đến lạ. Cô không vội gì gọi món ăn, ngồi dựa mình vào lan can ngắm nhìn cảnh hồ ban tối lấp lánh ánh trăng.
Điện thoại đổ chuông, cô mở ra xem ai gọi đến. Cặp lông mày của cô chợt nhíu lại, số của mẹ Đàm Áo. Từ sau khi bác sĩ báo Đàm Áo bị liệt, tinh thần bà suy sụp hẳn, động tí là mắng chửi cô không thương tiếc. Lúc nào cũng chỉ muốn trói ghì cô vào người Đàm Áo để tiện bề theo dõi. Hễ thấy cô không có mặt ở bệnh viện là gọi điện truy hỏi. Như hôm nay đi làm cũng thế, đến giờ bà đã gọi mười mấy cuộc cho cô.
Cô không muốn nghe máy, vội tắt chuông và cất máy vào trong túi xách.
Tiểu Đóa bước ra từ chiếc xe tắc xi. Bò sữa mừng rỡ thè lưỡi nhảy phốc theo sau.
Gần tới nơi, Tiểu Đóa thả dây ra và Bò sữa nhảy bổ vào người Gia Ưu.
Gia Ưu ôm chặt lấy nó cười nói: “Nhớ mẹ không?”.
Bò sữa ra sức ngoáy đuôi, thè lưỡi liếm cô liên hồi.
“Ngoan nào, ngoan nào”. Gia Ưu vuốt ve bộ lông dày dặn, sạch sẽ mượt mà của nó. Cô ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng, đấy chính là loại sữa tắm cô hay mua để tắm cho nó.
Nghĩ đến đây cô bất giác hỏi Tiểu Đóa: “Cậu có gặp anh ấy không?”.
“Không. Tớ gọi điện anh ấy vẫn đang ở công ty”. Tiểu Đóa biết ngay ý của Gia Ưu “anh ấy” là ai. “Tớ đến đón nó ở nhà anh ấy thuê, có mỗi người giúp việc .
Gia Ưu ngần ngừ, nhưng rồi không hỏi nữa.
Tiểu Đóa liếc nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Khung cảnh ở khu chung cư Tử Kinh Garden khá đẹp, rất gần chỗ làm của anh ấy”.
“Thế càng tốt”. Cô cười gượng gạo: “Mỗi ngày sẽ được ngủ nướng thêm một ít”.
“Tớ nghĩ, nếu không có Bò sữa chắc anh ấy cũng không buồn về nhà”.
Gia Ưu nhìn Tiểu Đóa với ánh mắt ngờ vực.
“Tớ nghe cô giúp việc nói, tối nào anh ấy cũng về và tranh thủ dắt Bò sữa đi dạo nửa tiếng rồi quay lại công ty”.
Nguyên lời của cô giúp việc là: “Tôi gặp nhiều người nuôi chó rồi, nhưng chưa bao giờ thấy ai yêu chó như cậu Hàng. Ngày nào cũng hai buổi sáng tối dắt chó đi dạo. Cậu ấy chăm sóc chó cẩn thận lắm, mưa gió cũng không quản ngại khó khăn”.
Gia Ưu vùi đầu vào cổ Bò sữa, im lặng hồi lâu.
Tiểu Đóa vuốt ve đuôi Bò sữa buồn bã nói: “Hai người đúng là...”.
Hai người ăn đến 9 giờ tối, thanh toán tiền xong cô lôi điện thoại ra xem, có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là cuộc gọi của mẹ Đàm Áo.
“Sao thế?” Tiểu Đóa nhận thấy sắc mặt cô thay đổi.
“Không có gì. Tớ đến bệnh viện thăm Đàm Áo đây, tiện đường đưa cậu về luôn nhé”.
“Ừ”.
Đến cổng khu Tử Kinh Garden, cô dừng xe lại nói: “Cậu đưa Bò sữa vào đi, tớ ở ngoài này đợi cậu”.
Tiểu Đóa đi được một lát gọi điện lại báo: “Nhà anh ấy đi vắng hết. Hình như cô giúp việc về rồi, muộn thế mà”.
“Làm sao bây giờ?’’.
“Tớ gọi điện anh ấy nói chờ mấy phút sẽ về ngay”.
“Ừ”, Gia Ưu ngần ngừ: “Thế tớ đi trước nhé”.
“Đừng mà, cậu đợi tớ đi. Bên này là khu chung cư cao cấp, ra vào toàn xe riêng, tớ không thể vẫy được tắc xi về nhà”.
Gia Ưu đành phải đợi. Đang rảnh rỗi liền bật nhạc nghe, cô ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại. Tiếng nhạc dìu dịu lan tỏa trong không gian nhỏ bé, cô thấy thư giãn đi nhiều và người bắt đầu ngoẹo cổ về một bên.
“Cộc... Cộc”. Có ai đó gõ vào cửa kính xe.
Cô mở mắt nhìn ra bên ngoài, có người đàn ông đang hua tay múa chân như đang nói gì đó. Cô kéo cửa kính xuống mới nghe rõ cô đã chiếm mất chỗ của anh ta.
Cô nhìn trước nhìn sau rồi nói lời xin lỗi. Cô cài số xe, chuẩn bị di chuyển thì bỗng nhìn thấy chiếc xe Volvo của Thiếu Hàng ở phía sau. Trong lúc bấn loạn cô thốc ga mạnh lên và “sầm” một tiếng, xe cô húc đầu lao vào đống hàng trước cửa siêu thi.
May là không ai bị làm sao.
Mặt cô cắt không còn giọt máu, đúng là lợn lành thành lợn què. Sợ anh ấy nhìn thấy, ai ngờ lại khiến anh ấy chú ý hơn.
Quả nhiên, Thiếu Hàng đã nhận ra cô.
Gia Ưu nghe điện thoại của Thiếu Hàng, giọng anh dửng dưng: “Có cần giúp gì không?”.
Cô nhìn anh qua tấm kính ô tô rồi nói: “Không cần đâu ạ”.
“Ừ thế thì thôi”. Anh tắt máy, rồi lái xe lướt qua đi vào trong khu nhà mình ở.
Cô đền tiền, quay về xe chờ Tiểu Đóa. Hơn mười phút sau thấy Đóa đi ra hỏi: “Cậu có gặp anh ấy không?”.
Tiểu Đóa định nói nữa thì điện thoại của Gia Ưu rung lên. Cô ấn nút nghe, tiếng nói sắc lẹm của mẹ Đàm Áo vang lên bên tai cô như muốn chọc thủng màng nhĩ: “Rốt cuộc cô đang ở đâu hả? Áo chờ cô cả tối nay rồi đấy, giờ vẫn chưa chịu ngủ đây này. Ai đã hại con tôi ra nông nỗi này hả trời? Tại sao cô lại đối xử với con trai tôi như vậy? Lương tâm của cô bị chó tha đi rồi à?”
Cô cầm điện thoại đờ người ra, không nói không rằng Tiểu Đóa ngồi bên nghe loáng thoáng bực mình giật lấy điện thoại ngắt luôn cuộc gọi.
“Bà ấy luôn đối xử với cậu như vậy sao?” Đóa thấy thương cho bọn mình: “Thật kinh khủng!, Gia Ưu à, sao cậu chịu được hả?”.
Gia Ưu cười khiên cưỡng: “Không phải lúc nào cũng thế, thỉnh thoảng mất kiềm chế mới thế thôi. Giờ cũng muộn rồi, tớ phải về đây”.
Tiểu Đóa ôm choàng lấy cô bạn: “Gia Ưu à, cậu tránh xa Đàm Áo đi! Cậu đâu có yêu anh ấy, việc gì phải buộc mình làm vậy? Hồi ấy cậu nhận lời với ba mẹ anh ấy cũng vì mong muốn giúp anh ấy có thêm ý chí vượt qua cuộc phẫu thuật. Giờ phẫu thuật xong xuôi rồi còn gì”.
Gia Ưu xúc động vỗ vỗ vai bạn: “Cảm ơn cậu!, tớ biết cậu rất quan tâm tới tớ, nhưng thôi, việc của tớ hãy để tớ tự giải quyết”.
“Tớ chỉ lo cậu đối xử quá cay nghiệt với bản thân thôi! Cậu ngốc lắm Gia Ưu ạ”. Tiểu Đóa vừa giận vừa lo nói.