Một tháng với Gia Ưu mà nói là ba mươi ngày chịu đựng khó khăn.
Mấy đêm liền cô lên MSN suốt đêm để tìm anh. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh. Nhưng rồi cô thất vọng vì nick của Thiếu Hàng không sáng bao giờ.
Rốt cuộc anh ấy đi đâu? Cô nghĩ nát óc mà cũng không nghĩ ra nơi anh ấy đi là đâu.
Đi siêu thị mua đồ dùng cá nhân, lúc thanh toán vì thiếu tiền mặt nên cô lấy thẻ ra quẹt. Bỗng nhiên mắt cô sáng lên vì nghĩ ra một việc, về đến nhà cô lục ngăn kéo một hồi và tìm được hóa đơn thanh toán của ngân hàng. Cô lên mạng kiểm tra, nhập số thẻ và mật mã của anh vào...
Kiểm tra chi tiết giao dịch và quả nhiên cô đã tìm ra được manh mối. Có vài khoản chi gần đây đã nói rõ được địa điểm quẹt thẻ.
Nhìn thấy địa điểm cô ngẩn người ra, sau rồi cô vỗ mạnh vào đầu mình tự trách sao mình không nghĩ ra nơi ấy nhỉ!.
Cô tìm gặp ông Niên xin nghỉ phép dài ngày, ông Niên cười mà chẳng biết phải làm sao, chỉ nói: “Cậu ấy đi rồi, đến giờ cô cũng đòi đi nốt. Ôi sao tôi làm sếp mà xúi quẩy thế này chứ. Gặp đúng vợ chồng cô cậu”.
“Em phải giải quyết xong việc cá nhân mới tập trung vào làm việc được ạ”. Cô trả lời rành mạch.
“Đã đặt khách sạn chưa?”.
“Dạ chưa, tối đến nơi đặt cũng được ạ”.
“Để anh giới thiệu cho một khách sạn nhé. Đảm bảo em sẽ hài lòng”, ông Niên nói: “Chủ khách sạn ấy là chỗ thân quen của anh. Em cứ đến đó nghỉ đi”.
Sau đó ông nhắn địa chỉ vào điện thoại của cô.
Một lần nữa đặt chân đến thành phố ven biển này, chỉ cách nhau vài tháng ngắn ngủi nhưng tâm trạng cô khác hẳn.
Lần trước là đi chơi cùng anh, trong lòng cô vẫn chất chứa một bí mật lớn không có lời giải. Còn giờ đây cô chẳng còn kiêng dè.
Gia Ưu đi tìm khách sạn mà ông Niên cho, nhanh chóng tìm được “Khách sạn ánh nắng chan hòa”.
Vừa qua cổng chính là một cái sân rất rộng, trồng rất nhiều cây xanh và chậu cảnh. Cảnh vật vẫn xanh mướt trong thời tiết giá rét mùa đông của miền Nam. Bốn bề đều có những chòi nghỉ mát được thiết kế sang trọng, nhẹ nhàng.
Cô đi men theo con đường rải sỏi vào thẳng bên trong, đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch mới phát hiện ra ở trong còn rộng nữa, cảnh vật khác hẳn bên ngoài cô vừa nhìn thấy. Bên trong được bố trí rất tinh tế, cầu thang làm theo hình xoắn ốc, hai bên tường đặt các vật trang trí xinh xinh, tinh tế đến độ ai nhìn thấy cũng không muốn về.
Một cô gái trẻ bước đến hỏi: “Chị muốn thuê phòng à?”.
Gia Ưu gật đầu, lấy chứng minh thư từ trong túi ra đưa cho cô gái.
Cô gái giới thiệu sơ qua về khách sạn, khách sạn có ba tầng, tầng một có quán cà phê.
Cô gái đưa cho Gia Ưu chìa khóa phòng 302 rồi dẫn cô lên phòng.
Ở đây phòng nào cũng được đặt tên. Phòng 302 được đặt tên là Xích đạo và Bắc cực. Cô đứng ở cửa phòng nhìn ra mấy phòng bên cạnh, bỗng đập vào mắt cô là trước cửa một phòng có treo hình con ngựa gỗ quay quay.
“Tôi có chuyển sang phòng kia được không?” Cô hỏi.
“Xin lỗi chị phòng ấy có người ở rồi ạ”.
“À...” Gia Ưu tiếc nuối.
‘Thế này vậy, nếu khách bên ấy trả phòng mà chị vẫn còn ở đây thì bọn em sẽ đổi cho chị”.
“Ừ, cảm ơn em!”.
Bước vào trong phòng cô ngắm nghía cách bài trí, tường và trần nhà sử dụng màu sắc đối lập, tạo cho người ta có cái cảm giác được tận hưởng về thị giác. Bật đèn lên, ánh sáng vàng vàng bao trùm toàn căn phòng, tạo cho cô có cảm giác bình yên vô cùng.
Chuyến đi vất vả nên giờ cô thấy người mệt mỏi. Cô đặt hành lý xuống, vào phòng tắm sạch sẽ rồi chui vào chăn mở máy tính xách tay ra. Như thường lệ cô vào MSN chờ đợi, rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ bao giờ. Mơ mơ màng màng như nghe thấy tiếng của Quan Thiếu Hàng, cô giật mình tỉnh ngay, bất giác gọi tên anh. Nhưng rồi cô nhận ra mình đang nằm mơ.
Điện thoại reo vang, là số điện thoại lạ. Cô ấn nút nghe, hờ hững nói: “A lô, xin hỏi ai đấy ạ?”.
“Trì Gia Ưu, em đang ở đâu?”.
Đó là giọng của Thiếu Hàng! Gia Ưu vừa mừng vừa lo nói: “Em ở trên đảo đây này, em biết anh đang ở đây”.
“Mở cửa ra”. Nói xong anh tắt máy.
“Hả?” Cô thẫn thờ đi ra mở cửa, nhìn thấy anh đứng ở cửa phòng, bỗng chốc cô không tin đó là sự thật liền giơ tay mình lên cắn thật mạnh.
Quan Thiếu Hàng vội nắm lấy tay cô: “Em không phải cắn, là anh đây”.
Đôi mắt còn đang mơ ngủ của Gia Ưu bỗng chốc tròn vo: “Hóa ra anh nghỉ ở khách sạn này à? Lẽ nào anh nghĩ tại gian phòng có treo ngựa quay ấy?”.
Thiếu Hàng không nói có nghĩa là thầm nhận.
“Sao em lại có mặt ở đây?”. Anh chuyển chủ đề.
Gia Ưu ngần ngừ mãi rồi cũng quyết định nói thật: “Em lo cho anh, muốn được gặp anh”.
“Sao em biết anh ở đây?”
“Em kiểm tra chi tiết giao dịch thẻ ATM của anh, nhưng thực sự em không ngờ là anh ở khách sạn này”. Nói xong cô xấu hổ nói thêm một câu: “Em nghĩ có lẽ là duyên số”.
Thiếu Hàng nhìn cô chằm chằm dường như đang đoán xem cô nói thật hay nói dối.
Gia Ưu tham lam nhìn anh không chớp mắt. Lần gặp trước anh ấy đang nằm viện, cô đã ra đi nhân lúc anh đang ngủ say. Gần tháng rồi chưa gặp nhau mà sắc mặt anh vẫn kém lắm, khuôn mặt xanh xao, chỉ duy có đôi mắt tà vẫn sáng, sâu thẳm như ngày nào.
“Giờ gặp rồi đấy. Anh không sao đâu, em có thể về được rồi”.
Thái độ lạnh lùng của Thiếu Hàng không đánh gục được Gia Ưu, cô coi như không có việc gì xảy ra khẽ ngồi xuống mép giường: “Còn anh thì sao? Bao giờ anh về?”.
“Khỏi cần em phải lo lắng”.
Gia Ưu bặm môi xong rồi nói: “Lần trước đến đây thời gian gấp rút quá nên chúng mình còn nhiều nơi chưa đi lắm. Lần này chúng ta đi bù nhé”.
“Anh không có thời gian”. Nói xong anh quay người đi ra.
Gia Ưu đứng dậy chạy theo, ôm cứng lấy eo anh từ phía sau: “Anh, anh đừng đi”.
Quan Thiếu Hàng gỡ tay cô ra, quay đầu lại nhìn: “Em làm thế có ý gì? Trì Gia Ưu, chúng ta ly dị rồi mà”.
“Chúng ta... chúng ta làm lại từ đầu được không anh?”.
Thiếu Hàng cười nhạt: “Em dựa vào cái gì nghĩ rằng anh sẽ đồng ý hả?”.
Gia Ưu sững người lại, tròn xoe đôi mắt nhìn anh ngơ ngác.
Thiếu Hàng mặc kệ cô quay về phòng mình, đóng sầm cửa.
Gia Ưu xông đến gõ cửa ầm ầm. Anh không chịu mở. Cô càng ra sức gõ, cánh cửa gỗ chắc nịch cứ trơ trơ ra, cô gõ đỏ cả tay mà bên trong vẫn không động tĩnh gì.
Gia Ưu chán nản quay lại phòng mình, ngồi thần người trên giường một lát. Nhưng rồi cô cũng thấy vui trong lòng vì chí ít cô cũng đã tìm thấy anh ngay ngày thứ hai.
Sáng ngày hôm sau Gia Ưu dậy rất sớm. Cô mở to cửa chờ Thiếu Hàng, kết quả là chờ đến tận trưa vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Cô đành phải đi gõ cửa, cũng không thấy hồi âm gì.
Cô gọi vào điện thoại của anh, anh trả lời cực kỳ ngắn gọn: “Anh đang ở ngoài”.
“Anh đi lúc mấy giờ thế?” Gia Ưu không tin vì sáu giờ sáng cô đã dậy rồi mà.
“Hơn năm giờ sáng”.
Gia Ưu nổi giận, chắc chắn là anh ấy cố tình. Từ bé đến lớn cô luôn phải đấu trí với anh và chưa lần nào cô thắng.
Cô quyết định thi gan với anh.
Cô vác máy tính xuống sân vườn của khách sạn và ngồi xuống ở dưới rặng mây. Ánh nắng mùa đông chan hòa, dễ chịu lan tỏa khắp người cô. Cô gọi một cốc cuppuchino và cái bánh Tumarushi và hờ hững lướt web.
Mãi đến sẩm tối, cô mới thấy thấp thoáng bóng dáng anh. Nhìn thấy anh cô vội ôm máy tính sán lại gần: “Anh về rồi à?”.
Anh hơi ngạc nhiên: “Cả ngày hôm nay em không đi đâu, chỉ ở đây à?”.
Gia Ưu gật đầu: “Anh ăn tối chưa?”.
“Chưa”.
“Chúng mình đi ăn nhé”. Chẳng đợi cho anh trả lời cô kéo tay anh đi luôn.
Họ đến một quán mì.
Cô gọi một bát mì bò, còn anh gọi một bát cháo trắng. Thấy bát cháo trắng, cô lo cho dạ dày của anh quá: “Anh ăn mỗi thế này thôi á? Không ăn gì nữa à?”.
Thiếu Hàng lắc đầu, ốm lâu như vậy nên dạ dày kém lắm. Chuyến đi dài ngày này là anh quyết đi bằng được chứ bác sĩ không cho phép anh đi xa.
Gia Ưu nhìn nét mặt mệt mỏi của anh, biết điều ăn xong về khách sạn luôn.
Thiếu Hàng tắm xong, chuẩn bị lên giường nằm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Không cần nghĩ anh cũng biết là ai, tiếng gõ cửa rất kiên trì, anh không nhẫn tâm nên ra mở cửa cho cô.
Gia Ưu cầm chiếc bình giữ ấm bước vào rồi nói: “Em mua sữa bò cho anh đấy, đã hâm nóng rồi, anh uống xong rồi hãy đi ngủ”.
“Không cần đâu. Cảm ơn!”.
Gia Ưu thở dài, nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới hết giận em hả?”.
Quan Thiếu Hàng nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch cười: “Gia Ưu à Gia Ưu, trái tim anh không phải là nhà trọ, không phải nơi em thích đến là đến, thích đi là đi”.
“Em xin lỗi!”.
“Đừng nói xin lỗi nữa, anh ghét nghe lắm rồi”. Bỗng anh hỏi thẳng đuột: “Không phải hôm hai tám hai người đã đi đăng ký rồi sao?”.
“Em đã nói rõ với anh ấy rồi, em không lấy anh ấy”.
“Lương tâm em cho phép em làm thế ư?”.
“Em nói chuyện với bác sĩ rồi. Giờ Đàm Áo hồi phục khá tốt, chỉ cần kiên trì, chăm chỉ sẽ có hy vọng đi lại được bình thường. Em đã liên hệ cho anh ấy bác sĩ tốt nhất rồi”.
“Anh ta có chấp nhận không?”.
Gia Ưu cứng họng lại.
“Trì Gia Ưu, giờ nói gì cũng vô ích. Chỉ cần một ngày anh ta không buông tha em thì em sẽ chẳng đời nào buông tha cho bản thân mình”.
“Cho em thêm chút thời gian”.
“Anh sẽ cho em thời gian, nhưng trước khi có kết quả em đừng xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh cũng là con người bằng xương bằng thịt, chứ không kiên cường như em tưởng tượng đâu”.
Gia Ưu lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ đau buồn: “Vâng, ngày mai em sẽ về”.
Thiếu Hàng kiên quyết không nhìn cô.
Ngày hôm sau, Gia Ưu thu dọn hành lý đi về. Cô qua gặp Thiếu Hàng chào tạm biệt anh rồi lên tàu đi về bờ. Đến bến tàu cô vẫy một chiếc taxi ra sân bay. Thoạt đầu cô không để ý, nhưng nửa tiếng sau cô bỗng thấy xe rất xóc. Cô nhìn kỹ cảnh hai bên đường, bỗng thấy có gì là lạ: “Đây là đường đi sân bay à?”.
Lái xe giải thích: “Đường cũ hôm qua bắt đầu sửa nên đành phải chuyển sang đi đường này. Đường này đi xa hơn nhiều nhưng đành phải đi thôi”.
Đi được một đoạn, từ xa cô thấy có mấy chiếc xe ô tô dừng ở bên vệ đường. Chiếc xe đầu tiên tông vào lề đường, thân xe không hiểu bị cái gi cứng đập vào, lõm rất to. Trên xe thấp thoáng thấy hai người, ngoài người lái xe ra thì người phụ nữ ngồi sau hình như bị thương rồi.
Gia Ưu vội gọi lái xe dừng lại, chạy xuống xem sao.
Nghe ngóng một hồi được biết, người ngồi trong xe ấy là một diễn viên nổi tiếng. Xe mải tránh tầm theo dõi của phóng viên nên mới xảy ra tai nạn. Đã báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu rồi. Mọi người đứng xung quanh không dám động vào người bị thương, đành đứng vòng quanh nhìn.
Mấy phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa chiếc xe tai nạn, có hai người còn đến sát cửa kính ô tô để chụp mặt người phụ nữ bên trong.
Gia Ưu sải bước đến đẩy họ ra.
Phóng viên nam giận dữ mắng cô là kẻ lắm chuyện, đừng vớ vẩn.
Gia Ưu đang định nói thì cửa xe mở ra. Cô nghe loáng thoáng người ngồi trong xe gọi cô lên xe. Cô vội bước lên xe sau đó đóng luôn lại.
Người ngồi trong xe hóa ra là bác sĩ Lã và Hà Hổ Phách, đúng là trái đất này tròn thật, đi dâu cũng gặp người quen.
Bác sĩ Lã vẫn còn tỉnh táo, Gia Ưu đến gần, ông nhận ra ngay: “May quá lại gặp cô ở đây”.