm bác sĩ Kiệt.
Bác sĩ Kiệt đang nghe điện thoại trong phòng làm việc. Thấy cô bước vào nói qua loa rồi gác máy, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế.
“Có phải là có tin xấu không ạ?” Cô lo lắng hỏi.
“Không phải là tin tốt”, bác sĩ Kiệt giở bệnh án của Đàm Áo ra xem: “Tôi vừa kiểm tra cho Đàm Áo xong, phát hiện thân dưới của cậu ấy không có cảm giác”.
Cô nghe như sét đánh ngang tai, lẩy bẩy hỏi: “Thế có nghĩa là sao ạ?’’.
Bác sĩ đắn đo mãi rồi cũng quyết định nói thật: “Cậu ấy bị liệt nửa người”.
Mặt cô trắng bệch: “Có hy vọng hồi phục không ạ?”.
“Không phải không có, nhưng quá ít”. Bác sĩ Kiệt không đành lòng nhìn thấy cô lúc này. Anh ngừng một lát nói tiếp: “Cô phải tin rằng trên thế giới này vẫn xảy ra rất nhiều kỳ tích trong y học”.
Gia Ưu đi ra ngoài vườn hoa trong bệnh viện cho dễ thở. Cô không dám nghĩ đến phản ứng của Đàm Áo khi biết mình không thể đứng dậy đi lại bình thường. Cô càng sợ phải đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng và oán hận của ba mẹ Đàm Áo. Giây phút này cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó không người, trốn tránh tất cả.
Hàng loạt việc xảy ra trong mấy ngày nay đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
Ba mẹ không thông cảm, nỗi thù hận của gia đình Đàm Áo, sự ra đi của Thiếu Hàng, Đàm Áo bị liệt... thời điểm này cô gần như quay về ngày tỉnh lại sau vụ tai nạn xe hơi cách đây năm năm. Sợ hãi, hoang mang bao trùm lên cô.
Thảm cỏ xanh mướt bỗng chao nghiêng, mắt cô tối sầm lại, cô lảo đảo bổ nhào về phía trước. Mãi sau, cô nghe văng vẳng tiếng hỏi han của mọi người. Cô mở mắt ra thấy mình đang nằm gọn trong lòng một người đàn ông.
Là đạo diễn Chu Tân Di.
Cô giãy ra muốn đứng dậy, bị đạo diễn ngăn lại: “Em vừa ngất đấy, lại còn đang sốt hầm hập này. Để anh đưa em đi khám bác sĩ’.
“Thôi, không cần đâu ạ”. Gia Ưu cố kháng cự và van nài: “Em không muốn vào đó”.
Đạo diễn Di chưa bao giờ thấy cô hoang mang, yếu đuối như thế này. Ông thấy lòng mình trào dâng nỗi buồn da diết. Đối diện bệnh viện có một quán cà phê nho nhỏ, ông đưa cô đến đó và gọi cho cô một tách cà phê Latte.
Cô run rẩy đỡ lấy cốc cà phê, uống một hơi gần hết. Cà phê nóng chảy qua cổ họng trôi tuột xuống dạ dày. Nóng đến nỗi phỏng hết cả lưỡi của cô, nhưng cô thấy cơ thể cứng đơ vì lạnh đã được thư giãn nhiều.
Lúc này nhân viên phục vụ mang đĩa bánh Tiramisu. đạo diễn Di đẩy đĩa bánh Tiramisu đến trước mặt cô: “Sáng em chưa ăn gì đúng không? Ăn ít bánh ngọt đi, tinh thần sẽ thấy đỡ hơn đấy”.
Gia Ưu nhìn nhìn đĩa bánh ngọt xinh xinh ở trên mặt bàn, khẽ cười: “Anh có biết ý nghĩa của Tiramisu là gì không? Là hãy đưa em đi cùng và luôn nhớ đến em. Mấy hôm trước đi du lịch, em đã đọc được điều này ở một cuốn tạp chí trong sân bay. Nếu yêu ai bạn hãy nói với người ấy rằng đừng che giấu tình cảm. Vì bạn sẽ không bao giờ biết được lúc nào mình sẽ bị mất đi cơ hội được nói lên điều ấy. Nếu bạn không nói dược thành lời thì hãy làm một đĩa bánh Tiramisu, người ấy sẽ cảm nhận được tình cảm của bạn”.
Đạo diễn Di im lặng, nhìn cô mãi không thôi.
“Tối hôm đi du lịch về, em đã lên mạng đặt cả bộ dụng cụ cũng như nguyên liệu làm bánh, nhưng chưa kịp làm bánh Tira- misu này thì mọi thứ đã chấm dứt”.
“Vì Đàm Áo nên hai người chia tay nhau?”. Đạo diễn Di cũng nghe qua chuyện giữa cô và Đàm Áo, ông không ngờ cô rời Đài truyền hình trong một thời gian ngắn như vậy đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Hôm nay ông đến bệnh viện thăm Đàm Áo, từ xa đã nhìn thấy cô đứng cô đơn trong vườn hoa, vẻ mặt đau buồn, người chao đảo nhu sắp đổ xuống.
Gia Ưu ngẩng đầu lên mỉm cười: “Anh ấy nói rằng em sợ cho người khác biết sự tồn tại của anh ấy. Em lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để kết thúc cuộc tình ấy. Em đang bảo vệ mình không để bị tổn thương.. nhưng giờ anh ấy đi rồi, em đã hiểu thế nào là đau khổ khôn nguôi. Em đã bị báo ứng phải không?”.
“Xem ra em rất yêu người ấy”. Đạo diễn Di cười chua xót, hóa ra ông vẫn luôn đánh giá cao tính dửng dưng, hờ hững của cô và cũng đã đánh giá quá thấp đối tượng ấy của cô. Giờ nghe cô nói chuyện với dáng vẻ như thế, ông biết rằng cô cũng như bao người phụ nữ khác, đang đắm chìm trong bể khổ của tình yêu.
“Anh có muốn nghe em kể chuyện không?”.
Đạo diễn Di gật đầu nói: “Ừ, em kể đi”.
“Có hai chị em gái song sinh giống nhau như hai giọt nước. Hai chị em sống hòa thuận, yêu thương lẫn nhau. Hồi nhỏ, hai chị em ngủ chung trên chiếc giường đôi, ăn chung cùng bàn. Cô em gái tính tình ngoan ngoãn, thông minh lanh lợi, được mọi người quý mến hơn cô chị. Ở khu đấy hai chị em có một cậu hàng xóm hơn chừng vài tuổi. Cậu ấy rất quý hai chị em. Lớn lên cô em thầm yêu trộm nhớ anh hàng xóm. Thoạt đầu, cô chị cũng thấy mến mến chàng trai nhưng rồi nghĩ rằng hai người ấy yêu nhau nên lặng lẽ rút lui. Sau đó, vì nhiều nguyên nhân xô đẩy, cô chị đã lấy chàng trai ấy chứ không phải cô em. Và rồi cô luôn sống trong đau khổ vì nghĩ người chàng trai ấy yêu không phải là mình. Cô âm thầm sống và rồi bị dồn ép nhiều quá cô quyết định nói ra sự thật. Mọi thứ đã được sáng tỏ. Cô chị vừa vui vừa ấm ức khi anh nói rằng, anh yêu cô chứ không phải em gái cô”. Nói đến đây Gia Ưu dừng lại.
Đạo diễn Di không kìm được trí tò mò hỏi luôn: “Sau đó thì sao?”.
“Anh thấy câu chuyện như vậy sẽ kết thúc tốt đẹp sao?”.
“Ừ, kết thúc phải có hậu chứ”.
“Tiếc là không. Cuộc đời có nhiều chuyện không được như ý lắm”. Cô lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn. “Nếu sớm hiểu lòng nhau, đâu cần phải vòng vo tam quốc mãi thế này?. Lãng phí bao nhiêu thời gian còn gì? Cuộc đời liệu có mấy lần năm năm để phí hoài như vậy? Em thường nghe mọi người nói rằng, không quan tâm đến trời đất dài lâu, chỉ chú ý đến những gì mình có. Nhưng quen những ngày mình đã có, tại sao lại dũng cảm đánh mất những năm tháng còn lại của cuộc đời?”.
“Gia Hảo à thời gian sẽ khiến cho con người quên đi mọi thứ”. Tâm trạng của đạo diễn Di cũng phức tạp vô cùng.
“Nhưng em không muốn quên”. Gia Ưu mỉm cười, nói xong cô uống hết tách cà phê Latte, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Cảm ơn anh Di. Tách cà phê này của anh đã cứu sống em đấy”.
Hai hôm sau, Gia Ưu tiếp tục đi làm lại.
Cô mặc bộ đồ công sở đơn giản, tóc búi cao sau gáy, mặt trang điểm nhẹ nhàng. Trông sắc mặt đỡ tồi tệ hơn nhiều.
Đóa đi ngay sau cô vào trong văn phòng, đóng cửa lại khẽ hỏi: “Cậu không sao chứ? Mọi việc ở chỗ Đàm Áo giải quyết ổn thỏa rồi hả?”.
“Không sao, mà có chuyện gì được nhỉ?”, cô nhấc máy tính xách tay đặt lên trên bàn: “Thuê một cô y tá riêng, ba anh ấy quay về Hồng Kông, ngày nào mẹ anh ấy cũng đến bệnh viện chăm nom”.
“Đàm Áo... có khỏe không?”.
“Tâm trạng không ổn định cho lắm. Đập vỡ mấy cái bát. Cũng may là có mẹ anh ở đấy nên không to chuyện. Anh ấy chỉ suốt ngày cau có thôi”. Gia Ưu nói như không có chuyện gì xảy ra.
“Ưu này...”, Tiểu Đóa lo lắng nhìn khuôn mặt quá đỗi bình thản của Gia Ưu: “Thực ra cậu không cần phải vội đi làm làm gì. Ông Niên cũng nói cứ để cho cậu yên tâm giải quyết xong xuôi việc riêng, rồi quay lại làm việc cũng được mà”.
Cô không buồn nói một càu, mắt dán vào màn hình máy tính, mãi sau mới nhếch mép nói: “Đóa này, thế nào gọi là giải quyết xong xuôi?. Trừ khi có điều kỳ diệu xảy ra, Đàm Áo đứng dậy đi lại bình thường được. Nếu không ngày nào cũng phải nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ, hận thù của mẹ anh ấy. Cứ đà này sớm muộn mình cũng phát điên”.
“Đúng là sự đời khó lường”.
“À này cậu có bám sát mọi việc bên chỗ Tiêu Lợi không?”, cô dẹp tình cảm sang một bên, mở cửa sổ ra xem.
“Bám chứ. Bản thảo viết xong xuôi rồi, lát nữa gửi vào hòm thư, cậu xem qua nhé”.
Tiểu Đóa muốn làm cho Gia Ưu vui hơn liền đề nghị: “Tối đi ăn thịt nướng đi, đến cái quán lần trước ấy, tớ sẽ đưa Bò sữa đi cùng” Gia Ưu nhìn cô một cái rồi đáp: “Ừ”.
Quán thịt nướng Tiểu Đóa nói ấy nằm ở ngoài trời trên phố Hải Lâm gần hồ Linh Nguyên. Tối đến có rất nhiều người đi bộ ở đấy.
Tan làm cô đến đấy trước, tìm chỗ ngồi ngay sát hồ.